
Chương 30
Hai người đứng đối mặt, không khí căng như dây đàn.
Sau một tràng gào thét, Trì Gia bỗng xìu xuống như bong bóng xì hơi. Cô cắn môi, chau mày khom người, bụng dưới đột nhiên quặn lên một cơn đau buốt, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trời âm mấy độ, tuyết đang rơi, cơn đau bụng kinh hành hạ đến chết đi sống lại, lại còn bản vẽ thiết kế đang chờ cô tăng ca để sửa. Trì Gia nghĩ, tối nay đầu óc mình chắc chắn đã bị tuyết làm cho úng nước, mới có thể mua thuốc chạy đến nhà Cảnh Nhuế.
Càng nghĩ, Trì Gia lại càng uất nghẹn, chỉ muốn lao vào cho người họ Cảnh một trận. Dựa vào cái gì mà ccô ta lại hành hạ mình như vậy? Nhưng hơn cả thế, Trì Gia lại tức giận chính mình đã sập bẫy của Cảnh Nhuế. Dù cho ả hồ ly tinh đó có sốt thật thì liên quan gì đến mình? Hà tất phải nghiêm túc.
Quả nhiên, ai nghiêm túc người đó thua.
Cảnh Nhuế nhận ra có điều không ổn: "Em khó chịu ở đâu à?"
"Không cần cô lo!" Cảnh Nhuế vừa đến gần, Trì Gia liền ghê tởm lùi lại một bước, ôm bụng chuẩn bị rời đi. Chỉ là cơn đau lại ập đến, khiến cô không tài nào nhấc chân nổi.
Trì Gia vịn vào tường, cố gắng hít thở đều. Cơn đau đã bắt đầu từ lúc cô còn trên xe taxi, chẳng qua là cô cố nén mà thôi.
"Đến tháng à?" Cảnh Nhuế tiến lên lấy túi xách giúp Trì Gia, rồi đưa tay đỡ cô.
"Cô tránh ra... Tôi thấy cô phiền lắm rồi!" Trì Gia tiếp tục gắt gỏng với Cảnh Nhuế, cả quá trình không cho nàng một sắc mặt tốt.
Thật ra ngày thường tính tình Trì Gia cũng không nóng nảy như vậy, đặc biệt là khi đối mặt với khách hàng. Nói ra, Cảnh Nhuế vẫn là khách hàng lớn của cô. Nhưng không biết tại sao, ở trước mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia lại thích nổi tính khí, hơn nữa không hề suy xét đến hậu quả.
Cảnh Nhuế không nói một lời, ôm lấy eo Trì Gia, nửa ôm nửa đỡ, muốn đưa cô đến ghế sô pha.
"...Đừng chạm vào tôi." Trì Gia vẫn còn khó chịu, vặn vẹo người đẩy Cảnh Nhuế ra.
"Đau đến thế này rồi mà còn bướng." Giọng điệu có vài phần trách cứ lại xen lẫn dịu dàng, Cảnh Nhuế không buông tay. Khi cụp mắt nhìn xuống gương mặt tiều tụy của Trì Gia, trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác xót xa và tự trách. "Đến sô pha ngồi một lát đã."
Trì Gia chịu không nổi nữa, đành phải để Cảnh Nhuế đỡ. Mỗi lần đến kỳ ba ngày đầu đều có thể đau đến chết đi sống lại. Nếu gặp phải ngày nghỉ còn đỡ, gặp phải lúc đi làm như thế này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cơn đau quặn chỉ kéo đến từng đợt, chịu qua một lúc sẽ đỡ hơn rất nhiều. Trì Gia tựa vào sô pha, đè lên bụng dưới, lúc không động đậy cũng thoải mái hơn nhiều.
Cảnh Nhuế đứng dậy vào bếp, lát sau trở ra với một ly trà gừng đường đỏ nóng hổi, đưa đến tay Trì Gia: "Đỡ hơn chưa?"
So với vừa rồi đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn khó chịu. Trì Gia cố tỏ ra mình ổn, gượng đứng dậy định đi.
"Không được đi." Cảnh Nhuế ngăn cô lại. Sắc mặt khó coi như vậy, chỉ sợ cô vừa ra khỏi cửa đã ngất xỉu. "Sao trong điện thoại không nói với tôi?"
Cái giọng điệu ra lệnh, cao cao tại thượng này. Trì Gia trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế, vì mấy ngày nay ngủ không đủ, đáy mắt hằn lên những tơ máu đỏ. Người họ Cảnh này là đang trách cô tự làm tự chịu, rõ ràng không khỏe còn cố chấp chạy tới sao?
"Có gì mà phải nói," Trì Gia cười lạnh một tiếng, hờn dỗi nói với Cảnh Nhuế: "Hôm nay là do tôi tự rảnh rỗi thôi, không liên quan gì đến cô."
Khẩu thị tâm phi. Không khí lại một lần nữa giằng co.
"Xin lỗi." Cảnh Nhuế nói ra hai chữ này, mới phát giác thật xa lạ. "Tối nay là tôi sai, tôi không nên lừa em qua đây. Còn khó chịu không?"
Nghe Cảnh Nhuế xin lỗi, cơn tức trong lòng Trì Gia mới nguôi đi đôi chút.
Nhưng cô vẫn quay mặt đi, không muốn nghe không muốn để ý. Lúc này cô bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng, vốn dĩ đang trong thời kỳ đặc biệt còn nghĩ có người chăm sóc, ở bên mình, kết quả tối muộn đội gió đội tuyết lại bị Cảnh Nhuế chơi một vố.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia cứ bĩu môi, xem ra lời xin lỗi cũng không thể giải tỏa được cơn tức trong lòng cô Trì. "Đau quá thì tôi đưa em đến bệnh viện."
"Tôi không yếu như vậy đâu." Trì Gia chuẩn bị đi lấy túi máy tính, tan làm liền trực tiếp mua thuốc rồi đến đây, laptop cũng mang theo.
"Trì Gia, em có thể đừng cứng miệng nữa được không? Em xem bộ dạng của em bây giờ đi..." Cảnh Nhuế đã quen nhìn dáng vẻ hồng hào của Trì Gia, cho nên hôm nay trông sắc mặt cô đặc biệt tái nhợt. Nói rồi, Cảnh Nhuế hạ giọng: "Đừng quậy nữa, ngoan ngoãn nghe lời."
Trì Gia vẫn chưa đủ hiểu Cảnh Nhuế, cho nên không biết nàng đã dành cho cô đặc quyền lớn đến mức nào. Cảnh Nhuế trước nay chưa từng đối với ai như vậy, sau khi bị đối phương mắng là "đồ thần kinh" mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, hạ mình hỏi han ân cần.
Nhưng Trì Gia cố tình không ăn chiêu này của Cảnh Nhuế, lại còn ngoan ngoãn nghe lời...
Trong lúc không có chút tinh thần nào, Trì Gia nén một hơi, thành công gắt gỏng với Cảnh Nhuế thêm một câu, châm chọc: "Cảnh Nhuế, tôi lại chẳng phải thú cưng cô nuôi... Á, đau quá..."
Đoán chừng lại sắp đau một trận, Trì Gia tự giác ngồi ngay ngắn trên sô pha.
"Đau thành như vậy rồi mà còn hung dữ!" Lúc này, Cảnh Nhuế cuối cùng cũng nếm trải được tư vị không làm gì được người khác. Sau khi bị Trì Gia ném cho một cái nhìn bất mãn, Cảnh Nhuế dịu giọng: "Đừng cố chịu nữa."
Trì Gia chỉ ôm bụng dưới, từ từ chịu đựng, không để ý đến sự quan tâm của Cảnh Nhuế, vẫn còn đang dỗi.
Người khác khi không khỏe muốn bao nhiêu mềm mỏng có bấy nhiêu, đến lượt cô Trì đây là muốn bao nhiêu bướng bỉnh có bấy nhiêu. Cảnh Nhuế ngồi xuống bên cạnh Trì Gia, dùng lòng bàn tay ấm áp nắm lấy mu bàn tay cô, mặc nhiều như vậy mà tay vẫn lạnh ngắt.
Khi Cảnh Nhuế nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của cô rồi xoa nhẹ. Hơi ấm từ lòng bàn tay nàng truyền qua, xoa dịu cơn đau, khiến Trì Gia bất giác thả lỏng.
"Uống chút trà gừng sẽ đỡ hơn." Cảnh Nhuế tiếp tục giúp Trì Gia xoa bụng, mới thấy mày cô giãn ra một chút.
Thái độ của Trì Gia cuối cùng cũng mềm xuống, vì đau, và cũng vì có người quan tâm. Thật ra yêu cầu của cô rất đơn giản, dù chỉ là một hai câu thăm hỏi chu đáo. Nhưng cố tình vào lúc mấu chốt này Cảnh Nhuế lại đến gây chuyện với cô, cô đành phải đem tất cả tính khí của những ngày đến tháng trút hết lên người ả hồ ly tinh.
"Đỡ hơn chưa?"
Trì Gia lòng không cam tình không nguyện đáp lời: "Ừm."
Vị tiểu thư này cuối cùng cũng chịu phản ứng lại. Cảnh Nhuế nhẹ nhàng thở ra. Kiếp trước có phải đã nợ bé cừu non này không, cho nên bây giờ lúc nào cũng phải "hầu hạ" cô.
Cảnh Nhuế nhìn gương mặt Trì Gia một lát, buông tay cô ra, đứng dậy lại đi về phía nhà bếp.
Trì Gia trong lòng có chút hụt hẫng. Mặc dù ngoài miệng không nhượng bộ, nhưng trong lòng vẫn muốn có người dỗ dành.
Một lát sau, Cảnh Nhuế cầm một bộ chén thìa đến, đổ trà gừng trong ly thủy tinh ra chiếc bát nhỏ. Cảnh Nhuế lại dán sát vào người Trì Gia, ngồi xuống, múc một thìa trà gừng đầy, thổi nguội một lát rồi đưa đến bên miệng cô.
"Uống đi."
Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế, bướng bỉnh một lúc rồi mới hé môi nhận lấy thìa trà gừng đường đỏ mà đối phương đút cho, ấm áp, ngọt ngào.
Cảnh Nhuế tiếp tục đút cho cô, Trì Gia cũng không nhận lấy bát tự mình uống, cứ ngồi ở đó, để cho ả hồ ly tinh kia kiên nhẫn đút từng muỗng.
Trì Gia liếc Cảnh Nhuế, tức giận vì nàng, cảm động cũng là vì nàng, bởi vì còn chưa có ai trong kỳ sinh lý lại chu đáo đút nước đường đỏ cho mình uống như vậy.
Có lúc kiêu ngạo, có lúc dịu dàng, có lúc lạnh như băng, có lúc lại nóng như lửa. Trì Gia vẫn không đoán được tâm tư của người phụ nữ trước mắt này. Cảnh Nhuế đối với cô, rốt cuộc là cảm giác gì? Khi Cảnh Nhuế đút cho cô uống nước đường đỏ, dường như cô đã cảm nhận được một tia yêu thích.
Nhưng Cảnh Nhuế tuyệt đối không phải muốn theo đuổi cô, điểm này Trì Gia dám chắc. Cô đã bị người ta theo đuổi quá nhiều lần rồi, chưa có ai giống như cô Cảnh, ngay từ đầu đã cho người ta cảm giác chỉ là chơi đùa.
Cảnh Nhuế hỏi tại sao mình không liên lạc với nàng, nàng chẳng phải cũng không liên lạc với mình sao? Cùng một người phụ nữ dây dưa không rõ trên giường, Trì Gia đã cảm thấy mình điên rồi, càng đừng nói đến việc chủ động trêu chọc.
Một bát trà gừng đường đỏ xuống bụng, cả người Trì Gia ấm lên, cơn đau quặn ở bụng dưới cũng không còn khó chịu như vừa rồi nữa.
"Có đói không, tôi nấu cho em ít cháo nhé?"
"Vâng..." Buổi tối Trì Gia không ăn được mấy miếng sủi cảo, đã không còn muốn ăn nữa, trong lòng còn đang nhớ món cháo Cảnh Nhuế nấu.
Bất kể Cảnh Nhuế là ôm tâm thái gì mà quan tâm cô, lúc này Trì Gia đều không muốn từ chối. Cô tủi thân, tối nay thật sự rất muốn có người chăm sóc, dỗ dành mình.
Cảnh Nhuế ở trong bếp nấu cháo, Trì Gia ngồi bên bàn ăn chờ, cảm thấy trạng thái tốt hơn một chút, liền lấy laptop ra tiếp tục tăng ca sửa bản thảo. Tinh thần liều mạng vì công việc của cô thật đáng nể.
Nấu xong cháo, Cảnh Nhuế trực tiếp dời laptop của Trì Gia đi, đặt bát cháo đến trước mặt cô.
Trì Gia ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhuế, rồi lại yên lặng cúi đầu ăn cháo.
Một mặt ăn cháo, Trì Gia một mặt nghĩ, cô chưa từng thấy ai giống như Cảnh Nhuế, có thể kết hợp sự yêu nghiệt và hiền thục một cách hoàn hảo đến vậy.
Đừng nhìn Trì Gia miệng nhỏ, nhưng tốc độ ăn cơm lại cao hơn mức trung bình, đây đều là do đi làm rèn luyện ra. Những lúc bận rộn không đủ thời gian, đừng nói là nghỉ trưa, ngay cả ăn cơm cũng cố gắng nhanh nhất có thể.
Ăn xong cháo, Trì Gia tiếp tục dán mắt vào laptop của mình.
"Không khỏe thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "Đỡ hơn rồi."
Cảnh Nhuế thấy sắc mặt cô vẫn còn tiều tụy: "Bây giờ đi tắm đi, rồi lên giường nằm."
"Cô phiền quá, còn một chút nữa thôi..."
Cảnh Nhuế đi đến bên cạnh Trì Gia, gọi cô một tiếng: "Trì Gia."
"Hả?" Trì Gia vừa ngẩng đầu, gương mặt Cảnh Nhuế đã ở ngay trước mắt. Giây tiếp theo, đôi môi cô đã bị nàng chiếm lấy.
"Ưm..."
Cảnh Nhuế cong eo, tay phải chống lên ghế, tay trái nâng mặt Trì Gia, chặn lấy môi cô, hôn một cách mềm mại và tinh tế.
Phản ứng đầu tiên của Trì Gia là nhắm mắt lại hôn lại Cảnh Nhuế, bởi vì hai người họ hôn nhau đã ăn ý đến không thể ăn ý hơn.
"Cô làm gì vậy..."
Cảnh Nhuế vẫn cong eo, nhìn sát vào mặt Trì Gia: "Không như vậy em có nghe tôi nói không? Tắm rồi lên giường nghỉ ngơi cho khỏe, đừng cố chấp nữa, nghe không?"
Trì Gia ngược lại nhíu mày nói: "Ngày mai tôi phải cho khách hàng xem, không ra được bản thảo, mất khách hàng cô chịu trách nhiệm à..."
"Tôi lại giới thiệu cho em mười khách hàng nữa, có đủ không?"
Trì Gia: "..."
Vẫn duy trì tư thế vừa rồi, Cảnh Nhuế nói xong, lại ghé sát vào cánh môi Trì Gia, không kìm lòng được mà tiếp tục hôn, từng chút một đòi hỏi.
Bầu không khí bất thình lình lại trở nên mờ ám.
Chưa đến hai giây, đôi môi mím chặt của Trì Gia đã thả lỏng. Cô ngửa đầu, chủ động hé môi đưa lưỡi cùng Cảnh Nhuế dây dưa. Bàn tay đang vịn vào cạnh bàn cũng bất giác từ từ bò lên cổ Cảnh Nhuế, một bên mút lấy, một bên dịu dàng vuốt ve.
Đã hôn ả hồ ly tinh này bao nhiêu lần rồi mà vẫn không ngán, ngược lại càng ngày càng thích, càng ngày càng hưởng thụ. Trước đây Trì Gia hôn Cảnh Nhuế chỉ cảm thấy thoải mái, mà bây giờ khi hai người hôn nhau, Trì Gia bắt đầu nảy sinh một loại xúc động mà cô tự cho là không nên có đối với phụ nữ...
Càng hôn càng sâu, có chút khó kìm lòng. Trì Gia cố nén dục vọng, quay đầu, né tránh Cảnh Nhuế. Giờ phút này đôi môi cuối cùng cũng hồng nhuận không ít, cô thở hổn hển nói: "Tôi đến tháng, không thể làm..."
"Chúng ta, ngoài chuyện lên giường ra, không thể có gì khác được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro