Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: thân cận


☆, chương 5: thân cận

Tống Thu nhận nhiệm vụ chiếu cố Mã nhi, Mã Lan Lan thấy nàng có chút tự tin, cũng không dây dưa nhiều với nàng, cười cười, nói câu cám ơn. Trong nội tâm vẫn cảm thấy không yên lòng. Nàng ở đây mấy ngày, coi như không cẩn thận quan sát, nàng cũng có thể miêu tả đại khái trạng thái sinh hoạt của Tống Thu.

Một người ngay cả mình còn không chiếu cố tốt, đưa cho nàng chiếu cố hài tử, vô luận như thế nào Mã Lan Lan cũng không yên lòng được. Nhưng cái người nóng nảy này cũng rất cổ quái, sẽ không nhịn được người khác chất vấn. Điểm ấy Mã Lan Lan hiểu rõ, cho nên đành phải lưu tâm vài phần, ở bên cạnh nhìn.

“Cô không chú tâm đọc sách, cứ ra ra vào vào làm gì vậy?” Ngày đầu tiên Mã Lan Lan ôn tập, Tống Thu khó được dậy thật sớm, chưa tới bảy giờ đã thức dậy, còn đi theo Mã Lan Lan cùng mua bữa sáng.

Thế nhưng ăn xong bữa sáng, vốn nên là thời gian Mã Lan Lan đọc sách, nhưng không đến một giờ, nàng đã tìm các loại lý do ra vào phòng đến 5 lần.

“A? Tôi.... tôi muốn uống nước a.” Mã Lan Lan không nghĩ tới Tống Thu sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhìn nàng thoáng nhăn lại lông mày, ngoài miệng đã bắt đầu khó chịu.

“Cô đã đi uống nước ba lần, nếutooi nhớ không lầm, trong phòng cô bây giờ có lẽ đã có 3 cái ly rồi. Mà hình như cô còn chưa đi WC lần nào.” Tống Thu cùng Mã nhi ngồi trên ghế sa lon dài trong phòng khách, đang ngồi lái máy bay.

“Úc, tôi co chút muốn đi WC.” Mã Lan Lan bị Tống Thu nhắc nhở như vậy, thật có chút cảm giác.

“Mã nhi, con xem mẹ của con, ngay cả uống nước hay đi nhà nhỏ cũng không biết, có phải so với con còn đần hơn không?” Tống Thu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mã nhi.

Hai má tiểu hài tử vốn rất non mềm, nhất là gần đây dinh dưỡng so với quá khứ tốt hơn không chi một lần, liền càng thêm tinh tế tỉ mỉ mượt mà. Thời điểm này hài tử   rất dễ thương, con mắt Mã nhi rất lớn rất sáng, rất hấp dẫn Tống Thu chú ý, làm cho mỗi lần nàng trông thấy, cũng nhịn không được mềm lòng.

Mã nhi cũng không hiểu Tống Thu quá nhiều, bất quá lúc Tống Thu xoa bóp nàng cũng rất ôn nhu, giống như bình thường lúc mẹ sờ mặt nàng vậy, cho nên nàng cũng hướng nàng mà cười ngọt ngào

“Sao cô lại nói hài tử đần, hài tử mới không đần.” Mã Lan Lan biết rõ Tống Thu đang trêu ghẹo nàng, nhưng lại nàng không biết phải đáp lại như thế nào, lúc ở quê, hình như không có người nói như vậy, cũng không có ai vui đùa cùng nàng như vậy.

Nói thực ra, từ khi có Mã nhi, từ khi Mã Lan Lan trở thành mẹ, người ở quê bắt đầu dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng. Ngay cả người trong nhà, khi nhắc tới đứa bé này, cũng là vẻ mặt không thích, lại càng không muốn nói đùa cùng hài tử.

“Được rồi,  cô đã đột kích kiểm tra nhiều lần, tôi cùng Mã nhi ở chung rất tốt, cô có thể an tâm đọc sách a. Bọn tôi lại không đi xa, chỉ chơi tronng phòng khách, cô đừng lo lắng quá. Chớ lãng phí thời gian quý giá.” Tống Thu gặp đùa giỡn xong rồi, lại nhìn đồng hồ trên tường, đứng đắn nói.

“Tôi, tôi... thật ra tôi...” mặt Mã Lan Lan có chút hồng, chậm lan, ánh mắt cũng có chút né tránh, phảng phất như có lời muốn nói.

“Sao? Có chuyện gì?” Tống Thu không thích Mã Lan Lan khiếp nhược không như vậy, vừa mới bắt đầu, nàng đã cảm thấy Mã Lan Lan quá mức mềm yếu rồi, làm chuyện gì, nói cái gì,đều giống như không có chủ kiến cùng dũng khí, dường như còn chưa bắt đầu đã thấp hơn người khác một đoạn.

“Tôi, tôi xem không hiểu” Mã Lan Lan đã lâu không học tập có bài bản, trước kia khi ở quê, nàng học cấp 3 ở trường huyện, sơ trung cùng coi như thuộc top đầu. Nhưng dù sao chỗ đó cũng quá lạc hậu rồi, dù nàng thế nào, cũng chỉ là đứa cao trong đám lùn mà thôi, đến tới nội thành, trụ cột liền trở nên bạc nhược yếu kèm vô cùng.

Kỳ thi Đại Học đối với đại bộ phận hài tử trong thành mà nói, không tính rất khó khăn, thế nhưng đối với Mã Lan Lan hiện tại mà nói, muốn lấy được đột phá trong hời gian ngắn, rất khó. Nhưng nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, bên cạnh không có bạn cùng đọc sách, không có người để hỏi, không có người dạy nàng. Làm tăng lên loại cảm giác lạ lẫm cùng không hiểu khi cách biệt sách vở đã lâu.

"Không hiểu chỗ nào" Tống Thu không nghĩ đến Mã Lan Lan sẽ nói cái này. Nghĩ lại cũng hoàn toàn có khả năng, là do lúc trước mình không nghĩ tới. Bất quá trong nhất thời, nàng không tìm được biện pháp tốt.

"Cô, có thể dạy tôi không?" Mã Lan Lan có chút do dự nhưng vẫn mở miệng. 

Nàng vừa rồi ra khỏi phòng nhiều lần, lần đầu thật sự là do lo lắng Tống Thu chiếu cố Mã nhi, sau đó nàng bắt đầu đọc sách không lâu liền phát hiện ra vấn đề của mình, nhưng không biêt Tống Thu có thể giúp nàng hay không. Hoặc là nói, Tống Thu có nguyện ý giúp nàng hay không. Đang nghĩ nên mở miệng thế nào,không nghĩ tới, vẫn bị Tống Thu phát hiện ra khác thường.

"Tôi cũng đã lâu không đi học" Tống Thu nhớ lại kiếp sống học sinh của mình, tựa hồ đã rất xa vời, sau khi tốt nghiệp đại học thì đã không còn nhìn tới sách giáo khoa nữa rồi.

"Văn hóa của cô nhất định cao hơn tôi" thanh âm Mã Lan Lan có chút thấp, nhưng vẫn kiên trì.

"Được, để tôi xem hử mottj chút" nói xong, Tống Thuu liền đứng dậy, cũng ôm Mã nhi theo.

"Cô không hiểu ở đâu?" Ôm Mã nhi ngồi xuống bên giường Mã Lan Lan, bàn học nằm cạnh giường, bởi vậy ba người ngồi khá gần.

"Tôi không hiểu những chỗ này" Mã Lan Lan có chút bối rối, nhất là Tống Thu lại đột nhiên tới gần.

Tuy ràng bình thường nàng cùng Tống Thu nói chuyện cũng có tiếp xúc, nhưng chưa từng gần như vậy. Gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy lông mi thật dài của Tống Thu, gần đến nàng có thể nghe thấy mùi bạc hà dễ ngửi trên người Tống Thu.

"Ân, để tôi xem một chút rồi nói cho cô" Đưa Mã nhi cho Mã Lan Lan, Tống Thu cầm sách nhìn.

Kiến thức cũng không quá khó, chỉ là Tống Thu không rành lắm những thuật ngữ đã lâu chưa tiếp xúc, xem qua một lần, trí nhớ từ trong sâu thẳm bừng tỉnh. Người được giáo dục một cách hệ thống, muốn lý giải nội dung trên sách cũng không khó khăn, Tống Thu sắp xếp lại một chút, viết ra nội dung trọng điểm.

"Cô cứ dựa theo trọng điểm này tách ra nhìn, dựa theo trình tự mà lý giải, làm từng bước một. Những kiến thức khác cần bổ sung tôi đã ghi ra bên cạnh rồi, những cơ sở này thi đầu vào kiến thức không sâu, cô phỏng theo đấy mà nhìn"Tống Thu rồng bay phượng múa mà viết trên giấy nháp, vừa viết vừa nói với Mã Lan Lan bên cạnh.

Tống Thu vẫn nói rất nhanh như trước, tốc độ nói hầu như đã vượt gấp đôi tốc độ ghi chép của nàng, bất quá chữ vẫn tiêu sái như trước, nhìn rất đẹp, cũng rất tinh tế,  mỗi lần xuống dòng đều rất ngay hàng thẳng lối.

“Hiểu chưa?” Tống Thu nhìn hai tờ giấy nháp mình tiêu sái viết xuống, chính nàng cũng cảm thấy khó tin, không nghĩ tới, chính mình cũng có ngày hôm nay, phải nhớ lại kiến thức đã học. Nhớ lại hồi còn học đại học, nàng cũng không có cân thận tổng kết kiến thức như vậy.

Tống Thu cảm khái một ít chuyện đã qua, Mã Lan Lan thì khẩn trương không ngớt. Tuy rằng nàng có thể hiểu được những điều Tống Thu nói với nàng, nhưnng nhìn đống chữ rậm rạp chằng chịt kia, vẫn cảm thấy có chút khó khăn. Lúc này bị Tống Thu hởi như vậy, càng giống như học sinh sau khi nghe xong bài giảng số học một cách nghiêm túc nhưng vẫn tỉnh tỉnh mê mê.

“Không sao, vừa mới bắt đầu đều khó khăn, cô cứ kiên trì vài ngày, đừng vội nhìn phần sau, cứ nhìn vài phần đầu, xem hiểu hết rồi mới nhìn tiếp" hiểu rõ vỗ vỗ bả vai Mã Lan Lan.

“Cảm ơn. Cô thật thích hợp làm lão sư.” Mã Lan Lan trong nội tâm buông lỏng một chút, nàng nhìn ra được, Tống Thu có thể hiểu được khó xử của nàng.

"Tôi làm lão sư? Ha ha ha ha, như vậy đoán cừng sau này sẽ không có người có thể thi lên đại học nữa" Tống Thu lần đầu tiên có người khen có khả năng làm lão sư, không khỏi nở nụ cười.

“Khanh khách.” Mã nhi bị Tống Thu lây cười, cũng bắt chước vung vẩy bàn tay nhỏ bé cười rộ lên.

"Sau này cũng đừng để tôi dạy Mã nhi, bằng không thì xác định một mầm non đất nước sẽ bị hủy hoại, ha ha ha" Tống Thu bóp hai má của Mã nhi, mềm mềm, nộn nộn.

“Sau này….” Mã Lan Lan trong lòng âm thầm mặc niệm mấy lần, không biết vì sao, lúc nghe Tống Thu nói đến sau này, trong lòng của nàng lại có một tia rung động khó hiểu.

“Tốt rồi tốt rồi, cô tranh thủ thời gian đọc sách, buổi tối tôi còn đi ra ngoài.” Đảo mắt một cái đã qua buổi chiều, mỗi tối Tống Thu đều muốn đi ra ngoài đã là nội dung không cân phải lặp lại, chẳng qua là đến buổi tối, Mã Lan Lan phải chăm sóc hài tử, tự nhiên là không có thời gian đọc sách.

“Mã nhi, con nói có phải mẹ không tốt không?” Tống Thu ăn xong cơm chiều liền ra cửa, hôm nay nàng đi hình như đặc biệt sớm, tắm rửa xong liền đi ra ngoài, không có trang điểm, cũng không có mặc quần áo đặc sắc gì. Mã Lan Lan cảm thấy nàng có chút không giống bình thường.

“Khanh khách.” Mã nhi cọ trong ngực mẹ, vỗ tay vỗ tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mẹ cười một cái, lại tiếp tục vùi đầu vỗ tay vỗ tay.

“Người ta chịu cho chúng ta thuê phòng dễ dàng như vậy đã rất tốt. Còn tìm việc làm cho mẹ, bây giờ còn giúp mẹ đọc sách, giúp mẹ chăm sóc con. Có phải là mẹ đã chiếm tiện nghi của nàng rồi không?” Mã Lan Lan nhìn xem Mã nhi trong ngực, biết rõ nàng không hiểu lời mình nói, nhưng vẫn lầm bầm lầu bầu.

Những lời này đã tụ trong lòng nàng vài ngày rồi, nàng không muốn tận lực suy nghĩ những thứ này, luôn trốn tránh. Bất quá là bèo nước gặp nhau, Tống Thu đối với nàng mà nói, là một việc ngoài ý muốn, nhưng nàng lại không biết sau cái ngoài ý muốn, còn sẽ có cái gì. Có nhiều thứ, trong lúc vô tình, tựa hồ muốn phát triển về phía không bị nàng khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro