Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Việc hai người này trở về phòng sau đó làm gì, Yển Phong không cần đoán cũng biết. Nhìn Triều Từ khoảng nửa giờ sau liền bước ra khỏi phòng ngủ của Lục Kim là rõ, chắc chắn mọi chuyện vẫn cứ như trước kia.

Chắc chắn là cô không ăn nàng, Lục Kim dù có tự dâng mình cô cũng sẽ không cắn Lục Kim nửa miếng.

Yển Phong nghĩ bằng tóc cũng biết, Triều Từ không những không mở miệng, mà còn chắc chắn đã đưa bảo bối nhỏ của mình lên giường an toàn tuyệt đối, ra vẻ không có dục vọng trần tục mà giúp nàng thay bộ đồ ngủ thoải mái, dễ chịu, sau đó ngồi ở mép giường lặng lẽ ở bên nàng.

Chờ nàng yên ổn ngủ say, cô đắp chăn cho nàng, thay hoa trong phòng, sắp xếp ổn thỏa mọi chi tiết. Chắc chắn sau khi Lục Kim thức dậy vào sáng mai, mọi thứ xung quanh sẽ mang đến cho nàng sự bình yên và dễ chịu. Triều Từ chỉ lúc đó mới một mình rời đi.

Nhiều năm như thế, Lục Kim luân hồi chuyển thế hết đời này sang đời khác, Triều Từ vẫn làm như vậy. Đến Nghiêm Phong còn nhìn mãi thành quen, cũng không biết cô làm cách nào mà kiên trì được.

Giờ thấy Lục Kim bình yên vô sự xuất hiện trước mắt, Yển Phong không hề kinh ngạc chút nào.

Tiểu Túc tối qua đã vội vàng đi làm việc không ngừng nghỉ. Triều Từ bảo Yển Phong về nghỉ ngơi. Yển Phong ngoài miệng đồng ý, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây ít nhiều cũng có chút không yên tâm. Cả đêm qua, cô liền uống rượu ở ban công, nhìn trời đêm đen kịt, đề phòng những yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong nơi sâu thẳm của bóng tối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Ngoại trừ tiện tay bóp chết mấy yêu quái nhỏ ngửi thấy hơi thở Lục Kim bị bản năng mê hoặc mà đến, cả đêm không có chuyện gì.

Xem ra người giấu mặt phía sau rất vững vàng.

Chờ Lục Kim tỉnh, Yển Phong cảm nhận thấy hơi thở của Triều Từ, người đã biến mất cả đêm, cũng đi cùng Lục Kim mà về lại Nhân giới.

Nơi nào có Lục Kim là có cô.

Dọn dẹp xong tất cả chai rượu trong tầm tay, đi xuống lầu, Yển Phong không khỏi cảm thấy buồn cười. Bạn già của cô này dù là yêu thú thượng cổ nhưng rốt cuộc vẫn là loài chó, có khi làm ra những chuyện thật không dám nhìn.

"Tôi đến đưa chút đồ cho Triều Từ, giờ đi ngay đây."

Lúc này đối mặt với Lục Kim, Yển Phong cũng không muốn để lộ thân phận không phải con người của mình.

Lục Kim rất rõ quan hệ xã giao của Triều Từ trong giới giải trí, không phải vô cớ chú ý suốt bao năm qua. Nhưng nàng cũng không ngờ Triều Từ và Nghiêm Phong, hai người bề ngoài hoàn toàn không liên quan gì nhau, lại là bạn bè, lại còn là bạn bè có thể tùy ý ra vào căn nhà quạnh quẽ này.

Lúc Yển Phong định đi, cửa phòng ngủ Triều Từ mở ra.

Triều Từ đứng trong khung cửa trông khí sắc cũng không tồi, chỉ là sắc mặt vẫn hơi tái nhợt một chút, trông như thể sợ lạnh. Ngoài váy ngủ, cô còn khoác thêm một chiếc áo khoác cổ đứng. Cổ áo dày nặng dựng lên, vừa lúc che kín mít cổ cô.

Bên trong mặc là chiếc váy lụa dài có màu rất gần với màu môi cô. Trông chất liệu giống hệt cái Lục Kim đang mặc, chẳng qua không có nhiều hoa văn thỏ con đáng yêu như vậy, trưởng thành và quyến rũ hơn, tôn lên vẻ duyên dáng, yêu kiều của cô.

Có lẽ vẫn còn hơi uể oải, Triều Từ mỉm cười dựa vào khung cửa, mí mắt hơi nhắm lại, cả người toát ra hơi thở lười biếng của người vừa tỉnh giấc.

"Nghiêm Phong  đi ngay sao? Không ở lại ăn bữa cơm đạm bạc?"

Yển Phong liếc nhìn phần ăn sáng của riêng Lục Kim trên bàn ăn, thầm lườm nguýt trong lòng. Từ khi cô ấy quen biết Triều Từ đến nay, liền biết cô bị tà chú quấn lấy, không ăn không uống, cho nên chưa từng ăn gì trước mặt nàng. Dù quen nhau ngàn năm, Yển Phong cũng chưa từng có suy nghĩ muốn "ăn cơm" cùng Triều Từ.

Cô ấy tự nhiên cũng hiểu lời này của Triều Từ chẳng qua chỉ là muốn giữ cho tình huống trước mặt Lục Kim dừng lại ở quy tắc xã giao thông thường của con người, không khiến nàng khó xử.

Quả thật là chu đáo mọi mặt.

"Không cần." Yển Phong nói, "Tôi rất bận. Có việc thì liên lạc sau đi, Triều Từ."

Nói xong, Yển Phong liền rời đi.

Lục Kim nhìn theo Yển Phong ra khỏi cửa, vẻ mặt có hơi căng thẳng.

Triều Từ nói với nàng: "Lục tiểu thư đừng sợ, cô ấy có hơi hung dữ, nhưng không có ý xấu."

"Ừm... tôi không sợ."

Vốn dĩ Lục Kim định nói "Tôi sẽ không sợ bạn của cô", nhưng câu này có vẻ hơi thân mật, dù hai người quả thực hôm qua có tiếp xúc thân thể, và nàng đã biết bí mật của Triều Từ. Chính vì thế, mối quan hệ giữa hai người trở nên càng thêm khó nói. Lục Kim rốt cuộc chỉ mới hai mươi tuổi, chưa từng yêu đương, nhất thời không biết phải đối ứng với mối quan hệ hiện tại thế nào, cũng không biết Triều Từ giờ đang nghĩ gì. Lục Kim nghĩ đến cảm giác cô ôm nàng chặt chẽ hôm qua, thoáng chốc không dám nhìn cô, vội vàng dời ánh mắt đi.

"Thế thì tốt rồi." May mắn Triều Từ không định làm Lục Kim khó xử, nhanh chóng chuyển đề tài: "Lục tiểu thư bây giờ cảm thấy thế nào, còn cảm thấy khó chịu không?"

Lúc mới vừa rời giường quả thực có hơi khó chịu, giờ vận động một lát thì đỡ hơn. Lục Kim vẫn nhìn xuống đất, không biết mặt mình có dấu hiệu bị đỏ lên không, lắc đầu nói: "Không có cảm giác gì không ổn."

Triều Từ lặng lẽ nhìn hàng mi dài nhỏ phủ đầy ánh nắng của nàng, sau đó gật đầu với nàng, đi về phía bàn ăn: "Thế thì tốt rồi, Lục tiểu thư có thể ăn sáng lót dạ trước đi. Vì chuyện xảy ra hôm qua, tôi dự đoán khẩu vị cô chưa chắc đã tốt, cho nên bữa sáng hôm nay chuẩn bị một ít cháo trắng và rau xào dễ ăn, hợp khẩu vị hơn..."

"Cô thì sao?" Lục Kim có hơi sốt ruột mà ngắt lời lời giới thiệu bữa sáng bình thản của cô. Triều Từ quay đầu lại nhìn nàng.

"Hôm qua cô bị thương nặng như vậy, bây giờ thế nào, đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Đôi mắt xinh đẹp của Lục Kim, khi đối diện với người không thích thì lạnh như băng giá, khiến người ta khó mà bước tiếp. Nhưng đối diện với người mình thích, nó rất tự nhiên phủ một tầng trong suốt, cùng với giọng nói mềm mại, vừa lúc mang theo vẻ thẹn thùng, ngượng nghịu.

Triều Từ cười nhạt nói: "Có Lục tiểu thư giúp tôi chữa trị, nói không tốt thì thật là vô phép."

Lục Kim hơi ngây người, không biết Triều Từ nói là thật lòng, hay chỉ là một câu nói đùa an ủi nàng.

Lục Kim đi cùng Triều Từ chậm rãi về phía bàn ăn, nhìn trên mặt bàn đặt một bát cháo rắc một ít ruốc, sáu món ăn nhỏ tinh xảo đựng trong đĩa nhỏ, xếp thẳng tắp thành một vòng cung tròn, quanh bát cháo. Bát và thìa đều có hoa văn con thỏ. Lục Kim lặng lẽ nhìn đôi dép thỏ thỏ dưới chân, có một thoáng im lặng.

Triều Từ có sở thích kỳ lạ gì sao? Triều Từ vẫn ở bên nàng đến trước bàn ăn nhưng không có ý định ăn, lặng lẽ giúp nàng mang cà phê tới. Sau khi đặt xuống, Lục Kim mới uống được vài ngụm cháo, cô lại mang món tráng miệng tới.

"Chuyện giải Kim Đồng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất bị người có dã tâm trộm đi trước đây, cô hẳn là đã biết rồi chứ?" Triều Từ nhẹ nhàng đặt đĩa nhỏ đựng món tráng miệng lên mặt bàn.

Lục Kim lập tức gật đầu, kể lại không giấu giếm với Triều Từ việc nàng đột nhiên có thể nghe được tiếng người từ xa cho đến việc theo dấu đi đến chung cư S khách sạn.

Triều Từ vừa nghiêm túc nghe nàng nói, vừa dùng một muỗng nhỏ múc mật hoa quế màu hổ phách từ lọ thủy tinh nhỏ ra, mật hoa quế sánh đặc từ từ đổ trên một miếng bánh gạo nhỏ trắng mềm còn nóng hổi, khiến người ta thèm thuồng.

"Triều tiểu thư." Lục Kim có hơi bất an hỏi cô, "Tôi có thể nghe được động tĩnh cách trăm mét, lại còn có thể chữa trị, cho nên tôi cũng không phải là người thường sao? Tôi và cô... là, cùng loài sao?"

Phủ sợi mật hoa quế cuối cùng lên bánh gạo, không lãng phí chút xíu nào.

Triều Từ đặt thìa sang một bên, đồng thời ngẩng mắt lên, nhìn về phía Lục Kim. Thấy trong đôi mắt tròn của nàng tràn đầy cảm xúc phức tạp, hình ảnh gặp nhau lần đầu với Lục Kim từ rất lâu, rất lâu trước kia tự động hiện ra trong đầu cô.

Dù đã qua mấy ngàn năm, mỗi lần hồi ức, Triều Từ cũng có thể nhớ lại rõ ràng mọi chi tiết của buổi chiều sau cơn mưa đó: chân trời hồng rực, bầu trời trong xanh như vừa được rửa sạch, hương thơm cỏ cây dường như vẫn còn vương vấn trên đầu mũi. Cô gặp được chú thỏ con định mệnh sẽ gặp đó.

Vừa mới mưa xong, khắp nơi vẫn còn ẩm ướt, cục tuyết nhỏ bé kia nằm trên một tảng đá lớn không hề nhúc nhích. Lông nó lại chỉ hơi ẩm ướt một chút hơi nước, không hề trông thảm hại, ngược lại béo mũm mĩm rất đáng yêu. Phàm là động vật ăn thịt, e rằng đều không thể cưỡng lại một bữa trưa béo bở như thế.

Khi đó Triều Từ vẫn có thể ăn uống thoải mái, nhưng hoàn toàn không có khẩu vị với vạn vật thế gian này, căn bản không bận tâm thứ ăn vào là gì. Chỉ khi cảm giác đói khát thật sự không thể chịu nổi, cô tiện tay bắt được gì ăn nấy, cực kỳ qua loa lấp đầy cái bụng. Cô không nói chuyện với bất kỳ ai, một mình ở trong hang núi lạnh lẽo đen kịt không có vật gì, sống những ngày không khác gì cái chết. Tự do ngoài tộc mẫu, Triều Từ đúng như một linh hồn cô độc, mờ mịt trong trời đất.

Triều Từ không biết con thỏ ngốc trước mắt này từ đâu tới, tại sao lại ở địa phận của tông tộc cô. Cô tùy ý bóp một miếng thịt mềm sau gáy cục bông nhỏ, nhấc nó lên.

Chú thỏ con nặng trịch, làm trĩu cả tay. Ban đầu, con thỏ ngốc này lơ mơ nhắm mắt lại, lúc này bị nhấc lên, trong lúc lơ mơ mở đôi mắt tròn như hạt đậu ra, đột nhiên nhìn rõ người nắm mình lại là thiên địch. Sợ hãi đến mức lập tức điên cuồng đạp chân trong không trung!

Đáng tiếc dù nó đạp thế nào cũng không thoát khỏi hai ngón tay Triều Từ. Cuối cùng, nó sợ đến co rúm lại, run rẩy không ngừng, ô ô khóc lên.

Triều Từ còn chưa làm gì hết: "..."

Tiếng "phụt" nho nhỏ, con thỏ con chưa hết hồn co rúm lại rồi lăn ra một viên phân. Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, lăn đến chân Triều Từ.

Triều Từ: "............"

Triều Từ, người vốn luôn ưa sạch sẽ, hận không thể ngay lập tức ném con thỏ nhỏ dơ bẩn mà hễ căng thẳng là không kiểm soát được việc đại tiện này ra ngoài!

...

Không ngờ, cục lông nhỏ năm đó vừa chạm vào là co rúm hết lại, giờ phút này ngồi đối diện với cô, lại có thể cảm thấy cô và thiên địch là cùng loài.

Lục Kim đã luân hồi thành người đang nghiêm túc nghi ngờ, trong mắt Triều Từ lại trở thành một kiểu ngây thơ đáng yêu khác. Triều Từ không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại không kìm được nở nụ cười dịu dàng.

Lục Kim khó hiểu: "... Cô cười cái gì?"

"Xin lỗi." Triều Từ nhanh chóng thu lại suy nghĩ, đẩy chiếc đĩa nhỏ màu ánh trăng đựng bánh gạo về phía Lục Kim, "Nghĩ đến một vài chuyện thú vị."

Lục Kim: "..."

"Lục tiểu thư, cô có lẽ nghĩ quá nhiều rồi. Giống như tôi nói trước đây, cô chắc là không cẩn thận bị nhiễm yêu khí, mới có một số năng lực kỳ lạ."

"Đơn giản chỉ là bị nhiễm yêu khí? Không phải năng lực của chính em?"

"Lục tiểu thư sinh ra và lớn lên ở Nhân giới. 20 năm qua, cô đã sống như thế nào, cô có phải là một con người bình thường không, tôi nghĩ cô hẳn phải rõ hơn tôi."

Triều Từ nói rất chính xác, khiến ý tưởng Lục Kim gần như đã khẳng định mình không phải là người thường lại bắt đầu lung lay.

Quả thực như Triều Từ nói, con đường trưởng thành của nàng ngoại trừ hơi thảm một chút ra, quả thực không khác biệt gì người thường. Thỉnh thoảng có một số tình trạng mất trí nhớ, cũng có thể là kết quả của việc các yêu quái như Triều Từ quậy phá ở Nhân giới, không muốn để lại bằng chứng, và người thường vô tình bị cuốn vào bị xóa đi một phần ký ức một cách mạnh mẽ. Từ nhỏ đến lớn xem qua không ít tiểu thuyết và phim ảnh đều có tình tiết tương tự. Lục Kim nhanh chóng tự mình sắp xếp ổn thỏa mọi logic, chấp nhận lời Triều Từ nói.

Quan trọng hơn là, Triều Từ không có lý do gì để lừa nàng, có đúng không?

Lục Kim ăn xong cháo trắng rau xào, nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn thanh tú. Lúc suy nghĩ, nàng rất tự nhiên đón lấy chiếc nĩa nhỏ ăn tráng miệng Triều Từ đưa cho: "Nhưng mà, Triều tiểu thư, nếu Dương Thư Kỳ là yêu tinh mê hoặc gì đó, thì cô ta là yêu quái đúng không? Yêu quái tại sao lại thèm muốn giải thưởng Bảng Phong chứ? Là yêu quái, tại sao cô ta lại chấp niệm với danh và lợi của thế giới loài người? Thậm chí vì để đạt được một giải thưởng, không tiếc dùng mị thuật để mê hoặc con người?"

Triều Từ không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lục Kim: "Gần đây Lục tiểu thư hẳn là đã phát hiện rồi, rất nhiều người trong giới xung quanh cô đều như hổ rình mồi."

"Đúng vậy, tại sao? Cảm giác những người em tiếp xúc trong công việc gần đây đều không được bình thường lắm." Lục Kim nghĩ đến một sự việc: "Hôm qua lúc Dương Thư Kỳ tấn công tôi, cô ta nói tôi, nói tôi là cái gì... Lô đỉnh."

Nghe thấy từ này, vẻ mặt Triều Từ hơi tối sầm lại.

Lục Kim tự nhiên cũng hiểu rõ từ này có ý nghĩa gì. Lúc tuổi dậy thì, nàng từng thấy từ này trong một số tiểu thuyết kỳ lạ. Đó là công cụ giúp tăng pháp lực khi song tu, một vật dùng xong là vứt thôi, không hề có chút tôn nghiêm nào. Không ngờ Lục Kim có ngày lại trở thành thứ như vậy. Chuyện này khiến nàng vô cùng khó chịu.

"Dương Thư Kỳ còn nói, 'dù là đại nhân kia, cũng muốn dùng lô đỉnh như ta'. Nhớ tới những lời này, toàn thân Lục Kim dựng cả tóc gáy: "Cô ta nói 'đại nhân kia' là ai? Là yêu ma tà dâm gì sao? Tại sao lại muốn tôi làm lô đỉnh gì đó?"

Người đang ngồi đối diện Lục Kim, "vị đại nhân kia", nghe được những lời này, ho khan khan hai tiếng: "Khụ khụ, Lục tiểu thư, tôi cảm thấy chuyện này ít nhiều có chút hiểu lầm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro