
Chương 62
Trì Gia đang mơ màng sắp ngủ, nghe thấy Cảnh Nhuế nói vậy, cái đầu vốn đang dụi vào lòng nàng bỗng ngóc lên: "Đi gặp mẹ chị?!"
Cô và Cảnh Nhuế mới chính thức hẹn hò chưa đầy một tháng, đúng lúc đang trong giai đoạn nồng nàn, say đắm nhất. Trì Gia hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện ra mắt gia đình. Gặp phụ huynh, không còn nghi ngờ gì nữa, tương đương với việc phải đối mặt với hiện thực.
Cảnh Nhuế đã đoán được phản ứng này của Trì Gia. Đúng là có hơi đột ngột, nhưng xét đến việc mẹ nàng đang cố ý tác hợp nàng với Bùi Du, cho nên sớm đưa Trì Gia đến gặp mẹ để nói rõ mọi chuyện cũng tốt.
Trì Gia vẫn còn đang ngơ ngác.
"Tình cảm của chúng ta có phải mờ ám gì đâu." Cảnh Nhuế vuốt ve mặt Trì Gia, trêu chọc. Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động muốn đưa đối tượng hẹn hò đến gặp người nhà. Nhìn gương mặt ửng hồng của Trì Gia, Cảnh Nhuế không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ, trấn an: "Chỉ là gặp mẹ chị, cùng bà ăn một bữa cơm thôi. Yên tâm, bà sẽ không phản đối chúng ta đâu."
Mặc dù vậy, Trì Gia vẫn do dự: "Em..."
Thật ra Cảnh Nhuế nguyện ý đưa cô đi gặp phụ huynh, cô nên vui mừng mới phải. Ít nhất điều đó chứng minh Cảnh Nhuế đang nghiêm túc đối đãi với mối quan hệ này.
"Chưa chuẩn bị sẵn sàng à?"
"Vâng..."
"Chị đã nói rồi, có chị ở đây em không cần phải sợ gì cả." Cảnh Nhuế nghĩ lại, cuối cùng vẫn không miễn cưỡng Trì Gia. Đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ, nàng hiểu là cô có áp lực.
Trì Gia im lặng, bởi vì lại nghĩ đến chuyện công khai, bất giác cảm thấy nặng nề, lòng rối như tơ vò.
Sự im lặng của cô khiến Cảnh Nhuế âm thầm bất an. Nàng quay mặt Trì Gia lại, bắt cô nhìn thẳng vào mình: "Em phải hứa với chị một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
"Không được chạy trốn." Cảnh Nhuế ôm Trì Gia chặt hơn một chút, lúc này thật sự có cảm giác không muốn rời xa cô. Nàng nhìn chăm chú vào mắt cô: "Ở bên cạnh chị thật tốt, đừng có ngày nào đó lại bỏ rơi chị, đột nhiên chạy mất."
"Có thể hứa với chị không?" Cảnh Nhuế tha thiết cần một câu trả lời khẳng định.
Thật ra khi Cảnh Nhuế nghiêm túc, Trì Gia rất có cảm giác an toàn, đặc biệt là mỗi lần nàng nói với cô "có chị ở đây em không cần phải sợ gì cả".
"Có thể." Trì Gia cười, cho Cảnh Nhuế một câu trả lời chắc chắn. Cuộc sống là của chính mình, vất vả lắm mới gặp được tình yêu mình muốn, tại sao còn phải ngốc nghếch vứt bỏ.
Cô không nỡ.
Đêm đã khuya.
Trên giường, Cảnh Nhuế ôm Trì Gia vào lòng, dưới ánh đèn dịu dàng, khẽ khàng nói: "Chị biết em lo lắng điều gì, em không cần phải tạo áp lực cho mình, chị sẽ ở bên em, bảo vệ em. Chị mong khi chúng ta ở bên nhau, em lúc nào cũng có thể vui vẻ như tối nay..."
"Vâng." Trì Gia tựa vào vai Cảnh Nhuế, lòng tràn đầy cảm động. Ả hồ ly tinh này hoặc là không đứng đắn, một khi đã đứng đắn lên có thể tỏ tình đến mức làm cô ướt cả hốc mắt.
"Cứ nói em, còn chị thì sao?" Trì Gia ngồi dậy, nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế. "Nếu chị dám lén lút tìm người phụ nữ khác, em..."
Trì Gia không biết nên nói gì, bởi vì cô không biết mình sẽ làm thế nào.
"Chị mà tìm người phụ nữ khác, em sẽ làm thế nào?" Cảnh Nhuế đùa giỡn hỏi.
Trì Gia thở hổn hển, ngồi bật dậy, cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném tới tấp vào người Cảnh Nhuế. Quả thực là một hiện trường "bạo hành gia đình". "Chị còn muốn tìm người phụ nữ khác?!"
"Trì Gia, chị thấy sau này em mới là người bạo hành gia đình đấy. Em làm sao mà còn sức lực..." Giọng Cảnh Nhuế đã khản đặc vì mệt. Vừa rồi hai người lăn lộn lâu như vậy, nàng đưa tay nắm lấy tay Trì Gia. "Đừng quậy nữa, ngày mai đi làm lại không dậy nổi bây giờ."
Trì Gia ném chiếc gối sang một bên, bĩu môi, vẫn còn đang nghĩ về vấn đề ngoại tình vừa rồi, mặt mày không vui.
Cảnh Nhuế cũng ngồi dậy, mệt mỏi cười, sau đó nhoài người qua cưỡng hôn lên môi Trì Gia. Nói bao nhiêu lời cũng không bằng một nụ hôn.
"Ưm..."
Chưa đầy vài giây, Trì Gia đã bị Cảnh Nhuế hôn đến ngoan ngoãn. Mỗi lần có chút xích mích nhỏ, ả hồ ly tinh lại dùng chiêu này, có khi còn trực tiếp "trả bằng thịt", Trì Gia trong một giây liền không chịu nổi...
Trước mặt cái đẹp, liêm sỉ là gì chứ.
Cảnh Nhuế hôn từng chút một, sau đó ôm lấy Trì Gia từ từ ngã xuống giường, đè lên người cô. Môi hai người dán vào nhau không hề tách ra, vẫn quyến luyến không nỡ.
"Chỉ biết dùng chiêu này... Ưm..." Vừa nói, Trì Gia lại cứ tự mình áp sát vào Cảnh Nhuế.
"Dùng được là được."
Trì Gia khẽ hừ hừ, cơ thể đều bị hôn đến mềm nhũn, có thể không có tác dụng sao?
Người ta chúc ngủ ngon chỉ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, còn Trì Gia mỗi lần ôm Cảnh Nhuế, tuyệt đối muốn hôn đến không thở nổi. Hơn nữa, vừa hay Cảnh Nhuế cũng rất thích hôn cô.
"Không quậy với em nữa, ngủ thôi." Cảnh Nhuế dán vào Trì Gia thoải mái ôm, lim dim mắt, khóe miệng mỉm cười.
Trì Gia thỏa mãn liếm môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt Cảnh Nhuế, cũng cảm thấy hai người họ là trời sinh một cặp, khó trách trên ứng dụng hẹn hò độ tương hợp lại là 99.99%.
Định mệnh gặp gỡ, định mệnh dây dưa, nhất định phải ở bên nhau.
Nhìn một lúc lâu, Trì Gia mới tắt đèn. Ban đêm có nàng ôm, giấc ngủ luôn ngon và ngọt ngào hơn.
*
Mấy ngày gần đây, trời hơi se lạnh.
"Cơ thể không khỏe thì nghỉ ngơi sớm một chút." Mẹ Cảnh vốn dĩ buổi chiều có chuyến bay về thành phố S, thấy con gái không khỏe nên không yên tâm, liền ở lại thêm. "Thuốc uống chưa?"
"Uống rồi ạ. Chỉ là cảm cúm thôi, mẹ đừng lo lắng." Cảnh Nhuế ở trong phòng sách tiếp tục bận rộn. "Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con không sao đâu."
"Đừng làm việc quá muộn." Nói xong, mẹ Cảnh cũng không rời đi, mà lẳng lặng ngồi.
Cảnh Nhuế hiểu ý, ngẩng đầu cười: "Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
"Du Du lo lắng con quá mệt, mới cố ý đến thành phố L. Tối nay nghe tin con bị bệnh, gác lại mọi chuyện muốn chạy qua chăm sóc con. Trước khi đến con bé đã thẳng thắn với mẹ, nói nó thích con, mẹ cảm thấy đây là chuyện tốt, hai đứa ở bên nhau cũng xứng đôi..."
Quả nhiên vẫn là chuyện này.
Cảnh Nhuế cắt ngang lời mẹ, lại một lần nữa nhấn mạnh: "Con có bạn gái rồi."
"Khi nào mà con lại không có bạn gái?" Mẹ Cảnh nói một cách rất bình tĩnh. "Trước đây tuổi còn nhỏ ham chơi, mẹ không nói. Nhưng bây giờ con cũng không nhỏ nữa, có một số chuyện nên nghiêm túc suy xét."
"Lúc trước đã nói rồi, mẹ và ba sẽ tôn trọng tự do tình cảm của con."
"Mẹ chỉ là cho con kiến nghị thôi. Con thích phụ nữ, mẹ cũng đâu có phản đối? Mẹ quan tâm con mới nói như vậy. Du Du là thật lòng thích con, con có thể cho con bé một cơ hội, nghiêm túc tìm hiểu." Chỉ có một đứa con gái bảo bối này, từ nhỏ mẹ Cảnh đã cưng chiều hết mực. Chính vì quan tâm, nên mới muốn chuyện tình cảm của Cảnh Nhuế có một cái kết tốt đẹp. Nếu con gái có thể cùng Bùi Du ở bên nhau thì không còn gì tốt hơn.
"Nhưng con không thích cô ấy." Cảnh Nhuế đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm vai bà. "Mẹ cũng đừng lo lắng nữa, lần này con nghiêm túc."
Mẹ Cảnh chần chừ, khó có thể tin: "Bạn gái hiện tại của con à?"
"Vâng, con và em ấy đến được với nhau cũng không dễ dàng gì." Nhớ lại đủ loại chuyện, khi nhắc đến Trì Gia, trên mặt Cảnh Nhuế dần hiện lên ý cười. "Bây giờ con cuối cùng cũng có thể hiểu, tại sao lúc trước ba lại có thể theo đuổi mẹ sáu năm. Có lẽ khi gặp được một người nào đó, trong lòng rất khó có thể chứa thêm người khác."
Mặc dù Cảnh Nhuế không kể mọi chuyện cho mẹ nghe, nhưng cũng thường xuyên nói đến vấn đề tình cảm. Những lời như vậy lại từ miệng con gái mình nói ra?! Cứ như thay đổi thành một người khác vậy. Mẹ Cảnh vẫn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Cảnh Nhuế, càng thêm tò mò: "Cô gái nhà ai có thể làm cho con thu tâm lại vậy?"
Cảnh Nhuế cười, rèn sắt khi còn nóng: "Cho nên mẹ cứ yên tâm đi, đừng tác hợp con với Bùi Du nữa. Thứ nhất, con không thích cô ấy, dưa hái xanh không ngọt; thứ hai, trong lòng con gái mẹ đã có người rồi."
Người trước nay luôn là "vạn bụi hoa đi qua, phiến lá chẳng vương mình", đột nhiên lại nói trong lòng đã có người. Mẹ Cảnh tự nhiên bất ngờ, càng nghe con gái nói vậy, bà liền càng muốn biết là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trị được con gái bà.
"Nếu là bạn gái của con, mẹ cũng nên gặp mặt, tìm hiểu một chút." Trước đây những người bạn gái đó của Cảnh Nhuế, mẹ Cảnh chưa bao giờ để trong lòng. Lần này lại có chút đặc biệt, bà đột nhiên nổi hứng thú. "Có ảnh không? Cho mẹ xem trước đã."
Dưới sự thúc giục của mẹ, Cảnh Nhuế lướt album ảnh trong điện thoại. Tấm ảnh chụp lén dưới ánh hoàng hôn đó là nàng thích nhất. Mái tóc dài của Trì Gia bị gió thổi bay nhẹ, nụ cười thuần khiết, cực kỳ xinh đẹp.
Mẹ Cảnh nhìn chằm chằm vào ảnh của Trì Gia, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã hợp mắt, còn không nhịn được mà khen một câu: "Quả thực xinh đẹp hơn những người bạn gái trước đây của con nhiều."
"Người thật còn xinh đẹp hơn." Cảnh tổng không chút khách khí mà khen vợ nhà mình. Cô Trì lúc này mà nghe được, chắc sẽ cười đến không khép được miệng.
"Tuổi trông còn rất nhỏ."
"Hai mươi ba tuổi..."
Mẹ Cảnh lại tìm hiểu thêm một vài thông tin về Trì Gia, rất bất ngờ. Ngoài xinh đẹp ra, chỉ là một cô gái rất bình thường, nhưng Cảnh Nhuế lại thích vô cùng. Cứ hễ nói đến chủ đề này là lại tươi cười rạng rỡ.
Sợ là thật sự đã bị người ta thu phục rồi.
"Lần sau tìm thời gian, con đưa em ấy về nhà, cùng mẹ và ba chính thức gặp mặt." Cảnh Nhuế nắm lấy tay mẹ. "Cũng hy vọng mẹ và ba có thể tôn trọng lựa chọn của con."
Đã đề nghị đưa về nhà, lúc này mẹ Cảnh mới tin Cảnh Nhuế nghiêm túc. Rốt cuộc nhiều năm như vậy, ngoài việc trong nhà thúc giục, nàng chưa từng chủ động đưa đối tượng về nhà. Mẹ Cảnh bất đắc dĩ nói: "Con nếu đã quyết định rồi, mẹ và ba con còn có thể nói gì nữa?"
Nhưng mà, có người có thể làm cho con bé hồi tâm chuyển ý, cũng tốt hơn là cứ mãi ăn chơi.
"Sau này mẹ cũng đừng cố tình tạo cơ hội cho con và Bùi Du nữa, đỡ cho xấu hổ." Cảnh Nhuế đang chỉ chuyện tối nay, mẹ nàng cố ý bảo Bùi Du qua đây qua đêm.
"Mẹ còn lười quản." Mẹ Cảnh lại cằn nhằn. "Con cũng cùng người ta giải thích cho rõ ràng, đừng luôn mờ ám không rõ, làm người ta hiểu lầm."
"Biết rồi, mẹ đi ngủ sớm đi." Cảnh Nhuế thầm nghĩ, nàng bây giờ đâu còn dám cùng người phụ nữ khác có chút tiếp xúc thân mật nào, không thì tòa "núi lửa" trong nhà liền sẽ phun trào.
*
Mãi cho đến hơn mười giờ, Cảnh Nhuế vẫn còn ở trong phòng sách xử lý tài liệu. Cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng liền gọi điện cho Trì Gia.
Trì Gia vừa mới kết thúc tăng ca, còn đang chờ thang máy. Chuông điện thoại vang lên, cô cười nhận máy.
"Đang làm gì vậy?"
"Tăng ca sửa bản thảo."
"Bây giờ còn chưa tan làm à?" Cảnh Nhuế nhìn đồng hồ, đã muộn thế này rồi.
"Em ở nhà mà." Trì Gia lập tức sửa miệng. Cô mà nói mình còn ở công ty, Cảnh Nhuế lại sẽ lo lắng.
"Chị cũng đang ở nhà tăng ca."
Trì Gia nghe Cảnh Nhuế nói vài câu, cảm thấy không ổn. Ngày thường tuy đại khái, nhưng đối với bạn gái của mình lại rất nhạy cảm. "Chị bị cảm à?"
Cảnh Nhuế chống đầu: "Không sao, uống thuốc rồi."
"Em qua ngay đây!"
Cảnh Nhuế nghe ra sự căng thẳng của Trì Gia: "Đồ ngốc, chỉ là cảm cúm thôi, đã muộn thế này rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, tối mai lại cùng nhau ăn cơm."
"Chị cũng đừng làm quá muộn." Trì Gia hạ thấp giọng điệu, thuận miệng lẩm bẩm vài câu: "Cũng không biết cày cuốc như vậy làm gì..."
"Kiếm tiền nuôi vợ chứ sao."
Trì Gia theo bản năng đáp trả: "Em tự nuôi sống mình được, không cần chị nuôi."
Đầu dây bên kia, Cảnh Nhuế cười không ngớt. Vài giây sau, Trì Gia mới nhận ra Cảnh Nhuế đang cười cái gì, vô tình lại để cho ả hồ ly tinh đó chiếm tiện nghi.
Ngọt ngào thêm vài câu rồi cúp máy, Trì Gia vừa hay chờ được thang máy. Ra khỏi tòa nhà văn phòng, gió lạnh thổi tới. Trì Gia sờ sờ cánh tay, phát giác áo khoác của mình có hơi mỏng. Cô đứng ở ngã tư, vẫy một chiếc taxi.
Cuối cùng vẫn là đọc địa chỉ nhà Cảnh Nhuế.
Cũng chỉ mất hơn mười phút đi xe.
Tiền trảm hậu tấu, thuận tiện cho ả hồ ly tinh một bất ngờ. Vốn dĩ đã muốn gặp Cảnh Nhuế, bây giờ lại nghe nàng không khỏe, trong lòng Trì Gia lại càng muốn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro