Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87

Phiên ngoại: Ninh Thiển x Ôn Cẩn (5)

"Lớp trưởng sắp xếp cho cậu đi xem mắt... với phụ nữ?!"

"Tại sao lại không thể?"

Câu hỏi ngược lại của Ôn Cẩn khiến Ninh Thiển trầm mặc. Cô cúi đầu lau chén trà bên cạnh, nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Trông như trùng hợp, nhưng làm gì có sự trùng hợp nào như vậy.

Nhân viên phục vụ vốn định đến nhắc nhở hai vị gọi món, nhưng nghe được cuộc đối thoại, cảm thấy không khí có gì đó không đúng, liền tinh ý lui ra, để lại không gian riêng cho hai người.

Ninh Thiển suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nói gì: "Có phải cậu cố ý không?"

"Đúng vậy." Ánh mắt Ôn Cẩn nhìn về phía Ninh Thiển thật dịu dàng.

Nếu không phải là cố ý, trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp và duyên phận đến thế.

Ninh Thiển không còn lời nào để nói, không ngờ Ôn Cẩn lại thừa nhận một cách tự nhiên như vậy, thậm chí dùng từ "mặt dày" để hình dung cũng không quá đáng. Đây còn là Ôn Cẩn mà cô từng biết sao? Kể từ tối hôm qua khi cô ấy chủ động ôm và muốn giữ cô lại, Ninh Thiển đã cảm thấy thật xa lạ, nhưng đồng thời, trong lòng cũng có vài phần cảm động.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Ninh Thiển cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt Ôn Cẩn. Cô hỏi như vậy là bởi vì chính cô cũng đang hoang mang, không rõ cảm giác của Ôn Cẩn đối với mình rốt cuộc là như thế nào. Cô đương nhiên hy vọng người mình yêu cũng yêu mình, nhưng Ôn Cẩn có khả năng yêu cô sao? Thiện cảm của cô ấy, có lẽ chỉ được xây dựng trên nền tảng của sự áy náy và cảm động mà thôi.

Vết thương dù đã lành sẹo, nhưng nếu chạm vào, vẫn sẽ nhói đau. Ôn Cẩn không hề đề cập đến chuyện quá khứ, và cô cũng tán đồng với cách nói của Ninh Thiển, rằng mọi chuyện đều đã qua rồi.

"Mình muốn chúng ta có thể tìm hiểu lại nhau một lần nữa."

Ninh Thiển bật cười khẩy.

"Mình tên Ôn Cẩn, bằng tuổi cậu, cũng là một nhà thiết kế, hiện tại đang kinh doanh một công ty thiết kế ở thành phố L..." Ôn Cẩn nhìn Ninh Thiển, nghiêm túc giới thiệu về mình, dù cho những điều này Ninh Thiển đã sớm biết rõ. "Mình từng có một cuộc hôn nhân thất bại, cậu có để ý không?"

Dù Ôn Cẩn nói rất chân thành, Ninh Thiển vẫn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng đùa nữa."

"Mình nghiêm túc." Dứt lời, Ôn Cẩn lấy thực đơn, đưa tới trước mặt Ninh Thiển, "Gọi món trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Đột nhiên, mọi thứ lại diễn ra theo đúng quy trình của một buổi xem mắt. Giữa cô và Ôn Cẩn, Ninh Thiển cảm thấy có gì đó không đúng. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có tình huống như hiện tại.

"Ôn Cẩn," Ninh Thiển nghĩ nghĩ, "chúng ta không cần thiết phải như vậy."

Ôn Cẩn mím môi. Người luôn điềm tĩnh như cô ấy, lúc này dường như không thể kìm nén được cảm xúc, giọng cũng cao hơn vài phần: "Tại sao mình lại không thể? Cậu nói cho mình biết đi, tại sao những người phụ nữ khác có thể, còn mình thì không?"

Ninh Thiển thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Ôn Cẩn, tim cũng đập thình thịch như trống gõ. Phải nói đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được, thì ra Ôn Cẩn lại để ý đến mình như vậy.

Ý thức được mình đã thất thố, Ôn Cẩn thu lại cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ chua xót, đặc biệt là khi nhớ tới cảnh Ninh Thiển và Lâm Mạn cười nói vui vẻ tối qua. Cô ấy rất sợ Ninh Thiển thật sự sẽ thích người kia, trong lòng vừa tắc nghẽn lại vừa chua xót, một cảm giác khó chịu không nói nên lời. Cô ấy để ý Ninh Thiển. Cứ cho đó là ích kỷ cũng được, nhưng cô ấy chỉ hy vọng sự dịu dàng của Ninh Thiển là dành cho một mình mình.

Lặng im một lát, Ôn Cẩn hít vào một hơi rồi nói tiếp, dường như mọi sự hạ mình đều đã bày ra hết trước mặt Ninh Thiển: "Hay là cậu để ý chuyện mình đã từng ly hôn..."

"Không phải!" Ninh Thiển không chút do dự đáp. Cô không thể nghe được giọng điệu hèn mọn như vậy của Ôn Cẩn, bởi vì trong lòng cô, Ôn Cẩn chính là người ưu tú nhất, không có ai có thể so sánh được. Đã từng ly hôn thì có thể nói lên điều gì chứ? Cô không muốn nhìn thấy Ôn Cẩn tự xem nhẹ mình, càng không muốn cô ấy cảm thấy mình để ý đến điểm này.

Nhận được câu trả lời của Ninh Thiển, Ôn Cẩn thoáng an tâm. Thật ra cô ấy và Ninh Thiển, đều chưa từng bình tâm lại để nói chuyện nghiêm túc. Có lẽ bây giờ chính là cơ hội.

"Nếu cậu cảm thấy giữa chúng ta, thật sự không có một chút khả năng nào, cảm thấy sự xuất hiện của mình trong cuộc sống của cậu, thật sự chỉ có thể mang đến phiền phức," Ôn Cẩn bình ổn lại cảm xúc, giọng điệu dần trở nên bình tĩnh. Ngừng hồi lâu, cô ấy mới rũ mắt nói ra nửa câu còn lại: "...mình nhất định sẽ không dây dưa với cậu nữa."

Ôn Cẩn liên tiếp nhấn mạnh hai chữ "thật sự", bởi vì cô ấy có thể cảm nhận được, Ninh Thiển vẫn giống như một năm trước, vẫn còn để ý đến cô ấy. Nhưng để ý không có nghĩa là có thể chấp nhận. Tình cảm cần sự tranh thủ, cũng cần sự tôn trọng. Ôn Cẩn không muốn suy nghĩ và hành vi của mình trở thành gánh nặng áp đặt lên Ninh Thiển. Ninh Thiển năm trước rời đi, nói Ôn Cẩn làm phiền cuộc sống của cô, đơn giản chỉ là lời nói lúc tức giận. Dù đã xảy ra đủ mọi chuyện, Ninh Thiển từ đầu đến cuối đều chưa từng thật sự oán trách Ôn Cẩn.

Tâm trí rối bời, Ninh Thiển không thể đưa ra một đáp án chính xác. Chấp nhận hay là từ chối, lựa chọn nào cô cũng không thể quyết định ngay lập tức. Trùng hợp vào lúc này, trợ lý gọi điện tới, Ninh Thiển bắt máy mới biết buổi tối có một khách hàng đột xuất muốn gặp. Cô thu dọn túi xách: "Mình còn có việc, phải đi trước, xin lỗi."

Hành động này, không nghi ngờ gì lại là một sự trốn tránh.

Trái tim Ôn Cẩn như bị dội một gáo nước lạnh. Cô ấy không biết Ninh Thiển là thật sự có việc bận, hay là không muốn ở cùng mình mà tùy ý tìm một cái cớ. Cô ấy từ trong túi lấy ra một tấm vé, đưa cho Ninh Thiển: "Cái này cậu cầm đi."

Ninh Thiển cúi đầu nhìn, là một tấm vé xem xiếc thú. Trong lòng cô tức thì ấm lại. Cô hiểu rõ, đằng sau tấm vé này cất giấu biết bao nhiêu hồi ức.

"Mình nhớ cậu thích xem cái này." Ôn Cẩn nói một câu gợi lại cả một đoạn ký ức.

Đằng sau tấm vé này cất giấu hồi ức gì, Ninh Thiển là người rõ nhất. Lần đầu tiên cô đơn độc hẹn Ôn Cẩn đi ra ngoài, chính là tặng cho cô ấy một tấm vé xem xiếc thú. Những việc năm đó cô đã chủ động làm, hiện giờ Ôn Cẩn dường như đang cố ý "trả" lại từng chút một.

Ôn Cẩn yên lặng nhìn chăm chú Ninh Thiển, ấp ủ hồi lâu, mới dịu dàng nói: "Dù cậu có đến hay không, mình vẫn sẽ đợi."

Ninh Thiển nắm chặt tấm vé trong tay, không biết mình đã đi ra khỏi nhà hàng như thế nào. Cô ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm tấm vé sặc sỡ, ngây ngốc hồi lâu, trong đầu toàn là hình ảnh của Ôn Cẩn...

Tối hôm đó trạng thái của Ninh Thiển thật sự không tốt, ngay cả lúc xã giao cũng thất thần, thiếu chút nữa đã làm hỏng việc với khách hàng.

*

Đêm khuya.

Tắm xong, Ninh Thiển nằm trên giường nhìn trần nhà, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Ánh đèn treo có chút lóa mắt, làm cô hoa cả mắt. Ninh Thiển dứt khoát tắt đèn, để mọi thứ chìm vào bóng tối.

Năm phút sau, đèn lại sáng.

Ninh Thiển trằn trọc, chống người dậy, lấy tấm vé từ trong ví ra. Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi phút tối mai, và trớ trêu thay, chuyến bay về thành phố S của cô cũng cất cánh vào đúng bảy giờ rưỡi.

Đời người luôn phải đối mặt với vô số lựa chọn, dù lớn hay nhỏ.

Ninh Thiển bực chính mình, có cái gì mà phải suy nghĩ miên man. Rõ ràng một năm trước, sự cố chấp của cô đối với Ôn Cẩn đã kết thúc rồi. Cô nhớ rất rõ, đã uống say bao nhiêu lần, chịu đựng bao nhiêu chua xót, cô mới thuyết phục được bản thân, dần dần bước ra khỏi bóng tối. Hôm nay cô lại do dự cái gì, tại sao không thể phóng khoáng một chút, dứt khoát một chút, buông xuống chính là buông xuống.

Lại một lần nữa tự hỏi lòng mình, ở bên cạnh Ôn Cẩn, cô có thật sự vui vẻ không? Cái gọi là vui vẻ, chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người. Ở bên cạnh cô ấy, thứ cô nếm trải được gần như đều là chua xót. Ninh Thiển bây giờ cũng không hiểu chính mình lúc trước, làm thế nào có thể kiên trì lâu như vậy...

Tấm vé bị Ninh Thiển xé thành hai nửa, vứt đi, giống như năm trước đã xé nát tấm ảnh chung của cô và Ôn Cẩn.

*

Chạng vạng ngày hôm sau, Ninh Thiển làm thủ tục trả phòng, cùng trợ lý chuẩn bị ra sân bay. Về phần Ôn Cẩn, không trả lời, cũng đã là cho cô ấy đáp án rồi.

"Ninh tổng, tối hôm qua chị không ngủ được à?"

"Gần đây hơi mệt một chút."

Trợ lý thấy sếp tâm trạng không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, giữ im lặng.

Ô tô chạy đều đều, càng lúc càng gần sân bay, càng lúc càng xa nội thành.

Ninh Thiển nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một lát, chưa đến ba phút, lại bị một cuộc điện thoại đánh thức. Cô xoa trán, bất đắc dĩ, lại là vị lớp trưởng luôn lo lắng cho cô.

"Alo?"

"Thiển Thiển, cậu và Ôn Cẩn..."

Qua điện thoại, Ninh Thiển cũng có thể nghe ra được trái tim hóng chuyện của đối phương. "Mình và cô ấy không có gì cả, sau này cậu đừng sắp xếp những chuyện như vậy nữa."

"Mình bảo đảm sẽ không có lần thứ hai. Lần này mình thật sự hết cách rồi, Ôn Cẩn hai ngày trước đột nhiên gọi điện cho mình, nói muốn nhờ mình một chuyện. Cậu cũng biết con người Ôn Cẩn rồi đó, cô ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng mở miệng nhờ vả ai. Cô ấy nói cô ấy thích cậu, cho nên mình mới tự ý sắp xếp..."

Cô ấy nói cô ấy thích cậu.

Nghe được câu này, những lời phía sau của lớp trưởng, Ninh Thiển một câu cũng không nghe lọt. Dường như bất kể cô có mạnh mẽ, có nỗ lực đi quên đến đâu, chỉ cần một câu "cô ấy thích cậu", cũng đủ để khiến mọi nỗ lực sụp đổ trong gang tấc.

"Thiển Thiển? Cậu đang nghe mình nói không?"

"Ừm..."

Ninh Thiển cúp điện thoại, trái tim chậm chạp không thể bình tĩnh lại.

"Ninh tổng, sao vậy, chị không khỏe sao?" Trợ lý nhìn thấy cô nghe điện thoại xong, sắc mặt càng thêm khó coi, quan tâm hỏi.

"Tôi không có việc gì."

"Hôm nay các cô may mắn đấy, suốt đường đi không bị kẹt xe." Bác tài xế nói chuyện phiếm, "Mười phút nữa là có thể đến sân bay."

"Nếu cậu cảm thấy giữa chúng ta thật sự không một chút khả năng nào... Mình nhất định sẽ không dây dưa với cậu nữa." "Dù cậu có đến hay không, mình vẫn sẽ đợi." "Cô ấy nói cô ấy thích cậu..."

Phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn đang lùi lại, Ninh Thiển bỗng nhiên ngẩng đầu: "Bác tài, phiền bác tấp vào lề một chút."

"Ninh tổng?" Trợ lý khó hiểu nhìn cô.

"Tôi có chút việc gấp, cô cứ về trước đi."

"Dạ?"

Ninh Thiển vội vàng xuống xe, ven đường vẫy một chiếc taxi khác, chạy ngược về hướng nội thành...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro