Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81

Ngay khoảnh khắc Cảnh Nhuế nói "Gả cho chị", điều đầu tiên Trì Gia cảm nhận được chính là sự rung động.

"Chị chuẩn bị từ khi nào vậy?"

"Không nói cho em biết."

Vừa được mẹ chấp thuận đã cầu hôn mình ngay, có thể thấy nàng đã "mưu tính từ lâu". Đây là lần thứ hai Cảnh Nhuế cầu hôn, Trì Gia đè trên người nàng, không khỏi đắc ý cười nói: "Chị muốn cưới em đến vậy sao?"

"Không phải em cứ chê chị già à?" Cảnh Nhuế chậm rãi vén lọn tóc dài đang che đi gò má của Trì Gia, dịu dàng vuốt ve, "Tuổi lớn rồi, đương nhiên là vội kết hôn."

"Ồ," Trì Gia rời khỏi người Cảnh Nhuế, khoanh chân ngồi trên giường, cố tình lạnh mặt nói, "Cho nên chị chỉ cảm thấy đến tuổi thì nên tìm một người kết hôn, tình cờ người đó là em, đúng không?"

"Em một ngày không đối đầu với chị là không chịu được à." Cảnh Nhuế cũng ngồi dậy, mặt đối mặt với Trì Gia, dùng giọng điệu nữ vương ra lệnh: "Đưa tay đây cho chị."

Không kịp phản ứng, tay Trì Gia đã bị Cảnh Nhuế kéo đi. Cảnh Nhuế cúi đầu, cầm chiếc nhẫn kim cương, định lồng vào ngón tay thon dài, trắng nõn của cô...

Ngay khi đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn, Trì Gia liền rụt tay lại. Chỉ lơ đãng một chút mà suýt nữa đã bị ả hồ ly tinh này lừa mất.

"Em còn chưa đồng ý."

Cảnh Nhuế cười, nắm lấy tay Trì Gia, đành phải hỏi lại một lần nữa: "Bảo bối, bằng lòng gả cho chị không?"

"Không muốn!" Trì Gia buột miệng, trả lời một cách vô cùng dứt khoát.

"Tại sao?" Câu trả lời này nằm trong dự kiến của Cảnh Nhuế, tiểu thư nhà nàng sao có thể dễ dàng đồng ý một lời cầu hôn như vậy được.

"Không muốn chính là không muốn." Trì Gia liến thoắng chê bai Cảnh Nhuế, "Có ai cầu hôn như chị không? Ở trên giường, ngay cả một bông hoa cũng không có. Tùy tiện như vậy ai mà đồng ý chứ..."

Dù nói như vậy, trong lòng Trì Gia vẫn vui như nở hoa, bởi vì cô thích xem dáng vẻ Cảnh Nhuế nghiêm túc nói "Gả cho chị". Khoảnh khắc đó, luôn làm tim cô rung động không thôi.

"Hết cách với em thật..." Cảnh Nhuế nhẹ giọng nói, rồi một tay chống trên giường, nhoài người qua, cười hôn lên cái miệng đang ồn ào của Trì Gia.

"Ừm..." Miệng Trì Gia bị lấp kín, lúc này mới chịu yên tĩnh.

Cảnh Nhuế nhắm mắt càng hôn càng nhập tâm, mãi cho đến khi chậm rãi gợi lên được sự đáp lại của Trì Gia.

Đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của Cảnh Nhuế hồi lâu, Trì Gia mặt mày ửng hồng, lúc này mới rời khỏi môi nàng, nhưng vẫn không chịu thua: "Hôn hai cái liền muốn em gả cho chị à? Chị mơ đẹp quá."

"Vậy em muốn thế nào?" Cảnh Nhuế dùng ánh mắt ám muội lướt từ môi đến mắt Trì Gia, rồi lại ghé sát vào tai cô, đôi môi ấm áp vừa vặn cọ vào vành tai, giọng nói trầm thấp vô cùng rung động lòng người: "Đêm nay tùy em xử trí, được không?"

Lại giở chiêu này, quyến rũ một cách trắng trợn.

Tuy là chiêu cũ, nhưng trước sắc đẹp, Trì Gia vẫn dao động. Hiếm khi ả hồ ly tinh lại cho cô "đặc quyền" này. Trì Gia đầu tiên là bình ổn lại tâm trạng, rồi nói với Cảnh Nhuế: "Không được, chị cầu hôn quá tùy tiện..."

"Đúng là đồ yêu tinh phiền phức." Cảnh Nhuế gằn từng chữ, luôn bị cô Trì giày vò đến bất đắc dĩ, nhưng lại vô cùng thích thú. "Lần này không hài lòng, sau này chị sẽ cầu hôn đến khi nào em hài lòng mới thôi, được không?"

Trì Gia nghe những lời quen thuộc này, nhớ tới lúc trước khi Cảnh Nhuế theo đuổi cô, cũng đã nói sẽ theo đuổi đến khi cô hài lòng mới thôi.

Những lời hứa Cảnh Nhuế đã từng nói, quả thực đều đã làm được. Có đôi khi, Trì Gia cũng cảm thấy mình ỷ vào việc Cảnh Nhuế cưng chiều mình mà giày vò nàng quá mức. Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay Cảnh Nhuế, trong lòng nàng lúc nào cũng có cô, làm sao có thể không cảm động?

Khóe miệng Trì Gia mỉm cười, hôn một cái lên má Cảnh Nhuế, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong lúc nhất thời, cô hứng trí hỏi: "Hai mươi năm nữa, chị còn đối tốt với em như vậy không? Giống như mẹ Dương đối với mẹ em vậy."

Hai mươi năm nghe có vẻ xa xôi, kỳ thực cũng chỉ như một cái chớp mắt. Mẹ cô và dì Dương chẳng phải cũng đã như vậy mà đi qua sao? Hiện tại khi đã bước vào tuổi trung niên, tình cảm của họ không còn nồng cháy, mà đã lắng đọng thành sự đồng hành sớm tối. Đây có lẽ là bến đỗ tốt đẹp nhất của tình yêu.

Từ đầu đến cuối, Cảnh Nhuế đối mặt với tình cảm đều vô cùng lý trí. Nàng rất rõ ràng mình muốn gì, trước kia thích tự do, hiện tại muốn ổn định, nàng biết ai mới là người không thể thiếu đối với mình.

Cho nên ở lần đầu tiên cầu hôn Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Cầu hôn không đơn thuần chỉ là một câu "Gả cho chị", mà là sự khởi đầu của việc biến lời hứa thành hành động.

"Đương nhiên là sẽ như vậy." Cảnh Nhuế nhìn thẳng vào mắt Trì Gia, đáp, "Không chỉ là hai mươi năm..."

Trì Gia không hề cảm thấy đây là những lời ngon tiếng ngọt sáo rỗng. Để hiểu một người thật sự cần thời gian, và cô nghĩ mình đã gặp được, gặp được người mà cô nguyện ý gửi gắm quãng đời còn lại.

"Không tin à?" Cảnh Nhuế thấy Trì Gia đang suy tư, "Không tin thì gả cho chị đi, chị chứng minh cho em xem."

Trì Gia chớp chớp mắt, hốc mắt lại có điểm ươn ướt.

Nước mắt đôi khi cũng thật kỳ lạ.

Đêm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, về từng chút một giữa cô và Cảnh Nhuế. Họ có thể giày vò rồi lại đến được với nhau, thật không dễ dàng. Đồng thời cô lại cảm thấy mình thật may mắn, đã gom đủ dũng khí để đối mặt với tình huống tệ nhất, nhưng lại bất ngờ nhận được một kết quả quá đỗi tốt đẹp...

"Sao lại khóc?"

Trì Gia sụt sịt mũi: "Vì vui quá thôi mà."

Cảnh Nhuế đưa tay ôm lấy mặt Trì Gia, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, lại cúi môi xuống hôn nhẹ: "Em khóc chị sẽ đau lòng."

Trì Gia cong môi nở nụ cười, nhoài người đến gần Cảnh Nhuế hơn, giọng cực nhẹ: "Vợ ơi..."

"Ừm." Cảnh Nhuế ăn ý đưa môi đến bên miệng Trì Gia, khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười.

Khi Cảnh Nhuế cười như vậy, Trì Gia lại nhớ đến lần đầu tiên họ gặp mặt. Rõ ràng là nên không đội trời chung với ả hồ ly tinh này mới phải, thế mà cô lại cứ nhớ mãi không quên dáng vẻ của nàng.

Ánh mắt Trì Gia từ khóe môi đang cong lên của Cảnh Nhuế chuyển qua đôi mắt nàng, thấp giọng cười nói: "Vợ của em cười lên thật là đẹp..."

Hai chóp mũi cọ vào nhau.

Cảnh Nhuế chưa từng thấy Trì Gia vui vẻ như đêm nay, lại còn chủ động nói lời ngon tiếng ngọt. Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ xoa qua cánh môi mềm mại của Trì Gia, "Đêm nay cái miệng nhỏ này ngọt thật đấy."

Trì Gia rũ mắt, đem môi mình đè lên nơi tương tự của Cảnh Nhuế, dịu dàng mút vào, rồi lại buông ra: "Ngọt không?"

"Ừm," Cảnh Nhuế hưởng thụ sự dịu dàng của cô, chưa thỏa mãn mà nói, "Vẫn còn muốn."

Trì Gia thỏa mãn nàng, lại đem môi siết chặt lên, mềm mại vuốt ve, dần dần nhắm mắt lại.

Quấn quýt, đòi lấy, ý loạn tình mê.

"Ừm..." Khi Cảnh Nhuế hé môi đáp lại sự nhiệt tình của Trì Gia, nàng kéo lấy tay cô, cuối cùng cũng đem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lồng vào ngón tay cô.

Trì Gia cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên tay mình, không tháo xuống, mà là không ngăn được nụ cười trên mặt.

"Cứ xem như là quà năm mới đi." Cảnh Nhuế nắm tay Trì Gia giải thích, "Sau này trừ lúc ở trước mặt chị, còn lại em lúc nào cũng phải đeo, để cho người khác biết em là hoa có chủ, nhớ chưa? Chị ở bên ngoài, lúc nào cũng nói chị là người có vợ rồi. Em cũng nên tự giác một chút."

Cảnh Nhuế ở trước mặt người ngoài quả thực rất cườngđiệu, chỉ hận không thể để cả thế giới đều biết Trì Gia là bà xã của nàng. Hiện tại Trì Gia đến Cửu Hào, nhân viên trong tiệm đều công khai gọi cô là "Bà chủ nhỏ", còn nói đó là sếp của họ cố ý dặn dò, Trì Gia còn có thể nói gì được.

"Đồ hay ghen, đồ hẹp hòi."

"Chị chính là hẹp hòi." Cảnh Nhuế nhoài người qua, ôm lấy Trì Gia, "Em làm gì được chị nào?"

"Em..." Trì Gia lời còn chưa dứt, đã cười hì hì đem Cảnh Nhuế đè ngã xuống giường, chiếm cứ vị trí ưu thế. Họ đã lăn lộn trên giường nhiều lần như vậy, nhưng mỗi khi hôn Cảnh Nhuế, Trì Gia vẫn sẽ tim đập nhanh.

Cảnh Nhuế vừa đẹp lại vừa quyến rũ, dù không nói lời nào, chỉ một ánh mắt, một động tác nhỏ cũng có thể câu hồn người khác.

"Chính chị nói đêm nay tùy em xử trí..." Trì Gia giảo hoạt cười, lòng bàn tay theo gương mặt Cảnh Nhuế vuốt ve xuống.

Cảnh Nhuế bắt lấy tay Trì Gia, vũ mị cười nói: "Chị nói là, em đồng ý gả cho chị, chị mới tùy em xử trí."

"Em lại chưa nói không gả cho chị..." Dứt lời, Trì Gia vội vàng cởi bỏ quần áo Cảnh Nhuế, ném xuống dưới giường, quang minh chính đại giở trò lưu manh trước ngực nàng.

"Vậy... khi nào gả cho chị?" Cảnh Nhuế nửa khép mi mắt, ở dưới thân Trì Gia thở hổn hển, lẳng lặng hưởng thụ hơi ấm từ cơ thể cô.

"Chị đoán xem..." Sau một nụ hôn triền miên, Trì Gia nhỏ giọng nói với Cảnh Nhuế, "Đêm nay chị nhỏ tiếng một chút."

"Chị mà nhịn không được thì phải làm sao?" Cảnh Nhuế vòng qua cổ Trì Gia, mọi cách dụ dỗ.

"Phải nhịn, chị kêu lớn tiếng như vậy, mẹ em chắc chắn nghe thấy."

Yêu đương đàng hoàng mà cứ như vụng trộm. Lo lắng của Trì Gia không phải là thừa. Nhà họ ngày thường chỉ có hai người. Lúc mới bắt đầu chung sống, mỗi đêm nghe Cảnh Nhuế thở dốc, Trì Gia đều đỏ mặt. Nhưng sau này cô cũng quen dần, đủ loại địa điểm, đủ loại tư thế, vui vẻ đến không biết mệt.

Đêm nay, Trì Gia không làm càn như thường ngày, mọi thứ đều thật cẩn thận. Tưởng tượng đến bên kia bức tường chính là mẹ mình, nên đến cả thở dốc cũng không dám quá dùng sức.

Nhưng chính vì vậy mà lại càng thêm kích thích.

"Ừm, bảo bối..."

"Mẹ em ở đó, chị đừng kêu..." Trì Gia vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng dùng miệng mình lấp kín đôi môi khẽ hé của Cảnh Nhuế, cuối cùng chỉ còn lại những hơi thở ẩn nhẫn.

Trì Gia tuy nói vậy, nhưng một chút cũng không thu liễm, một bên bảo Cảnh Nhuế đừng phát ra tiếng, một bên cười xấu xa. Ngày thường luôn bị Cảnh Nhuế bắt nạt đến xin tha, đêm nay coi như đã rửa sạch mối nhục xưa.

Cảnh Nhuế nắm chặt ga giường, cắn lên cổ Trì Gia, vừa thấp giọng thở dài, "Món nợ đêm nay, hôm nào chị lại cùng em tính..."

"Đến nước này rồi chị còn cãi bướng." Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế dưới thân mình đắm chìm không thể thoát ra, càng thêm ra sức bắt nạt.

*

Phòng bên cạnh, một không gian tĩnh lặng.

Dương Lộ cầm một cuốn album ảnh, tựa vào đầu giường lật xem. Thấy Trì Lệ Thư vừa tắm xong bước ra, bà liền buông cuốn album trong tay xuống, nhích người qua, nhường cho bạn đời một bên giường đã được ủ ấm.

"Đang xem cái gì vậy?" Trì Lệ Thư kéo chăn ra, ngồi xuống giường, liếc mắt nhìn tập tranh, là về chủ đề du lịch.

"Chọn nơi thích hợp để chụp ảnh cưới, chị muốn đi đâu?"

"Lớn từng này tuổi rồi, còn chụp ảnh cưới làm gì."

"Bao nhiêu tuổi chứ? Chúng ta hiện tại chính là đang ở thời điểm có sức hút nhất của phụ nữ." Dương Lộ ôm chầm lấy vai Trì Lệ Thư, cười nói, "Chị còn thiếu em một buổi hôn lễ, đừng nghĩ quỵt nợ."

"Thật sự muốn làm à?"

"Trước kia chị lo lắng Gia Gia không chấp nhận, hiện tại tốt rồi, chị còn băn khoăn cái gì? Năm nay chúng ta đi du lịch kết hôn đi, thuận tiện hưởng tuần trăng mật luôn."

"Hai chúng ta mà còn tuần trăng mật?" Trì Lệ Thư bất đắc dĩ cười nói.

"Ai nói hưởng tuần trăng mật là đặc quyền của người trẻ tuổi? Chị vẫn như trước kia, một chút tình thú cũng không hiểu." Dương Lộ mới là người bất đắc dĩ, bà nhớ tới chuyện cũ, "Lúc trước em theo đuổi chị cứ như theo đuổi một khúc gỗ vậy..."

"Chuyện bao nhiêu năm trước rồi còn nhắc lại." Trì Lệ Thư nằm xuống giường, "Ngủ."

Vừa nằm xuống không vài giây, Trì Lệ Thư liền nghiêng người, thở dài: "Lần này Gia Gia nghiêm túc, nhìn ra được con bé rất thích đối phương."

"Nhuế Nhuế đối với Gia Gia khá tốt, hay là trong lòng chị vẫn để ý chuyện Gia Gia ở bên phụ nữ?"

"Hai người phụ nữ ở bên nhau không dễ dàng."

"Hai đứa nó đều không còn nhỏ, sẽ biết suy xét vấn đề, chị cũng đừng lo lắng."

"Nhìn thấy nó vui vẻ là chị yên tâm rồi."

Dương Lộ vòng tay ôm lấy Trì Lệ Thư: "Chị có thể suy nghĩ cho chính mình nhiều hơn một chút, suy nghĩ cho em nhiều hơn một chút được không."

"Chị khi nào không quan tâm em?"

Dương Lộ nói giỡn: "Em thấy chị quan tâm Gia Gia còn nhiều hơn em."

"Ai, em còn tranh giành với một đứa trẻ à?"

"Đúng rồi, Gia Gia hôm nay gọi em là 'mẹ'."

"Thật sự?"

"Ừm..."

Dương Lộ ôm Trì Lệ Thư cười, đột nhiên, ghé vào khóe miệng bà hôn một cái.

Chỉ là một ánh mắt.

Trì Lệ Thư nhíu mày nói: "Hai đứa nó còn ở phòng bên cạnh."

"Chúng ta nhẹ một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro