
Chương 10
"Cô chiếm tiện nghi của tôi!" Giọng Trì Gia vút lên, lanh lảnh trong không gian chật hẹp của chiếc xe.
Cảnh Nhuế nhíu mày, giọng điệu này của Trì Gia khiến nàng nhức cả đầu.
"Tình ngay lý gian, sao lại gọi là tôi chiếm tiện nghi của cô?" Cảnh Nhuế dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng day thái dương, tựa vào ghế, cười nhạt với Trì Gia. "Không phải cô còn nói, rất thoải mái sao?"
Giọng của cả Trì Gia và Cảnh Nhuế đều không nhỏ.
Anh tài xế nghe được chủ đề nóng bỏng thì thầm giật mình, nhưng đôi mắt vẫn giả vờ tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Hai chữ "thoải mái" lại chui vào tai Trì Gia, cảm giác xấu hổ bùng nổ.
"..." Trì Gia nghẹn lời, bởi vì đuối lý.
Cảnh Nhuế cũng chỉ hôn cô hai cái lúc đầu, về sau, đúng là cô đã chủ động hơn, nhiệt tình như lửa mà đòi hôn.
"Nếu cô cảm thấy là tôi chiếm tiện nghi của cô." Cảnh Nhuế vừa nói vừa đột nhiên nhoài người về phía Trì Gia, vừa vặn dồn cô vào một góc ghế sau. Nàng than nhẹ: "Vậy tôi để cô hôn lại năm phút, được không?"
Mặt hai người dán vào nhau thật gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, má Trì Gia hơi ửng hồng.
Không biết tại sao, trước đây khi cô tán tỉnh nam thần, mặt cũng không hề đỏ, kết quả bây giờ bị người phụ nữ này trêu một cái là mặt lại đỏ bừng.
Quá mất mặt.
Không khí lại một lần nữa trở nên mờ ám. Nhìn nhau lâu sẽ muốn hôn môi, câu nói này tuyệt đối có cơ sở.
Không ngờ lại xấu hổ.
Cảnh Nhuế thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Trì Gia, cũng giống như thích nghe những lời khẩu thị tâm phi của cô. Nàng hạ thấp giọng thì thầm với Trì Gia, cố ý trêu chọc: "Không đủ à, vậy để cô hôn đến khi về nhà mới thôi..."
Về đến nhà còn hơn mười phút nữa.
Thì ra là thích phụ nữ, thảo nào khi trêu ghẹo phụ nữ lại thành thạo như vậy.
Lúc trước Trì Gia thấy Cảnh Nhuế toàn qua lại với đàn ông, cộng thêm khí chất hồ ly tinh kia, cô chưa bao giờ nghi ngờ xu hướng tính dục của Cảnh Nhuế.
Anh tài xế liếc qua kính chiếu hậu, thấy hai người họ thế mà đang ôm nhau.
Suốt chặng đường này, tâm trạng của anh chàng không tồi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi dừng đèn đỏ phanh gấp, vẫn là nhấn mạnh chân phanh.
Trì Gia chúi người về phía trước, vừa vặn hôn lên môi Cảnh Nhuế.
Cả hai đều trợn mắt nhìn đối phương, đôi môi ấm áp lại dán vào nhau.
Vẫn thơm mềm như cũ, thấm vào tận tim gan.
Trì Gia như bị điện giật mà đẩy Cảnh Nhuế ra, vô cùng không tự nhiên, cố gắng biểu đạt rằng vừa rồi chỉ là tai nạn, chứ không phải cô thật sự muốn hôn nàng.
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào gương mặt nóng bừng của Trì Gia một lúc lâu, mím môi cười nói: "Tôi cũng cảm thấy rất thoải mái."
"Cảnh Nhuế!!!" Trì Gia sắp bùng nổ, không muốn nói về chủ đề này nữa.
Cảnh Nhuế quay người lại, không trêu chọc cô nữa.
Màn đêm ngoài cửa sổ mông lung, rất đẹp.
Trì Gia quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ hy vọng có thể về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, quên sạch sẽ chuyện tồi tệ đêm nay.
Nhưng có một chuyện không thể quên.
Mặc dù bây giờ Trì Gia rất không muốn nói chuyện với Cảnh Nhuế, nhưng cô vẫn mở miệng: "Đơn hàng biệt thự, khi nào cô đưa cho tôi?"
Tối nay liêm sỉ đã rơi đầy đất, Trì Gia cực kỳ cần tiền bạc để an ủi.
"Biệt thự gì?" Cảnh Nhuế ngả đầu vào ghế, giọng điệu và thần sắc đều mệt mỏi, lười biếng.
Mi mắt phải của Trì Gia giật giật, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành: "Ba căn biệt thự mà cô đã nói."
"Tôi lấy đâu ra ba căn biệt thự chưa trang trí bây giờ."
"Họ Cảnh, cô chơi tôi à?! Cô..." Trì Gia lúc này có một sự thôi thúc muốn xông lên véo nàng. Tối nay mệt quá độ rồi, sao cô lại có thể tin lời Cảnh Nhuế, lại còn biến đổi đa dạng mà hôn ả hồ ly tinh này.
Không tự giác, lại nghĩ đến chuyện hôn môi kia.
"Cô yên lặng một chút." Cảnh Nhuế liếc Trì Gia một cái, tỏ vẻ ghét bỏ sự ồn ào của cô. "Tạm thời nợ đấy, chứ có nói không cho cô đâu."
Trong lòng Trì Gia thoáng cân bằng lại một chút, nhưng vẫn còn tức, quay người đưa lưng về phía Cảnh Nhuế, không đáp lời.
Qua tấm kính cửa sổ xe, Trì Gia lờ mờ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Cảnh Nhuế.
Bộ dạng này của họ, giống như một cặp tình nhân đang cãi nhau dỗi hờn...
Trì Gia muốn tát cho mình một cái để tỉnh lại, tự dưng lại nghĩ đi đâu vậy?
Đến dưới lầu chung cư.
Trước khi xuống xe, Trì Gia không quên cảnh cáo Cảnh Nhuế: "Chuyện tối nay... coi như chưa từng xảy ra, tôi uống say quá."
"Tối nay có chuyện gì sao?"
Trì Gia nắm chặt tay, được rồi, nói không lại cô Cảnh này. Cô cười như không cười: "Cô không nhớ càng tốt, đỡ cho sau này lại quấn lấy tôi."
"Cô Trì, tuy tôi thích phụ nữ, nhưng không phải người phụ nữ nào tôi cũng thích." Cảnh Nhuế liếc nhìn Trì Gia, sau đó bổ sung: "Điểm này cô có thể yên tâm."
Ánh mắt đó như thể đang nói: Yên tâm, tôi không để mắt đến cô đâu.
Hoàn toàn khác với lúc trước.
Trong lồng ngực Trì Gia nghẹn một cục tức, cố nhịn không bùng nổ.
Vừa rồi ở quán bar khi Cảnh Nhuế hôn cô, đâu phải là thái độ lạnh lùng như bây giờ. Ánh mắt và hành động đó, muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng.
Trì Gia đặc biệt muốn hỏi lại Cảnh Nhuế, cô nếu đã không có hứng thú với tôi, thì trêu ghẹo tôi làm gì?
Trên đời này có một loại người gọi là tra, không phân biệt nam nữ.
Cảnh Nhuế chẳng phải là phiên bản nữ của Giang Thận sao? Trì Gia nghĩ, hậm hực xuống xe, đóng sầm cửa xe một cách mạnh bạo.
Gió đêm thổi còn thoải mái hơn cả điều hòa.
Đi vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Trì Gia mua một que kem, từ từ ăn.
Trì Gia không hiểu mình vừa rồi tức giận vì cái gì. Cảnh Nhuế không có hứng thú với cô không phải là chuyện đáng mừng sao? Chẳng lẽ cô muốn nghe Cảnh Nhuế nói, tôi thích cô, sau đó hai người lại dây dưa không rõ?
Vậy còn muốn mạng hơn.
Xét cho cùng, cô chính là ghét Cảnh Nhuế. Và sau khi chuyện tối nay xảy ra, mức độ ghét bỏ của cô đối với Cảnh Nhuế đã tăng thêm một bậc.
Uống say, điên rồ một phen thôi, không cần thiết phải nghĩ nhiều.
Từ lúc xuống xe, Trì Gia đã không ngừng tự nhủ với mình như vậy.
Nghĩ lại cũng phải, nếu không phải vì uống say, sao cô có thể đi hôn Cảnh Nhuế.
Trì Gia ngậm que kem trong miệng, hít một hơi, trong miệng toàn là mùi bơ, ngọt ngào, béo ngậy.
Nụ hôn với Cảnh Nhuế cũng có cảm giác này. Vừa thơm vừa mềm, đặc biệt là khi đầu lưỡi của đối phương tinh quái luồn vào khoang miệng. Ban đầu cô còn muốn kháng cự, sau đó bị hôn, cả người đều mềm nhũn, chỉ biết một mực phối hợp, đáp lại, còn có đòi hỏi.
Nếu chỉ xét về cảm giác sinh lý, nụ hôn với Cảnh Nhuế đêm nay là nụ hôn khó quên nhất, thoải mái nhất và cũng là dư vị vô cùng nhất của Trì Gia.
Kem trong tay có chút tan chảy, nhỏ xuống ngón tay, lành lạnh.
Trì Gia hoàn hồn, phát hiện trong đầu mình lại toàn nghĩ đến chuyện đó.
Có những chuyện càng nghĩ càng thấy rợn người. Ví dụ như, cô và một người phụ nữ hôn môi, tại sao lại có cảm giác?
Tắm xong, Trì Gia cũng đã tỉnh rượu gần hết.
Thật ra tối nay cô không say, cũng rất rõ ràng mình đã làm gì.
Trì Gia gần như chưa bao giờ mất ngủ. Đi làm thật sự quá mệt, cộng thêm tâm trạng của cô cũng khá thoải mái, sẽ không suy nghĩ miên man. Nằm trên giường luôn có thể ngủ ngay.
Nhưng đêm nay, Trì Gia mất ngủ.
Cô thất thần nhìn lên trần nhà, một giờ trôi qua, vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ.
Tắt đèn, khi Trì Gia thực sự ngủ thiếp đi cũng đã gần rạng sáng.
Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, chuẩn không sai.
Gần đây, Cảnh Nhuế trung bình cứ hai ngày một lần lại xuất hiện trong giấc mơ của Trì Gia.
Tối nay, Trì Gia lại mơ thấy Cảnh Nhuế.
Lần này không phải là ác mộng sửa bản thảo, mà là một giấc mơ giống như... xuân mộng.
Trì Gia mơ thấy hai người họ ở quán bar uống rượu. Sau khi kết thúc, Cảnh Nhuế lại đưa cô về nhà. Vì thời gian quá muộn, Cảnh Nhuế liền ở lại nhà cô.
Sau đó, màu sắc của giấc mơ bắt đầu thay đổi...
Hai người họ vừa nằm xuống giường, Cảnh Nhuế liền bắt đầu quyến rũ cô. Cô cuối cùng vẫn phải buông vũ khí đầu hàng, ôm lấy ả hồ ly tinh đó hôn cả đêm.
Ước chừng từ tối đến rạng sáng, khao khát như bay.
Khi Trì Gia tỉnh lại, Cảnh Nhuế trong lòng đã biến thành một con thú nhồi bông, bị cô ôm đến biến dạng.
Trời cũng đã sáng, mười hai giờ trưa.
May mà hôm nay nghỉ phép, tiếp tục nằm.
Cảnh trong mơ vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Trì Gia che mặt. Giấc mơ này khiến cô phải hoài nghi xu hướng tính dục hơn hai mươi năm qua của mình.
Mà nói đến Cảnh Nhuế, Trì Gia không muốn gặp nàng.
Cũng may trải qua nỗ lực của tuần trước, phương án thiết kế đã được chốt. Ký hợp đồng xong, sau này cô cũng sẽ không phải tiếp xúc sâu với cô Cảnh nữa.
Thật là vạn hạnh.
Gần đây, đám chị em ở phòng pantry lại có đối tượng mê mẩn mới, đó là giám đốc dự án mới nhậm chức của phòng công trình.
"Tần tổng thật sự rất đẹp trai á~" "Nghe nói vẫn còn độc thân." "Chỉ cần nhìn tôi một cái thôi là tôi đã cảm thấy yêu rồi..." "..."
Công ty có những anh chàng đẹp trai chất lượng như vậy, chỉ cần giờ trà chiều đi một vòng phòng pantry là biết ngay. Trì Gia thỉnh thoảng cũng hóng hớt, nếu có người đẹp trai, cô cũng muốn ngắm.
"Giám đốc dự án mới đến tên là Tần Đông à?" Trì Gia xen vào hỏi một câu.
"Đúng vậy, đẹp trai lắm."
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Tần Đông là nam thần mà Trì Gia đã theo đuổi vào năm ba đại học. Chỉ là lúc đó người ta đã có bạn gái, Tần Đông đã khéo léo từ chối cô.
Trì Gia có ấn tượng sâu sắc, bởi vì đó là lần đầu tiên cô tỏ tình bị từ chối.
Nhưng cái tên Tần Đông này cũng rất phổ biến, có lẽ chỉ là trùng tên, nên Trì Gia cũng không để trong lòng.
Sáu rưỡi, Trì Gia quẹt thẻ tan làm. Tâm trạng hôm nay của cô không tệ lắm, đã hẹn Cảnh Nhuế tối nay ký hợp đồng trang trí.
Một khi đã ký hợp đồng, chính là ván đã đóng thuyền.
Ngay trong đêm nay, hành trình thống khổ của cô cuối cùng cũng sắp được đặt dấu chấm hết.
Trì Gia bước vào thang máy. Ngay lúc cửa sắp đóng lại, cô thoáng thấy một bóng người đang đi tới.
Xuất phát từ việc nhỏ không tốn sức, Trì Gia thuận tay ấn nút mở cửa.
"Cảm ơn." Người đàn ông lịch sự cười.
"Không có gì..." Trì Gia vừa ngẩng đầu lên, người trước mắt đúng là học trưởng nam thần mà cô đã từng theo đuổi, Tần Đông.
"Trì Gia? Em cũng làm việc ở đây à?"
"À..." Trì Gia cũng cảm thấy rất bất ngờ. "Buổi chiều em nghe nói giám đốc dự án mới đến tên là Tần Đông, không ngờ lại thật sự là anh."
"Thật trùng hợp."
Không hổ là nam thần, cười lên vẫn đẹp trai, rắn rỏi như vậy, thảo nào đám chị em ở phòng pantry lại "điên cuồng" vì anh.
"Tối nay anh mời em ăn cơm nhé? Lâu rồi chúng ta không gặp."
"Lát nữa em còn hẹn khách hàng ký hợp đồng." So với việc ăn cơm cùng Tần Đông, Trì Gia đặt việc gặp Cảnh Nhuế lên hàng đầu. Hợp đồng này không thể xảy ra sơ suất gì nữa.
"Em có lái xe không?"
"Không..." Trì Gia muốn nói cô vừa mới tốt nghiệp, làm gì có tiền mua xe.
Tần Đông nhìn tập tài liệu trong tay Trì Gia: "Anh đưa em đi."
"Như vậy... không làm lỡ việc của anh chứ?"
"Không sao, không cần khách sáo với anh."
Mặc dù tỏ tình thất bại, nhưng Trì Gia và Tần Đông ở bên nhau lại không cảm thấy xấu hổ. Cô rất ngưỡng mộ Tần Đông, ít nhất anh có nguyên tắc, không lăng nhăng.
Trì Gia và Cảnh Nhuế hẹn ở quán cà phê LEFT. Cô cũng không khách sáo với Tần Đông, bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, đỡ phải chen chúc trên phương tiện công cộng, mệt tâm.
LEFT cách AS cũng không xa, chỉ là trên đường có chút kẹt xe.
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên đường.
"Cảm ơn..." Trì Gia vừa định xuống xe, tóc hình như bị vướng vào thứ gì đó.
"Đừng nhúc nhích, anh giúp em." Tần Đông nhoài người qua giúp Trì Gia gỡ tóc, tư thế thân mật.
Tóc đã gỡ xong, nhưng Tần Đông vẫn chưa rời khỏi bên cạnh cô. Trì Gia đối diện với ánh mắt anh, hai người nhìn chằm chằm vào nhau.
Cô dường như đoán được giây tiếp theo sắp xảy ra chuyện gì.
Trực giác của phụ nữ, quả nhiên đoán một cái là trúng ngay.
Tần Đông hôn tới.
Trì Gia đang băn khoăn có nên nhắm mắt, có nên từ chối hay không thì đã bị hôn...
Đôi môi có chút khô ráp, và cả làn da có râu cọ vào người mình, Trì Gia đột nhiên... cảm thấy rất không thoải mái.
Môi vừa chạm vào, cô bỗng nhiên đẩy Tần Đông ra.
Không khí cứng lại đến cực điểm.
Gặp lại Tần Đông, Trì Gia rõ ràng vẫn còn có hảo cảm với anh, dù sao cũng là nam thần mà. Nhưng khi Tần Đông chạm vào cô, cô lại ghê tởm đến vậy.
"Xin lỗi, anh đã xúc động..."
"Không sao..." Trì Gia vội vàng muốn xuống xe. "Cảm ơn anh đã đưa em đi."
"Tiểu Gia... cho anh xin phương thức liên lạc đi?"
Trì Gia xấu hổ trả lời: "Lần sau nhé."
Cảnh Nhuế đến LEFT trước Trì Gia.
Trì Gia bước nhanh vào quán cà phê. Ả hồ ly tinh đang ngồi trên ghế sô pha ở cửa, ung dung, nhàn nhã uống cà phê, vô cùng ưu nhã.
"Cô Cảnh, nếu không có vấn đề gì, hôm nay chúng ta ký hợp đồng trang trí nhé." Trì Gia ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nhuế, vừa lấy hợp đồng trong túi tài liệu ra vừa nói. Bây giờ cô cố gắng tránh nhìn thẳng vào mặt Cảnh Nhuế. Phải nói là sau đêm đó, Trì Gia đã không biết nên đối diện với Cảnh Nhuế như thế nào.
Mỗi lần nhìn mặt Cảnh Nhuế, ánh mắt cô lại không tự giác dừng lại trên môi nàng, sau đó lại nhớ đến đêm đó...
Có những chuyện càng muốn quên lại càng nhớ.
"Không thành vấn đề." Cảnh Nhuế trả lời rất dứt khoát, cũng làm cho tảng đá trong lòng Trì Gia rơi xuống.
"Tôi nghe điện thoại một lát." Trì Gia móc điện thoại đang rung ra, trên màn hình hiện một dãy số lạ. Cô đứng dậy tìm một góc để nghe.
Cảnh Nhuế cúi đầu nhìn hợp đồng: "Ừm."
"Tiểu Gia, cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại của anh rồi." Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Giang Thận. "Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh vẫn không thể quên được em."
"Anh còn chưa đủ à?" Ở công ty, Giang Thận cũng đã đến làm phiền Trì Gia. Trì Gia cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng, không ngờ Giang Thận còn đổi số để gọi.
"Cho anh gặp em một lần đi. Chúng ta gặp mặt nói chuyện, chỉ một lần thôi, để anh hết hy vọng cũng được. Anh đến tìm em ngay bây giờ đây..." Gã cảm thấy gặp mặt, có thể sẽ còn chút tình cũ.
Trì Gia liếc qua cửa kính, không ngờ lại thấy bóng dáng Giang Thận đang đi về phía quán cà phê, ngày một gần.
Trì Gia dứt khoát cúp điện thoại, thất thần trở lại ghế sô pha.
"Ký xong rồi," Cảnh Nhuế buông bút trong tay, khẽ cười với Trì Gia. "Lần này hài lòng chưa?"
Trì Gia lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế.
Xinh đẹp đến mức khiến phụ nữ cũng phải rung động.
Giang Thận đang đi về phía cô, Trì Gia đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế vài giây, Trì Gia cúi người về phía nàng, cụp mắt ngậm lấy môi nàng.
Bắt đầu hôn nàng...
"Ưm..." Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không kìm lòng được mà đáp lại Trì Gia vài cái, Cảnh Nhuế mới né tránh. "Cô làm gì vậy?"
"Muốn chiếm lại tiện nghi, không được à..." Trì Gia đưa tay nâng mặt Cảnh Nhuế, làn da mịn màng, như thể muốn trượt khỏi lòng bàn tay. Còn có hương thơm trên người nàng, đầy khêu gợi.
Tim đã bắt đầu đập nhanh hơn.
Nhìn chăm chú vào gương mặt Trì Gia, Cảnh Nhuế ghé sát vào cô, dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Cô đừng có hối hận."
Trì Gia nhắm mắt, chủ động phá vỡ khoảng cách cuối cùng, ngang ngược hôn Cảnh Nhuế.
Rất nhanh, đã có sự đáp lại.
Khi môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, Trì Gia đã không còn phân biệt được, cô là đang muốn diễn kịch cho Giang Thận xem, hay là thật sự muốn hôn Cảnh Nhuế...
Tác giả có lời muốn nói:
Cô là thật sự muốn hôn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro