Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Kế hoạch ban đầu của Cảnh Nhuế bị trì hoãn, phải ở lại thành phố Y thêm hai tiếng đồng hồ. Nàng còn chưa kịp nhắn cho Trì Gia rằng mình sẽ về muộn hơn một chút thì mặt đất dưới chân đã rung chuyển dữ dội. Mọi phương tiện liên lạc lập tức trở nên vô dụng.

Trận động đất ập đến còn khủng khiếp hơn cả trong tưởng tượng.

Sau đó, là hơn mười tiếng đồng hồ mất liên lạc.

Khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, họ bị mắc kẹt suốt mười ba tiếng đồng hồ giữa những cơn dư chấn không ngớt. Mặc dù nhóm của Cảnh Nhuế đã đủ may mắn, không có ai bị thương, nhưng sự giày vò về mặt tinh thần mới là điều khó khăn nhất.

Mười giờ sáng hôm sau, họ mới được di chuyển đến khu vực an toàn.

"Thưa Cảnh tổng, đã báo bình an rồi ạ. Chuyến bay về thành phố L lúc ba giờ chiều vẫn cất cánh bình thường, vé máy bay đã đặt xong."

"Ừm, vất vả rồi." Trên người Cảnh Nhuế có vài vết trầy xước nhỏ, đã được kiểm tra ở bệnh viện, cũng không đáng ngại. Chỉ là nhớ lại những chuyện bất ngờ xảy ra ngày hôm qua, vẫn còn thấy lòng sợ hãi.

Sau khi thông tin liên lạc được khôi phục, điện thoại ngập trong tin nhắn. Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện được ghim lên đầu với Trì Gia, hơn một trăm tin nhắn chưa đọc.

Nhìn thời gian gửi, nàng biết cô đã thức trắng cả đêm.

Cảnh Nhuế lập tức gọi điện cho Trì Gia.

Trì Gia đã gần hai mươi tiếng đồng hồ không chợp mắt, đôi mắt sưng đỏ đến lợi hại. Mặc dù người ở công ty, nhưng lòng cô trước sau vẫn như treo trên đống lửa. Ngoài việc căng thẳng chờ đợi tin tức, cô không còn tâm trí nào để làm việc, gần cả buổi sáng, đến cả máy tính cũng quên không mở.

Điện thoại lại vang lên, mỗi lần điện thoại reo đều là một vòng thất vọng lấn át hy vọng. Ngay lúc Trì Gia đã không còn ôm hy vọng gì nữa, ánh mắt nhìn lại, màn hình hiển thị thế mà lại là "Hồ Ly Tinh".

Trì Gia đưa tay nhặt chiếc điện thoại trên bàn lên, thấp thỏm bất an mà trượt để trả lời.

Giờ phút này, tâm trạng có lẽ đã căng thẳng đến cực điểm.

"Chị không sao." Vừa mới nhận máy, Cảnh Nhuế đã dịu dàng mở lời. Lòng nàng sao lại không thắt lại chứ, không khỏi lặp lại một lần nữa: "Chị không sao, đừng lo lắng."

Là chị ấy.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà mình đã ngày đêm mong nhớ, bàn tay Trì Gia nắm chặt điện thoại đến mức các khớp xương trắng bệch. Cô nhất thời mũi cay xè không biết nên nói gì, khi khóe mắt lưng tròng nước mắt, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Cảnh Nhuế nghe thấy đầu dây bên kia yên tĩnh, cho rằng tín hiệu lại xảy ra vấn đề: "Em nghe thấy không?"

Trì Gia hít một hơi, mới phản ứng lại được, ngây ngô vội gật đầu đáp lời: "Nghe thấy, nghe thấy... không sao là tốt rồi." Vừa nói, Trì Gia vừa đứng dậy đi ra ngoài văn phòng.

Mười mấy giờ sợ hãi, lo lắng, bất an, suy sụp, còn có sự an tâm và vui sướng hiện tại, tất cả cảm xúc đều tập trung vào một câu nói khẽ run "không sao là tốt rồi". Chỉ là lòng vừa mới ổn định lại, Trì Gia lập tức lại căng thẳng thần kinh: "Chị đang ở đâu?! Có bị thương không..."

Dù cho Cảnh Nhuế vừa rồi đã nói hai lần không sao, Trì Gia vẫn căng thẳng hỏi. Sao có thể không căng thẳng được chứ? Động đất bảy độ, nhiều người thương vong như vậy, Cảnh Nhuế lại mười mấy giờ không có tin tức.

Trong giọng nói của Trì Gia có một sự hoảng loạn chưa từng có, Cảnh Nhuế lờ mờ nghe ra được vị nghẹn ngào. Có những chuyện không cần phải nói ra cũng sẽ hiểu, trong lòng Trì Gia vẫn luôn rất để ý đến nàng. Từ những lần Trì Gia đứng ngẩn người trước cửa Cửu Hào, nàng đã có thể nhìn ra.

"Không bị thương, chị bây giờ đang ở thành phố G, rất an toàn, buổi chiều sẽ về." Cảnh Nhuế kiên nhẫn giải thích, ngược lại trấn an lòng Trì Gia. "Đừng lo lắng."

"Vâng..." Trong lòng Trì Gia lúc này mới dễ chịu hơn một chút, lúc này mới tính là thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Nhuế nghe, im lặng một lúc, đột nhiên dịu dàng cười nói với Trì Gia: "Đừng khóc, ngốc ạ."

Đang khóc, còn bị nàng nghe ra được.

Biết được Cảnh Nhuế mọi thứ đều ổn, khóe môi đang mím chặt của Trì Gia không nhịn được mà cong lên, mắt đỏ hoe lại còn bướng bỉnh phản bác: "Em không khóc!"

Trong công ty yên tĩnh vô cùng, Trì Gia đột nhiên kích động một phen, đến nỗi các đồng nghiệp đi ngang qua đều sôi nổi nhìn cô. Trì Gia cúi thấp đầu, dùng mu bàn tay lặng lẽ lau đi giọt nước mắt ướt át ở khóe mắt.

Cảnh Nhuế khẽ cười, cảm giác quen thuộc này làm nàng an tâm. Nàng nghĩ đến bộ dạng của Trì Gia khi nói những lời này, khóe miệng cong lên, bất giác càng lúc càng lớn.

"Buổi chiều là về đến rồi, tối nay chúng ta gặp nhau nhé." Lại thoáng dừng lại một lát, Cảnh Nhuế nhẹ giọng thở dài với đầu dây bên kia: "...Nhớ em."

Một câu "nhớ em", làm cho mũi Trì Gia càng thêm cay. Nhưng trong lòng cô vẫn không quên châm chọc, rõ ràng buổi chiều đã về đến rồi, tại sao lại phải tối mới gặp?!

Trong điện thoại, Trì Gia cuối cùng vẫn không nói ra được câu "em cũng nhớ chị", nhưng cô cảm thấy mình không đợi được đến tối, cô hận không thể bây giờ liền có thể cùng Cảnh Nhuế gặp mặt.

Cái loại mà không đợi được thêm một phút một giây nào.

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện.

"Mấy giờ chị về..." Lần đầu tiên Trì Gia chủ động như vậy, lấy tư thế dò hỏi mà quan tâm Cảnh Nhuế. "Em đi đón chị."

Cảnh Nhuế không nói "không cần". Nàng trước nay cũng không thiếu người đưa đón. Trì Gia nói như vậy, đơn giản là muốn nhanh chóng cùng nàng gặp mặt. Trong lòng Trì Gia nghĩ gì, Cảnh Nhuế trong lòng cũng hiểu rõ, bởi vì nàng cũng đang nghĩ như vậy.

Sân bay, chuyến bay và thời gian đến, Cảnh Nhuế đều nói với Trì Gia: "Chị chờ em."

"Vâng!"

Đứng trước lằn ranh sinh tử, mọi thứ khác đều trở nên nhỏ bé. Bao nhiêu lựa chọn, bao nhiêu đáp án, sau khi trải qua một biến cố như vậy, lòng người tự khắc biết đâu là nặng, đâu là nhẹ. Mọi do dự, băn khoăn trước đây dường như đã bị Trì Gia vứt lại sau lưng.

Trong lòng chỉ nghĩ đến một mình chị ấy.

Biết rõ con đường này đầy trắc trở, cũng không muốn dứt bỏ. Cô chính là yêu Cảnh Nhuế, cô bây giờ liền muốn cùng ả hồ ly tinh đó ở bên nhau thật tốt, hai người không còn hành hạ nhau nữa, cũng không cần khẩu thị tâm phi.

Trì Gia nhìn về phương xa, lại thở hắt ra, một mình đứng tại chỗ ngây ngô cười. Sau khi trong lòng có đáp án, tâm trạng bắt đầu trở nên thoải mái, tiêu sái. Cô không biết, cũng không thể kiểm soát được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô bây giờ đặc biệt muốn trân trọng hiện tại, trân trọng người xuất hiện trước mắt, người mình thích cũng thích mình.

*

Buổi chiều, Trì Gia tạm thời xin nghỉ, thậm chí chưa kịp đi theo quy trình, trực tiếp ném lại cho quản lý một câu "có việc gấp cần phải đi", cũng không giải thích gì thêm, cầm lấy túi xách liền vội vàng bỏ đi.

Người trong phòng thiết kế không một ai không kinh ngạc. Rốt cuộc cô Trì nhậm chức lâu như vậy, chưa từng có hành vi đi trễ xin nghỉ, tháng nào cũng lấy tiền thưởng chuyên cần, không chút hàm hồ, quả thực là một sự tồn tại như thần.

Bên ngoài nắng gắt tươi đẹp, ấm áp vô cùng.

Hoặc vì tâm trạng, hoặc vì thời tiết, gò má Trì Gia ửng hồng. Cô chặn một chiếc xe, chạy về hướng sân bay.

16 giờ 12 phút, sân bay thành phố L, chuyến bay đúng giờ hạ cánh.

Chỉ là Trì Gia đến quá sớm, ước chừng đã đợi hơn một giờ. Đợi đến giờ, cô mới gửi tin nhắn cho Cảnh Nhuế, nói "em đến rồi".

Sân bay người cũng không đông lắm, Trì Gia tìm được bóng dáng của Cảnh Nhuế cũng không phải là chuyện khó. Còn có vài người đi cùng nàng. Nàng mặc một chiếc áo khoác đen chiết eo, ngày thường khí chất ngời ngời, hôm nay lại trông thân hình đơn bạc. Mái tóc dài trước nay luôn được chăm sóc tỉ mỉ, lần đầu tiên hơi có vẻ tùy ý, hỗn loạn.

Nhìn người đứng cách đó không xa, Cảnh Nhuế chậm lại bước chân, gương mặt mệt mỏi dần dần hiện lên nụ cười.

Trì Gia bước lại gần hơn. Lúc này cô mới nhìn rõ gương mặt Cảnh Nhuế, không son phấn, làn da trắng nhợt, trông càng thêm tiều tụy. Trì Gia không hề nhận ra, sắc mặt của chính mình lúc này còn tệ hơn cả nàng.

Gặp lại, phảng phất như đã qua một thế kỷ.

Mười mấy giờ này, thật sự rất gian nan.

Nhìn chằm chằm vào mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia lại tiến lên vài bước, cô không còn để tâm đến những người xung quanh, chỉ lao đến ôm chầm lấy Cảnh Nhuế. Cô mím môi, một câu cũng không nói, chỉ siết chặt vòng tay. Trì Gia vùi mặt vào hõm cổ Cảnh Nhuế, cảm nhận mùi hương quen thuộc. Trước đây chỉ cảm thấy mùi hương trên người nàng thật dễ ngửi, bây giờ ôm nàng, cô cảm thấy thật vững chắc, thật an tâm, thật hạnh phúc.

Cảnh Nhuế đồng dạng ôm chặt lấy Trì Gia, nhắm mắt lại lẳng lặng ôm cô, để cho nhiệt độ cơ thể hai người hòa vào nhau, sưởi ấm cho đối phương.

Muốn tìm một người, sau này gắn bó bên nhau, không cần nhiều tình cảm mãnh liệt, bình bình đạm đạm cũng rất tốt. Lần nữa ôm Trì Gia, Cảnh Nhuế đã nảy sinh ý niệm như vậy.

Một cái ôm không lời, có lẽ đã biểu đạt ngàn vạn lời nói.

"Chị không sao." Nhìn bộ dạng căng thẳng của Trì Gia, Cảnh Nhuế không nhịn được khẽ vuốt tóc cô, an ủi.

Mất liên lạc mười mấy tiếng đồng hồ mà chị nói là không sao à?! Trì Gia cứ như một đứa trẻ ngang ngược, bướng bỉnh ôm chặt lấy Cảnh Nhuế. Rõ ràng lúc trước còn cố nén không khóc, vậy mà tại sao khi ôm lấy nàng, cô lại đột nhiên muốn khóc đến thế. Trì Gia vùi mặt vào cổ Cảnh Nhuế, vẫn không nói lời nào, chỉ có cánh tay vòng trên eo nàng là siết ngày càng chặt.

Dính người như sam.

Cảnh Nhuế đành bất lực, chỉ có thể ôm chặt Trì Gia. Xem ra, cô Trì nhất thời sẽ không buông tay. Nàng quay đầu nói với các nhân viên đang đứng bên cạnh: "Mọi người về trước đi, tôi tự về được rồi."

Thấy cảnh này, những người xung quanh cũng đang lúng túng. Nghe Cảnh Nhuế dặn dò, họ vội chào rồi nhanh chóng rời đi.

Trì Gia chẳng buồn để tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ mải mê ôm Cảnh Nhuế, dường như muốn mặc kệ cả thế giới. Coi như là một cách để giải tỏa cảm xúc, cô thật sự đã lo chết đi được cho người phụ nữ trong lòng mình. Càng nghĩ, cô lại càng không muốn buông tay.

Cảnh Nhuế cứ để mặc cho Trì Gia ôm. Nàng cũng chưa bao giờ tận hưởng một cái ôm như thế này, hơn nữa, khó khăn lắm mới đợi được cô chủ động, dù cái giá phải trả có hơi đắt.

Vài phút trôi qua, Cảnh Nhuế nhẹ nhàng nâng mặt Trì Gia lên, mỉm cười: "Vẫn chưa ôm đủ à?"

Trì Gia nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Cảnh Nhuế vẫn có thể nói chuyện với vẻ mặt thản nhiên như thế? Nàng có biết là mình đã dọa cô khóc rồi không, mười mấy tiếng đồng hồ qua cô còn chẳng chợp mắt nổi.

Nhìn đôi mắt vừa đỏ vừa sưng của Trì Gia, Cảnh Nhuế thấy mà đau lòng: "Còn bảo không khóc, mắt sưng húp lên rồi kìa."

"Chị còn cười được à!" Trì Gia không kìm được nữa, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào, "Chị có biết là chị dọa em sợ chết khiếp không! Em đã nghĩ là chị..."

Cảnh Nhuế dịu dàng lau nước mắt cho Trì Gia, rồi áp hai tay lên má cô, khẽ nói: "Xin lỗi em."

"Chị xin lỗi làm gì!" Trì Gia ấm ức nói tiếp. Rõ ràng là đang quan tâm, nhưng lại nói bằng giọng hờn dỗi. Cô khóc vì xót cho Cảnh Nhuế, bị mắc kẹt mười mấy tiếng đồng hồ trong trận động đất, đến tận bây giờ, cô vẫn không dám nghĩ đến những gì chị ấy đã phải trải qua.

"Đừng khóc nữa." Vành mắt Cảnh Nhuế cũng hơi hoe đỏ, "Chị về rồi đây mà."

Trì Gia sụt sịt mũi, nhìn kỹ gương mặt Cảnh Nhuế. Cứ thế, hai người đối diện nhau, nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất của đối phương, nhưng vẫn cảm thấy yêu thương đến lạ.

"Không phải chị nói không bị thương sao?" Mắt Trì Gia rất tinh, cô vén tóc Cảnh Nhuế lên, thấy một vết xước nhỏ trên thái dương.

"Em xót chị à?"

Lại là câu hỏi này, đến lúc này rồi mà vẫn còn hỏi.

Trì Gia nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế, lần này, cô cho nàng một câu trả lời thật lòng: "Xót, xót chết đi được."

Cảnh Nhuế cười, xoa xoa má Trì Gia: "Đừng nói gở."

Trì Gia vẫn không yên tâm: "Để em xem, còn bị thương ở đâu khác không."

"Không có."

Trì Gia không tin: "Thật không?"

"Về nhà đi, rồi chị cởi hết cho em kiểm tra, chịu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro