
Chương 131 - 132
Chương 131
Kể từ khi thành thân, đây là lần đầu tiên Kỳ Ấu An bị thê tử đối xử lạnh nhạt.
Dù nàng có xin lỗi, nhận sai hay làm nũng cầu xin, thê tử nàng vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ tùy tiện "ừ", "à" là đã đuổi nàng đi, một bầu nhiệt huyết bị dội cho lạnh toát, khiến nàng buồn bực vô cùng.
Cứ thế trôi qua hai ngày, Ninh Phương cũng nhận ra không khí giữa hai người không đúng, hôm nay nhân lúc Tống Trạch Lan ngủ trưa, bà cho người gọi nàng đến.
Người hầu đều bị đuổi ra ngoài, Ninh Phương không cần phải kiêng dè nhiều, vừa thấy nàng đã tỏ vẻ ghét bỏ, "Kỳ Ấu An, con đã chọc giận Lan Nhi thế nào vậy? Hai ngày nay thấy con cứ mặt nóng dán mông lạnh của thê tử, con đúng là đồ đầu gỗ, dỗ mãi mà vẫn chưa dỗ được sao?"
Kỳ Ấu An lắc đầu vẻ chán nản, rồi lại đáng thương gọi một tiếng nương, "Tống tỷ tỷ thật sự quá khó dỗ, con đã dùng hết mọi cách có thể nghĩ ra, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Nàng vẫn giận con, không chịu để ý đến con."
Ninh Phương búng vào trán nàng một cái, vẻ mặt hận sắt không thành thép, "Lan Nhi tính tình tốt như vậy mà bị con chọc giận đến mức đó, con còn dám trách người ta khó dỗ sao? Con không tự kiểm điểm xem mình đã làm gì à?"
Bà thu lại lực, búng không quá mạnh, nhưng Kỳ Ấu An vẫn giả vờ ôm trán, lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách, "Nương, con không có ý đó, con không trách Tống tỷ tỷ khó dỗ, chỉ là... chỉ là thật sự khó dỗ, Tống tỷ tỷ hình như đã quyết tâm không tha thứ cho con."
Nàng vẫn luôn hạ giọng nói lời hay ý đẹp, dâng hiến đủ điều, xoa bóp vai, xoa bóp chân, rửa chân, những gì có thể làm nàng đều đã làm.
Tiểu Nguyệt bày mưu cho nàng quỳ bàn giặt đồ, nàng cũng quỳ, quỳ chưa được bao lâu thì bị thê tử gọi dậy, lúc đó nàng suýt nữa thì vui mừng đến phát khóc, không ngờ thê tử chỉ là lo lắng vết thương trên người nàng, chứ không phải muốn hòa giải với nàng như trước.
Nếu cứ thế này mãi thì phải làm sao đây?
Kỳ Ấu An bắt đầu thở dài thườn thượt, buồn bã không thôi, nàng chỉ muốn sống ngọt ngào với thê tử, thật sự không chịu nổi vẻ mặt lạnh lùng của thê tử.
Ninh Phương nhìn bộ dạng vô dụng của nàng thật không thể chịu nổi, hừ một tiếng, "Lan Nhi không tha thứ cho con, nương sẽ đuổi con ra khỏi nhà là xong, dù sao nương cũng đã có cháu gái ngoan rồi."
Kỳ Ấu An lập tức ngây người, sau đó tủi thân mở miệng: "Nương..."
"Đừng hòng đánh trống lảng!"
Kể từ khi nàng phân hóa thành Càn Nguyên, Ninh Phương đã không còn ăn cái bộ này nữa, sắc mặt lạnh đi nghiêm túc hẳn, "Thành thật khai báo, rốt cuộc đã chọc giận Lan Nhi thế nào, Lan Nhi còn đang mang thai, nếu con thật sự làm chuyện quá đáng, nương cũng không đùa với con đâu, đuổi con ra khỏi nhà tuyệt đối không phải nói suông."
"...Con nói ra nương có thể không đánh con không?"
Kỳ Ấu An nhìn ra được, nương nàng quả thật không phải nói suông, nhưng nếu nàng khai ra tất cả mọi chuyện, e thê tử chưa dỗ được, nương nàng cũng sẽ không vui.
Dù sao thì thê tử nàng vì sao mà giận, nàng biết... Mà tình yêu thương của nương nàng dành cho nàng, một chút cũng không ít hơn sự quan tâm của thê tử nàng dành cho nàng, biết được hành động mạo hiểm của nàng, tám chín phần mười sẽ càng tức giận hơn.
Ninh Phương chỉ liếc nhìn nàng một cái, "Con nghĩ sao?"
"..."
Kỳ Ấu An cắn răng, kể lại từ việc bị người man vây hãm ở Bình Nhai Sơn hơn nửa tháng trước, nàng đã viết thư gửi về trước, đến việc nàng dùng kế giả hàng cùng Minh Thiều Hoa ám sát Nam Man Vương, rồi đến khi về phủ bị thê tử nhìn thấy vết thương trên người, nàng kể lại từng li từng tí.
Kể xong, nàng lén lút ngẩng đầu nhìn nương nàng một cái, sắc mặt Ninh Phương đen sầm, đúng như nàng nghĩ, quả thật tức giận không nhẹ.
Nàng vội vàng ôm đầu chạy ra ngoài, Ninh Phương phản ứng lại, cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía nàng, "Kỳ Ấu An, con mau quay lại quỳ cho nương, nếu không thì con cút ra khỏi phủ đừng bao giờ quay lại nữa, nương coi như không có đứa con gái này."
Đồ sứ vỡ tan sau lưng Kỳ Ấu An, phát ra tiếng kêu giòn tan, Kỳ Ấu An vừa bước qua ngưỡng cửa, lại rụt rè lùi lại, "Nương, con biết lỗi rồi, sau này không dám nữa."
Ninh Phương không hề lay động, chỉ vào chân mình, "Nương còn nghĩ biết được nguyên nhân Lan Nhi giận, giúp con bày mưu dỗ thê tử, bây giờ xem ra, Lan Nhi phạt con còn nhẹ đấy."
"..."
Tống Trạch Lan tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nhưng không thấy người kia bên cạnh, trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng thở của chính nàng.
Hai ngày nay Kỳ Ấu An luôn ở bên cạnh nàng không rời nửa bước, giờ phút này đột nhiên không có ở đây, nàng không khỏi nghĩ đến việc Kỳ Ấu An có thể không chịu nổi sự lạnh nhạt của nàng mà bỏ đi, liền có chút hoảng hốt, vội vàng vén chăn xuống giường.
Tiểu Nguyệt và Lê Nhi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng vào hầu hạ nàng, Tống Trạch Lan không kịp chỉnh trang dung nhan, cố gắng kiềm chế sự sốt ruột của mình, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Nguyệt, Lê Nhi, An An đâu? Sao nàng ấy không có ở đây?"
"Đại tiểu thư bị phu nhân gọi đi rồi, nhưng chắc cũng sắp về rồi ạ."
Tiểu Nguyệt thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, đỡ nàng ngồi xuống trước gương trang điểm, "Thiếu phu nhân có chỗ nào không khỏe không ạ? Có cần nô tỳ đi gọi đại tiểu thư về không?"
Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, đã được nhạc mẫu gọi đi, nàng liền yên tâm, khóe môi không tự chủ được cong lên một nụ cười nhẹ, "Không cần, lát nữa chúng ta qua xem."
Trên đường Tống Trạch Lan đi đến, người hầu đã báo tin cho Ninh Phương trước.
Ninh Phương phe phẩy quạt, vừa lười biếng lật sổ sách, nói một tiếng đã biết rồi liền cho người hầu lui xuống.
Kỳ Ấu An thấy bà không có ý định cho mình đứng dậy, yếu ớt đưa tay kéo vạt váy của bà, "Nương, hay là con vào trong quỳ? Lát nữa Tống tỷ tỷ vào ngồi mà con quỳ, thế thì mất mặt lắm."
Ninh Phương liếc nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, "Không được đi đâu cả, cứ quỳ ở đây."
"Nương, xin người đấy, con vào trong cũng không lười biếng đâu, nếu không tin người có thể bảo Vương ma ma vào trông chừng con."
Kỳ Ấu An chưa dứt lời, Ninh Phương đã giơ tay cho nàng một cái quạt, đau đến mức nàng nhe răng nhếch mép, xoa đầu cúi xuống, "Không cho di chuyển thì không di chuyển chứ, đánh con làm gì."
Ninh Phương khịt mũi một tiếng, liếc thấy bóng người đang dần đến gần, giả vờ như không có chuyện gì, bưng chén trà nguội lên uống một ngụm, rồi lại cúi đầu lật sổ sách.
Tống Trạch Lan bước vào phòng, liền nhìn thấy Kỳ Ấu An đang quỳ dưới chân Ninh Phương, trong lòng giật mình, trong khoảnh khắc lóe lên rất nhiều suy đoán, nàng mím môi, khẽ hành lễ, "Nương, con đến thỉnh an người."
Nàng dừng lại một chút, cố nén ý muốn đỡ Kỳ Ấu An dậy, rồi lại nói: "Không biết An An đây là làm sao? Vì sao phải quỳ? An An hai ngày nay vẫn luôn ở bên cạnh con, hẳn là không phạm lỗi gì."
Ninh Phương ném sổ sách xuống, có chút không kiên nhẫn phe phẩy quạt, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện và hòa nhã như thường lệ, vừa ra hiệu cho nàng ngồi xuống, vừa lơ đãng nói: "Ai biết được, dù sao nói chuyện với đứa nhóc con này cũng tốn sức lắm, ta cứ để nó quỳ thôi."
Kỳ Ấu An không dám lên tiếng, sau khi Tống Trạch Lan đứng bên cạnh nàng, nàng càng cảm thấy xấu hổ tột độ, cúi đầu thấp hơn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Tống Trạch Lan hiểu rằng Ninh Phương viện cớ qua loa như vậy là không định nói nguyên nhân, nhưng nàng không thể để Kỳ Ấu An cứ quỳ mãi, chần chừ một lát liền mở miệng: "Nương, bất kể An An đã làm gì, lần này người có thể nể mặt con mà tha cho An An được không?"
Ninh Phương dứt khoát lắc đầu, ra hiệu cho Vương ma ma đỡ nàng ngồi xuống, "Lan Nhi, con không cần lo lắng cho nó, ta biết nó có vết thương trên người, đây không phải chuyện lớn gì, nó còn dám giả dạng Khôn Trạch đi vào doanh trại địch một chuyến, quỳ ở chỗ ta thì tính là gì? Chẳng lẽ ta còn đáng sợ hơn mấy chục vạn quân Nam Man sao?"
Không cho Tống Trạch Lan cơ hội phản ứng, bà lại xua tay, "Lan Nhi con không phải còn phải đi y quán sao? Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, để Tiểu Nguyệt đưa con đi đi."
Tống Trạch Lan không động đậy, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao nhạc mẫu lại tức giận, biết rõ biện giải đã vô ích, liền muốn cùng Kỳ Ấu An quỳ xuống, nhưng nàng đã mang thai lớn, một khi quỳ xuống lại giống như lấy đứa bé ra uy hiếp nhạc mẫu thỏa hiệp, nàng vốn kính trọng trưởng bối nên tuyệt đối không muốn chọc giận Ninh Phương, nhất thời rơi vào thế khó xử.
Vương ma ma cười hiền từ, khuyên nàng, "Phu nhân lần này là thật lòng rồi, đại tiểu thư quỳ xong còn phải vào nhà củi sám hối nửa tháng, phu nhân cầu xin e rằng cũng vô ích, chi bằng phu nhân cứ lo việc của mình, đợi phu nhân nguôi giận, nói không chừng tự mình sẽ tha cho đại tiểu thư trước."
Tống Trạch Lan sững sờ, không dám tin nhìn về phía Ninh Phương, hình phạt như vậy quả thật quá nặng.
Ninh Phương cười càng vui vẻ hơn, nheo mắt ngả người ra sau, thoải mái tựa vào lưng ghế khẽ thở dài: "Bà già nói đúng, Lan Nhi con không cần quản Kỳ Ấu An, cứ coi như nó chưa về là được."
Kỳ Ấu An ho khan một tiếng đầy ngượng ngùng, "Thê tử, nàng đi y quán trước đi, lát nữa ta...ta tự mình thương lượng với nương, nói không chừng rất nhanh là có thể đến y quán tìm nàng rồi."
"Không được, nhà củi vừa bẩn vừa nóng, vạn nhất vết thương bị nhiễm trùng, hậu quả khó lường..."
Sắc mặt Tống Trạch Lan hơi tái, không chần chừ nữa, đẩy Vương ma ma ra liền muốn quỳ xuống, nhưng Vương ma ma dường như đã đoán trước được, vững vàng đỡ nàng dậy, vừa kinh ngạc nói: "Ôi chao, thiếu phu nhân người làm gì vậy, người sao có thể quỳ được? Thân thể người quý giá tuyệt đối không thể như vậy..."
Kỳ Ấu An thấy động tác của nàng, sốt ruột đến mức suýt đứng dậy, "Thê tử nàng đừng như vậy, nương phạt ta, không liên quan đến nàng..."
Tiểu Nguyệt cũng nhanh chóng hoàn hồn từ sự ngây người, cùng Vương ma ma ngăn cản nàng quỳ xuống, giọng nói lo lắng của tiểu nha đầu mơ hồ pha lẫn tiếng khóc, "Phu nhân, người mau cho đại tiểu thư đứng dậy đi, nếu không thiếu phu nhân cũng sẽ quỳ đấy."
Tống Trạch Lan mím môi không nói gì, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, Ninh Phương thì đã đoán trước được sẽ như vậy, từ trên ghế đứng dậy ba bước vòng đến trước mặt nàng, "Lan Nhi con cứ từ từ, nương đồng ý là được, không nhốt tiểu thỏ tinh này vào nhà củi, nhưng thủ đoạn của con quả thật hơi nhẹ, vẫn phải để nó tiếp tục quỳ."
Thấy Ninh Phương không tức giận mà còn nới lỏng, Tống Trạch Lan liền biết điều mà dừng lại, không còn cố chấp quỳ xuống, "Được, con thay An An cảm ơn nương..."
Tống Trạch Lan không đi y quán nữa, cùng Ninh Phương ngồi trong phòng đến tối, còn Kỳ Ấu An thì vẫn quỳ dưới đất, quỳ đến mức đầu gối đau nhức cũng không nhúc nhích chút nào.
Bữa tối lần lượt được dọn lên bàn, Tống mẫu cũng sắp đến dùng bữa, Ninh Phương mới cho phép nàng đứng dậy.
Tống Trạch Lan đỡ nàng đến bàn ăn ngồi xuống, nhìn bộ dạng khập khiễng của nàng, trong lòng hối hận vô cùng, nếu sớm biết bị nhạc mẫu nhìn ra sẽ khiến nàng bị phạt, thì đã không giận dỗi với nàng rồi.
Kỳ Ấu An thì tâm trạng khá tốt, lợi dụng mặt bàn che chắn, lén lút nắm tay nàng, Tống Trạch Lan nghiêng đầu nhìn nàng, thấy khóe môi nàng cong lên cao, cũng nắm chặt tay nàng, nàng liền càng vui hơn, ghé tai thì thầm: "Thê tử, chúng ta coi như đã hòa giải rồi phải không?"
Tống Trạch Lan ừ một tiếng, giữa lông mày khó che giấu vẻ hổ thẹn, "An An, có đau lắm không?"
"Không đau..." Kỳ Ấu An vừa mở miệng, liền nhận ra thê tử không thích mình nói dối che giấu, vội vàng sửa lời, "Hơi đau một chút, nhưng không sao, về bôi thuốc hai ngày chắc là khỏi thôi."
Hai người thân mật sát bên nhau, Ninh Phương coi như không nhìn thấy, đợi Tống mẫu đến thì như thường lệ nói cười cùng dùng bữa, không hề nhắc đến chuyện xảy ra hôm nay.
Dùng bữa xong, Ninh Phương cũng không nói nhiều, liền cho họ về.
Khoảng nửa giờ dùng bữa, tuy không làm giảm đau đầu gối của Kỳ Ấu An, nhưng ít nhất không còn tê chân nữa, nàng lại rất giỏi chịu đau, đi lại cũng như bình thường, không để Tống mẫu phát hiện ra điều gì bất thường.
Sau khi về phòng ngủ, Tống Trạch Lan liền muốn kiểm tra tình trạng vết thương ở đầu gối của Kỳ Ấu An, hai ngày nay tuy có giận dỗi, nhưng Tống Trạch Lan vẫn ba lần một ngày tận tâm thay thuốc cho nàng, vì vậy nàng cũng không làm bộ làm tịch, sau khi trèo lên giường liền vén ống quần lên, bắp chân trắng nõn mềm mại không trải qua nắng gió, vì vậy vết bầm tím ở đầu gối càng thêm chói mắt.
Tống Trạch Lan chỉ nhìn một cái, liền cảm thấy tim đập thình thịch, vội vàng đi lấy thuốc mỡ đến, theo lý mà nói nàng không thể chạm vào các loại thảo dược có tác dụng tan máu bầm, nhưng nàng thật sự cảm thấy áy náy, liền không để Kỳ Ấu An tự bôi thuốc, sau khi cẩn thận xoa thuốc mỡ cho Kỳ Ấu An liền vội vàng đi rửa tay.
Kỳ Ấu An theo xuống giường, như một cái đuôi nhỏ dính lấy nàng, Tống Trạch Lan rửa tay mấy lần, nàng kịp thời đưa khăn tay sạch lên.
Tống Trạch Lan lau khô tay, đặt khăn tay lên mép chậu, "An An, hôm nay nàng quỳ lâu như vậy, hay là nay lên giường nằm nghỉ trước đi? Lát nữa ta tắm xong sẽ đến với nàng."
"Không cần tiêu hóa thức ăn sao?"
Kỳ Ấu An tò mò hỏi một câu, nhưng không cho Tống Trạch Lan cơ hội trả lời, nàng lại ân cần nói: "Thê tử, để ta giúp nàng tắm nhé? Bây giờ nàng đang không tiện..."
Nếu là trước đây, Tống Trạch Lan đang trong cảm giác tội lỗi có lẽ đã đồng ý.
Nhưng thật không may, trước khi nàng đến Bình Nhai Sơn, Tống Trạch Lan vẫn đang trong giai đoạn đầu thai kỳ, và bây giờ lại đang ở giai đoạn cuối, cả hai đều không thích hợp để quan hệ. Tống Trạch Lan không muốn nàng làm ầm ĩ xong lại phải đi ngâm nước lạnh, hơn nữa còn phải bôi thuốc lại. Không đợi nàng nói xong, Tống Trạch Lan đã kiên quyết lắc đầu: "Không cần, có Tiểu Nguyệt các nàng ấy rồi, An An cứ yên tâm đi nghỉ đi."
"...Vậy được rồi."
Kỳ Ấu An đã chịu đựng sự lạnh nhạt của nàng ấy đủ rồi, khó khăn lắm mới làm lành, đương nhiên là ngoan ngoãn vô cùng, thậm chí không đưa ra yêu cầu nào, liền gọi Tiểu Nguyệt các nàng ấy vào hầu hạ thê tử.
Còn mình thì nhanh chóng trở lại giường, nằm thẳng tắp, Tống Trạch Lan buồn cười: "Đừng ngủ quên nhé, đợi ta về giúp nàng thay thuốc."
Kỳ Ấu An nóng lòng về nhà, không lãng phí thời gian dưỡng thương ở Bình Nhai Sơn. Sau mấy ngày này, những vết thương nhỏ cơ bản đã lành, nhưng những chỗ nghiêm trọng vẫn còn đáng sợ. Tống Trạch Lan không cho nàng tắm, chỉ lau người cho nàng khi thay thuốc.
Tuy không thoải mái bằng tắm, nhưng cũng khô ráo hơn nhiều. Thay thuốc xong, Kỳ Ấu An liền mặc nội y sạch sẽ, vui vẻ ôm thê tử vào lòng.
Nàng vẫn chưa buồn ngủ, một lúc sau tay liền không yên phận vuốt ve bụng Tống Trạch Lan đang nhô cao: "Thê tử, tiểu gia hỏa hôm nay có đạp nàng không?"
Tống Trạch Lan vừa định mở miệng, liền nghe Kỳ Ấu An kinh ngạc kêu lên: "Thê tử! Tiểu gia hỏa hình như động rồi, nó có nghe hiểu lời ta nói không?"
"Chắc là không," Tống Trạch Lan bật cười, cũng đưa một tay qua cảm nhận động tĩnh của tiểu gia hỏa: "Ngày thường giờ này ta thường đi dạo tiêu hóa bên ngoài, nó cũng quen hoạt động vào lúc này hơn."
Kỳ Ấu An không nghe nàng giải thích một cách nghiêm túc, cười không ngậm được miệng: "Không, nó nghe hiểu, nó đang chào mẫu thân của mình đấy."
Tống Trạch Lan buồn cười, nhưng cũng thuận theo lời nàng dịu dàng nói: "An An nói đúng, xem ra tiểu gia hỏa rất thích mẫu thân của nó."
Nàng nói đúng vào tâm can Kỳ Ấu An, Kỳ Ấu An không ngừng khen tiểu gia hỏa thông minh, tương tác với tiểu gia hỏa qua bụng. Tống Trạch Lan liền chiều chuộng nàng, cho đến khi ngáp liên tục vì buồn ngủ mới không cho nnagy tiếp tục ngây thơ nữa.
Kỳ Ấu An vẫn còn muốn, được Tống Trạch Lan hứa tối mai cũng cho nàng chơi với tiểu gia hỏa, nàng mới lưu luyến nhắm mắt ngoan ngoãn đi ngủ.
Nàng quá phấn khích, phải mất một lúc lâu mới có chút buồn ngủ, mơ màng nghe thấy tiếng rên rỉ kìm nén của người trong lòng, nàng vội vàng mở mắt ngồi dậy: "Thê tử, nàng sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nàng hoảng hốt xuống giường bật đèn, khi quay lại giường thì thấy thê tử mình đau đến nhíu mày, lập tức lo lắng, định ra ngoài gọi người, Tống Trạch Lan kéo nàng lại, khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ là bị chuột rút ở chân thôi, một lát là khỏi."
Kỳ Ấu An đã về được hai ba ngày, đây là lần đầu tiên gặp chuyện này, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lại nhanh chóng trèo lên giường xoa bóp chân cho thê tử. Nhờ kinh nghiệm thực hành từ Ninh Phương, cả lực và kỹ thuật đều khiến Tống Trạch Lan hài lòng.
Một lúc sau, Tống Trạch Lan cảm thấy khá hơn nhiều, liền ngăn nàng lại, "Được rồi An An, mau ngủ đi."
Kỳ Ấu An lại xoa bóp thêm một lúc mới dừng tay, thổi tắt đèn rồi lên giường, nằm xuống với vẻ mặt buồn bã, "Tống tỷ tỷ, có phải cũng vì đang mang thai tiểu gia hỏa không?"
"Không sao," Tống Trạch Lan khẽ mỉm cười, cẩn thận nghiêng người về phía nàng, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy sự tinh nghịch, "An An không vui sao? Vậy tối mai còn chơi với tiểu gia hỏa không?"
"..."
Kỳ Ấu An bị giọng điệu dịu dàng như đang trêu chọc trẻ con của nàng ấy làm cho đỏ mặt, sự buồn bực trong lòng tan biến hết, nàng phối hợp hừ hừ hai tiếng, ôm thê tử vào lòng, "Không chơi nữa, đứa trẻ nào làm nương thân không thoải mái đều là đứa trẻ hư, không chơi với đứa trẻ hư."
"Tiểu gia hỏa thông minh đáng yêu trong miệng nàng nhanh như vậy đã thành đứa trẻ hư rồi sao?"
Tống Trạch Lan thò tay ra khỏi chăn mỏng véo má nàng, nụ cười trên môi không khỏi sâu thêm vài phần, "An An, nàng thay đổi sắc mặt nhanh thật, có chút đáng sợ."
"Ơ..." Kỳ Ấu An ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại là mình bị thê tử trêu chọc, u oán không thôi, "Vậy xin hỏi Tống tỷ tỷ có bị ta dọa sợ không?"
"Không hề, An An có thất vọng không?"
Tống Trạch Lan trả lời rất thẳng thắn, khiến Kỳ Ấu An càng thêm u oán, kéo tay nàng ra không cho nàng véo nữa, "Ta cứ tưởng mình và Tống tỷ tỷ là cùng một phe, không ngờ thê tử nàng lại cùng tiểu gia hỏa đồng lòng chống lại ta."
Nàng nói rồi, dường như nghĩ đến điều gì đó, có chút không vui, "Không được, Tống tỷ tỷ nàng là thê tử vợ ta, người quan trọng nhất trong lòng vĩnh viễn chỉ có thể là ta, tiểu gia hỏa phải xếp sau ta."
Không nhìn rõ vẻ mặt của nàng ấy, nhưng Tống Trạch Lan đoán chắc chắn nàng ấy đang nhíu mày, ánh mắt không tự chủ được mà dịu dàng hơn, "Được, An An mới là quan trọng nhất."
"À?"
Kỳ Ấu An không tin vào tai mình, nàng quá rõ mình đang vô lý, "Thê tử, nàng nói gì cơ?"
Tống Trạch Lan lại không muốn nói lại lần nữa, im lặng một lát, đột nhiên trở nên áy náy, "An An, xin lỗi, là ta không tốt, hại nàng hôm nay bị nương phạt quỳ..."
Kỳ Ấu An không ngờ nàng đột nhiên nói đến chuyện này, rất nhanh phản ứng lại vội vàng bịt miệng nàng, "Tống tỷ tỷ, không được xin lỗi! Chuyện này đúng là ta làm sai, nương phạt ta là đúng. Người nên nói xin lỗi là ta, là ta làm nàng và nương lo lắng. Hơn nữa hôm nay nếu nàng không giúp ta cầu xin, nương chắc chắn sẽ nhốt ta vào nhà kho, trong nhà kho vừa ngột ngạt vừa nóng, lại còn rất bẩn, nhốt nửa tháng ta chắc chắn sẽ bốc mùi. Thê tử, đến lúc đó nàng có ghét bỏ ta không?"
Tống Trạch Lan thấy nàng thật sự không trách mình, tâm trạng buồn bực cả buổi chiều cuối cùng cũng thả lỏng, không kìm được lại cong mắt, khẽ cười nói, "Sẽ không ghét bỏ An An, đương nhiên, cũng sẽ không để nương thật sự nhốt nàng lại, nương bây giờ đang cưng chiều tiểu gia hỏa lắm, nếu nương nhốt nàng, ta sẽ mang tiểu gia hỏa đến ở cùng nàng trong nhà kho, nương nhất định sẽ mềm lòng."
"Ta biết, hôm nay cũng nhờ phúc của tiểu gia hỏa."
Kỳ Ấu An cũng cười hì hì, mò mẫm trong bóng tối đặt một nụ hôn lên mặt Tống Trạch Lan, "Tỷ tỷ tốt, sau này tiểu gia hỏa ra đời, có thể dạy dỗ nó nhiều hơn không, một khi nương có dấu hiệu muốn phạt ta, thì cứ để nó khóc một trận, hoặc làm ầm ĩ một trận, để bà nội nó không dám phạt ta."
Tống Trạch Lan có chút ngượng, nhưng lý trí vẫn còn, không kìm được trách móc, "An An, nàng thấy người mẫu thân nào lại muốn dạy con mình thành một đứa trẻ hay khóc lóc mè nheo, làm phiền người khác không?"
Dù sao thì nàng cũng không làm được, người khác đại khái cho rằng nàng tính tình ôn hòa, chỉ có nàng mới biết, người mà nàng sẵn lòng cưng chiều và nuông chiều chỉ có tiểu tướng quân. Dạy dỗ đứa trẻ kế thừa y bát của mình, thì nhất định phải nghiêm khắc.
Tống Trạch Lan bây giờ đã nghĩ kỹ đến lúc đó ai sẽ đóng vai ác, ai sẽ đóng vai thiện rồi.
Nghĩ hơi xa rồi, Tống Trạch Lan khẽ thu lại suy nghĩ, mò mẫm nắm lấy tai Kỳ Ấu An, "An An, cuối cùng nói thêm một chuyện nữa, chúng ta sẽ đi ngủ, nếu còn chần chừ nữa thì trời sẽ sáng mất."
"..."
Mặt thê tử cũng thay đổi nhanh thật, đây đâu phải là nói chuyện? Rõ ràng là muốn tính sổ sau.
Kỳ Ấu An cảm nhận được sự đồng ý từ tai mình, thảm thiết mở miệng, "Nàng cứ nói, thê tử nàng cứ nói."
Tống Trạch Lan khó khăn nhịn cười, chậm rãi mới mở miệng, "Nàng còn một chuyện chưa thành thật, lá thư gửi một tháng trước là đang lừa ta đúng không?"
Kỳ Ấu An thảm thiết ừ một tiếng, "Đúng vậy, không muốn nàng lo lắng, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Sau này không được giấu ta nữa, An An làm được không?"
Nàng trả lời như vậy, Tống Trạch Lan cũng không còn bận tâm đến việc lúc trước mình hỏi liệu chiến sự có lại bùng nổ hay không, người này đã thề thốt rằng không lừa dối mình.
Tay Tống đại phu nới lỏng, Kỳ Ấu An lập tức hiểu rằng cửa ải này sắp qua rồi, họ thật sự sắp hòa giải, nàng dốc hết tinh thần, thề thốt, "Được! Nếu không phải nàng đang mang thai, ta còn muốn tìm nàng bàn bạc đối sách, thậm chí còn mong bị thương nhỏ như hạt vừng cũng nói cho nàng biết, để nàng xót xa ta..."
Chương 132
Sau hơn nửa tháng dưỡng thương ở nhà, vết thương của Kỳ Ấu An đã gần như lành hẳn.
Chỉ còn vết thương do mũi tên nghiêm trọng ở ngực cần thay thuốc vài ngày một lần, Tống Trạch Lan không còn cho nàng uống thuốc đắng để điều dưỡng nội tạng nữa, mà bắt đầu pha chế thuốc mỡ trị sẹo cho nàng.
Việc loại bỏ sẹo không thể có hiệu quả trong một hai ngày, cần phải kiên trì lâu dài, đồng thời kết hợp với kỹ thuật xoa bóp đặc biệt để thuốc dễ hấp thụ vào cơ thể hơn.
Tống Trạch Lan không muốn người khác giúp đỡ, nên việc này rơi vào tay nàng, nhưng hai người họ không phải là mối quan hệ đại phu-bệnh nhân đơn thuần, Kỳ Ấu An lại là một kẻ vô lại, thường xuyên trêu chọc nàng đến đỏ mặt tía tai, chỉ muốn ném kem trị sẹo vào lòng nàng rồi bỏ đi.
Nàng ngượng ngùng vô cùng, còn Kỳ Ấu An thì luôn vui vẻ, chỉ mong vết sẹo biến mất chậm hơn một chút.
Ngày hôm đó, sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Tống Trạch Lan theo lệ bảo nàng xuống giường lấy thuốc trị sẹo để bôi cho nàng, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ xa vọng lại gần cửa sổ.
Tống Trạch Lan với thính giác khá nhạy bén mơ hồ nhận ra đó là tiếng bước chân của Ninh Phương, không đợi Kỳ Ấu An mở hộp thuốc, nàng vội vàng nói: "Hình như nương đến rồi, An An mau lấy y phục giúp ta."
Kỳ Ấu An cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không thể phân biệt được là ai, nhưng là nương nàng đến thì chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Tống Trạch Lan vội vàng bao nhiêu thì nàng lại bình tĩnh bấy nhiêu, không vội vàng lấy y phục trên giá rồi quay lại giường, khóe môi nở một nụ cười tinh quái, "Thê tử, nàng hoảng gì chứ? Hai chúng ta có làm gì xấu đâu."
Tống Trạch Lan ôm bụng xuống giường, không rảnh để ý đến lời nói đùa của nàng, "Nương chắc có việc gấp..."
Như để chứng minh lời nàng nói, không đợi nàng dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng thúc giục của Ninh Phương, giọng tuy gấp gáp nhưng cũng hạ thấp giọng hỏi Tiểu Nguyệt hai người đã dậy chưa.
Kỳ Ấu An cũng không nghịch ngợm nữa, vừa giúp nàng mặc y phục vừa lớn tiếng đáp: " Nương, đợi một lát, chúng con ra ngay đây."
Ninh Phương sốt ruột như kiến bò chảo nóng, không thể ngồi yên, đứng ở cửa quạt vù vù, "Đợi cái gì mà đợi, Kỳ Ấu An con mau cút ra đây cho nương, ta có việc muốn bàn với con, Lan Nhi có thể tiếp tục nghỉ ngơi, không cần vội vàng đến y quán, bây giờ bên ngoài đông đúc người chen chúc, xe ngựa không thể đi qua được, lát nữa đi cũng không muộn."
Kỳ Ấu An đang giúp Tống Trạch Lan mặc quần áo thì dừng lại, nhướng mày hiểu ra nói: "Tính ngày thì chắc là Đặng Y áp giải tù binh đi qua thành, mọi người đều ra xem náo nhiệt rồi."
Tống Trạch Lan khẽ mím môi, nàng cũng muốn ra xem tù binh mà tiểu tướng quân bắt được, nhưng bây giờ thân thể nàng ngày càng nặng nề, nếu chen vào đám đông thì thật sự là không biết nặng nhẹ rồi.
Nàng lấy thắt lưng từ tay Kỳ Ấu An, "An An, nàng tự lo liệu cho mình trước đi, ta đi nằm thêm một lát, buổi chiều sẽ không đến y quán nữa, đợi nàng về ta sẽ giúp nàng bôi thuốc."
"Được, ta sẽ về ngay."
Kỳ Ấu An đỡ nàng về giường, rồi lấy một cuốn sách y học mà nàng đang đọc gần đây từ tủ sách đưa cho nàng để giết thời gian, rồi vội vàng khoác áo ngoài ra ngoài.
Nàng là con gái ruột của Ninh Phương, Ninh Phương cũng không giấu giếm nàng, càng không khách sáo với nàng, thấy nàng ra liền nói: "Nương nghe Tiểu Đặng nói số tù binh đó có đến hơn vạn người, nếu áp giải hết về phía Bắc thì chẳng phải rẻ cho Kỳ Triều Yến sao, con để lại cho nương một ít, nương cũng không đòi nhiều, số này là đủ rồi."
Ninh Phương xòe bàn tay ra năm ngón, cười đến mắt híp lại, không còn vẻ vội vàng lúc nãy, "Năm trăm người, nếu thiếu một người, thì sẽ là một cái tát vào mặt con đấy."
Bà vừa nói vừa giơ tay lên, có ý đe dọa, Kỳ Ấu An giả vờ sợ hãi ấn tay bà xuống, "Được được được, con sẽ nói với Đặng Y, nhưng năm trăm người không phải là con số nhỏ, nương phải đề phòng họ làm loạn, những người man di này rất bất an, cần thiết thì nên đánh nên giết, tuyệt đối không được gây ra họa."
Ninh Phương cũng không phải là kẻ ngốc, bà biết mức độ nguy hiểm của những tù binh này lớn đến mức nào, lườm một cái không vui nói: "Nương biết rồi, đến lúc đó sẽ phân tán họ đến các trang trại và đồng cỏ, để quản sự và vệ sĩ trông chừng, sẽ không gây rắc rối cho con đâu. Nương còn định mở thêm một mỏ đá, sau này có tù binh thì cứ trực tiếp đưa đến chỗ nương là được."
Bà dừng lại một chút, rồi lại nở nụ cười, quạt cho Kỳ Ấu An, nói nhỏ nhẹ: "Ấu An à, sau này con sẽ là chỗ dựa của nương, Kỳ Triều Yến ngày xưa có thể khiến nương ngang ngược ở Nam Cảnh, con cũng không thể kém quá nhiều, nếu không thì mặt mũi của nương để đâu?"
"Con chắc chắn sẽ mạnh hơn bà ấy," Kỳ Ấu An không chút do dự, đột nhiên đảo mắt, cười tinh quái: "Nương, hay là con đưa hết số tù binh này cho nương, người bán theo đầu người cho Kỳ Triều Yến, mỗi người một lạng cũng bán được không ít bạc."
"Khụ khụ," Ninh Phương thực sự không ngờ nàng có thể nghĩ ra chiêu độc này, mắt trợn tròn, "Đúng... đúng là một ý hay, nhưng thôi bỏ đi, hoà li lâu như vậy rồi, không muốn dính líu quá nhiều đến nàng ta nữa."
Kỳ Ấu An cũng thấy đó là một ý hay, không muốn dễ dàng từ bỏ, "Vậy thì con sẽ tự mình giữ lại."
"Tùy con, bây giờ đi với nương tìm Tiểu Đặng để đòi người."
Ninh Phương ném quạt cho nàng, còn mình thì vội vàng chỉnh lại y phục cho nàng, rồi kéo nàng đi.
Ra khỏi phủ, liền thấy Đặng Y đứng dưới bóng cây không xa, bên cạnh nàng chỉ có hai binh sĩ, thấy Kỳ Ấu An ra, liền vội vàng đi tới hành lễ, "Kính chào phu nhân, kính chào thiếu tướng quân."
"Tiểu Đặng con khách sáo quá, còn đích thân đến đây một chuyến, những kẻ ngu ngốc không biết điều này cũng không biết mời con vào," Ninh Phương cười mắng một tiếng, rồi ra hiệu cho Kỳ Ấu An mời người vào phủ, "Bên ngoài nóng như vậy, nhìn xem mặt người ta đều đỏ hết rồi, hay là vào uống chén trà giải nhiệt đi, đợi mặt trời lặn xuống một chút rồi hãy lên đường cũng không muộn."
"Đa tạ phu nhân và thiếu tướng quân đã quan tâm, thuộc hạ còn phải đến địa điểm tiếp theo trước khi mặt trời lặn," Đặng Y từ chối ý tốt của nàng, rồi lấy một phong thư dày cộp từ trong lòng ra đưa cho Kỳ Ấu An, "Thiếu tướng quân, đây là quân báo do tướng quân Ninh tổng hợp, xin ngài xem qua."
Kỳ Ấu An cầm trong tay cân nhắc, dở khóc dở cười, nàng không hỏi tại sao không gửi cho Kỳ Triều Yến, gật đầu ừ một tiếng, "Ngươi cho người đưa năm trăm tù binh đến phủ tướng quân, số còn lại đến nơi rồi kiểm kê lại số người sống sót, một tù binh bán cho đại tướng quân với giá năm lạng bạc, số bạc thu được trên đường về mua một ít vật tư, cải thiện bữa ăn cho mọi người."
Khóe miệng Đặng Y không khỏi giật giật, vị thiếu tướng quân này cũng là một tay giỏi trong việc hãm hại đại tướng quân, nhưng nghĩ đến việc cải thiện bữa ăn, nàng không chút do dự đồng ý, lập tức chắp tay, "Thuộc hạ tuân lệnh."
Trước khi đi, Đặng Y lại lấy một gói đồ từ tay binh sĩ đi cùng đưa cho Kỳ Ấu An, "Đây là do tiểu huynh đệ Tịch nhờ thuộc hạ chuyển cho cô nương Tiểu Nguyệt, thiếu tướng quân có thể giúp chuyển giao không?"
"..."
Kỳ Ấu An đã có thể tưởng tượng được Tiểu Nguyệt sẽ phấn khích nhảy múa như thế nào khi nhận được món đồ Tịch Cảnh Thịnh tặng cho nàng, nàng cố nhịn cười, "Được, ta sẽ chuyển cho Tiểu Nguyệt."
Nhìn Đặng Y cưỡi ngựa phi nước đại đi xa, Ninh Phương liền sốt ruột dùng quạt vỗ vỗ cánh tay Kỳ Ấu An, "Ấu An à, con bé Tiểu Nguyệt này có phải cũng sắp có chuyện vui rồi không?"
Kỳ Ấu An nhìn vẻ mặt hóng hớt của bà, cười hì hì, "Nếu nương muốn biết thì có thể đi hỏi Triệu đại nương, nhưng trước đó, nương nên gọi quản gia và hộ vệ, chúng ta cần đến phủ tướng quân một chuyến."
Ninh Phương lại lườm nàng một cái, liếc nhìn phong thư trong tay nàng, "Con cứ làm việc của con đi, những chuyện khác con không cần bận tâm, nương biết phải làm thế nào."
"..."
Kỳ Ấu An trở về sân, không thấy Tiểu Nguyệt và Lê Nhi, liền trực tiếp vào nội thất, "Thê tử, Tiểu Nguyệt đâu rồi?"
Tống Trạch Lan nghe thấy tiếng bước chân còn hơi ngạc nhiên, không ngờ nàng lại về nhanh như vậy, khóe môi không khỏi nở một nụ cười, "Ta bảo Tiểu Nguyệt các nàng ấy ra ngoài xem náo nhiệt rồi, đợi về cũng kể cho ta nghe."
Nàng đặt sách y học xuống, sờ sờ cái bụng ngày càng nặng nề của mình, khẽ thở dài trong lòng, nhưng vẻ mặt lại càng dịu dàng hơn, toát lên vẻ cưng chiều và bất lực khác lạ.
Kỳ Ấu An hiểu ra, đặt gói đồ và quân báo trong tay lên bàn, rồi nhanh chóng đi tới nâng mặt nàng lên hôn một cái, "Để Tống tỷ tỷ chịu thiệt thòi rồi, làm phiền Tống tỷ tỷ nhịn thêm vài ngày nữa, đợi đứa bé ra đời, muốn đi đâu ta cũng sẽ đi cùng nàng."
Tống Trạch Lan đã gần như quen với những cuộc tấn công bất ngờ của nàng, trong phòng không có ai khác, càng lười phí lời để sửa nàng, dù sao nói nàng cũng không sửa, chỉ là không tránh khỏi liếc nàng một cái trách móc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp vì sự chu đáo của nàng, "Sao lại về nhanh vậy? An An, nương không có việc gì muốn bàn với nàng sao?"
"Đã giải quyết xong rồi, nương nhìn trúng những tù binh mà Đặng Y áp giải, vừa hay Đặng Y đang đợi ngoài phủ, ta ra chào hỏi một tiếng rồi về, còn mang về quân báo do Ninh di tổng hợp và gói đồ của Tịch huynh tặng Tiểu Nguyệt, không biết bên trong đựng gì."
Kỳ Ấu An hơi tò mò, ngồi xổm bên giường vừa bóp chân cho nàng vừa cười tinh quái: "Bình Nhai Sơn có thể có thứ gì tốt chứ? Chẳng lẽ không phải là đầu của người man di sao? Đó đúng là đặc sản của Bình Nhai Sơn."
Tống Trạch Lan cố nhịn cười, đưa tay chọc vào giữa trán nàng, "Nói linh tinh gì vậy. Mà sao Ninh di lại gửi quân báo đến chỗ nàng?"
Kỳ Ấu An không né tránh, ngược lại còn nắm lấy đầu ngón tay nàng, cười híp mắt nhìn nàng, " Thê tử, nàng thử đoán xem, cho nàng một gợi ý, liên quan đến cuộc nói chuyện của ta với Ninh di đêm Lâm Nam Chi phân hóa."
Tống Trạch Lan có khả năng ghi nhớ siêu phàm, trí nhớ cũng rất tốt, nghe nàng nói vậy liền nhớ ra ngay, suy nghĩ một chút, " Ninh di không muốn đại tướng quân can thiệp vào chuyện Nam Cảnh sao?"
"Chắc là vậy."
Kỳ Ấu An không rời tay khỏi ngón tay nàng, trả lời có chút lơ đãng, Tống Trạch Lan đợi một lúc không thấy nói gì thêm, buồn cười liếc nhìn chồng thư dày cộp trên bàn, "An An không định mở ra xem sao?"
"Tống tỷ tỷ," Kỳ Ấu An ngẩng đầu, cười ranh mãnh với nàng, "Cái này nàng đoán sai rồi."
Tống Trạch Lan ngẩn người một lát rồi hiểu ra, nếu người trước mặt không có ý nghĩ đó, thì sẽ không giữ lại chúng, mà sẽ để Đặng Y mang cho đại tướng quân rồi.
Nàng trong khoảnh khắc nghĩ rất nhiều, hơi do dự, vẫn hỏi ra, "An An, nàng không ghét xử lý những việc vặt vãnh sao?"
Khi ở Bình Nhai Sơn, Kỳ Ấu An về cơ bản ngoài việc huấn luyện binh lính và ra ngoài tác chiến, hầu hết các công việc quân sự đều giao cho nàng và Triệu Chanh Khê, Ninh Tú, vì vậy, lựa chọn của Kỳ Ấu An thực sự nằm ngoài dự đoán của nàng.
Kỳ Ấu An gật đầu, "Ban đầu ta thực sự chỉ muốn làm một tướng quân bảo vệ đất nước, đợi thiên hạ thái bình thì sẽ cởi giáp quy điền, nhưng bây giờ đã đến bước này... Thê tử, nàng nghĩ ta còn có thể làm một người bình thường sao?"
Tống Trạch Lan mím môi, "Không thể, dù nương có hoà li với đại tướng quân, nàng vẫn là con gái của đại tướng quân. Nếu đại tướng quân lên ngôi hoàng đế, nàng sẽ là hoàng đế tiếp theo, nếu đại tướng quân có con cái khác, lập người khác, nàng càng phải nắm giữ Nam Cảnh trong tay, nếu không tính mạng của cả gia đình chúng ta sẽ nằm trong tay người khác."
"Đúng vậy, vì mạng sống, cũng vì có thực lực đối đầu với Kỳ Triều Yến, quân đội Bình Nhai Sơn ta cũng không định trả lại cho Kỳ Triều Yến nữa, đợi đến mùa thu ta sẽ quay lại Bình Nhai Sơn một chuyến, bàn bạc với Ninh di rồi chiêu mộ thêm binh lính, trận chiến với Bột Đặc Lặc trước đó đã làm ta tổn thất không ít tinh nhuệ, đau lòng chết đi được."
Kỳ Ấu An đấm đấm ngực, làm ra vẻ đau lòng tột độ, Tống Trạch Lan bị nàng chọc cười, "An An, nàng không cảm thấy miễn cưỡng là được."
"Không, Tống tỷ tỷ chắc chắn sẽ giúp ta đúng không?"
Kỳ Ấu An lại nắm lấy tay Tống Trạch Lan, giọng cầu xin, nhưng nụ cười trên mặt lại quá rạng rỡ, khiến Tống Trạch Lan luôn cảm thấy nàng cười có chút không có ý tốt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được lý do, liền gật đầu, "Đó là lẽ tự nhiên, ta và An An phu thê một thể, An An muốn làm gì ta cũng ủng hộ..."
"Thê tử, đây là nàng nói đấy nhé, nàng đã đồng ý giúp ta rồi, không được hối hận."
Không đợi nàng nói xong, Kỳ Ấu An liền nhanh chóng đứng dậy, lấy quân báo đưa cho nàng, " Thê tử, dày như vậy ta không muốn xem, nàng giúp ta xem, chọn những cái quan trọng kể cho ta nghe là được rồi."
Tống Trạch Lan trong khoảnh khắc nghẹn lời, dở khóc dở cười, "...An An, nàng đúng là... đúng là có chút ý đồ xấu xa đều dùng lên người ta rồi."
"Hì hì, thê tử ta cũng không rảnh rỗi đâu, ta bóp chân cho nàng, tối nay nàng chắc chắn sẽ ngủ ngon giấc."
Nói rồi,Kỳ Ấu An liền ân cần đi bóp chân cho nàng, Tống Trạch Lan thấy nàng cố gắng "mua bán ép buộc" như vậy, vừa giận vừa không giận thở dài một hơi, liền cam chịu đi xem quân báo.
Chuyện đã quen làm ở Bình Nhai Sơn, Tống Trạch Lan không hề xa lạ, dùng chút thời gian xem xét kỹ lưỡng một lượt, liền đã sắp xếp ra trọng điểm, rút mấy trang giấy riêng ra đưa cho Kỳ Ấu An, "An An, những cái khác đều là việc thường ngày trong quân, không muốn xem thì thôi, lát nữa đến thư phòng, ta giúp nàng xử lý là được. Nhưng nội dung trên đây khá quan trọng, nàng tốt nhất vẫn nên tự mình xem qua một chút."
Kỳ Ấu An muốn nói mình xoa bóp mỏi tay, nhưng thấy thê tử mình vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng không tiện làm quá lên, "Được, ta xem."
Hai người cùng đến thư phòng, trời đã gần tối, Kỳ Ấu An bảo người hầu đặt nhiều khối băng để hạ nhiệt, lại mở cửa sổ, gió mát thổi vào, thật là thoải mái.
Lại bày trà hoa và bánh ngọt lên bàn, Kỳ Ấu An mới chen vào ngồi cạnh Tống Trạch Lan, Tống Trạch Lan vừa mài mực xong cầm bút viết mấy chữ, cánh tay đột nhiên bị chạm vào, không kịp thu tay, mực đen liền nhỏ xuống giấy loang lổ một mảng lớn, "An An..."
Kỳ Ấu An ho khan một tiếng, vội vàng nhặt giấy vụn vo thành cục ném ra ngoài cửa, lại nhanh chóng trải lại một tờ mới cho nàng, cười ngoan ngoãn và vô tội, "Được rồi, thê tử nàng có thể tiếp tục viết rồi."
Tống Trạch Lan dùng cán bút nhẹ nhàng gõ nàng một cái, trách móc nói: "Dậy đi, đâu phải không có ghế thừa, chen chúc nhau ra thể thống gì?"
"Không dậy, dậy rồi chẳng phải ta làm không công sao?" Kỳ Ấu An lắc đầu như trống bỏi, vô lại như không để ý đến sự đẩy của nàng mà dán chặt hơn, ôm eo nàng, đầu cũng nghiêng tựa vào vai nàng, "Đánh chết cũng không dậy! Ta cứ muốn chen chúc ngồi cùng thê tử."
"An An nàng bận rộn cái gì? Băng là người hầu mang đến, trà bánh cũng là nha hoàn đưa, nàng chỉ mở một cái cửa sổ thôi mà."
Tống Trạch Lan không chút lưu tình vạch trần nàng, Kỳ Ấu An lại không lấy làm xấu hổ, "Dù sao mát mẻ là được rồi."
"Thật sự không dậy?" Tống Trạch Lan nhìn ra ngoài, thấy không có ai đi qua, khóe môi cong lên một nụ cười, giơ bút mực trong tay làm bộ đe dọa, "Vậy thì đừng trách ta vẽ một con mèo hoa lớn lên mặt An An."
Kỳ Ấu An lại đoán chắc nàng sẽ không làm chuyện trẻ con như vậy, nghe vậy ngược lại đưa mặt đến trước mặt nàng, "Đến đây đến đây, có thể bắt đầu từ vẽ râu, bên trái ba sợi, bên phải ba sợi..."
"An An nàng thật kiêu ngạo, chẳng lẽ cho rằng ta không dám?"
Tống Trạch Lan hơi điều chỉnh tư thế, một tay nâng cằm nàng, tay cầm bút liền làm bộ muốn rơi xuống má nàng, Kỳ Ấu An không nhìn ra nàng có một chút dấu hiệu đùa giỡn nào, trong lòng dâng lên một chút hoảng hốt, "Thê...thê tử, nàng dám vẽ ta dám đội nó đi khắp chợ, gặp ai cũng nói Tống đại phu làm chuyện tốt, ta có thể mất mặt, Tống đại phu có thể không?"
"..."
Tống đại phu không thể, Tống đại phu mặt mỏng, Tống Trạch Lan rơi vào im lặng, nàng lại càng nói càng lý lẽ, thậm chí còn lắc cánh tay Tống Trạch Lan thúc giục, "Mau vẽ đi thê tử, lát nữa mặt trời sẽ lặn, đến lúc đó có thể không có mấy người xem."
"...Không vẽ nữa," Tống Trạch Lan sợ mực bắn lên y phục hai người, đặt bút xuống, từ trong quân báo nàng cần xem riêng ra một tờ đưa cho nàng, khóe môi nhuộm ba phần ý cười, "Vẫn là xin An An giải thích ý nghĩa của việc Ninh di đặc biệt chỉ ra ở đây rằng tướng lĩnh man tộc Chử Phượng Tứ thích nữ Càn Nguyên có dung mạo xinh đẹp là gì, chẳng lẽ An An còn định dùng mỹ nhân kế một lần nữa?"
Tống đại phu nhẹ nhàng nói, không thấy dáng vẻ hưng sư vấn tội, nhưng nhìn lại vô cùng trầm ổn và bình tĩnh, sao có thể là lời nói đùa?
"À?" Kỳ Ấu An ngơ ngác, nhưng phản ứng không chậm, chưa kịp nhìn đã vội vàng phủ nhận, "Không không không, sau này sẽ không dùng nữa."
"Tại sao không dùng?" Tống Trạch Lan đẩy mấy tờ giấy mỏng còn lại đến trước mặt nàng, ánh mắt dịu dàng, "An An nàng hãy xem kỹ, nếu không phải vị tướng quân man di tên Chử Phượng Tứ này sau khi Nam Man Vương chết, đã không kháng cự mà dẫn gần mười vạn quân nhanh chóng rời đi, e rằng sẽ không dễ dàng để các nàng sau khi ám sát Nam Man Vương còn có thể chiếm được đại doanh quân Man. Có lẽ vị cô nương họ Chử này bị An An mê hoặc nên mới như vậy, nếu An An chiếm được trái tim nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ dâng Nam Man cho nàng."
Giọng nàng vốn đã ôn hòa nhẹ nhàng, giờ lại hạ thấp vài phần, ẩn chứa chút ý dụ dỗ hiếm thấy, Kỳ Ấu An dở khóc dở cười, luôn cảm thấy thê tử lại lật lại chuyện cũ, nàng vừa khó khăn nhận ra nét chữ nguệch ngoạc lộn xộn của Ninh Tú, vừa hạ giọng cầu xin, "Tống tỷ tỷ, ta thật sự đã nhớ bài học rồi, sau này tuyệt đối sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nàng hãy tha cho ta đi."
Người nào đó miệng nói nhận lỗi, nhưng đầu lại không ngẩng lên, đôi mắt càng dán chặt vào quân báo trong tay, nhìn thế nào cũng thấy qua loa.
Cũng may Tống Trạch Lan không thật lòng muốn lật lại chuyện cũ, nếu không thấy nàng biểu hiện như vậy, có lẽ sẽ càng tức giận hơn.
Tống đại phu vẫn là nhìn ra ngoài thấy không có ai đi qua, mới thả lỏng hành động nhỏ của mình, ngón tay trắng nõn chọc chọc vào má Kỳ Ấu An, cuối cùng lưu luyến nhéo một cái mới rụt tay lại, chậm rãi nói: "Nếu An An cách ta xa một chút, ta chuyên tâm chính sự tự nhiên cũng không có thời gian lật lại chuyện cũ rồi."
"..."
Khi lên đèn, Tiểu Nguyệt và Lê Nhi mới từ bên ngoài trở về, còn Tống Trạch Lan và Kỳ Ấu An đã sớm bỏ việc trong tay khi ánh sáng trong phòng hơi tối vào gần tối, đi ra sân ngắm hoa hóng mát.
Khi chuẩn bị về phòng thì vừa lúc gặp hai nàng, hai tiểu nha đầu trên đường vừa nói vừa cười hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Tống Trạch Lan không khỏi khẽ cười một tiếng, hơi nghiêng đầu nói nhỏ với Kỳ Ấu An: "Cuối cùng cũng về rồi, xem ra bên ngoài thật sự rất thú vị."
"Áp giải tù binh có gì hay ho đâu," Kỳ Ấu An tỏ vẻ khinh thường, "Hai nha đầu này đúng là chưa từng thấy đời."
Nàng không giống Tống Trạch Lan, không cố ý hạ thấp giọng, Tiểu Nguyệt và Lê Nhi lập tức phát hiện ra các nàng, Tiểu Nguyệt không giống Lê Nhi nội liễm và tĩnh lặng, nàng theo tính cách của Triệu đại nương, thẳng thắn và bộc trực, lập tức đáp lại: "Đại tiểu thư mới là chưa từng thấy đời! Áp giải tù binh không có gì hay ho, vậy đưa nô lệ cho dân chúng trong thành thì sao? Đại tiểu thư đã thấy chưa? Đại tiểu thư chắc chắn chưa thấy, nô tỳ hôm nay may mắn được thấy một lần..."
Lê Nhi không nhịn được kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nguyệt Nguyệt, sao muội lại cãi nhau với đại tiểu thư nữa, muội không phải nói đại tiểu thư còn lợi hại hơn Tịch đại ca của muội, là người muội kính trọng nhất sao?"
"Ta..."
Tiểu Nguyệt quả thật đã nói như vậy, hơn nữa không chỉ một lần, nàng lập tức tắt lửa, ấp úng muốn phản bác Lê Nhi, nhưng lại không có gì để phản bác, lặng lẽ cúi đầu không nói gì.
Kỳ Ấu An ngược lại bị nàng khơi dậy sự tò mò, đỡ Tống Trạch Lan đến trước mặt hai nàng, "Tiểu Nguyệt, nói tiếp đi, chuyện gì vậy? Ai đưa nô lệ cho dân chúng trong thành? Ta thật sự chưa từng nghe nói."
Tiểu Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng, dùng khuỷu tay chạm vào Lê Nhi, "Lê Nhi, muội nói với đại tiểu thư đi."
"Tiểu Nguyệt, ngươi không phải là đang xấu hổ đó chứ?"
Kỳ Ấu An tặc lưỡi khen ngợi, Tống Trạch Lan mỉm cười nhẹ nhàng, "Vậy Tiểu Nguyệt muội mau về đi, Tịch đại ca của muội nhờ người gửi đồ cho muội, ta đã để trong phòng muội rồi."
"Thật sao?"
Tiểu Nguyệt quá đỗi ngạc nhiên, không để ý đến lời trêu chọc trong lời nói của Tống Trạch Lan, Tống Trạch Lan khẽ gật đầu, nói là thật, nàng liền vui vẻ chạy đi.
Để lại Lê Nhi một mình đối mặt với đôi phu thê các nàng, Lê Nhi không giỏi ăn nói, cũng có chút rụt rè, sau một lúc mới mở miệng, nhưng vẫn không khó để nghe ra sự phấn khích trong giọng điệu của nàng, "Là phu nhân, phu nhân đã lập cáo thị ở chợ rau Đông phố, dân chúng Hựu Ninh thành sau khi đăng ký ở chỗ phu nhân, nếu đủ điều kiện có thể được trưởng thôn bảo lãnh nhận một tù binh về làm lao động, phu nhân nói những tù binh đó đều là do đại tiểu thư ngài phá đại doanh địch quân mà bắt được, còn nói ngài đã giết Nam Man Vương, bắt được cựu Nam Man Vương, người Man bị ngài dọa vỡ mật, không dám dễ dàng xâm phạm biên giới nữa. Sau này còn bắt được nhiều tù binh hơn, để bà con xây cầu lát đường khai hoang trồng trọt đào mương sửa kênh, để mọi người đều có cuộc sống ấm no hạnh phúc."
Kỳ Ấu An ôm mặt, không biết nên nói gì cho phải, nương nàng phản đối nàng tòng quân như vậy, nàng chưa từng nghĩ nương nàng cũng sẽ tự hào về nàng...
Tống Trạch Lan ngược lại không hề lộ vẻ ngạc nhiên, khóe môi mỉm cười rót cho Lê Nhi một ly trà lạnh, "Nương đã về chưa? Chúng ta đi thăm người đi."
"Về rồi, muội và Nguyệt Nguyệt cùng phu nhân về, phu nhân đi cửa chính bằng xe ngựa, có lẽ sẽ chậm hơn chúng ta một chút, thiếu phu nhân đợi ở đây một lát, lát nữa phu nhân sẽ xuất hiện."
Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, Lê Nhi chơi bên ngoài hơn nửa ngày, quả thật khát khô cổ, sau khi trả lời liền cầm chén trà lên uống, uống liền ba chén, trà trong ấm vốn đã không còn nhiều bị uống cạn sạch, không lãng phí chút nào.
Tống Trạch Lan mỉm cười nhẹ nhàng, bảo nàng về nghỉ ngơi cho tốt, tiện thể mang cả hoa quả trên bàn đá về chia cho Tiểu Nguyệt, coi như thưởng cho hai người các nàng.
Lê Nhi đi chưa được bao lâu, Ninh Phương đã xuất hiện trong sự vây quanh của mọi người, nhìn thấy Kỳ Ấu An và Tống Trạch Lan đi tới, chiếc quạt trong tay dừng lại, giây tiếp theo liền tăng tốc bước chân đi về phía các nàng, "Ấu An Lan Nhi, hai đứa định ra ngoài sao? Tối muộn thế này có chuyện gì không thể đợi đến ngày mai? Lan Nhi con còn một hai tháng nữa là sinh rồi, không thể bất cẩn, nếu không có việc gấp tốt nhất đừng ra ngoài."
"Không phải," Kỳ Ấu An vội vàng nói: "Con nghe Lê Nhi nói nương ở chợ rau..."
Lời nàng chưa dứt, Ninh Phương đã ngắt lời nàng, cười như không cười, "Thì ra hai đứa chặn ta à, có chuyện này, Ấu An con thấy không ổn sao?"
Kỳ Ấu An nghe ra ý nguy hiểm trong giọng điệu của nàng, vội vàng lắc đầu, "Không không không, nương muốn làm gì cũng được, con chỉ muốn nói lần sau người có thể nói trước với con, con đi trông chừng cũng có thể ngăn chặn bọn chúng làm loạn."
Tống Trạch Lan cũng phụ họa gật đầu, "Con và An An chỉ đến thăm nương, bên ngoài nóng như vậy, thật sự làm nương vất vả rồi."
"Mệt thì không mệt, chủ yếu là ồn ào quá, tạm thời cũng có thể chịu được," Ninh Phương không mấy để tâm phất tay, không để ý đến Kỳ Ấu An, cười tươi với Tống Trạch Lan, "Ấu An phải ở bên con, nếu không việc này sẽ giao cho nó."
Nói rồi, nàng như nhớ ra điều gì, sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Phơi nắng mười ngày ở bên ngoài, cái mặt già này e rằng đen không thể nhìn được nữa."
"À?" Kỳ Ấu An có chút không tin vào tai mình, nàng vốn mặt dày cũng bắt đầu đỏ mặt, "Nương, không cần thiết đâu? Lần này là đủ rồi, con không quan tâm đến những hư danh đó, chỉ cần biên cương ổn định, dân chúng có thể sống yên ổn không bị man di quấy nhiễu là được rồi."
"Con không quan tâm nương già này quan tâm," Ninh Phương hừ một tiếng, "Đừng tưởng bà già này không hiểu, lúc trước con bắt sống Nam Man Vương đã là công lớn, trình lên ngự án cũng chắc chắn không thiếu thăng quan tiến chức, nhưng đến chỗ Kỳ Triều Yến này, ngay cả một gợn sóng cũng không nổi lên, lão nương này tuy không biết nàng ta có ý đồ gì, nhưng lão nương này tuyệt đối không thể làm theo ý nàng ta."
Ninh Phương dường như càng nói càng tức giận, quạt trong tay quạt nhanh như bay, "Lão nương này phải tuyên truyền rầm rộ con gái ta anh dũng đến mức nào, ngày mai lại mời thêm vài người kể chuyện, Hựu Ninh thành là cái gì, lão nương này muốn cả nước đều biết con gái ta giỏi hơn mẫu thân, còn lợi hại hơn Kỳ Triều Yến nhiều."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro