
Chương 36
"Qua đêm nay... sẽ không thích nữa..."
Trì Gia cứ bướng bỉnh lẩm bẩm, ngay cả lúc say cũng còn đang tự đấu tranh với chính mình. Đã bao nhiêu đêm, mỗi lần uống rượu, trong lòng cô đều nghĩ rằng, ngày mai sẽ bắt đầu một cuộc sống "bình thường". Chính vì vậy, nên mỗi khi say, Trì Gia đều không chút kiêng dè mà nghĩ đến Cảnh Nhuế, trong đầu chỉ có một mình nàng.
Ngay cả chính Trì Gia cũng khó có thể tưởng tượng được, cô lại có thể cố chấp vì Cảnh Nhuế đến mức này. Người họ Cảnh có gì đáng để cô phải nghĩ đến như vậy? Nhưng cô chính là không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
"Không thích..." Trì Gia tuy nói vậy, nhưng lại ôm chặt lấy Cảnh Nhuế bên cạnh, vùi đầu vào lòng nàng, vừa thơm vừa ấm.
Đến cả trong mơ cũng còn nói một đằng, nghĩ một nẻo. Cảnh Nhuế ôm lấy cơ thể Trì Gia, cảm giác dường như lại gầy đi không ít. Ôm Trì Gia, đây là lần đầu tiên Cảnh Nhuế suy nghĩ nhiều như vậy về chuyện tình cảm.
Cả một đêm, Cảnh Nhuế đều ở bên Trì Gia.
Hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, chỉ đơn thuần là ôm nhau, sưởi ấm cho nhau. Thật ra cảm giác như vậy, cũng rất không tồi.
Buổi tối, Trì Gia có một giấc mơ đẹp. Giữa mùa đông tuyết rơi trắng xóa, cô và Cảnh Nhuế cùng nhau ôm nhau sưởi ấm trên đường phố. Ả hồ ly tinh ôm cô, dỗ dành cô, còn chỉ đối tốt với một mình cô như vậy.
Cảnh Nhuế sao có thể chỉ đối tốt với một mình mình cơ chứ...
Tỉnh giấc sau một đêm dài, Trì Gia mở mắt, trần nhà trắng toát hiện ra trước mắt. Đáy lòng cô bất giác dâng lên một cảm giác buồn bã, mất mát.
Trì Gia xoa đầu, quay sang nhìn, bên cạnh trống không, trên giường chỉ có một mình cô.
Những hình ảnh rời rạc của đêm qua chợt ùa về trong tâm trí. Hình như... là Cảnh Nhuế đã đưa cô về. Trì Gia lờ mờ nhớ ra, người mà cô ôm, gắt gao quấn lấy tối qua chính là Cảnh Nhuế.
Aizz! Mất mặt chết đi được... Đúng là chết vì sĩ diện. Tại sao mình lại phải chủ động ôm Cảnh Nhuế? Nếu biết mình còn nói ra hết những lời trong lòng, chắc cô sẽ không dám nhìn thẳng vào mặt mình nữa.
Chỉ là, trong phòng chỉ có một mình cô.
Đau đầu, sau một giấc ngủ dậy, Trì Gia đã không phân biệt được hư thực của đêm qua. Chỉ là nằm mơ thôi sao?
Càng nghĩ càng đau đầu. Có lẽ là do mình say khướt, mình cùng Ninh tổng uống rượu, sao lại có thể là Cảnh Nhuế đưa mình về được, tám phần là đang nằm mơ.
Trì Gia kéo cái đầu choáng váng, vào phòng tắm, trên người đến bây giờ vẫn còn dính mùi rượu.
Nước ấm ào ào tưới xuống từ đỉnh đầu. Trì Gia dùng lòng bàn tay xoa mạnh mặt, muốn làm cho mình tỉnh táo lại. Tối qua đã uống cho đã, từ hôm nay trở đi, sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Mặc áo len, sấy khô tóc, Trì Gia cảm thấy cả người khoan khoái. Ngoài trời lại đang có tuyết rơi, xem tình hình này, chắc là đã rơi cả đêm qua.
Trì Gia tự nhận là ghét trời tuyết. Cái gì mà xinh đẹp, cái gì mà lãng mạn, trong mắt cô chỉ là cản trở việc đi lại. Sau khi đi làm, cô đã bị hiện thực phũ phàng mài đi sự ngây thơ, hồn nhiên mà mình cũng từng có.
Trong nhà bếp, Trì Gia rót một ly nước ấm, ôm trong lòng bàn tay để sưởi ấm, lại phát hiện nồi cơm điện đang ở chế độ giữ ấm. Cô mở ra xem, là cháo nóng.
Trì Gia nhìn chằm chằm vào làn hơi nóng bốc lên, ngẩn người. Cho nên, tối qua thật sự là Cảnh Nhuế, nàng đã đưa mình về, hai người còn ôm nhau ngủ trên giường cả đêm.
Những ký ức về đêm qua, từng chút từng chút trở nên chân thật. Trì Gia cũng cảm thấy tối qua ngủ rất ngon, rất ấm, ấm hơn khi cô ngủ một mình. Trong đầu cô không nhịn được lại hiện lên gương mặt của Cảnh Nhuế. Tối qua ở bên mình cả đêm, sáng nay lại nấu cháo rồi không nói một lời mà đi, là có ý gì?
Trì Gia trước nay chưa từng đoán được Cảnh Nhuế đang nghĩ gì trong lòng. Có lẽ là có tiền nên tùy hứng, làm gì cũng toàn dựa vào tâm trạng của mình. Hôm nay muốn đối tốt với bạn, ngày mai lại muốn đối tốt với cô ấy. Đột nhiên có hứng thú liền cùng bạn mờ ám một chút, nếu cãi nhau không vui liền quay đầu đi tìm người khác.
Nhìn bát cháo nóng, Trì Gia không có tâm trạng ăn, ngược lại trong một phút bốc đồng muốn đổ đi, kết quả bị bỏng tay. "Ui da..."
Cuối cùng vẫn là múc một bát ra ăn. Trì Gia trong lòng mắng mình không có tiền đồ, tại sao vẫn dễ dàng bị cảm động như vậy. Người nguyện ý buổi sáng nấu cháo cho cô, rõ ràng là rất nhiều.
Cảnh Nhuế không nói một lời mà rời khỏi nhà Trì Gia, bởi vì cảm thấy mình cần phải yên tĩnh một chút, đặc biệt là sau khi nghe những lời nói thật trong lúc say đó của Trì Gia. Đối với tình cảm giữa hai người, thì ra Trì Gia lại nghiêm túc đến vậy.
Mặc dù Trì Gia là người đầu tiên nàng chủ động theo đuổi, nhưng Cảnh Nhuế thừa nhận mình đối với tình cảm tuyệt đối không phải là người có trách nhiệm. Cũng bao gồm cả tình cảm hiện tại đối với Trì Gia. Nàng không thích nói dối, chưa từng cho bất kỳ ai lời hứa hẹn, nàng cũng không thể cho Trì Gia một mối quan hệ có tương lai.
Người ta nói tình yêu có thời hạn sử dụng, vậy thì thời hạn sử dụng tình yêu của cô Cảnh tuyệt đối ngắn hơn mức trung bình rất nhiều.
Về mặt tình cảm, Cảnh Nhuế trước nay không suy xét đến tương lai. Ninh Thiển nói nàng luôn "chơi bời cho thỏa thích", dù có khó nghe, ở một ý nghĩa nào đó cũng là sự thật.
Đối mặt với lời tỏ tình sau cơn say của Trì Gia, Cảnh Nhuế do dự. Đêm đó nàng ôm Trì Gia suy nghĩ rất lâu, chỉ có thể nói, nàng không muốn làm tổn thương đối phương.
Mười giờ tối, nhà hàng chỉ còn lại một mình Ninh Thiển.
"Còn chưa về à?"
"Không có chỗ nào để đi, qua chỗ cô ngồi một lát cũng không được à?" Ninh Thiển gần đây vẫn luôn mất hồn mất vía, nhưng đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều, ít nhất không phải trắng đêm say khướt.
Cảnh Nhuế lấy một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly chân dài, ngồi xuống đối diện Ninh Thiển, rót rượu.
"Tối nay cô có hứng uống rượu với tôi à?" Lần trước sau khi say rượu quậy một trận ở nhà Cảnh Nhuế, nhắc đến uống rượu, Cảnh Nhuế dứt khoát không nể mặt từ chối.
"Không uống nhiều, tâm sự thôi." Cảnh Nhuế cùng Ninh Thiển nâng ly, nhấp một ngụm nhỏ.
Ninh Thiển nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế. Cô Cảnh đại tiểu thư ngày thường luôn tươi cười rạng rỡ, gần đây dường như có chút sa sút tinh thần.
"Không thấy ngán à?" Cảnh Nhuế thờ ơ lắc ly rượu, nhàn nhạt hỏi Ninh Thiển. "Thích một người lâu như vậy, không thấy chán ghét sao?"
Ninh Thiển cười nhạo: "Nếu đã thích, sao lại có thể chán ghét? Cô không có tư cách nói thích."
"Thật không?"
"Cô yêu nhất chính bản thân cô." Ninh Thiển nghĩ nghĩ, lại nói: "Cô và Trì Gia... xin lỗi đàng hoàng chưa?"
Mặc dù là bạn bè, nhưng Ninh Thiển vẫn muốn mắng Cảnh Nhuế là đồ tồi.
Cảnh Nhuế im lặng một lúc: "Tôi thích cô bé đó, đã theo đuổi hai lần, đều bị từ chối."
"Cô... bị người ta từ chối?" Ninh Thiển cười một cách hả hê. Nhớ lại khoảng thời gian trước Cảnh Nhuế nói bị người ta làm tổn thương, khó trách lại buồn bã không vui như vậy. "Người làm cô tổn thương... là Trì Gia?"
"Tôi bị người ta từ chối, cô có cần phải vui vẻ như vậy không?"
"Đây là chuyện vui nhất mà tôi nghe được gần đây đó. Cảnh Nhuế, cô cũng có ngày hôm nay." Ninh Thiển cười nhạo. Cô lại nghĩ đến lời nói của Trì Gia đêm đó, không hiểu rõ. "Cô và Trì Gia rốt cuộc là sao vậy? Cô bé đó rất thích cô, nếu cô muốn theo đuổi cô ấy, tại sao còn cùng người phụ nữ khác dây dưa không rõ?!"
"Đêm đó cô ở nhà tôi, tôi nói trong nhà có người, cô ấy hiểu lầm." Cảnh Nhuế vẫn bình tĩnh nói.
Ninh Thiển cạn lời, kết quả là chính mình lại trở thành đầu sỏ gây tội. "Hiểu lầm thì giải thích rõ ràng đi chứ."
"Không cần thiết phải giải thích. Tôi và cô ấy không hợp."
"Đã thích nhau rồi, còn có gì không hợp?" Ninh Thiển khó tránh khỏi nhớ lại mối tình đơn phương gần mười năm của mình. Nếu người mình thích cũng vừa hay thích mình, dù có phải vào lửa qua sông cũng muốn ở bên nhau. Chỉ cần thích nhau, mọi vấn đề đều không còn là vấn đề.
"Tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương cô ấy, cô hiểu không? Cô ấy lại là gái thẳng, lần đầu tiên thích phụ nữ." Lần đầu tiên cũng đã cho mình, tình hình lúc đó của hai người họ, bây giờ nhớ lại cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, không có tình cảm, chỉ là nhất thời xúc động.
"Đừng tìm cớ cho sự vô trách nhiệm của mình, nói trắng ra là không đủ yêu. Cô nếu thật sự thích một người, dù có không hợp, cũng sẽ nguyện ý vì đối phương mà thay đổi chính mình, chứ không phải thuận miệng vứt ra một câu không hợp."
"...Tôi biết cô đã từng hẹn hò với không ít bạn gái, nhưng tôi cá là cô không hiểu, tình cảm là cần phải trả giá, không chỉ là về mặt vật chất. Cô chính là quá ích kỷ, người như cô xứng đáng duyên tình lận đận, tương lai cô độc cả đời."
Cảnh Nhuế yên lặng lắng nghe. Nàng nghĩ nàng tán đồng cách nói của Ninh Thiển. Ngoài vật chất ra, nàng trước nay chưa từng vì một mối quan hệ nào mà trả giá điều gì.
"Cô nếu thích Trì Gia, thì phải theo đuổi người ta đàng hoàng, lo lắng nhiều hơn cho cảm nhận của đối phương." Ninh Thiển trước đây cũng là gái thẳng, hồi cấp ba bị bạn thân bẻ cong. Cô rất hiểu việc chấp nhận sự thật mình thích phụ nữ, rồi lại đi chấp nhận một người phụ nữ, cần bao nhiêu dũng khí.
Ninh Thiển cảm thấy Cảnh Nhuế có thể nói ra câu "tôi không muốn làm tổn thương cô ấy" như vậy, chứng tỏ nàng đối với Trì Gia cũng coi như là đã để tâm. Buồn bã uống rượu, Ninh Thiển lại phiền muộn cảm thán: "Tôi thấy hai người là đang có phúc mà không biết hưởng, tình cảm đến từ hai phía như vậy, so với tôi, chuyện của hai người có được xem là vấn đề không..."
Cảnh Nhuế nhìn rượu vang đỏ trong ly, trong lòng nghĩ đến đêm đó Trì Gia dùng sức ôm nàng, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Tôi không thích cô..."
Ninh Thiển tối nay không uống quá nhiều. Đi trên con phố ngập tràn tuyết trắng, cô lạnh đến run rẩy, cười khổ. Chuyện của chính mình còn chưa giải quyết xong, lại còn đi khai thông cho người khác.
Nộp sơ yếu lý lịch, liên lạc với công ty mới, Ninh Thiển cố gắng làm cho mình bận rộn lên. Mặc dù đã từ chức, cũng muốn tận tâm xử lý tốt công việc trên tay rồi mới đi.
Ninh Thiển không phải là một đại mỹ nữ khiến người ta sáng mắt, nhưng trang điểm tỉ mỉ một chút cũng có thể lọt vào hàng ngũ mỹ nữ. Nhưng ở trước mặt một mỹ nhân như Ôn Cẩn, một khi đã so sánh, sự tồn tại của Ninh Thiển gần như có thể bằng không.
Cho nên Ninh Thiển thích Ôn Cẩn, vẫn luôn mang theo sự tự ti. Ôn Cẩn là nữ thần xa vời không thể với tới trong lòng cô. Đương nhiên, đây là suy nghĩ của cô trước khi phát sinh quan hệ với Ôn Cẩn.
Nhưng người theo đuổi Ninh Thiển không ít, tính cách tốt, lạc quan lại hòa đồng, rất dễ làm người khác rung động. Nhưng bao nhiêu đào hoa, Ninh Thiển đều từ chối, bởi vì trong lòng cô đã chứa một Ôn Cẩn...
Bây giờ Ôn Cẩn đã nhường ra vị trí, Ninh Thiển lạc quan an ủi chính mình, nên vui vẻ mới phải, không cần phải khổ sở yêu thầm nữa, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ cuộc sống mới.
Ninh Thiển nghĩ thông suốt, tình đơn phương quá mệt mỏi. Nếu tương lai cô không gặp được người mà cả hai đều yêu thương nhau, vậy thì cô cũng nhất định phải lựa chọn yêu chính mình, có thể đặt mình vào lòng mà yêu thương, cưng chiều.
Mười giờ tối, người nên tan làm đã tan làm, cả một tầng lầu trống không. Ninh Thiển còn ở văn phòng tăng ca, bận rộn với bản kế hoạch thương hiệu còn chưa làm xong. Cô đứng dậy đi rót cà phê, trong lúc vô tình liếc thấy đèn văn phòng của Ôn Cẩn còn sáng...
Lúc này, một người đàn ông ôm hoa trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đó là... chồng của cô ấy sao? Ninh Thiển thất thần, cà phê đều từ trong ly tràn ra, chảy đầy tay cô. Cô vội vàng rút giấy ăn lau.
Không bao lâu, một trận tranh cãi lọt vào tai. Ninh Thiển ngẩng đầu, hình như là từ trong văn phòng của Ôn Cẩn truyền ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro