
Chương 80
"Toàn là mấy món đồ nhỏ thôi ạ. Hôm qua nghe dì nói dạo này da hơi khô, nên cháu đã chọn một vài món mỹ phẩm dưỡng da hợp với dì, khả năng cấp ẩm rất tốt."
"Dì chỉ thuận miệng nhắc một câu, vậy mà cháu còn để tâm."
"Chuyện nên làm mà dì." Cảnh Nhuế kéo Trì Lệ Thư ngồi xuống sofa, bắt đầu mở các túi quà ra, "Dì xem này, chiếc túi này đặc biệt hợp với khí chất của dì."
"Thật à? Đây là mẫu mới nhất phải không..."
Hai người trò chuyện vô cùng hòa hợp.
Trì Gia đứng sau sofa, bĩu môi. Lúc chính mình mua quà cho mẹ, cô cũng đâu thấy bà vui đến thế này. Nhưng quả thật Cảnh Nhuế biết dỗ người hơn cô, cái miệng đó đúng là miệng lưỡi của quỷ, chuyện gì cũng có thể nói thành hoa được.
"Gia Gia, về rồi à con." Dương Lộ vừa lau tay vào tạp dề, vừa từ phòng bếp đi ra.
Đêm nay vẫn là bốn người họ, nhưng mối quan hệ chỉ trong một ngày đã hoàn toàn thay đổi. Trì Gia vẫn còn đang ngơ ngác, nhất thời chưa thích ứng được. Cô giơ túi quà trong tay lên: "Dì... chúng con mua quà cho dì ạ."
"Cảm ơn con." Dương Lộ nhìn Trì Gia, lại nhìn Cảnh Nhuế phía sau cô. Bà cũng không ngờ tới tình huống hiện tại, nhưng bất kể thế nào, kết quả cũng là vẹn cả đôi đường. "Con nghỉ ngơi một lát đi, dì làm món con thích ăn."
Trì Gia liếc mắt nhìn người mẹ đã hoàn toàn 'bỏ quên' mình, rồi quay sang cười tinh nghịch với Dương Lộ: "Vẫn là dì Dương tốt với con nhất. Lâu rồi con không được ăn món dì nấu, nghe mùi thôi đã thèm rồi."
"Nếu con thích, thì cứ thường xuyên về nhà, dì làm cho con ăn."
"Dạ được!" Trì Gia hướng về phía sofa, bĩu môi lẩm bẩm một câu: "Mẹ Trì, mẹ còn định nấu cơm không đấy?"
"Đợi chút." Trì Lệ Thư đáp.
Dương Lộ bất đắc dĩ cười: "Để dì đi làm là được, bà ấy hôm nay đang cao hứng."
"Dì, con giúp dì." Trì Gia cởi áo khoác, đi theo Dương Lộ vào phòng bếp.
Trong phòng khách truyền đến từng trận nói cười, trong phòng bếp là tiếng nồi chén va vào nhau lanh canh. Tất cả đều bình dị mà hạnh phúc.
Trì Gia đã phụ giúp Cảnh Nhuế không ít lần, bây giờ cầm dao thái rau cũng ra dáng. Dương Lộ thấy vậy, thở dài: "Dì nhớ trước đây con đâu có biết nấu cơm."
Trì Gia không biết nấu cơm hoàn toàn là do được Trì Lệ Thư nuông chiều. "Xem nhiều thì biết thôi ạ."
Dương Lộ quen đường thuộc lối lấy gia vị từ trong tủ ra, vừa khen: "Bạn gái con thật xinh đẹp, hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Gần hai năm rồi ạ." Trì Gia thả chậm động tác, nghĩ đến quan hệ của mẹ và Dương Lộ, vẫn cảm thấy không thể tin được. "Con cũng chưa từng nghĩ mẹ và dì sẽ..."
Nhưng bây giờ ngẫm lại những chi tiết trước kia, Trì Gia mới thấy mẹ cô và dì Dương quả thật có gì đó rất mờ ám. Trì Lệ Thư chưa bao giờ đưa người khác về nhà, nhưng dì Dương lại là khách quen. Có điều, Trì Gia trước đây nào dám nghĩ theo hướng đó, chỉ đơn thuần cho rằng họ là bạn thân.
"Bà ấy lo con không chấp nhận được, cho nên mới giấu mãi." Dương Lộ một mặt bận rộn, một mặt trò chuyện với Trì Gia, "Dì đã nói con sẽ thấu hiểu chúng ta, nhưng bà ấy vẫn không yên tâm."
"Hai người có thể ở bên nhau, thật ra lòng con đặc biệt vui vẻ." Trì Gia nói thật, cô thầm tính nhẩm, "Dì, dì và mẹ con quen nhau chắc cũng gần hai mươi năm rồi phải không?"
"Vừa tròn hai mươi năm." Chuyện cũ vẫn còn rõ ràng trước mắt, Dương Lộ nhớ rất rõ. "Lần đầu tiên mẹ gặp con, con mới có sáu tuổi, ngồi ở văn phòng của mẹ khóc, còn nhớ không?"
"Con đương nhiên nhớ rõ, dì còn cho con sô cô la để dỗ con nín khóc. Lúc đó con gọi dì là chị, mẹ con nghe thấy, bảo con sửa lại gọi là dì." Trì Gia nhớ tới chuyện thơ ấu, không khỏi bật cười. Kỳ thực Dương Lộ và mẹ cô bằng tuổi, nhưng lúc đó trông quá trẻ, nên cô từ nhỏ đã gọi bà là dì Dương nhỏ.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, con đã lớn từng này rồi."
Suy nghĩ của Trì Gia bay xa: "Đúng vậy, trôi qua thật nhanh."
Từ khi mang thai Trì Gia, Trì Lệ Thư đã nghỉ việc ở nhà. Mãi sau này ly hôn, bà mới quay lại với công việc. Đó không phải là một chuyện dễ dàng, đặc biệt là khi phải một mình nuôi con. Khi đó Trì Gia còn nhỏ, có đôi khi Trì Lệ Thư tăng ca muộn, không yên tâm để con một mình ở nhà, liền đưa con đến công ty.
Dương Lộ khi đó vừa vặn là cấp trên của Trì Lệ Thư, tuy tuổi không lớn, nhưng ở tầng lớp quản lý đã là một người có tiếng nói. Sự nghiệp của Trì Lệ Thư sau này dần dần có khởi sắc, không thể tách rời khỏi Dương Lộ. Nếu không có bà ở bên cạnh bầu bạn, cổ vũ, một mình Trì Lệ Thư mang theo Trì Gia, có lẽ đã không chịu nổi khoảng thời gian khổ cực nhất đó.
Sự bầu bạn này kéo dài rất nhiều năm. Trì Lệ Thư cũng không nghĩ tới hai người sẽ phát triển thành quan hệ yêu đương, thậm chí đã từng có một thời gian cố gắng né tránh. Đến cuối cùng, vừa không trốn được cũng chẳng thoát nổi, bởi vì họ đã sớm trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
"Dì Dương, cảm ơn dì, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên cạnh mẹ con." Hai mươi năm dài đằng đẵng, đời người có mấy cái hai mươi năm.
"Cùng người mình thích ở bên nhau là mãn nguyện rồi, không phải sao?" Dương Lộ chỉ trả lời Trì Gia như vậy, cười rất nhẹ nhàng.
"Vâng." Trì Gia hiểu ý, chỉ cần là ở bên cạnh nàng, sự bầu bạn bình dị cũng là một loại hưởng thụ. Mẹ cô và dì Dương, quen biết hai mươi năm, ở bên nhau tám năm, một tình yêu như vậy làm Trì Gia vừa cảm động lại vừa hâm mộ.
Cúi đầu cắt rau một lát, Trì Gia lại ngẩng đầu, đột nhiên mở miệng gọi Dương Lộ một tiếng: "Mẹ—"
Dương Lộ sững người.
Tiếng gọi này Trì Gia cũng đã ấp ủ trong lòng hồi lâu.
"Mẹ con nói... con có thể sửa lại cách xưng hô." Trì Gia cười giải thích, "Sau này con cứ gọi như vậy, được không ạ?"
Dương Lộ vui mừng, không giấu được nụ cười: "Đương nhiên là được."
"Trò chuyện gì với dì mà vui vẻ như vậy?" Cảnh Nhuế đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh Trì Gia, thấy cô cúi đầu nghiêm túc thái rau, thấp giọng nói: "Vụng về, để chị."
"Như vậy sao được." Trì Lệ Thư vội vàng ngăn lại, "Để mẹ, hai đứa ra ngoài nghỉ ngơi đi."
Phòng bếp bận rộn, ngập tràn hơi ấm của cuộc sống đời thường.
Trong nhà đã lâu không náo nhiệt như vậy.
Trì Gia nhìn bóng dáng của hai người mẹ, ở bên nhau tám năm, cảm giác của một cặp "vợ chồng già" quả thật không giống bình thường. Từ niên thiếu đến bạc đầu, một đời người dài như vậy, nếu có thể cùng người mình thích ở bên nhau, nghĩ lại liền cảm thấy hạnh phúc.
Muốn kết hôn. Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế, trong đầu nảy ra ý niệm này. Có đôi khi "cả đời" dường như không xa xôi không thể với tới như vậy. Chờ hai mươi năm qua đi, cô và Cảnh Nhuế sẽ giống như mẹ cô và dì Dương sao?
Chỉ hy vọng là như thế.
"Nhuế Nhuế, đồ ăn còn hợp khẩu vị không?"
"Tay nghề của dì thật tốt, cháu ăn no căng rồi ạ."
"Đừng khách sáo với dì, thích thì ăn nhiều một chút." Trì Lệ Thư lại chuyển ánh mắt sang Trì Gia, vẻ mặt đột nhiên đầy ghét bỏ: "Con xem con kìa, ăn uống chẳng có tướng gì cả, chỉ biết lo cho mình. Cũng không biết chăm sóc bạn gái."
Cảnh Nhuế nghiêng người nhìn Trì Gia, nói đùa: "Nghe thấy không, dì bảo em sau này phải chăm sóc chị nhiều hơn, bớt giày vò chị lại."
Trì Gia chu đáo gắp một miếng thịt bò đưa đến miệng Cảnh Nhuế: "Đây, em đút cho chị ăn, đủ chăm sóc chưa."
Cảnh Nhuế cũng không ngại, nhoài người qua mỉm cười nhận lấy: "Ừm, biểu hiện không tồi."
Người trẻ tuổi, thể hiện tình cảm ngay trên bàn ăn. Trì Lệ Thư và Dương Lộ nhìn nhau cười.
"Nhuế Nhuế, sau này nó mà dám giày vò cháu, cháu cứ trực tiếp nói với dì, dì giúp cháu dạy dỗ nó."
"Mẹ Trì, mẹ thiên vị quá, con mới là con gái ruột của mẹ." Trì Gia cảm giác địa vị của mình đang sụt giảm nghiêm trọng. Vốn còn lo lắng mẹ không yên tâm giao mình cho Cảnh Nhuế, hiện tại xem ra, Cảnh Nhuế ngược lại càng giống con gái ruột của bà hơn. Cũng không biết ả hồ ly tinh đã cho mẹ cô uống thuốc mê gì.
"Được được được, mẹ đều thích, đối xử bình đẳng. Đều ăn nhiều vào, mẹ cố ý làm cho các con đó. Các con ngày thường dù có bận, cũng phải ăn cơm đúng giờ. Còn muốn ăn gì, ngày mai mẹ lại làm..."
"Dì, ngày mai dì cứ nghỉ ngơi, để cháu nấu cơm."
"Đúng vậy, để chúng con nấu." Trì Gia vội phụ họa, tay nghề của ả hồ ly tinh nhà cô là số một, hơn nữa Trì Lệ Thư trời sinh đã có hảo cảm với người biết nấu cơm, một cơ hội biểu hiện tốt như vậy, sao có thể không nắm lấy.
"Cháu biết nấu cơm à?" Tuy rằng Trì Gia trước đây có nhắc qua, nhưng Trì Lệ Thư sau khi gặp Cảnh Nhuế, đã quên mất điểm này, dù sao trông nàng cũng giống Trì Gia, là kiểu mười ngón không dính nước xuân.
"Có thời gian thì cháu sẽ tự mình làm ạ."
"Mẹ đừng nhìn chị ấy như vậy, chị ấy nấu ăn ngon lắm đó, nếu không sao có thể vỗ béo con cả một vòng." Trì Gia hết lời khen ngợi tay nghề của Cảnh Nhuế.
Trì Lệ Thư luôn lo lắng Trì Gia một mình ở bên ngoài không biết chăm sóc bản thân, bây giờ cuối cùng cũng an tâm. "Có cháu chăm sóc nó, dì yên tâm rồi."
"Cháu hứa với dì, sau này nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Gia."
Sau này, ý nghĩa là cả quãng đời còn lại.
Trì Gia mỉm cười nhìn Cảnh Nhuế, trong mắt đều là dáng vẻ dịu dàng mà chuyên chú của nàng. Mỗi lần Cảnh Nhuế nghiêm túc đưa ra lời hứa như vậy, Trì Gia đều thầm cảm thấy may mắn, may mà mình đã không bỏ lỡ người phụ nữ này.
Đêm khuya, Cảnh Nhuế tựa vào đầu giường, cầm một cuốn album cũ đã ố vàng, ghi lại từng chút một quá trình lớn lên của Trì Gia. Cảnh Nhuế lật xem từ đầu, vừa nhìn vừa cười.
"Có buồn cười đến vậy sao?" Trì Gia nghiêng đầu dựa vào vai Cảnh Nhuế, xem lại những bức ảnh cũ.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia trong ảnh với vẻ mặt vừa đáng yêu vừa đanh đá, cười không dừng lại được: "Xem ra khi còn nhỏ tính tình đã không tốt lắm."
"Không hung một chút, người khác sẽ bắt nạt em, nói em không có ba." Rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, Trì Gia vẫn còn nhớ.
Cảnh Nhuế buông album xuống, ôm lấy vai Trì Gia, kéo cô vào lòng, thật ấm.
"Em không sao cả, chỉ là cảm thấy mẹ em rất vất vả." Trì Gia cọ vào lòng Cảnh Nhuế, chậm rãi hồi tưởng: "Lúc em học mẫu giáo, mẹ luôn là người cuối cùng đến đón, nhưng em chưa bao giờ khóc, bởi vì em biết bà rất mệt..."
Trì Gia ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Nhuế: "Từ nhỏ đến lớn, em sợ nhất là làm mẹ buồn lòng."
Cho tới bây giờ, Cảnh Nhuế mới hoàn toàn hiểu, tại sao Trì Gia lúc trước lại sợ hãi yêu phụ nữ, lại kháng cự việc công khai đến vậy. Dù việc công khai diễn ra cực kỳ thuận lợi, nhưng Trì Gia thật sự đã phải moi hết tất cả dũng khí của mình.
"Bây giờ mọi chuyện đều tốt rồi."
"Vâng, em bây giờ đặc biệt vui vẻ, mẹ em cuối cùng cũng có nơi có chốn." Trì Gia đưa tay xoa mặt Cảnh Nhuế, nhếch miệng cười, "Cũng cho chúng ta được vui vẻ..."
Trì Gia cảm thấy mình đêm nay có lẽ nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Cảnh Nhuế hôn nhẹ Trì Gia: "Chị cũng vậy."
"Chị ở trước mặt mẹ em diễn tốt thật đấy," Trì Gia không nhịn được phàn nàn, "Rõ ràng là một ả hồ ly tinh, còn giả vờ giống như..."
"Giống cái gì?"
Trì Gia nhìn chằm chằm vào con ngươi của Cảnh Nhuế, suy nghĩ hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một cụm từ: "Con gái nhà lành?"
Cảnh Nhuế véo nhẹ vào eo Trì Gia: "Em lặp lại lần nữa xem..."
Trì Gia thấy tốt liền thu, giây tiếp theo liền vòng tay qua cổ Cảnh Nhuế, nhắm hai mắt, mạnh mẽ lấp kín miệng nàng, hôn sâu ngọt ngào.
Cảnh Nhuế ôm lấy Trì Gia, nhiệt tình phối hợp.
Hồi lâu, dưới ánh đèn dịu dàng, Trì Gia nhìn gương mặt Cảnh Nhuế, khẽ nói một câu: "Em yêu chị."
Trì Gia rất ít khi nói với Cảnh Nhuế ba chữ này, nhưng mỗi một lần cô nói, Cảnh Nhuế đều ghi nhớ trong lòng.
Cảnh Nhuế ôm eo Trì Gia, thoáng lật người, liền đè cô ở dưới thân, tinh tế ngắm nhìn.
"Khụ, nhà em cách âm không tốt lắm..." Trì Gia nằm dưới người Cảnh Nhuế, ngượng ngùng nói.
"Đêm nay lại muốn rồi à?"
Trì Gia trừng mắt: "Chị muốn thì có..."
Cảnh Nhuế không nói, mà là cười ngậm lấy môi Trì Gia, tiếp tục hôn.
Miệng nói từ chối nhưng cơ thể lại thành thật, Trì Gia vẫn không ngăn được sự dụ dỗ của Cảnh Nhuế, cuối cùng vòng tay qua người nàng, hôn đến nóng bỏng. Đến cuối cùng, tình thế đảo ngược, Trì Gia xoay người đè lên Cảnh Nhuế, vừa hôn vừa cởi áo ngủ của nàng.
"Đêm nay chị nhỏ tiếng một chút," Trì Gia ám muội cọ mũi Cảnh Nhuế, "Đừng kêu lớn tiếng quá..."
"Ừm..." Cảnh Nhuế dán môi vào môi Trì Gia, đứt quãng hôn, "Bảo bối, em đáp ứng chị một chuyện trước, chị sẽ cho em..."
Trì Gia vừa định mở miệng, lòng bàn tay đã bị Cảnh Nhuế nhét vào một thứ. Chỉ bằng cảm giác thôi, Trì Gia đã mơ hồ đoán được đó là gì. Cô mở lòng bàn tay ra xem...
Quả nhiên là nhẫn kim cương.
"Bây giờ có thể gả cho chị được chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro