Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

"Dù sao thì, đêm nay em cũng không trốn thoát được đâu."

"Trong đầu chị không thể nghĩ đến chuyện gì khác được à?" Trì Gia cuối cùng cũng tìm được cơ hội, gậy ông đập lưng ông. Cảnh Nhuế có tư cách gì mà cười nhạo cô đầu óc toàn những thứ vớ vẩn, sao không xem lại chính mình...

"Đây thuộc về nhu cầu sinh lý bình thường, có nhu cầu tự nhiên phải giải quyết." Cảnh Nhuế nói một cách hợp tình hợp lý. Nàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Trì Gia, tiếp tục đùa giỡn: "Lên giường cũng là một phương thức giao lưu tình cảm, có gì mà phải e thẹn?"

Những lời cợt nhả hết bài này đến bài khác, lại còn thuận miệng nói ra. Trì Gia thật sự phục Cảnh Nhuế: "Bất kể nói cái gì cũng đều là chị có lý."

Cảnh Nhuế hôn lên đôi môi hơi chu ra của Trì Gia, khi nhìn về phía cô, trong ánh mắt đều ngậm ý cười, giọng điệu mềm mỏng, ôn tồn: "Bởi vì yêu em, mới luôn muốn em."

Cố tình mỗi lần chỉ cần một hai câu lời ngon tiếng ngọt là Trì Gia có thể bị dỗ cho lòng hoa nở rộ. Nhưng cô cũng tán đồng cách nói của Cảnh Nhuế, bởi vì tình yêu nảy sinh từ ham muốn, là thuần khiết và tốt đẹp.

"Chị buông em ra..." Trì Gia còn ngồi trên đùi Cảnh Nhuế, bị nàng ôm.

Cảnh Nhuế lại cười, tiếp tục hôn cô.

Một người chủ động lập tức gợi lên sự dây dưa của cả hai, môi lưỡi trêu chọc lẫn nhau. Chỉ chốc lát sau, Trì Gia đỏ mặt, lại một lần nữa vòng tay qua cổ Cảnh Nhuế, hôn đến nhiệt liệt và say đắm.

Kìm nén đã lâu, vừa mới nếm được chút ngon ngọt, tự nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc...

*

Chín giờ tối.

Đầu đường, những ngọn đèn lờ mờ, dòng người qua lại tấp nập. Có người đi một mình, có người đi tốp ba tốp năm, cũng có những cặp đôi như hai người họ.

"Em muốn đưa chị đến đây à?" Cảnh Nhuế dắt chặt tay Trì Gia, thấy cô thần thần bí bí, còn tưởng rằng cô muốn đưa mình đi đâu.

"Đúng vậy, trước hết cùng em đi dạo phố, sau đó lại đi xem phim..." Trì Gia ưỡn ngực nói với Cảnh Nhuế về kế hoạch tối nay, trên mặt nụ cười rạng rỡ.

Những kế hoạch này bình thường đến không thể bình thường hơn.

"Em chỉ có yêu cầu thế này thôi à?"

"Chỉ là yêu cầu thế này thôi mà chị cũng đã bao giờ thỏa mãn em đâu!"

Cảnh Nhuế ngẫm lại, Trì Gia nói cũng không sai.

Trì Gia đã sớm muốn nói, hai người họ ở bên nhau đủ "hiệu suất cao", trực tiếp bắt đầu từ trên giường, hoàn toàn bỏ qua giai đoạn yêu đương, hẹn hò gần như không có. Cho nên lúc trước cô mới nói, muốn Cảnh Nhuế theo đuổi cô đàng hoàng. Cô vẫn luôn cảm thấy giữa hai người thiếu một đoạn tình yêu bình dị mà ấm áp.

Bởi vì những lần nồng cháy, cô mới cùng Cảnh Nhuế từ từ đi đến với nhau. Nhưng tình cảm mãnh liệt luôn có lúc rút đi, bây giờ vẫn là giai đoạn nồng nhiệt, mọi thứ đều tốt, nhưng sau này thì sao? Trì Gia hy vọng điều khiến hai người họ quyết tâm ở bên nhau, là sự tốt đẹp bình dị khi tay trong tay như bây giờ, mà không phải là sự khó rời khó bỏ khi cơ thể dây dưa trên giường.

Muốn dung nhập vào từng chút một trong cuộc sống của đối phương, sau đó từ từ trở nên thật sự không thể rời xa nhau.

Rõ ràng chưa làm gì cả, cô lại ở trong bóng đêm cười đến lúm đồng tiền như hoa. Cảnh Nhuế dường như có thể dần dần lý giải được niềm vui này.

"Tôi luôn cảm thấy, cô bé đó sẽ dạy cho cô thế nào là 'yêu'." Cảnh Nhuế nhớ lại câu nói đùa của Ninh Thiển, bây giờ nghĩ lại, quả thật có lý.

Nàng chưa bao giờ chậm lại nhịp sống để thong thả tận hưởng cảm giác như vậy. Thích một người, không phải là thích một phần của người đó, mà là nguyện ý chấp nhận, yêu thương toàn bộ con người đó.

"Chúng ta qua bên kia đi." Trì Gia vui vẻ kéo kéo tay Cảnh Nhuế. Có thể tóm được cơ hội để cô Cảnh đại tiểu thư cùng mình đi dạo phố không dễ dàng.

Trì Gia thích náo nhiệt, càng thích người mình yêu cùng mình hòa vào sự náo nhiệt ấy. Cô nắm tay Cảnh Nhuế đi vào trung tâm thương mại, hai đại mỹ nữ đi cùng nhau, tỷ lệ người ngoái nhìn cao ngất ngưởng.

"Màu này đẹp không?" "Màu hot trend năm nay đó..." "Không cần thử ở đây," Cảnh Nhuế giữ chặt tay Trì Gia, "về nhà thử cho một mình chị xem."

Trì Gia còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Nhuế đã nói với nhân viên bán hàng: "Những thứ này lấy hết."

Cùng Cảnh Nhuế đi dạo phố, Trì Gia nghe được nhiều nhất là: "Lấy hết.", "Đều lấy.", "Quẹt thẻ."

"Không cần mua nhiều như vậy đâu..." Trì Gia lúc này mới ý thức được mình đã "bám" được một phú bà giàu có đến mức nào. Trước đây cô Trì tuy cũng luôn muốn bám vào đại gia, nhưng đó chỉ là mơ mộng mà thôi. Trong nhất thời, thật không quen.

"Nhiều vậy sao?" Cảnh Nhuế không cho là đúng, nàng nhìn về phía Trì Gia: "Em thích là được rồi."

"Chính là..." Trì Gia còn chưa nói gì, chị nhân viên quầy bên cạnh nghe xong đều sắp ngất đi. "Người đẹp ơi, bạn thân của cô đối với cô thật tốt! Ghen tị thật đấy!"

Trì Gia và Cảnh Nhuế tuy vẫn luôn tay trong tay, nhưng hai người phụ nữ như vậy dường như hết sức bình thường.

"Không phải bạn thân," Trì Gia buột miệng, rồi nghĩ ngợi, vẻ mặt đầy mãn nguyện nói: "Cô ấy là bạn gái của em."

Một người bạn gái xinh đẹp như vậy mà cứ luôn giấu kín, cô Trì hôm nay cuối cùng cũng không giấu được nữa.

Cảnh Nhuế nghe Trì Gia nói như vậy, tâm trạng rất tốt, còn rất có hứng thú nói với người khác: "Quẹt thẻ cho vợ, là chuyện đương nhiên mà."

Trì Gia phát giác Cảnh Nhuế mỗi lần đều phải chiếm của cô một chút tiện nghi. Trước đây nói là bạn gái, bây giờ ở bên ngoài đều trực tiếp treo chữ "vợ" ở miệng.

"Ồ... thì ra là thế, tôi đã nói mà, hai vị vừa bước vào tôi đã cảm thấy rất xứng đôi." Chị nhân viên quầy ngẩn người, nhưng vẫn vui vẻ ra mặt, thuần thục khen ngợi.

"Cuối cùng cũng dám thừa nhận chị là bạn gái của em rồi à?"

"Cái gì mà có dám hay không, chị vốn dĩ là vậy mà."

"Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của em kìa."

Lại đi dạo mấy tầng. Nhìn túi lớn túi nhỏ, Trì Gia cọ tới cọ lui, cuối cùng vẫn mở miệng: "Em nói đi dạo phố, không phải là muốn chị mua đồ cho em đâu."

Thốt ra những lời này, cũng thật kỳ quặc.

"Chị mua cho em không được sao? Đừng có bướng bỉnh với chị." Cảnh Nhuế một câu chặn họng Trì Gia, còn trêu chọc: "Chị kiếm tiền không cho em tiêu, chẳng lẽ cho người phụ nữ khác tiêu?"

"Chị dám!" Trì Gia trong nháy mắt như ăn phải thuốc nổ. "Người phụ nữ khác" là vùng cấm tuyệt đối của cô Trì, mỗi lần nhắc đến chắc chắn sẽ nổi đóa.

"Trong nhà có một con cọp mẹ như vậy, chị đâu dám."

"Cảnh Nhuế! Chị mắng em!" Trì Gia bây giờ cùng Cảnh Nhuế xem như phong thủy luân phiên. Lúc trước Cảnh Nhuế làm bên A khắc nghiệt với cô thế nào, bây giờ cô liền đòi lại gấp đôi.

"Không đúng, em mà là cọp mẹ..." Trì Gia một khi đã nổi điên, Cảnh Nhuế liền cười đến không khép được miệng. Nàng véo véo má cô: "Cũng là con xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, được chưa?"

Trì Gia còn ngẫm nghĩ một lúc: "...Chị vẫn mắng em!"

"Ha ha ha... đừng quậy nữa, đi xem phim với em."

*

Trước hết, họ đem túi lớn túi nhỏ về xe. Vì cả hai đều đã uống rượu nên Cảnh Nhuế đã gọi tài xế riêng.

Hai người hứng thú bừng bừng chạy đến rạp chiếu phim, kết quả lại xem phải một bộ phim dở tệ. Nhưng tâm trạng của Trì Gia vẫn rạng rỡ, chỉ là sau khi ăn hết một thùng bắp rang lớn và uống thêm một ly trà sữa to, dạ dày cô có hơi căng tức.

Lúc Trì Gia kéo Cảnh Nhuế ra khỏi rạp, đồng hồ đã điểm hơn mười một giờ. Trên đường, người thưa dần. Dạ dày Trì Gia có chút trướng, Cảnh Nhuế liền dắt tay cô, men theo đường phố mà tản bộ cho tiêu thực.

Gió đêm khẽ thổi, mang theo cảm giác khoan khoái. Trì Gia bất giác ngân nga vài giai điệu nho nhỏ, Cảnh Nhuế đi bên cạnh nhìn cô đến nhập thần. Cô Trì nhà nàng đúng là đã cười suốt cả đêm. Cũng bởi vì có cô ở bên, Cảnh Nhuế đã rất lâu rồi mới cười vui vẻ đến vậy. Dù chỉ làm những chuyện tầm thường, cũng trở nên vô cùng thú vị, ví như lúc này đây, cùng nhau lãng phí thời gian, thong dong dạo bước trên phố.

"Chỉ đi dạo phố xem phim thôi mà đã vui như vậy à?" Cảnh Nhuế đi chậm lại, từ tốn hỏi. Trong lòng thầm nghĩ cô Trì cũng thật dễ dỗ.

Trì Gia đôi khi cảm thấy Cảnh Nhuế rất có tình thú, nhưng đôi khi lại thấy nàng còn vô vị hơn cả mình. Có lẽ tình thú của ả hồ ly tinh này chỉ giới hạn ở trên giường mà thôi.

"Không phải là vấn đề đi dạo phố hay xem phim..."

"Vậy là vì cái gì?" Cảnh Nhuế thuận miệng hỏi.

"Bởi vì..." Dưới ánh đèn đường, cả hai cùng dừng bước. Trì Gia xoay người, mặt đối mặt nhìn Cảnh Nhuế. Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, nụ cười của cô dịu dàng hơn vài phần, đẹp tựa một bức tranh.

Khi Trì Gia chăm chú nhìn nàng như vậy, trong lòng Cảnh Nhuế thoáng chốc dâng lên một cảm giác, rằng cả đời này đã định sẵn là người con gái này, một cảm giác mãnh liệt ập đến.

Suy nghĩ một lát, Trì Gia nhếch môi, bình tĩnh nói: "Bởi vì được ở bên cạnh chị, nên em rất vui vẻ."

Giọng nói của cô không có quá nhiều sự phập phồng cảm xúc, chỉ đơn thuần là đang tường thuật lại suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.

Cách nhau chừng mười mấy centimet, Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, trên mặt cũng mang một nụ cười nhàn nhạt. Trên đường phố, bóng của hai người bị ánh đèn kéo dài ra, đổ nghiêng, tiến lại gần, rồi dần dần hòa vào làm một. Một màn ấm áp diễn ra giữa phố phường.

Khi Cảnh Nhuế ôm lấy Trì Gia, cô cũng ăn ý ôm chặt lấy vòng eo của nàng. Hai người nhìn nhau cười. Trì Gia tựa cằm lên vai Cảnh Nhuế, nhắm mắt lại, an tĩnh không nói một lời, chỉ luyến tiếc hơi ấm của nàng, lòng vô cùng mãn nguyện.

Một cuộc tình "lên xe trước, mua vé sau". Những gì trước kia đã bỏ lỡ, thiếu sót và nuối tiếc, thì cứ để những ngày tháng sau này từ từ bù đắp lại.

Cảnh Nhuế ôm Trì Gia thật lâu, mới nhớ ra để tiếp lời cô ban nãy: "Vậy thì em phải chuẩn bị cho tốt vào..."

"Chuẩn bị cái gì ạ?"

"Chuẩn bị để mỗi ngày đều vui vẻ như vậy."

"Chậc..." Trì Gia có chút hối hận vì vừa mới nói ra lời trong lòng. Cảnh Nhuế vốn đã tự luyến, sau này ở trước mặt mình chẳng phải sẽ càng đắc ý hơn sao.

"Bảo bối, chuyển đến ở cùng chị đi," Cảnh Nhuế nhẹ nhàng vỗ về lưng Trì Gia, lúc này nói năng rất nghiêm túc: "Chị muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy em."

Trì Gia nghe câu này, lại không kiềm chế được mà nhếch môi. Qua một lát mới thu lại một chút, cô quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Cảnh Nhuế, tinh nghịch nói: "Nếu chị đã nói như vậy, thì em đây... đành thỏa mãn chị vậy."

"Da mặt em cũng dày thật." Nụ cười của Cảnh Nhuế hơi mang vẻ ghét bỏ, cũng không biết là ai mấy ngày trước còn liên tục nhấn mạnh bắt mình phải đến đón. Thấy bộ dạng "khó ở" của cô Trì, không trị một chút lại bắt đầu cứng miệng, đột nhiên, Cảnh Nhuế liền áp môi mình lên môi cô.

"Không dày bằng chị... Ưm..." Trì Gia giơ tay đẩy đẩy vai Cảnh Nhuế, lí nhí nói: "Còn có người..."

Chỉ là Trì Gia vừa mới mở miệng, đã tạo cơ hội cho Cảnh Nhuế.

"Ưm..."

Sau khi ở bên Cảnh Nhuế, cô hoàn toàn không biết liêm sỉ là gì nữa. Trì Gia chống cự không quá hai giây, liền ôm lấy eo nàng, ở dưới ánh đèn đường, ngậm lấy môi nàng, nhắm mắt lại thật sâu ôm hôn.

Trái tim như bị nàng làm cho tan chảy.

Đêm đã khuya. Cảnh Nhuế nhìn đồng hồ: "Chúng ta về thôi."

"Vâng."

*

Tài xế lái xe, Trì Gia và Cảnh Nhuế ngồi ở ghế sau. Cô mềm mại tựa vào vai Cảnh Nhuế, ngắm nhìn cảnh đêm vội vã lướt qua ngoài cửa sổ.

"Dạo phố mệt rồi à?"

Trì Gia lắc đầu, thật ra chỉ là muốn dán vào người Cảnh Nhuế. Cô ngày thường tính cách tuy độc lập, quật cường, nhưng ở trước mặt người mình thích vẫn sẽ muốn làm nũng. Cảnh Nhuế rất biết dỗ cô, cô thích điều đó.

Nàng không đưa Trì Gia về căn hộ trước đây, mà là đến khu biệt thự ven hồ, đúng là căn biệt thự mà năm ngoái nàng đã giao cho cô làm chủ thiết kế. Nói ra, nàng mua căn biệt thự này một phần là vì thiết kế sau đó về cơ bản đều giao toàn quyền cho Trì Gia, phong cách tự nhiên cũng là kiểu cô thích.

Tất cả, dường như đều là định mệnh đã sắp đặt.

"Sao lại đến đây?"

"Sau này chúng ta sẽ ở đây." Cảnh Nhuế nắm tay Trì Gia vào nhà.

Trì Gia rất hiểu kết cấu của căn nhà này, bao gồm tất cả các chi tiết bên trong, đều do cô tự mình kiểm duyệt. Chỉ là lúc thiết kế, cô không thể nào ngờ được, nơi này sau này sẽ ghi lại từng chút một cuộc sống của cô và Cảnh Nhuế.

"Em nhắm mắt lại đi."

"Chị muốn làm gì?" Trì Gia trong lòng cũng đoán được tám phần... Nói thật, cô trước đây chưa từng "làm màu" đón sinh nhật như vậy, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Lầu hai phòng ngủ chính, cửa khẽ mở ra. Không bao lâu, Trì Gia cảm giác mình bị Cảnh Nhuế từ sau lưng ôm lấy. Cô vẫn nhắm mắt, nhưng đã không giấu được ý cười trên khóe môi, thúc giục: "Được chưa?"

"Được rồi."

Trì Gia vừa mở mắt, cả căn phòng đã được bài trí tỉ mỉ, vừa ấm áp lại vừa lãng mạn, ngay cả trong không khí cũng thoang thoảng mùi hương mà cô thường thích. Trước mắt là một ô cửa kính sát đất thật lớn, tầm nhìn thoáng đãng, cảnh hồ về đêm vô cùng mỹ lệ.

Cảnh Nhuế từ sau lưng ôm chặt lấy eo Trì Gia, đúng vào khoảnh khắc đồng hồ điểm qua nửa đêm: "Chúc mừng sinh nhật."

Nhìn chiếc bánh sinh nhật và món quà nàng đã chuẩn bị cho mình, cùng với tất cả mọi thứ tối nay, Trì Gia vô cùng cảm động. Bởi vì chỉ mới một thời gian ngắn trước đây, cô còn cảm thấy Cảnh Nhuế sẽ không nhớ ngày hôm nay, nàng lại bận như vậy, cho nên cô cũng không cố tình nhắc tới, không ngờ...

"Chỉ là một sinh nhật thôi mà," Trì Gia nhìn dòng chữ "tiểu hồ ly tinh" trên bánh kem, cảm động thì cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà châm chọc Cảnh Nhuế, "Với lại, 'tiểu hồ ly tinh' nghe cứ như tiểu tam ấy..."

Cảnh Nhuế lại bị cô Trì đánh bại.

Có lẽ Trì Gia cũng ý thức được mình quá khẩu thị tâm phi. Cảnh Nhuế bận rộn như vậy mà còn chuẩn bị những thứ này cho cô, nhất định đã rất dụng tâm. Nghĩ vậy, Trì Gia quay đầu hôn lên môi Cảnh Nhuế một cái: "Cảm ơn vợ."

"Gọi chị là gì?" Cảnh Nhuế hỏi lại một lần nữa.

Trì Gia cười, lại hôn nhẹ lên môi Cảnh Nhuế một cái: "Vợ."

"Ước nguyện đi."

Trì Gia chắp tay trước ngọn nến lung linh, ước nguyện sinh nhật thành kính hơn bất kỳ lần nào trước đây. Bởi vì cô thật sự hy vọng, tình cảm của cô và Cảnh Nhuế có thể nhận được sự thấu hiểu của người nhà.

Thổi nến xong.

"Chị có ấu trĩ không!" Vừa lơ đãng, mặt Trì Gia đã bị Cảnh Nhuế trét một vệt kem. "Chị còn chụp ảnh! Không được chụp! Chị xóa cho em..."

Cảnh Nhuế cười, ném điện thoại sang một bên, sau đó ôm lấy Trì Gia, nhìn vệt kem trên mặt cô, khẽ nâng cằm cô, nụ cười trên mặt đầy ẩn ý: "Đừng nhúc nhích, để chị giúp em..."

Trì Gia nhìn nụ cười trên mặt nàng, liền biết không có gì trong sáng ở đây. Huống chi bây giờ lại chỉ có hai người họ.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Cảnh Nhuế đã áp môi mình lên, đầu lưỡi khẽ liếm đi vị kem ngọt ngào nơi khóe miệng cô.

Cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lòng Trì Gia, nhưng lại rất thích. Cảnh Nhuế dường như hiểu được tâm tư của cô, lại cười hôn lên má cô. Khi đầu lưỡi mềm mại của nàng khẽ liếm vệt kem trên má mình, Trì Gia như bị điện giật, lòng bàn tay nắm chặt lấy áo Cảnh Nhuế, không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng: "Ưm..."

Trì Gia nhắm mắt lại, mặc cho Cảnh Nhuế dùng môi lưỡi liếm láp lên gò má mình, tim đập ngày càng nhanh. Cảnh Nhuế chỉ cần trêu chọc một chút, cô liền đặc biệt có cảm giác, trước kia là vậy, bây giờ lại càng như thế.

Bầu không khí trong phòng ngủ gãi đúng chỗ ngứa.

"Hồ ly tinh..." Trì Gia khẽ gọi Cảnh Nhuế bằng cái tên quen thuộc.

"Chị đã nói, tối nay sẽ không bỏ qua cho em..." Tiếng than nhẹ sâu lắng, rung động lòng người. Kem trên mặt đã hết, nhưng nụ hôn của Cảnh Nhuế vẫn còn tiếp tục.

Trì Gia thở hổn hển, vội vàng tìm môi Cảnh Nhuế, quấn lấy. Bởi vì có vị kem, khi hôn nàng dường như còn ngọt ngào hơn ngày thường.

Muốn nàng.

Khi Trì Gia hôn Cảnh Nhuế, động tác dần trở nên mạnh bạo, vội vàng cởi đi nút áo sơ mi của nàng...

"Em có biết ăn bánh kem thế nào mới ngon hơn không?" Cảnh Nhuế thuận theo động tác của Trì Gia, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Để chị dạy cho em."

----------------------------------------------

Đôi lời của editor:

Đọc đoạn này nhớ bài hát trong đám cưới của Vũ Cát Tường nè:

"Khi Trì Gia chăm chú nhìn nàng như vậy, trong lòng Cảnh Nhuế thoáng chốc dâng lên một cảm giác, rằng cả đời này đã định sẵn là người con gái này, một cảm giác mãnh liệt ập đến."

Bài Ngày này, người con gái này á, liên tưởng liền luôn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro