Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Trì Gia bĩu môi, thở dài một hơi.

Cái tính của người họ Cảnh này ghê gớm thật, nàng không chỉ là hồ ly tinh mà còn là một con cáo già. Mỗi đêm đều trêu ghẹo đủ kiểu qua màn hình, nhưng lại không chủ động gặp mặt.

Đã ba ngày trôi qua, Trì Gia sắp phát điên, cuối cùng không chịu nổi sự cô đơn nữa. Cô thừa nhận, đấu với Cảnh Nhuế, cô không phải là đối thủ. Và sau bài học nhớ đời này, có lẽ cô Trì sẽ không bao giờ khẩu thị tâm phi nữa.

Cảnh Nhuế là bậc thầy tâm lý, những chiêu để trị Trì Gia có thể viết thành sách. Đối phó với một người vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh như cô, nàng nhìn thấu, không thể một mực dỗ dành, có đôi khi phải chọc cho nổi giận mới có thể thẳng thắn, chủ động.

"Nhớ chị à?" Nhìn Trì Gia trong màn hình sắp xù lông, Cảnh Nhuế nhẹ giọng hỏi lại. Nàng cố ý kéo camera ra xa, để nửa thân trên của mình lọt vào khung hình.

Trì Gia vốn dĩ đã nhớ lắm rồi, chỉ vì sĩ diện nên vẫn luôn đợi Cảnh Nhuế chủ động.

Đêm đã khuya, chỉ có thể thấy dáng vẻ phong tình vạn chủng của Cảnh Nhuế trong video, gương mặt đó, cổ, xương quai xanh, bờ vai, và cả khe ngực... Liên tiếp mấy buổi tối đều là như vậy, tuyệt đối là cố ý.

Trì Gia hối hận về việc mình đã làm. Hai ngày trước nếu đừng bướng bỉnh như vậy, đồng ý để nàng đến đón mình, thì bây giờ đã có bạn gái xinh đẹp ôm ấp dỗ dành, không chừng đã hạnh phúc biết bao. Rốt cuộc cô và Cảnh Nhuế, chỉ trông chờ vào chút thời gian buổi tối để gặp mặt.

Mặc dù cách một màn hình, Cảnh Nhuế cũng trêu chọc rất thành công, thậm chí còn vượt qua hiệu quả mong đợi.

"Nhớ vợ của em à?" Cảnh Nhuế cười với màn hình, giọng nói dịu dàng mang theo sự dụ hoặc.

Trì Gia tỏ vẻ chịu thua, đã không thể che giấu tâm tư được nữa. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Cảnh Nhuế, hung hăng oán trách: "Chị nói xem?"

"Em không nói sao chị biết được?" Cảnh Nhuế vẫn còn đùa giỡn, không ngại làm nũng qua màn hình, lần thứ ba hỏi câu hỏi này: "Rốt cuộc có nhớ chị không?"

Trì Gia im lặng trong chốc lát.

"Nhớ chị!" Rõ ràng là một câu nói âu yếm, Trì Gia lại hét lên đầy cá tính. Cô ôm một chiếc gối vào lòng, lại một lần nữa chủ động nhắc đến chuyện chuyển nhà, giọng nói nhỏ đi: "Ngày mai chị đến đón em..."

Biết thế này, đã chẳng làm vậy.

"Đến cuối tuần mới có thời gian, ngày mai chị có một cuộc họp ở nơi khác, mấy ngày nay có chút bận."

Lại là không có thời gian. Trì Gia ảm đạm, thuận miệng châm chọc: "Khi nào chị mới không bận."

"Cuối tuần này nhất định sẽ ở bên em thật tốt, chỉ có hai chúng ta." Thật ra cuối tuần này, Cảnh Nhuế cũng có lịch trình, nhưng vì tình hình đặc thù nên đã dời lại sau.

"Chị đừng hứa trước, đến lúc đó lại không thấy bóng dáng..." Trì Gia không tin. Ngày thường dù có là cuối tuần, Cảnh Nhuế cũng thoắt ẩn thoắt hiện, khó mà gặp được.

Xem ra vẫn còn đang vì chuyện đêm đó không đến đón cô mà giận dỗi. Cảnh Nhuế đương nhiên cũng hiểu, Trì Gia tức giận không chỉ vì chuyện đó, thời gian mình ở bên cô đúng là có hơi ít. "Sau này sẽ không nữa, chị hứa với em."

Mặc dù khi yêu nồng nhiệt hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng cuộc sống cũng không chỉ có tình yêu. Trì Gia có tham vọng sự nghiệp rất lớn, ngoài miệng có thể oán trách vài câu, nhưng trong lòng vẫn hiểu cho Cảnh Nhuế.

"Nếu công việc không lo liệu hết được, em hiểu mà. Em nói thật, không giận đâu." Trì Gia sợ Cảnh Nhuế nghĩ nhiều, còn nghiêm túc bổ sung.

Mặc dù không tức giận cũng chẳng vui vẻ được bao nhiêu. Chỉ cần nhìn vẻ mặt uể oải của Trì Gia, trong lòng Cảnh Nhuế liền hiểu rõ. Nàng cười nói: "Công việc sao có thể quan trọng bằng em được?"

Trì Gia nghe xong, trong lòng dâng lên một luồng ngọt ngào. Cảnh Nhuế chắc là đã biết cuối tuần này là sinh nhật cô, cho nên mới nói nhất định sẽ ở bên cô. Trì Gia nhếch khóe môi, nói với Cảnh Nhuế: "Đó là đương nhiên, công việc chắc chắn không quan trọng bằng em rồi."

"Bảo bối..."

Đột nhiên một tiếng gọi trầm thấp như vậy, nghe vào tai Trì Gia làm cho lòng cô xao xuyến. Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, chờ nàng nói câu tiếp theo.

"Chị rất nhớ em."

Bốn chữ rất bình thường, nhưng vì là từ miệng nàng nói ra, mới có thể trở nên độc nhất vô nhị, làm cho lòng mình vui sướng.

Mặc dù trong lòng đã được Cảnh Nhuế dỗ cho vui vẻ, Trì Gia vẫn bĩu môi nói: "Vậy sao chị còn chưa đến đón em? Em bảo chị không cần đến đón, chị liền không đến đón thật à!"

Câu này, mới là suy nghĩ chân thật nhất của Trì Gia, chẳng qua ngày thường rất ít khi nói ra miệng.

Ngay cả bộ dạng vô cớ gây rối của cô, Cảnh Nhuế cũng yêu. Nàng nhìn màn hình không kìm được ý cười: "Sau này chúng ta đều đừng bướng bỉnh nữa, được không?"

"Vâng..." Trì Gia tỏ vẻ đồng ý. Thời gian hai người hẹn hò vốn dĩ đã không nhiều, lại còn giận dỗi, toàn bộ đều lãng phí hết.

"Ngủ sớm một chút đi." Cảnh Nhuế chuẩn bị cúp máy.

Trì Gia theo bản năng gọi lại: "Khoan đã."

"Sao vậy em?"

Trì Gia chần chừ một lát mới ngọt ngào nói: "Muốn nhìn chị thêm một chút, không được à."

Bộ dạng này của cô Trì, nhìn vào thật muốn bắt nạt. Cảnh Nhuế cũng lưu luyến, dịu dàng nói: "Tiểu hồ ly tinh, đợi chị trở về, xem chị xử lý em thế nào..."

"Chị muốn xử lý thế nào?"

"Ăn em."

"..."

Trì Gia cũng không biết từ khi nào mình ở chỗ Cảnh Nhuế đã được vinh danh là "tiểu hồ ly tinh". Nhưng buổi tối một mình nằm trên giường, chán đến chết nhìn lên trần nhà, cô quả thực rất muốn Cảnh Nhuế đến "ăn" mình.

Lại là một đêm không có người ở bên.

Cảnh Nhuế phải đi công tác mấy ngày. Trong bóng tối, Trì Gia lật người ôm chặt chiếc gối đầu, như thể còn vương lại chút hương thơm trên người Cảnh Nhuế, nhưng chung quy không phải là nàng.

Trằn trọc một hồi, Trì Gia mới mơ màng ngủ thiếp đi. Có lẽ là quá trống vắng, buổi tối cô rất hợp tình hợp lý mà có một giấc mơ xuân, và dĩ nhiên, ả hồ ly tinh là nữ chính tuyệt đối.

Sáng sớm hôm sau, Trì Gia còn đang bồi hồi giữa cảnh trong mơ và hiện thực. Cô theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh giường, sờ phải một khoảng không, lúc này mới ngồi dậy xoa đầu, đối diện với hiện thực.

Cả căn phòng tươi đẹp, rèm cửa đã không thể che được ánh nắng ấm áp.

Trì Gia ngồi yên trên giường.

Hết cứu rồi, việc đầu tiên khi thức dậy chính là nhớ đến nàng...

*

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến thứ sáu.

Tám giờ tối.

Mấy người vừa nói vừa cười.

"Tối nay Trì nữ vương mời khách, chúng ta phải ăn cho no căng bụng, không dễ gì tóm được cơ hội để 'xâu xé' một trận."

"Chứ sao nữa, tôi nhịn ăn từ bữa sáng rồi đấy."

"Nữ vương tháng trước lại là người có doanh thu cao nhất, phải cho ra máu một chút."

"Hôm nay là sinh nhật của Trì nữ vương chúng ta, đây mới là trọng điểm."

"Đúng đúng đúng, chúc tiểu tiên nữ của chúng ta năm nào cũng mười tám tuổi."

"Năm nay lại tìm một anh cao phú soái nhé..."

"Này, mấy ông có thôi đi không." Trì Gia ghét bỏ cắt ngang những lời nịnh nọt của đám đàn ông này. Cô thầm nghĩ, nguyện vọng sinh nhật năm nay không phải là tìm một anh chàng cao ráo, đẹp trai, nhà giàu, vì trong nhà đã có một người vừa xinh đẹp, tài giỏi lại giàu có rồi.

Ngày mai mới là sinh nhật của Trì Gia. Vốn dĩ cô đã hứa năm nay sẽ mời mấy người bạn trong phòng ăn cơm, nhưng ngày sinh nhật chắc chắn sẽ ở bên bạn gái, cho nên đã dời bữa tiệc sớm hơn một ngày.

Tiếng bước chân ồn ào, cuối cùng dừng lại ở cửa một nhà hàng sang trọng. Trì Gia dưới sự vây quanh của một đám đàn ông, như lá xanh tôn hoa hồng, xuất hiện ở Cửu Hào. Đến nhà hàng của bạn gái mình ăn, cũng coi như là ủng hộ người nhà.

"Thưa cô Trì, mời đi lối này."

Cũng giống như thường lệ, Cửu Hào người không đông lắm, không gian dùng bữa thoải mái, ưu nhã.

"Chị Gia, sao chị lại đặt được chỗ vậy?"

Trì Gia vẫy vẫy tóc, ném lại một câu đầy ẩn ý: "Chị và các người không giống nhau."

Đúng là không giống nhau. Không ít nhân viên của Cửu Hào đều nhận ra Trì Gia, thậm chí còn biết vị cô Trì này và bà chủ của mình có "quan hệ không tầm thường". Nhân viên lén lút hóng chuyện, đều gọi cô là "bà chủ nhỏ".

Tốc độ lên món rất nhanh, không bao lâu đã đủ cả bàn.

"Nào nào nào, cạn ly, chúc mừng sinh nhật Trì nữ vương của chúng ta trước!"

Đoàn người ăn cơm rất náo nhiệt, nhưng Trì Gia cầm ly rượu, trong lòng còn đang suy nghĩ khi nào Cảnh Nhuế sẽ về.

Ngay lúc định uống rượu, điện thoại của Trì Gia đột nhiên vang lên, là người mà cô hằng mong nhớ gọi đến.

"Mình nghe điện thoại trước đã." Trì Gia trượt màn hình, vừa nghe máy, chỉ nghe thấy Cảnh Nhuế nói...

"Chỉ được uống một ly thôi."

"Hả?" Trì Gia nhất thời không phản ứng lại kịp.

"Không được uống nhiều quá, chỉ được uống một ly." Cảnh Nhuế đứng ở trên lầu hai, thấy Trì Gia ở bàn ăn dưới lầu một, ngây ngốc giơ điện thoại, bất giác mỉm cười.

"Sao chị biết em ở..." Trì Gia lúc này mới phản ứng lại. Cô lập tức nhìn trái nhìn phải, đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại.

Cảnh Nhuế đang nâng chiếc ly trong tay, cười làm động tác cụng ly, nụ cười đó, thật là quyến rũ, câu hồn.

Trì Gia ngẩn người, nhếch miệng cười ngây ngô. Ả hồ ly tinh, chỉ biết chơi mấy trò này, nhưng mà, vẫn là bị nàng dỗ cho vui vẻ.

Tình hình hiện tại thật sự cực kỳ giống năm ngoái. Khi đó Trì Gia cũng cùng mọi người trong phòng ăn cơm, Cảnh Nhuế liền ở trên lầu hai nhìn, thỉnh thoảng đối mặt nhau, Trì Gia cảm thấy người phụ nữ này có vẻ đẹp chết người. Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, chính mình đã bị nàng hớp hồn.

"Sao chị lại về rồi, không phải nói sẽ muộn hơn sao?" Trì Gia nói vào điện thoại.

"Vừa mới về, cho em một bất ngờ." Cảnh Nhuế biết Trì Gia tối nay ở đây mời khách, cho nên vừa xuống máy bay liền trực tiếp đến Cửu Hào.

Bất ngờ này đúng là đã đến rồi, làm cho Trì Gia đến cả ăn cơm cũng không có tâm trí.

"Em ăn cơm trước đi." Cảnh Nhuế nhìn thấu tâm tư của cô.

"Chị có muốn xuống đây cùng không?" Trì Gia vẫn luôn nhìn về phía lầu hai, ánh mắt không rời.

"Chị ăn rồi."

Cảnh Nhuế cúp điện thoại xong, một mình uống cạn ly rượu. Chờ Trì Gia lại nhìn về phía nàng, nàng nháy mắt trái một cái, ném về phía đối phương một cái nhìn đầy mờ ám.

Trì Gia hiểu ý, nhưng kết quả... Cô làm bạn gái chính thức còn chưa có phản ứng gì, cái bàn toàn những anh chàng đồng nghiệp của cô đã không kìm được tâm tình kích động của mình.

"Bà chủ xinh đẹp quá à ~"

"Tiểu Chu, người ta đang chào cậu đó!"

"Là tôi sao?" Anh chàng Tiểu Chu ngồi cạnh Trì Gia lập tức ưỡn thẳng lưng, như được tiêm máu gà.

"Đúng vậy, chính là với cậu đó."

Trì Gia lườm một cái thật to: "Mấy người nói hươu nói vượn cái gì vậy?!"

Nào ngờ vì một cái nhìn của ả hồ ly tinh nhà cô, làm cho đám đồng nghiệp nam này hoàn toàn lạc mất bản thân, căn bản không ai nghe Trì Gia nói gì.

"Hình như cô ấy qua đây rồi."

"Thật sự qua đây rồi!"

"Chủ động lên, hỏi xin phương thức liên lạc đi, có cơ hội đó."

Một đám người liên tục phấn khích, chỉ có Trì Gia vẻ mặt ghét bỏ, trán sắp toát ra mồ hôi lạnh...

Cảnh Nhuế càng đi càng gần, sau đó dừng lại trước mặt Trì Gia. Giống như đang dò hỏi một vị khách bình thường, nàng nói: "Món ăn tối nay, mọi người có hài lòng không?"

Trì Gia há miệng còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Tiểu Chu bên cạnh liên tục đáp: "Hài lòng, hài lòng, đặc biệt ngon."

"Đúng đúng đúng..." Đoàn người còn phụ họa.

"Thích là được rồi." Cảnh Nhuế cười nhạt với Trì Gia. Ánh mắt đó, hận không thể bây giờ liền câu tiểu hồ ly tinh này lên giường.

"Chào cô, có thể cho tôi... xin phương thức liên lạc một chút được không?" Dưới ánh mắt xúi giục của những người anh em chí cốt khác, Tiểu Chu cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí mở miệng.

"..." Trì Gia trong lòng xù lông. Cô trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế, trong lòng âm thầm so kè. Để cho chị không có việc gì lại liếc mắt đưa tình như hồ ly tinh.

"Không thể." Trên mặt Cảnh Nhuế vẫn duy trì nụ cười vạn người mê. "Bạn gái tôi sẽ không vui."

Cả bàn người, ngoài Trì Gia ra, đều nghẹn họng nhìn trân trối, không lời nào để nói.

Trì Gia rất hài lòng với câu trả lời của Cảnh Nhuế, bởi vì khi nàng nói những lời này, vẫn luôn lặng lẽ nắm tay cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro