
Chương 45
"Không phải cô không có thời gian sao?!" Trì Gia đã quen với việc ăn nói cộc lốc với Cảnh Nhuế, nên cô cũng không biết rằng người khác đối với Cảnh tổng luôn phải khúm núm thế nào, càng không biết, mình đặc biệt đến nhường nào trong mắt Cảnh Nhuế.
Trì Gia vẫn luôn nghĩ Cảnh Nhuế là một phú bà rảnh rỗi nhiều tiền, chỉ là không hay biết chút thời gian rảnh ít ỏi của Cảnh tổng nhà người ta gần như đều đã dành để dây dưa mờ ám với cô.
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Trì Gia, như thể một giây sau sẽ bùng nổ, Cảnh Nhuế khẽ cười. Nàng cũng không biết mình kiếp trước đã tạo nghiệp gì, Trì Gia trời sinh có một tính khí khó chiều, mà nàng lại cam tâm tình nguyện bao bọc, chịu đựng.
"Cô Trì, tôi có nói là tôi không có thời gian sao?" Cảnh Nhuế hỏi lại, rồi lại dùng giọng điệu bắt bẻ nói tiếp: "Tôi không yên tâm, tất cả các phương án đều phải tự mình duyệt qua, em đừng nghĩ đến việc làm cho có lệ."
Trì Gia lại muốn xù lông: "Tôi rất chuyên nghiệp, khi nào làm việc qua loa bao giờ."
Cuộc đối thoại như vậy khiến cho mối quan hệ của hai người họ dường như đã trở lại lúc ban đầu, Cảnh Nhuế chỉ là một bên A khó chiều nhất của cô. Đã lâu lắm rồi Trì Gia không được nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo, đáng ăn đòn như vậy của ả hồ ly tinh. Cô cúi đầu, áp sát điện thoại vào tai, lại có chút luyến tiếc không muốn cúp máy.
Cảnh Nhuế cũng vậy, tỉ mỉ lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia, thật ra trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn nhớ nhung. Chẳng lẽ mình đã gặp phải khắc tinh rồi sao? Bất kể thế nào, nghe được giọng nói của Trì Gia, Cảnh Nhuế cảm thấy rất thoải mái.
Hai người một câu qua một câu lại, đứt quãng trò chuyện, chỉ là không ai nói muốn cúp điện thoại.
"Vậy... tối mai gặp mặt trao đổi." Trì Gia nói xong im lặng hai giây, lập tức lại nói tiếp, giọng hạ thấp vài phần: "Nếu cô có nhiều thời gian, chúng ta tiện thể đi chọn một chút đồ nội thất, đèn đóm gì đó..."
Lý do này của Trì Gia, bất giác giống như muốn gặp một người, sau đó cố tình tìm đủ mọi cớ để tiếp cận. Nhưng cô Trì vẫn phải tìm cho mình một lý do đường hoàng, ví dụ như, đây là có trách nhiệm với khách hàng của mình.
Cảnh Nhuế ngẩn người, bởi vì nàng bất ngờ. Chính mình còn chưa đưa ra yêu cầu này, Trì Gia lại chủ động nhắc đến trước. Nếu Trì Gia thật sự không muốn gặp mình như vậy, hoàn toàn có thể dùng phương thức email để xử lý công việc.
Trì Gia đúng là chết vì sĩ diện. Nghe thấy đối phương không lập tức trả lời, cô lập tức sửa miệng: "Không có thời gian thì thôi, tôi trực tiếp gửi email cho..."
"Tôi có thời gian." Cảnh Nhuế cắt ngang lời Trì Gia.
"À."
"Tối mai bảy giờ em đến Cửu Hào, gặp mặt nói cụ thể."
"...Được."
Đến cuối cùng, Trì Gia thật sự không tìm được lời nào khác để nói, mới cúp điện thoại.
Trì Gia tâm phiền ý loạn gục xuống gối, vò tóc đến rối tung. Cô phát giác, bây giờ đến cả lừa mình dối người cũng không làm được nữa. Trong lòng... cứ muốn gặp ả hồ ly tinh đó như vậy sao?
*
Cuối tháng hai, nhiệt độ ở thành phố L vẫn quanh quẩn ở mức không độ. Trên đường người không nhiều lắm, ai cũng cố gắng quấn chặt quần áo, bước chân vội vã.
Chưa đến bảy giờ tối, Trì Gia đã đến Cửu Hào. Nơi này đối với cô cũng thật thần kỳ, hai lần chia tay đều là ở đây. Hay nói cách khác, hai lần chia tay đều là vì cùng một người phụ nữ. Lần đầu tiên, cô xem Cảnh Nhuế như "tiểu tam" mà chia tay; lần thứ hai, cô lại vì thích Cảnh Nhuế mà cùng bạn trai chia tay.
Có thể nói, ở chỗ Cảnh Nhuế, cô đã thất bại hai mối tình.
Hôm nay Cửu Hào lại đang trong trạng thái tạm ngừng kinh doanh. Tiếp hay không tiếp đãi khách, hoàn toàn xem tâm trạng của cô Cảnh.
Nhà hàng chỉ có một mình Cảnh Nhuế ngồi. Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn, Cảnh Nhuế theo bản năng nhìn ra cửa. Trì Gia mặc một bộ đồ bông dày cộp, đội mũ, quàng khăn, đang định giơ tay lên gõ cửa, tư thế không những không trầm tĩnh, ưu nhã, ngược lại còn có chút buồn cười.
"Vào đi." Cảnh Nhuế thuận miệng nói, cúi đầu khi trên mặt ý cười như ẩn như hiện.
Nhà hàng rất ấm. Trì Gia nhìn về phía Cảnh Nhuế. Cảnh Nhuế so với cô ăn mặc có phong độ hơn nhiều, bất kể khi nào cũng ưu nhã, thỏa đáng, phong tình vạn chủng. Trì Gia chưa từng thấy bộ dạng chật vật của Cảnh Nhuế bao giờ.
Hôm nay là đến để nói chuyện công việc.
"Phong cách chúng ta đã xác nhận trước đó rồi, đây là phương án trang trí mềm chi tiết, chắc không có vấn đề gì lớn. Về phần hiệu quả cụ thể của đèn đóm, vẫn là nên đến hiện trường xem sẽ tốt hơn..." Trì Gia có lẽ chỉ có lúc nói chuyện công việc với Cảnh Nhuế là tự nhiên nhất. Toàn bộ giọng điệu đều thay đổi, hoàn toàn là thái độ phục vụ tận tâm tận lực vì khách hàng, quả thực chuyên nghiệp.
Cảnh Nhuế trực tiếp gập phương án lại, liếc nhìn Trì Gia. Cô nói một tràng như vậy, Cảnh Nhuế chỉ hỏi: "Ăn gì chưa?"
Đối phương hỏi đột ngột, Trì Gia thuận miệng đáp: "Chưa."
Trong dự đoán của Cảnh Nhuế. Nàng đứng dậy: "Ăn rồi hãy nói."
"Này, không cần đâu..." Trì Gia một mình ngồi trong nhà hàng trống không. Cảnh Nhuế đã đi về phía sau bếp.
Không bao lâu, một bát mì được đặt trước mặt Trì Gia. Cô chưa từng thấy bát mì bò nào lại có nhiều topping như vậy.
Nhưng mà, chỉ có một bát.
"Cô không ăn à?" Trì Gia ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhuế. Cô còn tưởng chỉ là ăn chực một bữa, không ngờ Cảnh Nhuế lại cố ý nấu mì cho cô.
"Tôi ăn rồi."
Trì Gia nhớ lại không chỉ một lần có người nói với cô, bà chủ của Cửu Hào chưa bao giờ dễ dàng xuống bếp. Trì Gia vốn còn không tin, ả hồ ly tinh rõ ràng lần nào cũng làm đồ ăn cho cô. Sau này cô nghe Cảnh Nguy cũng nói như vậy, mới biết mình thật sự đã được Cảnh Nhuế đối đãi đặc biệt.
Bây giờ Trì Gia lại nhớ đến những điều này, nhìn chằm chằm vào bát mì nóng hổi trong tay, có chút cảm động.
"Không phải em thích ăn thịt sao, thế này còn chưa đủ à?"
"Nhưng đây cũng nhiều quá đi, coi tôi là heo mà cho ăn à." Trì Gia vừa nói mới ý thức được không thích hợp, bất thình lình lại tự mắng mình một phen.
"Cái gì?" Cảnh Nhuế nhìn bộ dạng của Trì Gia, nhìn một lúc, không nhịn được mà bật cười, châm chọc cô: "Em ăn được bao nhiêu tôi lại chẳng biết sao. Trì Gia, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ăn được như em."
"Cảnh Nhuế!" Bị ả hồ ly tinh trào phúng, Trì Gia bực, gọi tên Cảnh Nhuế xong, cô mới phát hiện mình đã lâu không gọi nàng như vậy. Lắc lắc đầu, Trì Gia lườm Cảnh Nhuế một cái: "Tôi thế này gọi là ăn được là phúc."
Cảnh Nhuế đã hoàn toàn không kìm được ý cười, nhìn chằm chằm vào mặt Trì Gia, giọng nói đột nhiên dịu dàng hẳn: "Vậy thì ăn hết đi, không được để thừa."
Trì Gia cũng đối diện với ánh mắt Cảnh Nhuế. Tình cảm đó giữa những lời nói của hai người họ, như thể lại bị phóng đại, đặc biệt là khi cô nhìn vào mắt Cảnh Nhuế, mà Cảnh Nhuế cũng đồng thời nhìn cô.
Hai người họ cứ như vậy nhìn đối phương, có vài giây, cảm giác rất mờ ám, nhưng chỉ là nhìn mà thôi, không còn giống như trước đây, động một chút là "cọ súng cướp cò".
Cả hai đều rất bình tĩnh.
Trước đây đối mặt lâu, Trì Gia sẽ không nhịn được mà ôm Cảnh Nhuế hôn môi, rồi lại đương nhiên cùng nàng lăn đến trên giường. Nhưng bây giờ, chỉ là đối mặt như vậy, Trì Gia lại cảm thấy còn tuyệt hơn cả cảm giác phóng túng trên giường lúc trước.
Cảnh Nhuế đưa cho Trì Gia đôi đũa: "Ăn đi."
"Vâng." Trì Gia nâng bát lên, trước hết húp một ngụm canh nóng hổi, dường như ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Cảnh Nhuế vẫn thích xem Trì Gia ăn. Rất nhiều lần dời đi ánh mắt, không bao lâu, lại không tự giác mà chuyển về phía Trì Gia.
Một lúc lâu, Trì Gia không nhịn được mà lẩm bẩm: "Cô cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Cảnh Nhuế chớp mắt hỏi cô: "Tôi có sao?"
"..." Trì Gia mặc kệ, tiếp tục ăn mì. Khi cúi đầu xuống, trong lòng cô không kìm được mà có chút vui mừng.
Theo kế hoạch, buổi tối Trì Gia cùng Cảnh Nhuế đi dạo một vòng trung tâm thương mại nội thất, chủ yếu chọn một chút đồ trang trí mềm phù hợp với phong cách tổng thể của nhà hàng. Đợi đến khi những thứ này đều được chốt, dự án cải tạo quán cà phê coi như chính thức kết thúc, hoàn công.
Làm xong việc đã là hơn mười giờ tối.
"Vậy tôi về đây." Trì Gia đút tay vào túi, chào Cảnh Nhuế, định đi về phía ga tàu điện ngầm. Cảnh Nhuế tuy có lái xe, nhưng người ta lại chưa nói muốn đưa cô về... Trì Gia vừa đi vừa nghĩ, đầu hơi cúi xuống.
"Trì Gia..." Cảnh Nhuế gọi người trước mặt lại.
Trì Gia dừng bước, cô cho rằng Cảnh Nhuế sẽ nói lái xe đưa cô về. Trì Gia xoay người: "Hả?"
Cảnh Nhuế im lặng nhìn Trì Gia một lát, sau đó mới nhàn nhạt hỏi: "Muộn thế này rồi, bạn trai em không đến đón à?"
Trì Gia lúc này mới nhớ ra năm ngoái cô đã giới thiệu với Cảnh Nhuế, Tần Đông là bạn trai của mình. Cảnh Nhuế còn không biết hai người họ đã chia tay.
Đứng tại chỗ, Trì Gia im lặng hồi lâu mới thoải mái cười nói: "Tôi và anh ấy sớm đã chia tay rồi."
Trì Gia và Tần Đông chia tay, Cảnh Nhuế cũng đoán được tám phần, bởi vì đêm đó nàng đã nhìn thấy Trì Gia và Tần Đông tranh cãi chia tay. Chỉ là không chắc chắn, hai người họ bây giờ có còn ở bên nhau không.
Hai người cách nhau nửa mét, mặt đối mặt đứng, nhìn rõ mặt đối phương. Đột nhiên đều không nói một lời, làm cho không khí trở nên xấu hổ.
"Tại sao?" Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào mắt Trì Gia, hỏi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro