Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11. Đối tửu

Chương 11. Đối tửu

Giang Khởi Vũ lật xem trang chủ của vị blogger Chúc Dư này trên trang web từ đầu đến cuối.

Thời gian đăng bài sớm nhất có thể truy ngược là từ mười năm trước.

Mà Chúc Dư cô quen biết, dựa vào hình tượng phán đoán, đại khái khoảng ba mươi tuổi. Nói cách khác, về tuổi tác, Chúc Dư này và Chúc Dư kia không có xung đột.

Hơn nữa, nội dung đăng bài ngoài nói về bóng, còn bao gồm các chủ đề như chuông gió, búp bê hình người, bàn cờ, mỗi chủ đề đều tập trung vào những tin đồn ma quái linh dị.

Điều này hoàn toàn khớp với lời Chúc Dư nói "có sự tò mò tự nhiên đối với những chuyện kỳ lạ linh dị".

Sao trên đời lại có sự trùng hợp như vậy: cái tên hoàn toàn giống nhau, sở thích giống nhau đến kỳ lạ, hơn nữa sở thích này lại khác thường như vậy.

Giang Khởi Vũ cơ bản có thể khẳng định, họ là cùng một người.

Vậy, cô thực sự có thể tin lời Chúc Dư nói sao?

Dù sao thì ít nhất mười năm trước cô ấy đã bắt đầu nghiên cứu những thứ này, trong đó việc tổng hợp về cái bóng cũng bắt đầu từ bảy năm trước, lúc đó Giang Khởi Vũ thậm chí còn chưa đến thế giới này.

Có thể nói, Chúc Dư vô hình trung đã cung cấp cho Giang Khởi Vũ sự giúp đỡ rất lớn. Bởi vì sự tổng hợp của cô ấy không mang theo bất kỳ suy đoán cá nhân nào, mà cực kỳ khách quan, toàn diện, không chỉ sắp xếp theo dòng thời gian mà còn đính kèm nguồn gốc của tất cả tài liệu.

Đến thời điểm này, sự nghi ngờ và xa cách ngày hôm qua đã phai nhạt đi phần nào.

Giang Khởi Vũ thậm chí còn nghĩ: nếu có Chúc Dư ở đây, với sự nhạy bén của cô ấy đối với những chuyện này, liệu có thể giúp mình nhanh chóng khám phá ra những bí ẩn trên người hay không.

Cho dù những lời cô ấy nói không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng chắc chắn sẽ có những điểm đáng học hỏi, chỉ cần mình cẩn thận phân biệt là được.

Chỉ là, hôm qua còn lạnh nhạt đáp lại cô ấy, bây giờ chủ động tiếp cận lại có hơi chút xấu hổ.

Giang Khởi Vũ lại đến phố Bán Thương.

Nhưng không phải đến "Thử Gian" tìm Chúc Dư, mà là vào quán ăn gia đình địa phương ở phố Bán Thương.

Sau khi tỉnh dậy hôm nay, cô đã dành nhiều thời gian để xem lại giấc mơ đêm qua, rồi lại lên mạng xem thông tin của Chúc Dư cả buổi chiều, đến tận năm giờ chiều vẫn chưa ăn gì.

Vậy nên cô đến đây để ăn cơm.

Nếu tình cờ gặp Chúc Dư, Giang Khởi Vũ cũng sẽ trả lời như vậy.

Tuy nhiên, sau khi ăn xong bữa cơm, chẳng có cuộc gặp gỡ tình cờ nào xảy ra cả.

Dù sao cũng không sao cả, bản thân cô đến đây là để ăn cơm mà.

Nhưng sau khi thỏa mãn cơn thèm ăn, cô cũng không vội rời khỏi phố Bán Thương, Giang Khởi Vũ chuyển hướng đến quán rượu nhỏ bên cạnh.

Đã đến đây rồi, chi bằng vào uống một ly, tiện thể quan sát những người dân thị trấn muôn hình muôn vẻ .

Thật lòng mà nói, nếu không phải vì bị thương mà ở lại chỗ Chúc Dư vài ngày, có lẽ cô đã không phát hiện ra quán rượu nhỏ tên là "Bách Đại Quá Khách" (Khách qua đường trong dòng chảy thời gian) này.

Giang Khởi Vũ cho rằng bốn chữ "Bách Đại Quá Khách" được đặt rất hay, đến nỗi hôm qua vừa nhìn thấy, cô đã lập tức quyết định: Trước khi rời khỏi trấn Lai Nguyệt nhất định phải đến đây ngồi.

Thực tế chứng minh, mắt nhìn của cô quả thực phi phàm.

Lúc này là buổi tối, chiếc đèn lồng đỏ lớn treo bên cạnh cửa quán rượu đã sáng lên, bên trái ba chữ viết "Quang Âm Giả", bên phải ba chữ viết "Quá Khách Dã", chiếu sáng cửa hàng không lớn trở nên rất khí phái, lại không mất đi vẻ tiêu sái.

* "Quang Âm Giả, Quá Khách Dã" ngắn gọn nghĩa là "Thời gian trôi, ta chỉ là khách qua đường" kết hợp với bối cảnh tên quán rượu có thể mang nghĩa quán rượu trở thành nơi dừng chân của những vị khách vãng lai" tìm kiếm sự an ủi, sự giải thoát khỏi những lo toan của cuộc đời. (Hanzi, Baidu)

Mở cửa bước vào, thứ đập vào mắt đầu tiên là là một bầu không khí giang hồ nồng đậm - thiết kế ánh sáng nửa sáng nửa tối, bàn ghế gỗ vuông vức được bày biện xen kẽ, những dãy hũ rượu gốm men đen trên giá rượu, cùng với những tấm biển gỗ nhỏ ghi tên rượu treo trên tường, tất cả đều khiến Giang Khởi Vũ như đang lạc vào một bộ phim võ hiệp.

"Tiểu nhị, cho rượu!"

"Vâng, khách quan đến ngay ạ!"

Hai tiếng rao hàng đúng lúc càng đẩy không khí lên đến đỉnh điểm.

Cũng chẳng trách trên con phố tiêu điều như phố Bán Thương mà quán rượu này lại có thể thu hút được lượng khách gần như kín chỗ.

Giang Khởi Vũ đảo mắt nhìn quanh quán, phát hiện chỉ còn lại một bàn trống.

Cô cũng phát hiện ra một bàn chỉ có một vị khách, là Chúc Dư.

Chúc Dư đang nhìn cô.

Giang Khởi Vũ không biết có phải do trong lòng cô có sự hổ thẹn hay không, nên mới sinh ra ảo giác hay không, mà cô lại nhìn thấy trong ánh mắt của Chúc Dư một chút oán trách mơ hồ, như đang trách móc sự lạnh lùng vô cớ của cô.

Lại đến nữa rồi đó.

Cái cảm giác "sắc mê tâm trí" lại đến nữa rồi.

Tuy là cụm từ "sắc mê tâm trí" có lẽ không hoàn toàn thích hợp, nhưng Giang Khởi Vũ cảm thấy cũng xấp xỉ. Vì cứ hễ gặp Chúc Dư là cô lại cảm thấy không nên nghi ngờ cô ấy, càng không nên để cô ấy cảm nhận được sự thay đổi thái độ của mình do nghi ngờ mà ra.

Thậm chí, Giang Khởi Vũ mơ hồ nhận ra, dường như cô không muốn Chúc Dư cảm thấy không vui vì bị nghi ngờ vô căn cứ.

Cô thật sự sắp phát điên rồi.

Cơ chế phòng vệ bên ngoài cảnh báo cô, người đó rất có thể là một đóa anh túc độc hại.

Nhưng cảm tính lại thỉnh thoảng chất vấn cô, sao có thể nhẫn tâm hiểu lầm người đó một cách vô cớ.

Sau khi giằng co, cảm tính chiến thắng.

Giang Khởi Vũ vẫn quyết định, vào lúc đầu óc không tỉnh táo lắm này sẽ đến gần Chúc Dư.

Cô vừa bước đến, vừa cố gắng ghìm cương bên bờ vực. Dù có muốn tiếp cận cô ấy để có cơ hội giải mã những bí ẩn trên người mình thì cũng không nên là lúc này, bây giờ qua đó, chắc chắn lại là cô ấy nói gì, mình tin nấy.

Nhưng mà, tại sao lại không thể tin tưởng cô ấy chứ?

Giang Khởi Vũ đứng thẳng trước mặt Chúc Dư: "Cô có phiền nếu tôi ngồi cùng cô không?"

Chúc Dư lại chậm chạp không trả lời, thậm chí không nhìn cô nữa, cầm ly rượu như thể chẳng có ai xung quanh mình.

Sau khi uống cạn một ly rượu, cô ấy mới đẩy ly rượu trống về phía Giang Khởi Vũ: "Ừm."

Giang Khởi Vũ rất muốn hỏi một câu: "Ừm, là có ý gì? Là phiền hay là muốn tôi giúp cô rót rượu?"

Lời đến miệng nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Bởi vì cô nhớ đến câu trả lời của mình trên WeChat ngày hôm qua.

Nói thế nào nhỉ, đúng là, cũng khá thù dai đấy, rồi lại cũng... đáng yêu một cách kỳ lạ.

Giang Khởi Vũ nhịn cười, vậy thì rót rượu vậy. Cô vươn tay, vượt qua Chúc Dư, cầm lấy bình rượu gốm nhỏ bên tay phải cô ấy, rót cho cô ấy một ly, thấy cô ấy không có ý ngăn cản, lại lấy cho mình một ly rượu rót đầy, rồi mới ngồi xuống.

Hai người cứ thế uống liền mấy chén, chẳng nói với nhau câu nào. Nếu không phải Giang Khởi Vũ giành phần rót rượu, thì trong mắt người ngoài, hai người họ chẳng khác gì người lạ ngồi ghép bàn.

Có lẽ là hơi say, nghi ngờ hay lo lắng gì đó đều bị cả hai gạt sang một bên.

Chúc Dư nhìn vào ly rượu, nói từng chữ một: "Giang, Khởi, Vũ."

"Ơi?" Giang Khởi Vũ rất ít khi nghe thấy ai gọi tên mình, huống chi là với cái giọng hơi say này, như là dùng lông vũ vẽ nhẹ lên tim cô.

Chúc Dư ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô có ngại nếu tôi gọi thẳng tên cô không?"

Với ánh mắt như vậy, Giang Khởi Vũ chỉ có một câu trả lời: "Đương nhiên là không, vậy tôi..."

"Cứ gọi tôi là Chúc Dư là được."

"Được."

Chúc Dư đưa ly của mình ra, khẽ gật đầu, nghiêm túc gọi: "Giang Khởi Vũ."

Giang Khởi Vũ cụng ly với cô, cũng trịnh trọng gọi: "Chúc Dư."

Tiếng leng keng của ly rượu va chạm vang lên, cả hai đều mỉm cười, rồi cùng nhau uống cạn.

Chẳng trách người ta khi nâng ly đổi chén lại hay nói "tình cảm đều ở trong rượu". Giang Khởi Vũ trước đây đều một mình uống rượu, hôm nay cô mới biết câu nói này rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng trong rượu có những gì, thật ra cô cũng không nói ra được một hai ba điều. Cô đơn giản cảm thấy cùng Chúc Dư uống chung mấy chén này, là một sự khởi đầu ngầm hiểu ý nhau giữa hai người.

Hai người đã là mối quan hệ có thể trò chuyện thoải mái mà không cần lo lắng quá đường đột.

Lúc Giang Khởi Vũ rót rượu, Chúc Dư hỏi cô: "Tên của cô, có ý nghĩa gì không?"

Giang Khởi Vũ lắc đầu.

Chúc Dư: "Không có?"

Giang Khởi Vũ thở dài: "Là không biết. Nói thế nào nhỉ, cô cũng đã phát hiện rồi, người như tôi, chỗ nào cũng là bí mật. Hơn nữa đều là những bí mật mà bản thân tôi cũng không biết. Cái tên này, từ lúc tôi có ý thức, đã xuất hiện trong đầu tôi rồi, chắc là ông trời tiện tay cho một cái tên thôi."

Có lẽ là cô tự mình đa tình, Giang Khởi Vũ luôn cảm thấy ánh mắt của Chúc Dư mang theo một tia xót xa, nhưng rất nhanh đã biến mất.

"Tiện tay sao? Nếu vậy vận may của cô không tệ, một cái tên rất có ý thơ."

Lời khen ngợi ngoài dự kiến khiến Giang Khởi Vũ không khỏi bật cười, cũng bước vào chế độ khen ngợi: "Cô cũng không tệ."

Nhưng mà đột nhiên không khí trở nên lạnh lẽo, Chúc Dư không tiếp lời, chỉ uống một ngụm rượu.

Lẽ nào cô ấy nói điều không nên nói?

Giang Khởi Vũ nhìn Chúc Dư với ánh mắt dò hỏi.

Đối phương mới từ từ mở miệng: "Đã nói đến cỡ này rồi, không phải cô cũng nên hỏi ý nghĩa tên tôi à?"

Giang Khởi Vũ: "......."

Cho nên không tiếp lời là vì đang đợi cô hỏi sao?

"Bởi vì, tôi có lẽ đã đoán được rồi."

Chúc Dư khẽ cười: "Ồ? Vậy cô nói thử xem, nếu cô đoán đúng, hôm nay tôi trả tiền, nhưng nếu đoán sai..."

Giang Khởi Vũ tự thấy tỷ lệ thắng của mình rất cao, không đợi cô ấy nói xong: "Vậy tôi sẽ trả."

Nói xong lại cảm thấy không tự nhiên: "Thật ra, tôi đã tìm kiếm tên của cô trên mạng rồi."

Cô cảm thấy như vậy có chút không lịch sự, giống như đang lén nhìn cuộc sống của đối phương vậy.

Nhưng Chúc Dư không có phản ứng gì, có lẽ có chút đắc ý? Nhưng ít nhất không có vẻ phản cảm, đồng thời ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói.

"Cho nên tôi đoán, tên của cô có liên quan đến cây Chúc Dư được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, có lẽ là cha mẹ cô hy vọng cô năm nào cũng dư dả, cơm áo không lo?"

Chúc Dư gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Nửa đúng nửa sai."

Giang Khởi Vũ: "Nghĩa là gì?"

Chúc Dư: "Ý thì là vậy, nhưng không phải cha mẹ tôi hy vọng mà là tôi tự mình hy vọng."

Thấy Giang Khởi Vũ khó giấu được vẻ nghi hoặc, cô tiếp tục bổ sung: "Tên này là tôi tự đặt, tôi là trẻ mồ côi, hồi nhỏ ít nhiều cũng bị ức hiếp... nên mới đặt cái tên này, ít nhất có thể có chút hy vọng sống..."

Khi nói những điều này, cô ấy thỉnh thoảng lại uống một ly rượu, tuy rằng luôn mang theo nụ cười trên môi, nhưng lại khiến Giang Khởi Vũ không thể cười nổi.

"Sao vậy? Cô định bắt đầu thương hại tôi à?"

Giang Khởi Vũ cẩn thận sắp xếp ngôn từ của mình, sợ có chỗ không thỏa đáng: "Sau khi nghe những điều này, tôi quả thật không thể không động lòng, nhưng sẽ không thương hại cô. Tôi nói thật đấy, bởi vì dù là trẻ mồ côi, cô cũng tự chăm sóc bản thân rất tốt, đúng không?"

"Đúng, cô nói đúng." Chúc Dư cười rất rạng rỡ, là nụ cười chân thành nhất mà Giang Khởi Vũ từng thấy kể từ khi quen biết cô ấy, nhưng chẳng bao lâu sau lại bị một cảm xúc không tên thay thế, giống như tiếc nuối, lại giống như đáng tiếc, ngay cả giọng nói cũng nhẹ đi, "Nếu cô..."

Mãi không nghe thấy vế sau, Giang Khởi Vũ hỏi: "Nếu tôi sao?"

Dường như những cảm xúc trào dâng vừa rồi chỉ là ảo giác của Giang Khởi Vũ, Chúc Dư cười ranh mãnh: "Nếu tôi nói cô như vậy tính là thua rồi, cô phải trả tiền thì sao?"

Giang Khởi Vũ ngẩn người, vừa rồi chủ đề có chút nặng nề, đến nỗi cô không ngờ Chúc Dư lại có thể quay lại vụ cá cược này.

Tuy nói có chút không phục, nửa đúng nửa sai sao lại tính là cô thua, nhưng cũng chỉ là trả tiền một bữa, cũng không có gì to tát.

Thế là sảng khoái đáp lời: "Được thôi, dù sao cũng đã ở nhờ cô mấy ngày, nhận ân tình của cô, cô nói gì cũng được."

Nhân tiện nói đến nhận ân tình, Giang Khởi Vũ vẫn quyết định xác nhận một chút, cô mở điện thoại, từ lịch sử duyệt web buổi chiều tìm ra trang chủ của Chúc Dư trên một trang web nào đó, đưa cho người đối diện trông có vẻ say khướt nhưng vẫn không buông ly rượu.

Say rồi chắc là dễ nói thật hơn nhỉ? Vậy cô làm vậy có tính là thừa cơ không?

Mặc kệ, phải tận dụng thời cơ.

"Đây là cô sao?" Giang Khởi Vũ vô thức hạ giọng, nghe có chút ý dụ dỗ.

Chúc Dư chỉ liếc xéo một cái: "Không ngờ cô cũng tìm được đấy, phải, là tôi."

Giang Khởi Vũ khẽ nói: "Hóa ra cô thật sự hứng thú với những thứ đó đến vậy."

Thấy sắc mặt Chúc Dư thay đổi, Giang Khởi Vũ đoán rằng câu nói này của mình rất có thể sẽ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp kéo dài suốt buổi tối, nhưng cô đã không thể thu hồi lại được.

Chúc Dư cười khẩy: "Nếu không chẳng lẽ cô tưởng tôi đang lừa cô sao? Ồ, đúng rồi, cô quả thật luôn nghi ngờ như vậy."

Cuối cùng thì lớp giấy dán cửa sổ này cũng bị chọc thủng.

Giang Khởi Vũ bỗng chốc không nói nên lời.

Chúc Dư cũng không ngừng lời trách móc: "Có lẽ, mỗi lời tôi nói cô đều không thực sự tin tưởng phải không? Dù là vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ, bề ngoài nhìn rất hòa hợp, nhưng thực ra, trong lòng cô đều đang lặp đi lặp lại cân nhắc từng lời tôi nói có đáng tin hay không, đúng không?"

Có lẽ cô ấy thật sự đã hơi say rồi, không thể như lúc tỉnh táo đểmà che giấu được sự tủi thân vì bị người mà miệng luôn nói sẽ báo đáp mình nghi ngờ vô cớ.

Giang Khởi Vũ rất muốn phủ nhận. Cô muốn nói mình không hề có nhiều nghi kỵ đến vậy trong quá trình trò chuyện vừa rồi, cô chỉ bắt đầu xem xét lại, nghi ngờ sau khi hai người tách ra...

Nhưng nói vậy, dường như cũng không tốt hơn.

Thế là chỉ có im lặng, chỉ có ngầm thừa nhận.

"Cô không tin tôi, nhưng lại muốn lợi dụng tôi, đúng không?"

Giang Khởi Vũ vẫn không thể phủ nhận, chỉ có thể né tránh ánh mắt của Chúc Dư.

Sau khi giằng co hồi lâu, cô thấy Chúc Dư đẩy mạnh bình rượu về phía mình, lạnh lùng nói: "Đều cho cô đấy."

Rồi cô ấy quay đầu bước đi, bước chân có chút loạng choạng.

-----

Chúc Dư: Dỗi quá là dỗi

Giang Khởi Vũ: Xin lỗi vịu ơ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro