Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Âm thanh đó, hình như là tiếng cãi vã. Ninh Thiển ôm ly cà phê, cứng người đứng tại chỗ, có nên qua đó không?

Đang lúc do dự, loảng xoảng, là tiếng thủy tinh bị ném vỡ. Ninh Thiển đặt ly cà phê trong tay xuống, vội vàng chạy về phía văn phòng của Ôn Cẩn. Thậm chí không gõ cửa, cô đã căng thẳng đẩy cửa đi vào.

Sự xuất hiện đột ngột của Ninh Thiển khiến cho những người trong văn phòng ngừng tranh cãi, không gian bỗng chốc yên tĩnh.

Trên mặt đất đầy những mảnh thủy tinh vỡ, còn có một bó hoa hồng như thể vừa bị ai đó tức giận ném đi. Tóm lại, bầu không khí trong văn phòng lúc này căng thẳng đến cực điểm.

Sắc mặt Ôn Cẩn rất khó coi. Cô ấy đứng thẳng người, đang giằng co với người đàn ông kia. Nếu Ninh Thiển không đoán sai, chiếc ly thủy tinh vỡ trên mặt đất hẳn là do Ôn Cẩn ném. Cô chưa từng thấy Ôn Cẩn nổi giận lớn như vậy.

"Biến." Ôn Cẩn phun ra một chữ này với người đàn ông, phảng phất như nói thêm một chữ nữa cũng thấy ghê tởm.

Lúc này, hai nhân viên an ninh xông vào văn phòng: "Thưa ngài, phiền ngài ra ngoài."

Người đàn ông đột nhiên gào lên một câu: "Tôi là chồng của cô ấy!"

Ôn Cẩn vẫn lạnh lùng như băng: "Đuổi hắn ra ngoài."

Ninh Thiển xông vào văn phòng, liền chứng kiến một màn kịch như vậy.

Sau một hồi dây dưa, người đàn ông cuối cùng cũng rời đi. Trong văn phòng chỉ còn lại Ôn Cẩn và Ninh Thiển. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, đồng thời muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng Ninh Thiển không nói một lời, quay người rời đi. Chuyện vợ chồng của họ, dù có cãi vã thế nào cũng không liên quan đến một người ngoài cuộc như mình.

Ôn Cẩn vịn vào bàn làm việc, hít một hơi thật sâu, rồi lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc.

Cùng lúc đó, ở văn phòng đối diện, Ninh Thiển cũng thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Từ lúc Ôn Cẩn bắt đầu chủ động tìm cô uống rượu, cô đã cảm thấy Ôn Cẩn có tâm sự. Bây giờ xem ra, phần lớn là không thể tách rời khỏi người chồng của cô ấy. Nhưng Ninh Thiển không muốn đi tìm hiểu Ôn Cẩn có khủng hoảng hôn nhân hay lý do khó nói gì. Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng đã kết hôn, đã là vợ của người khác, tại sao đêm đó còn trêu chọc mình.

Đèn trong hai văn phòng đều sáng suốt cả đêm.

Trì Gia gần đây rất thích tăng ca, dù cho đang bị cảm nặng. Những người khác trong phòng đều cho rằng cô Trì đây là ham tiền đến phát điên rồi. Nhưng Trì Gia chẳng qua chỉ là muốn dời đi sự chú ý. Mỗi lần tình trường thất ý, cô lại dồn hết tinh lực vào việc kiếm tiền. Nhìn xem, đã nghèo đến mức này rồi, làm gì có thời gian để rối rắm mấy chuyện tình tình ái ái.

Khi Ninh Thiển tan làm, vừa hay thấy Trì Gia còn ngây người trong văn phòng.

"Trì Gia, còn chưa tan làm à?"

"Ninh tổng, em còn một chút chưa làm xong."

"Ăn cơm rồi hãy làm tiếp, tối nay tôi mời."

Trì Gia có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại có lẽ là do hôm đó cùng nhau uống rượu nên quan hệ mới đột nhiên thân thiết hơn. "Vâng ạ."

Bởi vì Trì Gia ăn xong còn muốn tăng ca, nên Ninh Thiển không đưa cô đi quá xa, chỉ ở một nhà hàng cà phê dưới lầu một.

Ăn được một nửa, Ninh Thiển đột nhiên chuyển chủ đề sang Cảnh Nhuế: "Thật ra tôi và Cảnh Nhuế quan hệ khá tốt."

Lúc Trì Gia nhận dự án quán cà phê của Cảnh Nhuế đã biết Ninh Thiển quen nàng. Đêm hôm đó chắc cũng là Ninh Thiển gọi điện cho Cảnh Nhuế. Chắc hẳn Ninh Thiển đã biết mối quan hệ của mình và Cảnh Nhuế.

"Vâng." Trì Gia chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Đêm đó là tôi ở nhà cô ấy, tôi uống có hơi nhiều, cô ấy đưa tôi về. Em đừng hiểu lầm, tôi và Cảnh Nhuế chỉ là bạn bè bình thường." Ninh Thiển tiếp tục giải thích. Cô không quan tâm Cảnh Nhuế có giải thích với Trì Gia hay không, nhưng cô đều định sẽ giải thích một lần.

Ninh Thiển không muốn vì lý do của mình mà gây phiền toái cho người khác. Chính vì quá lương thiện, nên cô phần lớn tình huống đều là bên bị tổn thương.

Trì Gia từ tốn nhai nuốt, nghe Ninh Thiển nói như vậy mới biết đêm đó là hiểu lầm... Cô lơ đãng cười đáp: "Ninh tổng, có lẽ chị đã hiểu lầm mối quan hệ của em và cô Cảnh rồi."

Ninh Thiển nhìn chằm chằm Trì Gia một lúc lâu. Hai người này thật đúng là trời sinh một cặp, đều là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng. Đối với người mình thích thừa nhận một câu là thật lòng thích, có khó đến vậy sao? Lúc này nói không phải loại quan hệ đó, lúc say gọi tên, gọi mới thật là thân thiết.

"Chuyện của hai người tôi không tiện nói nhiều, tôi chỉ có thể nói, Cảnh Nhuế... rất để ý em." Nói xong, một trận im lặng có vẻ xấu hổ. Ninh Thiển cười phá vỡ bầu không khí này: "Thôi không nói nữa, ăn đi. Công việc có nhiệt huyết là chuyện tốt, nhưng tăng ca thì tăng ca, bữa tối vẫn phải ăn."

"Cảm ơn Ninh tổng đã quan tâm."

Ăn xong bữa tối, Trì Gia trở lại văn phòng, phát hiện trên bàn làm việc có thêm mấy hộp thuốc cảm. Cô cầm lên xem, không phải của mình mua, đang cảm thấy bối rối.

"Ăn cơm xong rồi hãy uống nhé. Thời tiết rất lạnh, lúc ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo."

Trì Gia quay đầu lại, phía sau là Tần Đông. Cô nhìn thuốc trên bàn: "Cảm ơn. Bao nhiêu tiền tôi chuyển khoản cho anh."

"Không cần đâu. Gần đây anh toàn thấy em tăng ca, cơ thể không khỏe cũng đừng cố chịu, cũng đừng tăng ca đến quá muộn, con gái một mình về nhà không an toàn."

"Vâng..."

Buổi tối tan làm, vừa hay trời lại đổ mưa. Ngay lúc Trì Gia đang loay hoay không biết làm sao, bên cạnh có người che cho cô một chiếc ô. Không phải là người mình thật lòng thích, lại đến thật đúng lúc.

Tần Đông nói muốn lái xe đưa cô về, Trì Gia không từ chối.

Chẳng mấy chốc, Trì Gia và nam thần ngày xưa lại bắt đầu đi lại gần nhau. Mấy ngày nay, Tần Đông rủ cô ăn cơm, cô đồng ý, rủ cô xem phim, cô cũng đồng ý. Cách thức chung đụng mờ ám trước khi xác định quan hệ của một cặp tình nhân, cũng giống như cô và Tần Đông bây giờ vậy.

Trì Gia không còn kháng cự sự tiếp cận của Tần Đông, không phải vì đã tìm lại được cảm giác ngày xưa, mà là cô cảm thấy mình cần phải dời đi sự chú ý. Cũng không thể nói cô đang đùa giỡn tình cảm của Tần Đông, cảm giác là có thể vun đắp, huống chi trước đây cô đối với Tần Đông cũng từng có cảm giác.

Vẫn là nên nghĩ đến những điều thực tế hơn một chút. Hiện thực làm gì có nhiều tình yêu khắc cốt ghi tâm, không phải người đó thì không thể như vậy. Chẳng phải đều là bắt đầu từ sự bình đạm sao? Có thể một sự bình đạm cũng chính là cả đời, có thể nói tình cảm như vậy không phải là tình yêu đích thực sao? Trì Gia cũng tự thấy mình trước đây đối với tình cảm quá nóng vội, quậy cũng đã quậy đủ rồi, chơi cũng đã chơi chán rồi. Cô bây giờ hoặc là không yêu, hoặc là sẽ yêu một cách nghiêm túc.

Cho nên, nói một cách thực tế, Trì Gia cảm thấy Tần Đông là một đối tượng hẹn hò chất lượng. Dù sao cũng là nam thần số một của công ty, hơn nữa khi Tần Đông theo đuổi cô, thái độ nghiêm túc lại dịu dàng, kiên nhẫn, so với người nào đó, mạnh hơn cả ngàn vạn lần.

Hai ngày nữa là đến đêm Giáng sinh, Trì Gia có buổi biểu diễn ở quán bar N, hát vài bài. Bởi vì lần trước uống rượu, Ninh Thiển nói cô cứ mãi không đi hát cũng thật đáng tiếc, cho nên lần này Trì Gia cố ý báo trước với cô. Ninh Thiển cũng rất nể mặt, hứa nhất định sẽ đến cổ vũ.

Đêm đã khuya, Cảnh Nhuế xử lý xong công việc của công ty, tựa vào ghế da nghỉ ngơi. Sắp đến Giáng sinh rồi, vừa hay mấy ngày nay nàng cũng có thời gian rảnh, nàng suy nghĩ, có nên hẹn Trì Gia ra ngoài không.

Ánh mắt Cảnh Nhuế lướt đến một cây đàn ghi-ta mới ở góc phòng sách. Mấy ngày trước khi đi công tác nước ngoài, người đi cùng có người hiểu về nhạc cụ, đi dạo một cửa hàng đàn ghi-ta, nàng nhớ đến Trì Gia, thuận miệng hỏi một câu, loại nào tặng cho con gái thì thích hợp?

Sau đó liền mua. Mặc dù Cảnh Nhuế không biết rốt cuộc có nên tặng cho Trì Gia hay không.

Rất nhiều lúc lơ đãng, nàng đều nghĩ đến Trì Gia, cũng giống như bây giờ. Trong khoảng thời gian này, Cảnh Nhuế không chỉ một lần nghĩ đến những lời Ninh Thiển nói, nàng không phủ nhận Ninh Thiển có lý.

Cảnh Nhuế cầm điện thoại, yên lặng suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định gọi cho Trì Gia. Tặng đàn ghi-ta có thể là một cái cớ, muốn gặp đối phương mới là lý do đằng sau.

Trùng hợp vào lúc này, Ninh Thiển gọi đến, nói chuyện Trì Gia có tiết mục ở quán bar vào đêm Giáng sinh, hỏi nàng có qua không.

Cảnh Nhuế đồng ý.

Đêm Giáng sinh, quán bar rất đông người, không khí chủ đề tại hiện trường cũng không tồi, so với ngày thường náo nhiệt hơn không ít.

Ninh Thiển uống rượu, liếc mắt nhìn về phía Cảnh Nhuế: "Trang điểm xinh đẹp như vậy, tối nay muốn quyến rũ ai đây?"

Ngày thường gọi cô Cảnh đại tiểu thư ra ngoài uống rượu, mười lần có tám lần không có thời gian. Vừa nói Trì Gia có tiết mục, đến còn tích cực hơn ai khác. Nói thật, Ninh Thiển còn chưa từng thấy Cảnh Nhuế đối với người phụ nữ nào để tâm như vậy, Trì Gia tuyệt đối là người đặc biệt nhất.

"Cô uống ít thôi, đừng lại loét dạ dày vào bệnh viện."

Ninh Thiển không hề thu liễm: "Tâm trạng không tốt, còn không cho tôi uống rượu à?"

Trì Gia vừa lên sân khấu, vẫn như trước đây, ánh mắt Cảnh Nhuế bất giác liền dừng lại.

Dưới ánh đèn, Trì Gia vẫn cười rạng rỡ như vậy.

Nụ cười của Trì Gia khiến Cảnh Nhuế cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đồng thời cũng phát giác, Trì Gia rất hay cười, nhưng lại rất ít khi đối với mình cười như vậy.

Sự chú ý của Ninh Thiển vẫn là ở rượu và tâm sự của mình. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của cô Cảnh, Ninh Thiển phảng phất như thấy được bộ dạng của chính mình lúc trước khi thấy Ôn Cẩn, một ánh mắt rất nguy hiểm.

"Thừa nhận một câu yêu, khó đến vậy sao?"

Cảnh Nhuế cúi đầu không nói, cùng Ninh Thiển cụng ly.

"Cảnh Nhuế, tôi cá là cô yêu cô bé đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro