Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85 - 86

Chương 85

Ra khỏi phủ Ngũ hoàng nữ, trời đã gần tối, bóng cây hai bên đường đổ dài trên mặt đất, lúc tĩnh lặng, lúc lại lay động, thổi lên từng đợt gió mát xua tan cái nóng bức.

Người đi đường cũng dần đông hơn, nhưng Hắc Lộ buộc dưới gốc cây vẫn không hề bị quấy rầy, cúi đầu nhàn nhã gặm cỏ.

Bộ lông của nó đen bóng, tứ chi khỏe mạnh, trông như một con tuấn mã béo tốt.

Triệu Tiểu Ô vừa nhìn thấy nó, mắt liền sáng rực, bỏ lại Kỳ Ấu An hăm hở chạy tới, nhưng khi đến gần lại chợt nhớ đến trải nghiệm đau đớn khi bị đá trước đó, vội vàng dừng bước, "Lão đại, hay là ngươi đưa ta về đi, ta không ngồi xe ngựa nữa."

Kỳ Ấu An liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của nàng, lại nhìn Hắc Lộ đã dừng ăn cỏ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Ô với vẻ cảnh giác, không nhịn được cười, "Được thôi, ngươi cưỡi ngựa, ta ngồi xe ngựa nhà ngươi."

"Lão đại," Triệu Tiểu Ô nhìn nàng với ánh mắt u oán, "Ta nói là ngươi cưỡi ngựa chở ta."

"Thế thì không được, hai ta cùng cưỡi một con ngựa, thê tử ta sẽ ghen đấy."

Kỳ Ấu An đưa tay kéo cổ áo, vết răng che giấu lại lộ ra trước mặt mọi người, "Ngươi chưa thành thân, ngươi không hiểu đâu."

Giọng điệu khoe khoang của nàng quá rõ ràng, Triệu Tiểu Ô nghiến răng, nhưng chợt lại nở nụ cười nịnh nọt, ba bước chạy đến trước mặt nàng, "Lão đại, ngươi quản Triệu Tuyết Sinh được không? Đưa nàng ấy vào quân doanh của ngươi, đợi ta có được trái tim của Thanh Ngọc rồi ngươi hãy thả nàng ấy ra."

"Ngươi thích Ngũ hoàng nữ?"

Kỳ Ấu An như bị sét đánh, "Ngươi lại thích Ngũ hoàng nữ ư? Ngươi hiểu nàng ấy không? Triệu Tiểu Ô, ta nói cho ngươi biết, với cái đầu óc không có não của ngươi, trêu chọc nàng ấy chẳng khác nào không biết sống chết..."

Triệu Tiểu Ô lại kiêu hãnh ưỡn ngực, "Ta chỉ thích loại hoa hồng có gai như Ngũ hoàng nữ, dù bây giờ nàng ấy không coi trọng ta, ta cũng có niềm tin sau này sẽ chinh phục được nàng ấy, ta còn có lợi thế hơn Triệu Tuyết Sinh..."

Nói đến đây, nàng dừng lại, ngoắc ngón tay về phía Kỳ Ấu An, Kỳ Ấu An kiên nhẫn ghé tai lại, miệng vẫn không nhịn được lẩm bẩm, "Không nghe lời khuyên, sau này có khổ sở thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

Triệu Tiểu Ô lại làm ngơ, chỉ hạ giọng hưng phấn nói: "Lão đại, ngươi không biết đâu, thực ra Thanh Ngọc là Khôn Trạch quân. Ta dám nói, bí mật này ngoài ta ra không mấy người biết đâu."

"...Nói bậy nói bạ, nàng ấy sao có thể là Khôn Trạch?"

Kỳ Ấu An hoàn toàn không tin, nếu Mai Thanh Ngọc là Khôn Trạch quân, sao có thể giấu được thê tử nàng?

"Thật mà, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của ta còn có thể giả sao? Thanh Ngọc thật sự là Khôn Trạch, nàng ấy giả làm Càn Nguyên, nhất định có nỗi khổ tâm..."

"...Đừng thương xót nàng ấy nữa, ngươi lo chữa mắt đi," Kỳ Ấu An thấy nàng ấy ra vẻ đồng cảm với Mai Thanh Ngọc, liền cảm thấy tối sầm mặt mũi, muốn túm cổ Triệu Tiểu Ô đổ hết nước trong đầu nàng ấy ra.

"Mai Thanh Ngọc tuyệt đối không thể là Khôn Trạch, nàng ấy cũng tuyệt đối không coi trọng ngươi, văn không thành võ không tựu, nếu ngươi có tài năng và năng lực như Triệu Chanh Khê, may ra còn có chút khả năng."

Dù lời nói có làm tổn thương, nhưng Kỳ Ấu An cũng nói thật, Mai Thanh Ngọc có dã tâm tranh giành ngôi vị hoàng đế, tuyệt đối sẽ không để tâm đến một Càn Nguyên quân bình thường và không có gia thế sâu sắc.

Nàng ấy dội một gáo nước lạnh xuống, Triệu Tiểu Ô cả người đều không ổn, ủ rũ một lúc lâu, "Lão đại, ta ăn bám cũng không được sao? Làm mặt thủ của Thanh Ngọc, che giấu thân phận cho nàng ấy, nàng ấy chắc cần người tự nguyện như ta chứ?"

"Ngươi đúng là một kẻ si tình, ta cam bái hạ phong," Kỳ Ấu An chỉ cảm thấy mệt mỏi, "Ta cũng không khuyên ngươi nữa, chỉ có một chuyện phải nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn theo đuổi Ngũ hoàng nữ, thì hãy tránh xa ta ra, ta và Ngũ hoàng nữ có hiềm khích."

Triệu Tiểu Ô ngơ ngác, "Ngươi và Thanh Ngọc có hiềm khích? Chuyện khi nào? Vậy sao hôm nay ngươi còn tặng quà cho Thanh Ngọc?"

"Không phải tặng, là trả lại, trả lại những thứ nàng ấy tặng cho thê tử ta," Kỳ Ấu An không muốn nói nhiều, cởi dây cương lật người lên ngựa, "Ta sẽ đi khuyên Triệu Tuyết Sinh, nàng ấy chắc sẽ không ngốc như ngươi. Đương nhiên, nếu nàng ấy cũng cố chấp như vậy, thì tùy nàng ấy, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của các ngươi."

Nói xong, Kỳ Ấu An quất roi ngựa, một mình phi nước đại, thẳng tiến đến phủ tướng quân, khoảng một khắc đồng hồ thì đến nơi.

Nàng vừa xuất hiện, đã có người hầu đi báo cho Ninh Phương, đợi nàng quen đường quen lối đi đến Phương Lan viện, liền được Triệu mụ mụ đón vào nội thất, Triệu mụ mụ mặt đầy nụ cười, "Đại tiểu thư vội vàng đến đây, có phải nhớ phu nhân rồi không? Phu nhân không định ở lại qua đêm, chắc khoảng một khắc đồng hồ nữa sẽ về rồi."

"Mười mấy ngày không gặp nương rồi, đương nhiên là nhớ."

Kỳ Ấu An có chút ghen tị, vừa bước vào nội thất nhìn thấy nương mình, liền chua chát mở miệng: "Con cứ tưởng trong lòng nương con là quan trọng nhất, bây giờ xem ra, là con tự đa tình rồi."

Ninh Phương bật cười, còn chưa kịp nói gì, Kỳ Triều Yến đang nằm nửa người liền nhíu mày keo kiệt bình luận: "Làm màu."

Thần sắc của bà vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng Kỳ Ấu An vẫn nhìn ra vài phần khinh bỉ, lập tức xù lông, "Người không làm màu sao? Đã hòa li với nương rồi còn để bà ấy chăm sóc người, trong phủ có nhiều người hầu hạ người như vậy còn chưa đủ sao?"

"Đây không phải chuyện ngươi nên quản..."

Lời Kỳ Triều Yến chưa dứt, Ninh Phương đã thong thả đứng dậy, "Hai ngươi đều làm màu cả, đừng cãi nhau nữa, ta về đây, có thời gian sẽ đến thăm ngươi."

"Phu nhân, ta đã đuổi những người không liên quan đi rồi, sao phu nhân còn muốn đi?"

Thấy Kỳ Triều Yến muốn giữ nương mình lại, Kỳ Ấu An không nhịn được chen vào, "Người không liên quan nào? Là Tần thị sao? Tần thị là do con đuổi đi."

"Ta là mẫu thân ngươi, không có gì khác biệt."

Kỳ Triều Yến ngẩng đầu, ánh mắt như vô tình liếc nhìn khuôn mặt Ninh Phương, Ninh Phương thản nhiên chỉnh lại vạt áo, bà dừng lại, rồi bổ sung: "Nếu không có sự đồng ý của ta, ngươi làm sao có thể đuổi hắn đi? Phủ tướng quân có ta và  nương ngươi, còn chưa đến lượt ngươi làm chủ."

"Ta không thèm làm chủ phủ tướng quân của ngươi," Ninh Phương giọng điệu lạnh nhạt, nhấc chân đứng trước giường, vừa vặn che khuất bóng dáng Kỳ Ấu An, nàng cười như không cười hỏi Kỳ Triều Yến, "Tâm tính Ấu An ta hiểu rõ, vì sao nàng ấy lại đuổi Tần thị? Xin Đại tướng quân cho ta, một người làm nương, một lời giải thích."

Đáp lại nàng là sự im lặng của Kỳ Triều Yến.

Kỳ Ấu An lại có chút đắc ý, dù không nhìn thấy mặt Đại tướng quân Kỳ, cũng có thể đoán được sắc mặt nàng ấy nhất định rất đặc sắc, cố ý nắn giọng nói: "Hôm nay con dẫn Tống tỷ tỷ đến thăm mẫu thân, Tần thị ra vẻ chủ nhân, công khai lẫn ngấm ngầm đều châm chọc con đến không đúng lúc, còn nói nương người bị Đại tướng quân hưu bỏ, chỉ cần còn chút thể diện thì không nên quay về."

"Kỳ Ấu An," Sắc mặt Kỳ Triều Yến vừa đen vừa thối, không dám cãi lại Ninh Phương, liền trút giận lên Kỳ Ấu An, "Đứa nghiệt nữ, nương ngươi khó khăn lắm mới chịu đến thăm ta, ngươi lại cứ phải để nàng ấy gây sự với ta..."

Kể từ khi biết chuyện kiếp trước, trong lòng Kỳ Ấu An luôn chất chứa một nỗi oán hận, thêm vào đó có nương nàng làm chỗ dựa vững chắc, nàng coi thường tiếng gầm gừ của Kỳ Triều Yến.

Nhưng lại giả vờ sợ hãi kéo góc áo nương từ phía sau, "Nương người xem, đây chính là thái độ của mẫu thân đối với con, khi Tần thị tiện nhân chọc tức con, bà ấy không nói một lời, chỉ khi nghe con muốn đuổi Tần thị đi mới vội vàng."

"Tần thị giữ lại còn có ích, đến lúc đó còn cần hắn ra mặt làm chứng thân phận đứa trẻ trong bụng Chu thị..."

Kỳ Triều Yến vừa giải thích, Ninh Phương không hề nghe, quay người vừa giận vừa dỗi nắm tay con gái, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Kỳ Triều Yến cái đồ hỗn xược này lại mắng con à? Ai thèm đến đây? Nếu không phải nàng ấy ngày ngày phái người đến Thanh Thành cầu xin ta, ông ngoại và các thúc bá con lại quấn lấy ta phiền phức không chịu nổi, lão nương mới không thèm nhìn nàng ấy một cái."

"Cái này thì không, bà ấy ho một tiếng." Kỳ Ấu An vừa dứt lời, Ninh Phương liền dừng bước, vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng, "...Chỉ ho một tiếng thôi sao?"

Kỳ Ấu An chợt nhận ra, vội vàng bổ sung: "Bà ấy là bao che Tần thị, còn nói con càng ngày càng không có quy củ."

"Không có quy củ?" Ninh Phương lập tức lấy lại trạng thái, giận dữ nói: "Đúng, ta dạy không tốt, nhưng dù sao ta cũng không dạy ra một con sói mắt trắng lòng dạ độc ác..."

"Đúng..."

Bất chấp sự níu kéo của Kỳ Triều Yến, hai người cứ thế rời đi, Triệu mụ mụ lưu luyến tiễn họ ra đến cổng phủ.

Kỳ Ấu An đưa nương lên xe ngựa, rồi quay lại trước mặt Triệu mụ mụ, "Mụ mụ, Tuyết Sinh đâu rồi?"

"Con bé này gần đây cũng không biết làm sao nữa, cứ thích chạy ra ngoài," Triệu mụ mụ vỗ đùi, "Đại tiểu thư tìm nó có việc gì sao? Lão nô đi tìm nó về ngay đây."

Trong ký ức của Kỳ Ấu An, Tuyết Sinh kiếp trước không thích ra ngoài, những ngày nghỉ hiếm hoi cũng chỉ ở trong doanh trại ngẩn ngơ.

Ngoài ngoại hình, cũng vì điểm không hòa đồng này, một số kẻ vô lại trong quân đội mới luôn tìm cơ hội bắt nạt nàng.

Và lúc này, lòng Kỳ Ấu An khẽ chùng xuống, "Được, tìm thấy nàng ấy thì bảo nàng ấy nhanh chóng đến tìm ta nhé."

Triệu mụ mụ liên tục đồng ý.

Xe ngựa từ từ rời đi, Kỳ Ấu An cưỡi ngựa song song, đi được một lúc, Ninh Phương vén rèm xe, thần bí ngoắc tay về phía nàng, khi nàng cúi người lại gần, liền nói nhỏ: "Về nhà tắm rửa trước đi, đừng vội gặp Tuyết Sinh, người đầy mùi tín hương, lão nương suýt nữa tưởng con phân hóa Khôn Trạch rồi."

Ngượng quá...

Kỳ Ấu An lập tức đỏ mặt, có chút xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được khoe khoang trước mặt mẫu thân, "Mẫu thân, Tống tỷ tỷ ghen rồi, con bảo nàng ấy để lại vết răng để chọc tức Mai Thanh Ngọc nàng ấy còn không muốn, không ngờ sau lưng lại như thế này..."

"Thế nào? Lén lút để lại tín hương sau lưng con à?"

Ninh Phương cười khẩy, tay lại nhanh chóng kéo cổ áo nàng ra, vết răng để lại đã mờ đi, nhưng vẫn có thể phân biệt được.

"Không tệ không tệ, con bé Lan nhi này có phong thái của nương nó, đợi nương nó về, sẽ tặng gia bảo cho nó, đảm bảo sẽ khiến con ngoan ngoãn nghe lời."

"..."

Nàng buông tay, Kỳ Ấu An lập tức chỉnh lại cổ áo, "Nương người còn gia bảo gì nữa? Vòng ngọc không phải đã cho thê tử con rồi sao?"

"Ấu An à, con sẽ có cơ hội biết thôi."

Ninh Phương cười rồi hạ rèm xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Kỳ Ấu An suy nghĩ suốt đường đi, thậm chí còn nghĩ đến chìa khóa két sắt nhỏ của nương, nhưng lại không nghĩ đến cây roi dài màu đỏ rực vẫn luôn được cất giữ trong Phương Lan viện...

Chương 86

Trời dần tối, khi về đến nhà thì màn đêm đã buông xuống, lẽ ra cổng phải vắng vẻ nhưng lại bất ngờ náo nhiệt.

Những chiếc đèn lồng màu ấm treo cao, mọi người cầm đèn lồng nói cười rôm rả, còn Tống Trạch Lan được vây quanh ở phía trước, một thân bạch y trắng như trăng sáng, nhưng trên eo lại thắt một dải lụa đỏ đặc biệt bắt mắt, mày mắt dịu dàng, trong vẻ thanh lãnh lại pha chút dịu dàng phóng khoáng, có chút khác biệt so với ngày thường, nhưng vẫn khiến Kỳ Ấu An mê mẩn thần hồn điên đảo.

Niềm vui dâng trào trong lòng, tràn ra khóe mắt, Kỳ Ấu An kiềm chế hành động muốn ôm nàng, đưa dây cương cho người khác, quay người đỡ Ninh Phương xuống xe ngựa, "Nương, Tống tỷ tỷ đang đợi ở cổng."

Ninh Phương cũng nhìn thấy, cười tươi đẩy nàng ra, "Ta chưa đến mức già yếu như vậy, con đi đỡ thê tử con đi."

Bị ghét bỏ, Kỳ Ấu An lặng lẽ buông tay: "...Con còn cầu còn không được đây."

Nụ cười của Ninh Phương hơi khựng lại, mắt nheo lại, khi nàng vui vẻ bước về phía Tống Trạch Lan, nàng nhấc chân đá vào mông nàng, Kỳ Ấu An không phòng bị lảo đảo, suýt nữa ngã vào lòng Tống Trạch Lan.

Nàng vừa vặn giữ vững thân hình, quay lại với vẻ mặt trách móc, "Nương, người..."

"Ta sao? Dù thê tử con có ở trước mặt cũng không thể vội vàng như vậy, ngã ra có chuyện gì thì người đau vẫn là con," Ninh Phương không hề chột dạ, còn nghiêm túc nói với Tống Trạch Lan: "Lan nhi, con thấy nương nói đúng không?"

Mọi người cười ồ lên, Tống Trạch Lan với tầm nhìn mơ hồ và sự suy đoán, cũng khẽ cười theo, chỉ có vành tai hơi ửng hồng khó nhận ra, khẽ gật đầu, "Nương nói đúng, nên cẩn thận một chút."

"..."

Thê tử đã nói vậy rồi, nàng có thể làm gì? Kỳ Ấu An cam chịu ngậm miệng, tiến lên khoác tay Tống Trạch Lan, tay kia nhận lấy đèn lồng, "Thê tử ơi, chúng ta vào thôi."

Ninh Phương thấy nàng bị hụt hẫng thì muốn cười, đang cố nhịn, bỗng nghe thấy tiếng cười không che giấu, ánh mắt nhìn theo, không khỏi ngạc nhiên, "Cô nương này là ai?"

Cừu Niểu Niểu vội vàng thu lại vẻ hả hê, bước ra khỏi đám đông, "Bá mẫu khỏe, con tên là Cừu Niểu Niểu, phu quân con bệnh nặng nên đến cầu y, Tống đại phu đã sắp xếp hai chúng con ở quý phủ, làm phiền nhiều xin thứ lỗi. Nếu không tiện, hai chúng con sẽ rời đi ngay."

"Nương, con..." Tống Trạch Lan vừa mở miệng, Ninh Phương đã vội vàng xua tay, "Tiện, tiện, cứ ở lại phủ đi, nương còn tưởng là tiểu thỏ tinh Kỳ Ấu An này mang về, hóa ra là quý khách của con."

Nói xong, nàng lại mỉm cười hiền hậu với Cừu Niểu Niểu, "Thấy con tuổi tác có vẻ ngang với Lan nhi, bá mẫu gọi con là Niểu Niểu được không? Con và phu nhân con cứ coi đây là nhà mình, có gì cần cứ tìm bá mẫu bất cứ lúc nào."

Cừu Niểu Niểu lập tức đồng ý, "Cảm ơn bá mẫu."

Tống Trạch Lan cũng nói theo, "Cảm ơn nương."

Ninh Phương cười tươi như gió xuân, "Với nương còn khách sáo gì? Mau vào đi."

Nàng đi trước, Kỳ Ấu An đỡ Tống Trạch Lan, cùng Cừu Niểu Niểu ba người đi song song phía sau, còn có Lê Nhi và những người khác, một đoàn người hùng hậu bước vào.

Tống Trạch Lan vốn tưởng Ninh Phương gần đây sẽ không về, mà Kỳ Ấu An cũng sẽ không làm mất mặt nàng, nên đã tạo điều kiện cho Cừu Niểu Niểu hai người ở lại phủ.

Buổi tối hôm đó, khi biết nhạc mẫu đại nhân đột nhiên trở về, nàng có chút lo lắng.

Mà lúc này, khi đã được cho phép, tâm trạng nàng cực kỳ tốt, khẽ thoát khỏi sự đỡ của Kỳ Ấu An, rồi thuận thế mò mẫm nắm lấy tay Kỳ Ấu An, đôi mày mắt dịu dàng thanh tú lộ ra chút tinh ranh, "An An, chắc nàng cũng không có ý kiến gì chứ?"

"Ta dám sao?" Kỳ Ấu An giả vờ tủi thân, "Chỉ cần Cừu Niểu Niểu chậm một hơi giải thích, cái tát của nương đã giáng xuống mặt ta rồi."

Nàng dám nói, chuyện này nương nàng tuyệt đối làm được, dù sao trước khi thành thân đã cảnh cáo nàng không được bỏ rơi Tống tỷ tỷ rồi.

Cừu Niểu Niểu lập tức vui vẻ, ánh mắt sáng rực nhìn hai người, ý muốn xem kịch rất rõ ràng.

Rốt cuộc là người của ai thì người đó xót, ngay cả Ninh Phương cũng bật cười, Tống Trạch Lan lại khẽ lắc đầu, giọng nói dịu dàng như nước pha lẫn chút tự trách và xin lỗi, "An An, là lỗi của ta, sau này có chuyện như vậy, ta nhất định sẽ bàn bạc trước với nương và nàng."

Dù là cười thầm hay cười công khai, đều khiến Kỳ Ấu An bị tổn thương không nhỏ.

Ngược lại, sự che chở của thê tử nàng lại khiến nàng rất hài lòng, cũng biết điều không giả vờ đáng thương nữa, khóe mắt mày môi nàng đều là ý cười, nắm tay Tống Trạch Lan lắc lắc như trẻ con, "Tống tỷ tỷ, không cần bàn bạc, nhà mình đều do nàng quyết định."

Lần này, dường như càng chứng thực nàng là người sợ thê tử, từng người đều bật cười, Tống Trạch Lan bị ngượng không nhẹ, đặc biệt khi nghe tiếng cười của Ninh Phương... và dường như cười vui vẻ nhất, thì không kìm được sự xấu hổ trong lòng, má nóng bừng, ngay cả tai cũng đỏ ửng.

Nàng cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải.

Kỳ Ấu An liền kéo nàng vào lòng, rồi nói với nương nàng: "Nương, con về thay quần áo rồi sẽ qua tìm mọi người."

Không đợi Ninh Phương nói gì, nàng liền ôm Tống Trạch Lan rẽ vào một con đường nhỏ quanh co, đi đường tắt về phòng ngủ.

Tiểu Nguyệt thắp nến trong phòng rồi định rời đi, khi lướt qua, Kỳ Ấu An gọi nàng lại, "Giúp ta mang ít nước vào phòng tắm, lát nữa ta muốn tắm rửa thay quần áo, nếu Tuyết Sinh đến, thì bảo nàng đợi ta một lát."

Sau khi Tiểu Nguyệt ra ngoài, Tống Trạch Lan có chút tò mò, "An An, muộn thế này rồi còn muốn Tuyết Sinh đến, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Kỳ Ấu An không trả lời, ngược lại sau khi nghe tiếng bước chân xa dần thì tiện tay đóng cửa lại, rồi một tay đẩy Tống Trạch Lan không phòng bị vào sau cửa, chụt một tiếng hôn lên má nàng, "Thê tử, tối nay nàng thật sự quá đẹp, đây là phần thưởng cho ta sao?"

Tống Trạch Lan mơ hồ thấy tiểu tướng quân phong lưu cao hơn mình nửa cái đầu đang nghiêng đầu nhìn mình, không hề có ý định buông mình ra, lại nghĩ đến những chuyện nàng đang rục rịch muốn làm với mình, thì có chút không chịu nổi mà quay đầu đi, "An An, lát nữa còn phải dùng bữa với nương..."

"Ta biết," Kỳ Ấu An hai tay nâng mặt nàng, lại kéo nàng đối diện với mình, trong mắt tràn đầy niềm vui và ý cười, "Tống tỷ tỷ, ta rất thích những suy nghĩ nhỏ của nàng."

Gần như ngay lập tức, Tống Trạch Lan hiểu ra, đôi mày mắt dịu dàng thanh tú hiếm khi lộ vẻ chột dạ, đẩy nàng ra và muốn đuổi nàng vào phòng tắm, "An An nàng mau đi tắm đi, đừng để Tuyết Sinh đợi lâu."

Kỳ Ấu An để nàng đẩy đi, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, "Thê tử ơi, y phục thay của ta còn chưa lấy."

"Ta lấy cho nàng..."

...

Khi Kỳ Ấu An từ phòng tắm ra, Triệu Tuyết Sinh đã đợi trong phòng.

Tính cách nàng nhút nhát không thích nói nhiều, Tống Trạch Lan ngoài việc chữa bệnh cứu người cũng không phải là người giỏi nói chuyện, hai người chỉ lặng lẽ uống trà, thấy Kỳ Ấu An bước vào, Tống Trạch Lan mò mẫm vịn tay vịn đứng dậy, "An An, có cần ta tránh mặt không?"

"Không cần," Kỳ Ấu An nhanh chóng bước hai bước, rồi ấn nàng ngồi xuống, "Tuyết Sinh không phải người ngoài, nàng là bằng hữu tốt của ta."

Triệu Tuyết Sinh đứng run rẩy, nghe vậy ngẩng đầu ngơ ngác, Kỳ Ấu An chú ý đến ánh mắt nàng, cười nói: "Ngồi đi, ta đã nói với ngươi ngay từ đầu rồi, ta coi ngươi là bằng hữu, chỉ là dạo này bận, không để ý đến ngươi, nhưng Triệu mụ mụ chắc đối xử với ngươi không tệ chứ?"

Triệu Tuyết Sinh nghe lời ngồi xuống, vẻ mặt gò bó thả lỏng hơn, "Cảm ơn tiểu tướng quân quan tâm, A nương đối xử với ta rất tốt."

"Triệu mụ mụ chỉ có một cô con gái lấy phu quân ở xa xứ, bà ấy thật lòng coi ngươi như con gái ruột..."

Thời gian cũng không còn sớm, Kỳ Ấu An ước chừng nương nàng cũng đã tắm rửa thay quần áo xong, sau khi chào hỏi Triệu Tuyết Sinh vài câu đơn giản liền đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay ta ở phủ Ngũ hoàng nữ tình cờ gặp Triệu Tiểu Ô, nàng ấy nói ngươi cũng thích Ngũ hoàng nữ, có thật không?"

Trên mặt Triệu Tuyết Sinh thoáng qua một tia do dự, sau đó lắc đầu, có chút khó khăn mở miệng: "Ngũ hoàng nữ nói ta rất giống một cố nhân, rất có thể là đích trưởng tôn thất lạc của Hầu phủ Thừa Bình, A nương mang thai ta một mình lưu lạc biên cương chắc chắn có ẩn tình... Dù là hang rồng hang hổ, ta cũng phải xông vào một lần."

Ngay lập tức, Kỳ Ấu An hiểu ý đồ của nàng, "Tuyết Sinh, ta đưa ngươi vào quân đội lập công danh sự nghiệp thì sao? Mặc dù là một quá trình dài, nhưng quyền lực là thật sự nằm trong tay nàng, dù sao cũng tốt hơn là dựa dẫm vào người khác."

Hai tay Triệu Tuyết Sinh đặt trên đầu gối nắm chặt rồi thả lỏng, rồi lại nắm chặt, vẻ mặt đau khổ, "Người như ta trong quân đội làm sao có chỗ đứng?"

"Tuyết Sinh, ngươi hà tất phải tự ti? Trong quân đội chú trọng thực lực, dùng đầu người đổi lấy quân công, chỉ cần ngươi đủ dũng cảm, không ai dám coi thường ngươi."

Kỳ Ấu An nói xong, Tống Trạch Lan trước đó nghe nương nàng nói vị Càn Nguyên này đẹp hơn Khôn Trạch, liền phụ họa nói: "Tuyết Sinh, ngươi có thể đeo mặt nạ, với tư chất Càn Nguyên của ngươi tương lai nhất định sẽ có thành tựu."

"Ta... Ta chỉ là một Càn Nguyên hạ đẳng, thật sự có thể sao?"

Triệu Tuyết Sinh động lòng, nhưng vẫn có chút do dự, thấy vậy, Kỳ Ấu An liền khẳng định: "Chắc chắn có thể, ngươi xem ta còn chưa phân hóa cũng dựa vào bản lĩnh mà đứng vững trong quân đội rồi. Dưới tay ta có một đội Kỳ gia quân trước đó tổn thất không ít người, nếu không có gì bất ngờ thì cuối năm sẽ có cuộc thi lớn tuyển người, nếu ngươi có ý nguyện thì từ ngày mai ta sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung... Trong Kỳ gia quân thăng tiến rất nhanh."

Mà lúc này Triệu Tuyết Sinh mới mười lăm tuổi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nàng đợi được, suy nghĩ một lát, nàng ngẩng đầu, mày mắt kiên định nói: "Được."

Niềm vui của Kỳ Ấu An tràn ra khóe mắt, nàng đứng dậy vỗ vai Triệu Tuyết Sinh, "Ta biết mình không nhìn lầm ngươi."

Triệu Tuyết Sinh ngây người một lúc lâu, cuối cùng cũng buông bỏ sự cảnh giác và khó hiểu bấy lâu nay, "Vậy tiểu tướng quân người ngay từ đầu đã muốn ta theo người nhập ngũ sao?"

Kỳ Ấu An thu hết những thay đổi trên nét mặt nàng vào mắt, không khỏi đỡ trán, "Đúng vậy, ngươi vừa nhìn đã biết là một hạt giống tốt để làm lính."

Trong giọng điệu pha lẫn sự bất lực, Tống Trạch Lan cũng không nhịn được cong khóe môi, Triệu Tuyết Sinh lại nghiêm túc nói, "Đa tạ tiểu tướng quân đã coi trọng, sau này Tuyết Sinh nhập quân, nhất định sẽ không làm tiểu tướng quân mất mặt."

Kỳ Ấu An nghe vậy, cũng nghiêm túc lại, "Được, ta tin ngươi, đã dùng bữa chưa? Đến chỗ nương ta ăn cùng đi."

Triệu Tuyết Sinh thì muốn từ chối, nhưng Tống Trạch Lan cũng nói với nàng bệnh nhân của mình cũng ở đó, không chịu nổi hai người thay phiên khuyên nhủ, liền đi theo sau hai người họ.

Khi họ đến, Ninh Phương cũng đã tắm rửa thay quần áo xong, đang trò chuyện với Cừu Niểu Niểu đã đến trước, hai người tuy có sự chênh lệch tuổi tác, nhưng cả hai đều có tính cách hào sảng không câu nệ tiểu tiết nên rất hợp nhau, tiếng cười không ngừng, thân thiết như những người bạn cũ.

Thấy Kỳ Ấu An bước vào, hai người đột nhiên im lặng, đặc biệt là Ninh Phương, nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng lại với vẻ mặt hiền lành, và hiền lành quá mức, hoàn toàn không giống phong cách của nương nàng, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.

Kỳ Ấu An theo bản năng da đầu căng thẳng, luôn cảm thấy nương nàng có chút bất an, hơn nữa còn là nhắm vào nàng.

Nàng nắm chặt tay Tống Trạch Lan, dừng bước không vào nhà nữa, "Nương, mọi người sao vậy? Sao nhìn lạ thế?"

"Không có gì, không có gì," Cừu Niểu Niểu là người đầu tiên hoàn hồn, giả cười ánh mắt lướt lung tung, vô tình rơi vào Triệu Tuyết Sinh phía sau nàng, mắt sáng lên, "Một tiểu Càn Nguyên xinh đẹp, ta không nhìn lầm chứ?"

Mặt Triệu Tuyết Sinh lập tức đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.

Kỳ Ấu An cũng không để ý đến nàng, nhìn Ninh Phương nói: "Nương, người thật sự rất bất thường."

"Sao lại bất thường?"

Ninh Phương thu lại vẻ hiền lành, không vui nói: "Mau vào ăn cơm đi, đừng lề mề nữa, lão nương đi đường mệt chết rồi, còn phải đợi lão nương, lão nương bất thường? Lão nương là nể mặt Lan nhi mới không đánh ngươi!"

"Bây giờ thì bình thường rồi."

Kỳ Ấu An nghiêm túc gật đầu, kéo thê tử nàng vừa ngồi xuống bàn ăn, Ninh Phương liền giơ tay tặng nàng một cái cốc đầu, "Còn bình thường không?"

"..."

Kỳ Ấu An tủi thân gật đầu, nhìn thấy ly rượu đặt trước mặt, cầm lên định giải tỏa sự ngượng ngùng của mình, nhưng lại ngây người khi nhìn thấy bên trong đục ngầu, "Đây là cái gì?"

"Đừng quan tâm là cái gì, uống được là được rồi, lão nương còn có thể hạ độc con sao?"

Giọng điệu của Ninh Phương tuy hung dữ, nhưng nghe kỹ thì lại là ngoài mạnh trong yếu, bà còn chột dạ quay mặt đi, gọi Triệu Tuyết Sinh vẫn đang đứng ngồi xuống ăn cơm, "Yên tâm đi,  Niểu tỷ tỷ của ngươi đã có Càn Nguyên rồi, nàng ấy có thích đến mấy thì cũng chỉ là nói cho sướng miệng thôi, chứ làm gì được ngươi?”

“Hả?” Cừu Niểu Niểu giật mình, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, lập tức nhận ra Hoa tỷ tỷ của mình sẽ không đến, liền thở phào nhẹ nhõm, “Không có đâu, ta… ta cứ tưởng là nữ sủng của tiểu tướng quân, ta chỉ thích Càn Nguyên quân ôn nhã như Hoa tỷ tỷ thôi.”

Trong khoảnh khắc, Triệu Tuyết Sinh mặt đỏ bừng, “Hồ… hồ đồ…”

Kỳ Ấu An cũng như bị sét đánh, cả người cứng đờ, tay cầm ly rượu khẽ run lên, không thể tin nổi nhìn Cừu Niểu Niểu, sự ngây dại trong mắt dần bị sự xấu hổ và tức giận nhấn chìm.

Đang định chửi thề, lại cảm thấy mu bàn tay đang cầm ly rượu được một bàn tay lạnh như ngọc phủ lên, Tống Trạch Lan mò mẫm lấy ly rượu từ tay nàng, đưa lên mũi ngửi, đôi lông mày liễu dài và thanh tú khẽ nhíu lại, rất lâu sau mới khẽ nói: “Đây là một loại vu thuật của Tây Việt, nương, người lấy phương pháp này từ đâu?”

Ninh Phương đang xem náo nhiệt, nghe nàng nói vậy không khỏi ngẩn người, “Đây là phương pháp Niểu Niểu nói, có lẽ có thể giúp Ấu An phân hóa, con cũng không cần phải uống thuốc ức chế mưa móc nữa, sao? Không có tác dụng sao?”

Chuyện kiếp trước Ninh Phương không biết, nhưng Kỳ Ấu An lại lập tức liên hệ thân phận của Cừu Niểu Niểu với Tây Việt Tam công chúa Cừu Mị Nhi, ánh mắt nhìn Cừu Niểu Niểu lập tức thay đổi.

Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, “Con đã từng thấy trong sách ghi chép về loại này ở Tây Việt, nhưng có hiệu quả hay không thì chưa biết, con chưa từng thử.”

“Không hổ là tiểu y thánh, quả nhiên kiến thức rộng rãi, ngay cả vu thuật của Tây Việt cũng có hiểu biết,” Cừu Niểu Niểu vẻ mặt kính phục, lại nói: “Phương pháp này có tác dụng, không tin ngươi cứ để Kỳ tiểu tướng quân thử xem sao.”

Không chỉ Ninh Phương, ngay cả Kỳ Ấu An, người nghi ngờ Cừu Niểu Niểu là địch chứ không phải bạn, cũng có chút động lòng, nhưng Tống Trạch Lan lại bình tĩnh không lộ vẻ gì, ngón tay ngọc thon dài liên tục xoa xoa bụng ly ngọc trắng, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười nhẹ nhàng và dịu dàng, “Thôi khỏi, ta thấy An An như vậy là rất tốt rồi.”

“Tốt cái gì mà tốt,” Cừu Niểu Niểu vẻ mặt không đồng tình, “Ngươi ngốc à, thuốc đó đắng chết đi được, dù sao ta cũng không thích uống, lần đầu tiên uống ta đã muốn tìm một Càn Nguyên…”

Thấy sắp đến lúc không nên nói, Kỳ Ấu An liếc thấy lông mi của thê tử mình khẽ run lên như sắp xấu hổ nữa, vội vàng lên tiếng ngăn cản Cừu Niểu Niểu nói năng bạt mạng, “Thôi thôi, đừng nói nữa, lát nữa thức ăn nguội mất.”

Ninh Phương nhìn vẻ mặt của Tống Trạch Lan có chút phức tạp, nhưng miệng lại phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, ăn cơm trước đã, cũng không còn sớm nữa.”

Chuyện này cứ thế bỏ qua, Kỳ Ấu An cho người mang rượu có thuốc đi, lại thay ly mới, mấy người cùng nhau cạn một ly.

Tống Trạch Lan sống hai kiếp cũng chỉ uống chén rượu hợp cẩn vào đêm tân hôn của mình, cho nên tối nay uống một ly xong liền không chịu uống nữa, dù Cừu Niểu Niểu lấy lý do cứu phu quân để mời nàng, nàng cũng không nhận.

Nhưng tối nay Cừu Niểu Niểu hứng thú rất cao, nàng không uống thì cứ bắt Kỳ Ấu An uống thay, còn kéo mọi người chơi oẳn tù tì uống rượu, ngay cả Triệu Tuyết Sinh, người trước đây chưa từng dính một chút nào, cũng bị lôi kéo vào.

Ba chén hai ly xuống bụng, Kỳ Ấu An đã hơi say, nàng lo lắng thê tử mình buồn chán, cũng nhớ đến chuyện tốt tối nay không dám để mình say rượu, thấy nương và Triệu Tuyết Sinh đã chơi đến cao trào, liền lặng lẽ nắm tay Tống Trạch Lan dưới bàn, “ Thê tử, không còn sớm nữa, chúng ta tìm cớ chuồn đi?”

Nàng ghé vào tai Tống Trạch Lan, hơi thở ấm áp phả ra còn lẫn mùi rượu thanh mát, càng thêm nóng bỏng.

Tống Trạch Lan cố gắng không cảm nhận hơi nóng sau tai, khẽ mím môi lắc đầu.

Nàng quả thật có chút động lòng, nàng rất ít khi dùng bữa tối, cũng không giỏi uống rượu đoán số, nhạc mẫu và Cừu cô nương vừa gặp đã như quen thân nói chuyện rôm rả nàng cũng không chen vào được, nhưng Cừu Niểu Niểu cũng coi như là khách của nàng, nếu rời đi sớm chẳng phải sẽ thất lễ sao?

Kỳ Ấu An xuất thân từ biên ải lại không chú trọng chi tiết như nàng, trừng phạt gãi lòng bàn tay nàng, “ Thê tử, nàng không phải đang trốn ta đấy chứ? Trốn được mùng một không trốn được rằm, chi bằng ngoan ngoãn theo ta còn có thể nghỉ ngơi sớm hơn.”

Tống Trạch Lan vốn đang ngồi thẳng lưng lập tức lại căng cứng người, lòng bàn tay ngứa ngáy không thể trốn tránh, nàng không nhịn được rút tay về, cắn môi khẽ nói: “Tiểu nhân đo lòng quân tử.”

“Ta tiểu nhân?”

Kỳ Ấu An cười xấu xa, lần này quang minh chính đại kéo tay nàng đứng dậy, " Nương, chúng con về trước đây, Tống tỷ tỷ nói nàng ấy không chịu nổi nữa, sáng mai còn phải đến y quán.”

“…”

Bình tĩnh tự nhiên như Tống Trạch Lan, vào khoảnh khắc này cũng có chút bối rối, còn chưa kịp nghĩ xem có nên tố cáo Kỳ Ấu An hay không, Ninh Phương đã vẫy tay, “Đi đi đi, chúng ta chơi thêm một lát nữa cũng nên tan rồi.”

Triệu Tuyết Sinh cũng muốn đi theo, vừa đứng dậy lại bị Cừu Niểu Niểu kéo lại.

Ba người họ tiếp tục, Kỳ Ấu An ra khỏi cửa liền ôm Tống Trạch Lan lên, liếc thấy Tiểu Nguyệt không có mắt đi theo, liền nói: “Tuyết Sinh tối nay chắc là sẽ ở lại, ngươi cứ ở đây trông chừng đi, nàng ấy giao cho ngươi đấy.”

Tiểu Nguyệt nghe vậy, bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ tiếng, “Cô nương ta mới không muốn chăm sóc kẻ say rượu.”

Chỉ là chưa đợi Kỳ Ấu An nói gì thêm, nàng đã lớn tiếng đáp lại: “Biết rồi đại tiểu thư.”

Kỳ Ấu An khẽ cười một tiếng, ôm Tống Trạch Lan đang giãy giụa tăng tốc bước chân, xuyên qua con đường đá nhỏ yên tĩnh, tránh những người hầu đang trực trong phủ, về đến phòng ngủ liền đóng cửa lại.

Theo tiếng kẽo kẹt, và mùi hương quen thuộc trong hơi thở, Tống Trạch Lan cũng nhận ra mình đang ở đâu.

Cơ thể căng thẳng suốt đường của nàng thả lỏng, cánh tay vốn đang giãy giụa cũng mò mẫm vòng qua cổ Kỳ Ấu An, “An An, nàng nghe ta giải thích, ta không phải không muốn nàng phân hóa, chỉ là vu thuật ta nghiên cứu không thấu đáo, rất lo lắng  Cừu cô nương lén lút giở trò. Kiếp trước ta không chú ý đến hai người họ, đặc biệt là Cừu Niểu Niểu, ngoài việc nghe nàng ấy tự nói thân phận là ma nữ bị giang hồ truy sát và phu nhân của mình Minh Thiều Hoa, những thứ khác đều không biết, vạn nhất nàng ấy là người Tây Việt…”

Chưa đợi nàng nói xong, Kỳ Ấu An đã hiểu được lo lắng của nàng, không vội vàng đặt nàng lên giường, giọng điệu cũng có chút thờ ơ, “Vậy làm phiền Tống tỷ tỷ lại pha chế cho ta một phần, không ăn của nàng ấy thì ăn của Tống tỷ tỷ, chắc không sao chứ?”

Tống Trạch Lan nghe xong luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nàng cố gắng nhìn mặt Kỳ Ấu An, nhưng tiếc là ánh sáng ban đêm mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ.





Nhưng rất nhanh, Kỳ Ấu An đi thổi tắt đèn, nàng càng không nhìn thấy gì cả.

Trong bóng tối vô biên, cảm nhận được Kỳ Ấu An đã lên giường, giọng nói nhẹ nhàng của nàng nhuốm chút xấu hổ, “Không ổn, ta không có sự chắc chắn tuyệt đối, không thể để em mạo hiểm.”

Không ai trả lời, chỉ có tiếng thở ngày càng gần, dần dần quấn lấy hơi thở của nàng, như thể có nàng trong ta, có ta trong nàng, không phân biệt được.

Ánh trăng trong trẻo, sáng ngời lặng lẽ chiếu xuống trước giường, màn giường lay động duyên dáng, mơ hồ truyền đến tiếng của Kỳ Ấu An, “Tống tỷ tỷ, lòng quân tử quả nhiên rộng lớn…”

Mãi một lúc sau mới có một giọng nói khác, hơi thở không ổn định và đầy xấu hổ, như thể rất bất mãn với sự trả thù cố ý của Kỳ Ấu An, “ Nàng… nàng vốn là kẻ tiểu nhân… còn hãm hại ta trước mặt nương…”

Tống Trạch Lan cảm thấy mình đã mù… không đúng, quả thật là đã mù, sao lại cảm thấy tiểu tướng quân ngốc nghếch, đơn thuần lương thiện? Rõ ràng là một kẻ vô lại mặt dày…

Trước khi mất ý thức, Tống Trạch Lan mơ hồ nghe thấy tiếng gà gáy, nhưng nàng cảm thấy mình vừa mới ngủ thiếp đi thì đã bị đánh thức bởi một tiếng sột soạt nhẹ.

Nàng cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu và mờ mịt, trong phòng tối đen như mực, lờ mờ thấy một bóng trắng đang đẩy cửa đi ra. Nàng cử động thân mình, chỉ thấy toàn thân như muốn rã rời, biết Kỳ Ấu An dậy sớm như vậy là để làm gì, liền nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân ngủ thiếp đi lần nữa.

Khi Kỳ Ấu An rời đi, nàng rón rén, nhưng khi đi gọi Triệu Tuyết Sinh thì suýt chút nữa đã phá cửa, chỉ vì Triệu Tuyết Sinh đêm qua uống say mèm, đến canh ba vẫn chưa tỉnh.

Sau khi đánh thức Triệu Tuyết Sinh, Kỳ Ấu An bảo nàng ấy tắm rửa đơn giản một chút, rồi đưa nàng ấy đến phủ tướng quân.

Phủ tướng quân rộng lớn, lại có nơi chuyên luyện võ, mười tám loại vũ khí đều đầy đủ. Kỳ Ấu An bảo nàng ấy chọn một cây cung nỏ vừa tay, rồi đưa nàng ấy đến trường bắn để giảng giải các yếu lĩnh và kỹ thuật.

Triệu Tuyết Sinh là một người mới, trước đây chưa từng chạm vào cung tên, từ tư thế đứng cơ bản, cách cầm cung và cách lắp tên, kéo dây đều cần phải dạy tỉ mỉ cho nàng ấy.

May mắn thay, nàng ấy có thiên phú khá tốt, không uổng công Kỳ Ấu An nói khô cả họng. Một buổi sáng trôi qua, nàng ấy đã tìm được tư thế đứng phù hợp với mình, và cách bắn cũng đã học được bảy tám phần.

Khi mặt trời lên cao, Kỳ Ấu An đã đích thân dạy nàng ấy bắn vài mũi tên, rồi quay về phủ trước.

Người hầu trong phủ đã bắt đầu bận rộn từ lâu. Khi Kỳ Ấu An đi ngang qua ao sen, những bông sen trong ao đang nở rộ, khẽ lay động trong những mảng xanh biếc trong suốt, hoặc hồng, hoặc trắng, hoặc tím, mỗi bông đều nở rộ hết mình trong ánh bình minh, vừa kiều diễm vừa không mất đi vẻ thanh nhã. Vô thức, Kỳ Ấu An liền nghĩ đến Tống tỷ tỷ của mình.

Trong lúc hơi xuất thần, nàng đã cúi xuống bên ao và đưa tay ra, nhưng vừa chạm vào thân cây mảnh mai thì đã bị người khác lên tiếng ngăn lại.

Minh Thiều Hoa dựa vào sau tảng đá kỳ lạ đang ngắm sen, cố gắng đứng dậy, có chút khó khăn nói: "Kỳ tiểu tướng quân có phải muốn bẻ hoa tặng Tống đại phu không? Hái xuống rồi sẽ nhanh chóng héo úa, chi bằng đích thân đưa Tống đại phu đến đây ngắm."

Nàng ấy chậm rãi, rồi lại khẽ cười nói: "Cả ao sen mới gọi là đẹp, chắc hẳn Tống đại phu nhất định sẽ rất thích."

Kỳ Ấu An giật mình, hoàn hồn cười nói: "Sau này hãy nói, còn ngươi... sao chỉ có một mình ngươi, Cừu cô nương không đi cùng ngươi sao?"

"Niểu Niểu vẫn chưa tỉnh," khóe môi Minh Thiều Hoa nhếch lên, nụ cười bất lực không giấu được vẻ cưng chiều, "Nàng ấy biết ta được cứu rất vui, nàng ấy đã lâu không vui như vậy rồi, điều này còn phải cảm ơn Tống đại phu và ngài."

"Thê tử ta thuật rất giỏi, ngươi nhất định sẽ khỏe lại."

Hai người lại trò chuyện vài câu, Kỳ Ấu An liền đi. Khi về đến phòng ngủ, Tống Trạch Lan vừa mới ôm chăn mỏng ngồi dậy, vẻ mặt vẫn còn mang theo vẻ lười biếng mệt mỏi, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đôi mắt mờ mịt nhìn sang, "An An, nàng về rồi."

Vừa mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại có chút khàn khàn. Chưa đợi Kỳ Ấu An nói gì, nàng ấy đã tự mình ngượng ngùng không tự nhiên, hàng mi mảnh như lông quạ khẽ run rẩy cụp xuống, dường như như vậy có thể giả vờ như không có chuyện gì vẫn bình tĩnh tự nhiên.

Kỳ Ấu An rót cho nàng một ly nước ấm pha mật ong, đưa đến tay nàng và nói một cách trêu chọc: "Thê tử, hôm nay còn đi y quán được không?"

Tống Trạch Lan nhấp một ngụm, đang cảm thấy ấm lòng vì sự chu đáo của nàng ấy, nghe vậy thì sự cảm động tan biến sạch. Nàng thầm mắng một câu vô lại, tự mình làm ẩm cổ họng, đưa cốc trả lại tay Kỳ Ấu An.

Khi Kỳ Ấu An đi đặt cốc, nàng đứng dậy xuống giường, chân vừa chạm đất liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, bất ngờ quỳ xuống đất, cắn môi không để tiếng rên rỉ thoát ra, nhưng trong mắt lại tràn ngập hơi nước, dường như rất đau.

"Thê tử..." Kỳ Ấu An giật mình, vội vàng ôm nàng lên, vẻ mặt lo lắng, "Đập vào đâu rồi? Để ta xem."

Nhẫn nhịn như Tống Trạch Lan, nén nước mắt lại, nhìn nàng ấy xoa đầu gối cho mình, vừa xấu hổ vừa buồn cười, "Nếu có lần sau, nàng cứ làm ni cô cả đời đi."

Da thịt của Khôn Trạch Quân mềm mại, quanh năm không thấy ánh sáng cũng trắng nõn như tuyết, chỉ cần va chạm nhẹ là đỏ ửng. Kỳ Ấu An đau lòng, cũng chột dạ, dù không muốn cũng ngoan ngoãn đáp lại, "Biết rồi."

Kỳ Ấu An biết đêm qua mình đã quá mạnh tay, đầu gối không còn đau nữa lại xoa chân xoa eo cho Tống Trạch Lan, đến khi mặt trời lên cao ba sào hai người mới ra khỏi phòng.

Phủ cách y quán vẫn còn một khoảng cách, hầu hết thời gian đều là dậy sớm đi bộ đến, hôm nay có chút muộn, cộng thêm không tiện, liền chuẩn bị xe ngựa, thong thả đến y quán.

Tống mẫu đã dọn dẹp sạch sẽ đại sảnh, còn chuẩn bị trà đã pha sẵn, thấy các nàng đến liền cười đón lên, "Hôm nay sao lại đến muộn thế? Có phải Ấu An ngủ nướng không?"

Bà vẫn nhớ chuyện Kỳ Ấu An nằm lì trên giường nhất định phải được con gái mình hôn mới chịu dậy, nụ cười hiền từ thêm chút trêu chọc, hôm nay khác ngày thường, ngày thường bà không vui, nhưng giờ lại rất vui vẻ.

"Ừm, An An đang tuổi lớn, ngủ nhiều một chút cũng không sao."

Mặt Tống Trạch Lan không đỏ, tim không đập nhanh, khóe môi vẫn treo nụ cười dịu dàng đoan trang, nhưng Kỳ Ấu An lại chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Nàng sắp hai mươi rồi còn lớn cái gì nữa? Lại chưa phân hóa, đây tuyệt đối là trả thù...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro