
Chương 13
Trì Gia do dự. Mà do dự, chính là mầm mống của sự chấp thuận.
Thế nhưng, ngay khi đôi môi chỉ còn cách nhau vài centimet, Cảnh Nhuế đã kịp thời dừng lại, không để cho xúc cảm của mình lan tràn thêm nữa.
Bởi vì Trì Gia không hề có ý định chủ động hôn nàng.
Cảnh Nhuế chỉ cười nhẹ với Trì Gia, rồi quay lại tiếp tục công việc trong bếp.
Như thể đó chỉ là một trò trêu ghẹo mờ ám, vừa chạm tới đã dừng.
Sợi dây thần kinh căng như chão của Trì Gia được thả lỏng, nhưng đồng thời, lại len lỏi một chút hụt hẫng.
Cô đã nghĩ rằng Cảnh Nhuế sẽ cứ thế mà hôn xuống, trong lòng thậm chí còn le lói một tia kỳ vọng, dù tia kỳ vọng đó chỉ vụt qua trong chốc lát.
Nhưng, may mà đã không có.
Lần đầu tiên họ hôn nhau là vì một tai nạn sau cơn say; lần thứ hai là vì cô muốn diễn kịch cho Giang Thận xem; nếu lần này lại hôn nữa, Trì Gia thật sự cảm thấy mình điên rồi.
Cảnh Nhuế bận rộn một bên, Trì Gia liền chuẩn bị bát đĩa.
Hai người thỉnh thoảng nói vài câu, mọi thứ đều rất bình thường.
"Ngày thường cô đều tùy tiện như vậy à?" Trì Gia không nhịn được hỏi Cảnh Nhuế.
"Tùy tiện?"
"Vừa rồi..." Trì Gia nhớ lại lời Cảnh Nhuế nói, có thể cùng mình thử xem. "Thế còn chưa đủ tùy tiện sao?"
Cảnh Nhuế ném lại câu hỏi cho Trì Gia: "Làm chuyện mình thích, có thể gọi là tùy tiện sao?"
"Cô nói cô thích..." Trì Gia quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhuế.
"Tôi chưa nói thích em." Cảnh Nhuế nhanh chóng cắt ngang lời Trì Gia, nói thẳng không kiêng dè. "Nhưng tôi thừa nhận, cảm giác hôn em khá tốt, tôi rất thích."
"..." Trì Gia bị logic của Cảnh Nhuế đánh bại.
Trong mắt cô, hôn môi là một chuyện thân mật như vậy, ít nhất cũng phải làm cùng người mình thích. Rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể tùy ý hôn người khác như vậy.
Trì Gia cười lạnh với Cảnh Nhuế: "Bạn gái cũ của cô chia tay với cô, là vì không chịu nổi tính lăng nhăng của cô phải không?"
"Tôi nói như vậy, không có nghĩa là tôi không có nguyên tắc."
"Nguyên tắc? Tôi chẳng thấy đâu cả."
"Cô Trì, em hiểu rõ về tôi lắm sao?"
"Không hiểu, mà tôi cũng chẳng muốn hiểu." Trì Gia vội vàng muốn kết thúc chủ đề này. Hai người họ không thích hợp để nói chuyện này, suy cho cùng thì quan niệm không hợp. Trì Gia thúc giục Cảnh Nhuế: "Cô mau nấu ăn đi, tôi đói rồi!"
"Ăn chực mà còn lắm yêu cầu thế?"
Trì Gia: "..."
Sau bữa tối, Trì Gia và Cảnh Nhuế thảo luận về ý tưởng thiết kế, trước hết chốt phương hướng, rồi mới tiếp tục làm phương án hoàn chỉnh.
Quán cà phê bên kia cũng đã bắt đầu thi công, dạo này Trì Gia bận tối mắt tối mũi. Giản Dịch gọi cho cô rất nhiều lần, muốn rủ cô ra ngoài tụ tập, nhưng cô không thể nào sắp xếp được thời gian.
Giản Dịch biết Trì Gia gần đây đều đang bận rộn với dự án của Cảnh Nhuế. Mỗi lần gọi điện, Trì Gia đều phải chửi Cảnh Nhuế một trận xối xả trước đã.
Tan làm, về nhà.
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ trên xe buýt, Trì Gia chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.
Con phố dưới ánh đèn màu cam, từ từ lùi về phía sau.
"Chưa nói thích em... nhưng... cảm giác hôn em khá tốt..."
Trì Gia lặp đi lặp lại những lời này của Cảnh Nhuế trong đầu.
Không thích em, nhưng lại thích hôn em?
Đây là cái quỷ gì vậy...
Nếu không có hứng thú với mình, tại sao lại hết lần này đến lần khác trêu ghẹo mình? Trì Gia nghĩ, trong lòng bực bội.
Lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà, tắm rửa xong, Trì Gia ngã vật ra giường.
Nhắm mắt lại, cô luôn không nhịn được mà nghĩ đến những lúc hôn Cảnh Nhuế. Ở quán bar, ở quán cà phê, và cả tối nay trong bếp...
Chẳng lẽ mình thích Cảnh Nhuế?
Không thể nào. Trì Gia quả quyết phủ nhận. Vì chuyện của Giang Thận, từ đầu đến cuối, cô đều mang một cảm giác ghét bỏ đối với Cảnh Nhuế.
Huống chi đối phương còn là phụ nữ.
Đêm dần khuya, lòng Trì Gia lại bắt đầu rối loạn.
Đối với Cảnh Nhuế là tình huống gì, cô nghĩ không ra, nhưng dường như cô không hề ghét việc hôn một người phụ nữ, hơn nữa còn có cảm giác. Tối nay khi Cảnh Nhuế đến gần, cô thế mà lại hy vọng nàng sẽ cứ thế mà hôn cô, hoàn toàn trái ngược với khi Tần Đông hôn cô ngày đó.
Đồng hồ tích tắc, đã qua nửa đêm.
Trì Gia tỉnh táo vô cùng. Cô Trì trước nay vẫn tự xưng là cừu non thẳng tắp, đã trằn trọc cả đêm: rốt cuộc mình có phải là người đồng tính hay không.
Cô bây giờ đối với đàn ông, dường như càng ngày càng không có hứng thú. Nam thần hôn cô, phản ứng của cô lại là đẩy ra.
Trì Gia kéo chăn trùm kín đầu. Xong rồi, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Vẫn không ngủ được, Trì Gia lấy điện thoại, vào trình duyệt tìm kiếm: Làm thế nào để xác định xu hướng tính dục của mình. Trang web hiện ra một đống bài kiểm tra và phân tích, Trì Gia tùy tiện chọn mấy cái để làm.
Kết quả, mọi bài kiểm tra đều cho ra cùng một đáp án: đồng tính.
Trì Gia day trán, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nghĩ lại sao có thể chứ, cô đã thẳng hơn hai mươi năm, hôn một người phụ nữ hai lần liền cong sao? Lật người, Trì Gia tiếp tục tìm kiếm: Lesbian...
Phụ nữ chỉ có tình yêu và ham muốn tình dục với người đồng giới. Khi đọc đến đây, trong đầu Trì Gia toàn là hình ảnh của Cảnh Nhuế.
Mất ngủ không chỉ có một mình Trì Gia. Cảnh Nhuế cũng vậy.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, nàng đã lật người vài lần mà vẫn chưa thể vào giấc.
Nàng chưa bao giờ trêu chọc gái thẳng, nhưng lại hết lần này đến lần khác trêu chọc Trì Gia.
Ngày đó ở quán bar, nàng hoàn toàn không cần thiết phải hôn Trì Gia. Và ở LEFT, khi Trì Gia đột nhiên chủ động hôn nàng, khoảnh khắc đó, nàng đã có chút rung động.
Nhưng...
Suy cho cùng, hai người không cùng một thế giới.
Hôm sau, đồng hồ báo thức inh ỏi, reo đến tám lần.
Trì Gia thuận lợi dậy muộn, để mặt mộc lao đến công ty, vào giây phút cuối cùng đã bảo vệ được khoản tiền thưởng chuyên cần đang trên bờ vực nguy hiểm.
Trải qua sự xấu hổ đêm đó, Tần Đông vẫn không từ bỏ việc theo đuổi Trì Gia.
Trì Gia hối hận, hối hận vì năm xưa đã gửi cho Tần Đông tin nhắn tỏ tình. Nam thần ngày nào giờ đây trong mắt cô đã biến thành một kẻ phiền phức, mặt dày mày dạn. Trì Gia đã ngày càng chán ghét phải nhìn thấy gương mặt của Tần Đông.
Tần Đông vẫn sẽ đến quán bar N nghe cô hát, vẫn là cái kiểu mưa dầm thấm lâu.
Vì lý do này, Trì Gia đã hơn nửa tháng không đến quán bar N. Cô nghĩ, qua một thời gian nữa, sự chấp nhất của Tần Đông đối với cô cũng nên phai nhạt đi.
Thứ tư tan làm khá sớm, Trì Gia nằm ườn trên sô pha hơn mười phút.
Nhìn căn phòng chỉ có một mình, yên tĩnh đến mức khó chịu. Đã không còn cuộc sống về đêm, thật sự nhàm chán.
Trì Gia lại là người không chịu nổi sự cô đơn, cô lấy điện thoại, muốn tìm một quán bar mới để uống rượu.
Lướt trên màn hình cả buổi, Trì Gia cũng không quyết định được, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở một quán bar được đề xuất, hình như là một...
Quán bar đồng tính nữ.
Trì Gia vốn định lướt qua, nhưng ánh mắt lại như bị hút vào đó. Sau vài giây đấu tranh, cô lặng lẽ nhấn vào.
Cô tự nhủ, chỉ là để thỏa mãn trí tò mò mà thôi.
Quán bar này là quán bar đồng tính nữ nổi tiếng nhất thành phố L, rất đông khách. Trì Gia trước đây không chú ý đến phương diện này, tự nhiên không biết.
"Bệnh thần kinh," Trì Gia vừa xem vừa lẩm bẩm, "Hệ thống cứ đề xuất cái này cho mình..."
Màn đêm buông xuống.
Mười giờ, Trì Gia trang điểm tinh xảo, mặmặc một bộ trang phục thanh lịch bước xuống từ taxi.
Một cơn gió nóng giữa hè thổi vào mặt. Nhìn một vòng, trên con phố này không ít quán bar.
Bên này Trì Gia không quen, đây là lần đầu tiên cô đến.
Đứng trước một quán bar có biểu tượng cầu vồng, Trì Gia giả vờ thờ ơ nhìn xung quanh. Thấy không có người quen, cô vén tóc, đi đôi giày cao gót, dáng người yểu điệu bước vào...
Cũng không khác gì những quán bar bình thường, chỉ là bên trong toàn là phụ nữ.
Chính xác mà nói, toàn là những người phụ nữ thích phụ nữ.
Lần đầu đến một nơi như vậy, Trì Gia cảm thấy mình không hợp.
Từ lúc bước vào bàn, Trì Gia đã thu hút sự chú ý của không ít người. Phụ nữ xinh đẹp ở bất kỳ đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn, đó là định luật sắt, huống chi tối nay Trì Gia còn trang điểm tỉ mỉ.
Trì Gia tìm một nơi tương đối yên tĩnh ngồi xuống, một mình uống rượu.
Trong vòng năm phút, đã có ba người đến gần. Trì Gia chưa bao giờ cảm thấy duyên đồng tính của mình lại tốt đến vậy.
"Chào, người đẹp ~"
Trì Gia ngẩng đầu, người thứ tư đã đến.
Khi người đó ngồi xuống bên cạnh, Trì Gia bất giác giữ khoảng cách, đặc biệt là khi đối phương mờ ám ghé sát vào mình, Trì Gia vẫn từ chối.
Có chút khó tiếp nhận.
Trì Gia lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng xã giao, tùy tiện lướt xem.
Về lý do tại sao cô Trì cừu non lại đăng ký tài khoản trên một ứng dụng hẹn hò đồng tính, Trì Gia đưa ra câu trả lời là: nhàm chán, xem linh tinh thôi.
Ting! Một tiếng thông báo vang lên. Hệ thống tự động ghép đôi cho cô.
Dựa trên phân tích hồ sơ của hai người, độ tương hợp của họ là 99.99%, được gọi là một cặp trời sinh.
Cả hai đều dùng ảnh đại diện ảo, album cũng trống trơn, không thể nhìn thấy mặt đối phương. Nhưng khoảng cách hiển thị, hai người chỉ cách nhau hai mươi mấy mét, chắc là đều đang ở trong quán bar này.
Dù sao cũng đang nhàm chán, Trì Gia liền nhấn vào giao diện trò chuyện với người đó.
Nói chuyện vài câu, Trì Gia cảm thấy rất hợp, hơn nữa trên chữ ký của cả hai đều viết, tìm người uống rượu. Trì Gia liền gửi lời mời trước: "Cùng nhau uống một ly không?"
Rất nhanh đối phương đã trả lời: "Được thôi."
Trong quán bar quá ồn ào, hai người hẹn gặp nhau ở cửa.
Nghĩ đến việc sắp gặp người, Trì Gia đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dặm lại lớp trang điểm.
Nào ngờ vừa vào nhà vệ sinh, Trì Gia đã đụng mặt người quen.
Mấu chốt là, người quen đó lại là Cảnh Nhuế...
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Trì Gia như có một vạn con ngựa chạy qua.
Cảnh Nhuế tối nay trang điểm theo phong cách nữ vương, nàng nhìn về phía Trì Gia, một lúc lâu mới xác định được, đúng là cô Trì mà mình quen. Miệng thì luôn nói không có hứng thú với phụ nữ, cuối cùng lại đến quán bar đồng tính nữ?
"Đây không phải là cô Trì sao?" Cảnh Nhuế tiến lại gần Trì Gia, dùng giọng điệu đầy ẩn ý hỏi: "Miệng thì nói không, sao lại đến đây làm gì?"
"Tôi," đại não Trì Gia đoản mạch, bịa ra một lời nói dối vừa nghe đã biết là dối trá, "đến đây mượn nhà vệ sinh một chút..."
Vốn dĩ Trì Gia còn định dặm lại lớp trang điểm, lúc này vừa gặp Cảnh Nhuế, hận không thể lập tức thoát khỏi hiện trường, tùy tiện rửa tay một cái rồi chuẩn bị rời đi.
"Cùng nhau uống một ly không?" Cảnh Nhuế gọi Trì Gia lại.
"Không rảnh..." Trì Gia bỏ đi.
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ.
Ở cửa quán bar, Trì Gia nhớ ra mình còn hẹn người, liền đứng một bên chờ.
Không bao lâu, Cảnh Nhuế cũng ra ngoài, cố tình cũng đứng ở cửa.
Cả người Trì Gia không được tự nhiên. Nếu lát nữa Cảnh Nhuế nhìn thấy cô hẹn một người phụ nữ...
Vậy chẳng phải cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sao?
Trì Gia quyết định rời đi. Đúng lúc này, cô nhận được một tin nhắn: "Tôi ra rồi, ở cửa đây."
Lúc này, khoảng cách giữa hai người là: 1 mét.
Trì Gia trong lòng giật thót, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành. Người cô hẹn, sẽ không phải là Cảnh Nhuế đấy chứ...
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Gia: Tuy tôi đến quán bar đồng tính nữ, dùng phần mềm hẹn hò đồng tính nữ, nhưng tôi là cừu non thẳng tắp, không chấp nhận phản bác.
Cảnh Nhuế: Tối nay đi khách sạn không?
Trì Gia: Đi... (nhưng tôi là cừu non thẳng tắp!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro