Chương 16: định cư
☆, định cư
"Lan Lan, cái mảnh đất trên thị trấn của nhà chúng ta, ba con nói để cho con" Mẹ nói xong, trong nhà cũng không ai có ý kiến, xem ra chuyện này đã bàn xong từ trước.
"Mẹ?" Mã Lan Lan lại là người giật mình, cái này sao có thể cho nàng đây?
"Ba con nói, con dẫn theo đứa bé, hẳn là sẽ khó có thể gả cho gia đình tốt, cũng không thể để tương lai con phải đi ăn mày." Mẹ Mã Lan Lan miệng cường ngạnh, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi lệ.
"Thực xin lỗi, mẹ." Nhắc tới việc này, Mã Lan Lan áy náy không nói ra được.
Cùng Tống Thu lên thị trấn xem thử, mảnh đất kia đúng lúc lại nằm ngay trung tâm mới khai phá, các nàng định mở một quán bar ở chỗ này.
"Thu, em ở đây mở quán, vậy chị thì làm sao đây?"
"Em nói đi?"
"Nếu không, quán bar để người khác nhận thầu, em với chị quay về Bắc Kinh" Mã Lan Lan biết Tống Thu không quen ở đây, hơn nữa còn quan hệ của các nàng đây? Công việc quan trọng hơn sao?
"Bắc Kinh chị đã ở chán rồi, ở chỗ này rất tốt." Tống Thu ở trong sân phơi nắng, con mắt nheo lại.
"Nhưng mà, chị thích ở đây sao?"
"Có thể đừng luôn nhân nhượng chị như vậy hay không? Em như vậy sẽ chìu hư chị mất."
Cuối cùng, sau khi hai người thương lượng, trước tiên giao quán bar cho ca ca quản lý, chờ quay về Bắc Kinh xử lý xong mọi việc rồi lại về Thúc Hà.
"Thu, em cũng đã tốt nghiệp rồi, sao chị không có phần thưởng nào cho em hết vậy?" Mã Lan Lan cầm văn bằng lắc lắc trước mặt Tống Thu, Tống Thu lại chỉ cười cười vài cái.
"Không phải đêm nào chị cũng thưởng cho em rồi sao? Em còn muốn cái gì?" Mã Lan Lan mặt hồng thấu, Tống Thu luôn lấy mấy chuyện này treo trên miệng để chọc nàng, bây giờ Mã nhi đã lớn hơn, nếu ngày nào đó hỏi tới làm sao bây giờ.
"A đúng rồi, mấy ngày trước ca ca em gọi điện tới, nói quán bar phát triển tốt lắm, cũng có chút danh khí rồi, nhưng mà lại tìm không được người biểu diễn phù hợp, luôn làm vài ngày liền nghỉ."
"Vậy làm sao đây?"
"Tranh thủ thời gian chuẩn bị hành lý trở về thôi." Tống Thu kéo va ly ra.
"Thu, chúng ta thật sự phải về sao? Rút cuộc không trở lại?" Mã Lan Lan đi qua hỗ trợ, lấy quần áo trong tủ ra xếp tốt, đưa cho Tống Thu.
"Muốn về thì về thồi, dù sao phòng ở cũng ở đó mà không phải sao?"
"Vậy album nhạc của chị thì làm sao bây giờ?"
"Ở đâu ra album nhạc, em thu cho chị sao?"Tống Thu buồn cười nhìn Mã Lan Lan.
"Lần trước ở quán bar em nghe ông chủ của chị nói, có công ty tìm chị để thu âm."
"Là chuyện của một trăm tám mươi năm trước rồi... chị không muốn chơi nên từ chối rồi."
"Vì sao? Là vì em sao? Kỳ thật chúng ta có thể ở lại Bắc Kinh mà, mở một quán bar ở Bắc Kinh..." Mã Lan Lan có chút gấp, nàng biết rõ, Tống Thu có tài, không nên đi theo nàng chạy đến loại địa phương như Thúc Hà, ca hát trong một quán rượu không biết tên như vậy.
"Đi chỗ nào không phải hát đâu, chỉ cần có thể ở cùng với âm nhạc là được rồi. Huống chi, em với Mã nhi đều quan trọng hơn so với âm nhạc." Tống Thu tiếp tục thu dọn, vừa sửa sang hành lý vừa nói.
Thấy Mã Lan Lan một mực không lên tiếng, Tống Thu đành phải triệt để dừng lại động tác trong tay, đứng ở trước mặt nàng, nghiêm túc giải thích: "Lan Lan, chị đã hơn ba mươi, em cho rằng chị có thể cạnh tranh với lớp trẻ kia sao? Lăn lộn ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện khác với trong tưởng tượng của chị, chỉ có một chuyện không thay đổi chính là nhiệt tình của chị với âm nhạc, nhưng cái mà em đem đến cho chị, là hy vọng sinh hoạt. Chị không phải tiểu hài tử, cái già là quan trọng nhất với với chị, chị rất rõ ràng."
"Nhưng mà, Thu, Chị có thể..."Mã Lan Lan còn muốn nói điều gì, lại bị Tống Thu dùng ánh mắt ngăn lại.
"Làm bất cứ chuyện gì với em, tất cả quyết định của chị, đều là chị cam tâm tình nguyện, không có hy sinh, không có ủy khuất, em hiểu không? Em muốn ép chị phải nói ra mấy lời buồn nôn muốn chết kia nữa, chị sẽ làm cho em ngày mai không xuống giường được, miệng sưng nói không nổi."
"Đến lúc này rồi chị còn hồ đồ!" Mã Lan Lan vừa tức vừa buồn cười vỗ vào tay Tống Thu, cúi người chủ động xếp quần áo.
Nhìn qua bóng lưng bận rộn của Mã Lan Lan, nụ cười trên khóe miệng Tống Thu càng ngày càng rõ ràng.
Album nhạc, cái kia thật sự đã từng là mộng tưởng của cô, có thể cùng Diêu Giai làm một album nhạc, mở một buổi hòa nhạc, là giấc mộng suốt thời thanh xuân của các cô. Thế nhưng mộng cuối cùng cũng phải tỉnh, người cuối cùng cũng sẽ tán, đường tương lai, dựa vào lựa chọn của bản thân. Công ty nhạc không phải không thưởng thức tài hoa của cô, chẳng qua là cô buông tha tha một số việc, nếu như ra album nhạc, không thể thừa nhận thân phận đồng tính luyến ái của mình, như vây lời nói dối này muốn che dâu đến khi nào?
Cô sống chung với Mã Lan Lan, có phải là đồng tính luyến hay không không quan trọng. Cô chỉ biết từng việc nhỏ trong cuộc sống đều là trải qua cùng nữ nhân này và con của nàng, có cái danh tiếng kia hay không thì có ý nghĩa gì?
Cầm chìa khóa trong tay, Tống Thu muốn đi tìm lão Dư, đến lúc nên nói cảm ơn cùng tạm biệt. Cảm ơn hắn năm đó đã giới thiệu Mã Lan Lan trở thành khách thuê của cô, cũng muốn cám ơn hắn sẽ xem chừng phòng này sau khi cô ly khai Bắc Kinh. Đương nhiên, trước khi đi, còn muốn nói một câu tạm biệt.
Ánh mặt trời ở Thúc Hà rất tốt, nhất là trong ngày mùa đông, ấm đến làm cho người ta sảng khoái. Máy nước nóng năng lượng mặt trời luôn có thể tích đủ năng lượng vào ban ngày, buổi tối muốn tắm rửa giặt giũ hoàn toàn có thể dùng nước nóng, toàn thân huyết dịch đều sôi trào, đây là sinh hoạt Tống Thu rất hài lòng.
"Làm gì luôn ngẩn người như vậy?" Mã Lan Lan phủ thêm áo khoác, đi đến trong sân, lại trông thấy Tống Thu một mình ngẩn người.
"Bao nhiêu người trong thành phố ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chính là vì ngẩn người, chị mỗi ngày ở chỗ này, sao có thể lãng phí tài nguyên tốt như vậy?"
"Chị ưa thích nơi đây sao?" Mã Lan Lan tựa trên bờ vai Tống Thu, vuốt vuốt ngón tay dài nhỏ của Tống Thu.
"Thích chứ, chỗ nào có em chị đều thích."
"Lúc trước tại sao nhất định phải về cùng em?" Ý Mã Lan Lan muốn nói, lúc trước, có lẽ tình cảm của các nàng còn không có sâu đến mức sinh tử khó chia lìa, nếu thật sự muốn phân ly, cũng không phải không thể được.
"Năm đó Mã nhi đã bốn tuổi rồi, hài tử bốn tuổi là đã bắt đầu ghi nhớ, chị khống muốn sau này con bé lấy tất cả những chuyện chị đối tốt với nàng lại trở thành của người khác." Tống Thu cười cười.
"Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là do chị không nỡ bỏ Mã nhi!" Mã Lan Lan dùng sức vỗ bả vai Tống Thu.
Vốn nghĩ tên xấu xa này sẽ biết nói chút lời ngọt ngào dỗ dành nàng đấy, ai biết dĩ nhiên là vì hài tử! Tức chết nàng, còn không bằng không hỏi!
"Không có em, sao chị phải quan tâm Mã nhi? Em nghĩ chị là người có lòng yêu mến tràn đầy sao?"
"Hừ, ai biết lời chị nói có phải thật lòng hay không."
"Thật lòng hay không thật lòng, buổi tối em không cảm giác được sao?"
"Này, nhẹ một chút a, lại bóp, tay này sẽ bị phế đi!"
Lực đạo trên tay Mã Lan Lan nhẹ đi một chút, nhưng không có buông ra.
Tống Thu nịnh nọt cười cười: "Lan Lan nghe lời ha ha, tay này là tay dùng để sinh hoạt, muốn dùng nó đánh đàn kiếm tiền, buổi tối còn muốn dùng nó để chế tạo hài hòa. Ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt."
Quả nhiên, tay càng đau, nhưng tâm hai người, lại rất ấm, rất ngọt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gặp một người sống đến già, chọn một thành phố sống quãng đời còn lại.
Ai cũng đã có định hướng, cũng không nên trở thành vật cản người kia đi về phía trước.
Mỗi người, mỗi đoạn tình, đều có thể sẽ là ngoài ý muốn. Chỉ muốn nói, nếu như là ngươi, cũng không tệ.
Editor: câu chuyện đến đây là kết thúc. Muốn nói chút gì đó để kỷ niệm hoàn bộ đầu tay của mình, mà nghĩ lại lại không biết nói gì :| chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro