Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Lục Kim đi theo cô về nhà, vừa mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức.

Lục Kim cánh mũi khẽ động đậy, thơm quá, đây là mùi mì cá vàng rau tuyết sao?

Lục Kim vô thức nhìn về phía phòng ăn, trên bàn cơm đầy ắp bát đĩa, cùng một chiếc nồi hầm bằng đất nung có nắp.

Hơi nóng bay lượn cho thấy món ăn vừa nấu xong, nhưng lạ lùng là Lục Kim vẫn không thấy bóng dáng người làm nào...

Cái cảm giác kỳ lạ đó lại đến, lẽ nào là Triều Từ vừa vào cửa đã làm xong ư?

Nếu là nấu xong rồi mới đến đón nàng, thời gian trên đường món ăn đã nguội ngắt rồi.

Lục Kim cảm thấy mình dường như bị cảm xúc lo âu kìm kẹp, luôn nghĩ đến những chuyện hoang đường, thần bí.

Có lẽ, là cô giúp việc nấu xong rồi đi về.

Qua khoảng thời gian sống cùng nhau này, Lục Kim cảm nhận được Triều Từ là người có cảm giác ranh giới rất rõ ràng, ngay cả cô giúp việc thường xuyên trong nhà e rằng cũng sẽ không quá thân cận, làm xong cơm đi thẳng có vẻ rất hợp với không khí nhà Triều Từ.

Bước vào phòng ấm áp, đèn tự động bật sáng, Triều Từ treo áo khoác ở móc áo cạnh cửa, quay đầu lại nhìn Lục Kim, dừng lại một lát, dường như đang chờ nàng mang áo khoác đến cùng treo lên, vô cùng tự nhiên.

Thường xuyên Triều Từ lại thể hiện ra kiểu sống chung như vợ chồng già rất kỳ lạ, không thân cận đến mức này, bản thân nàng cũng có tay, cởi ra rồi tự mình treo lên.

Không chỉ Triều Từ có cảm giác ranh giới, Lục Kim trong lòng cũng sẽ vạch ra một giới tuyến rõ ràng.

Đặc biệt là hiện tại Triều Từ thật sự thành "người bao bọc" nàng, nhiệt tình với "người bao bọc" có nghi ngờ là nịnh hót, Lục Kim từ trước đến nay không muốn đoán ý thích ghét của người khác để làm hài lòng. Nàng ở khoản nịnh bợ này hoàn toàn không giỏi, nếu thật làm vậy cũng rất dễ lộ sơ hở, bản thân xấu hổ mà người khác cũng thấy không thoải mái.

Nhưng mà... Lục Kim lén nhìn Triều Từ một cái, không nghi ngờ gì Triều Từ đang giúp nàng, nếu cứ tránh né quá thẳng thừng, có phải cũng có chút không phân biệt phải trái, không biết ơn không?

Hay là nói, biểu hiện chút thuận theo thích hợp sẽ tốt hơn?

"Rửa tay đi ăn cơm." Triều Từ đối với chuyện móc áo khoác của mình cũng không bận tâm, rửa tay xong rồi rất tự nhiên gọi Lục Kim qua đó rửa.

Nói xong, chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của Lục Kim, Triều Từ hơi khựng lại.

Triều Từ nghĩ thầm: Chết rồi, hình như lại vô tình để lộ dáng vẻ người vợ.

Lục Kim trong lòng lại nghĩ: Cô ấy cái giọng gia trưởng gì thế này? Là mẹ đang dạy dỗ con gái sao? Lại xem tôi như con nít à?

Nhưng mà trước khi ăn cơm chắc chắn phải rửa tay, mặc kệ Lục Kim có làu bàu thế nào cũng chỉ có thể nghe theo lời Triều Từ đi rửa cho sạch.

Rửa xong, vừa ngước mắt lên, phát hiện bên tay trái ở độ cao rất tiện lợi để lấy có dán một hộp khăn giấy, tờ ngoài cùng đã được rút ra một nửa.

"Bên trái cùng là kem dưỡng da tay."

Triều Từ một bên bày biện bát đũa một bên nhắc Lục Kim, đồng thời tắt đi vòng lửa xanh thẫm xung quanh chiếc nồi hầm mà chỉ mình cô mới thấy, canh gà hơi sôi trong nồi chậm rãi dịu lại, hương thơm đậm đà làm căn nhà lạnh lẽo lâu ngày này tăng thêm một phần ấm áp hiếm có.

Lục Kim lau khô tay, nhìn chiếc bình thủy tinh đựng kem dưỡng da tay, dường như nó có cảm ứng. Đưa tay xuống dưới bình, kem dưỡng da tay mịn màng từ từ chảy xuống, lượng vừa đủ.

Lục Kim xoa xoa mu bàn tay, quay đầu lại nhìn Triều Từ.

Triều Từ đang đứng ở cạnh bàn ăn cẩn thận bày bát đũa, hai đôi đũa rất giống nhau được đặt phẳng phiu trên gác đũa bên cạnh đĩa thức ăn.

"Lục tiểu thư, xin mời."

Triều Từ cố gắng dọn xong hết tất cả bát đũa, còn vô cùng chu đáo kéo chiếc ghế tựa lưng cao ra cho Lục Kim, chờ đợi nàng đến.

Lục Kim nhẹ giọng nói "Cảm ơn", có chút ngượng ngùng ngồi vào trước bàn ăn.

Ngồi xuống, nàng rất nhanh nhận ra, dù là đĩa thức ăn hay đũa đều là có đôi có cặp.

Đôi đũa nền bạc chạm hoa văn vàng bày trước mặt nàng, đặt cạnh nhau sẽ thấy trên thân đũa dùng hoa văn màu vàng chạm khắc một cây nguyệt quế sống động như thật. Dưới cây nguyệt quế có một con thỏ con trắng muốt, nó dựa vào thân cây vểnh đôi tai dài đáng yêu, tay trước ngắn nắm một cành hoa quế, nhìn về nơi xa, không biết đang suy nghĩ gì. Hoa quế giống như những hạt vàng li ti lộng lẫy trôi từ trên không xuống, còn rơi mấy cánh trên đầu mềm mại của thỏ con.

Kỹ thuật chạm khắc tinh xảo như vậy làm Lục Kim mê mẩn, lại có thể thể hiện một bức tranh tinh tế, đẹp đẽ trên thân đũa thon dài như thế, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Lục Kim vô thức nhìn về phía Triều Từ.

Thấy đôi đũa trong tầm tay cô kiểu dáng rất giống của Lục Kim, chỉ là nền vàng chạm hoa văn bạc, cũng chạm khắc một con vật, nhìn không rõ cụ thể là con gì.

Khi hai người cùng ngồi ở hai bên bàn ăn, Lục Kim nhận ra chiếc bàn này so với cửa sổ cao và phòng khách rộng rãi, rất hẹp. So với bàn ăn thông thường nó hẹp đến mức hơi quá, đại khái chỉ bằng chiều rộng một cánh tay của Lục Kim, nên việc ngồi đối diện với Triều Từ, khoảng cách gần sát làm Lục Kim có chút lo lắng.

Hai ngọn đèn treo ánh sáng vàng ấm treo ngay phía trên bàn ăn, chiếu rọi từng chi tiết trên khuôn mặt Triều Từ trở nên nhu hòa, tĩnh lặng, khuôn mặt đầy vẻ trải nghiệm này Lục Kim đã từng gặp vô số lần trên màn ảnh lớn, dường như giây tiếp theo cô sẽ thể hiện một biểu cảm nhỏ chứa đầy ẩn ý, hoặc nói một đoạn lời thoại bất ngờ.

Câu chuyện điện ảnh trong tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra, Triều Từ không hề tạo ra bất kỳ cảm giác áp bức nào cho nàng, ngược lại tỉ mỉ múc canh gà vào chén, đẩy đến trước mặt nàng rồi đưa qua một lọ tiêu trắng.

Lục Kim cầm lấy tiêu trắng, nhất thời động tác cũng ngừng lại.

"Sao vậy?" Triều Từ lại có chút bất ngờ, "Không thích canh gà cho tiêu trắng?"

"Không... Rất thích." Hoàn toàn ngược lại, canh gà cho tiêu trắng là sở thích từ trước đến nay của Lục Kim, nhưng nàng biết không phải ai cũng có thói quen này.

Triều Từ đưa tiêu trắng cho nàng như một lẽ đương nhiên, hệt như đưa muỗng khi ăn canh vậy, rất tự nhiên.

Đây cũng là gu ăn uống của cô ấy sao?

"Vậy thì tốt." Triều Từ nhắc nhở, "Canh còn hơi nóng, Lục tiểu thư uống từ từ thôi."

Lục Kim như đang suy nghĩ gì đó, nghiền tiêu trắng vào chén, khuấy lên, tiêu trắng rất nhanh hòa quyện vào canh gà thành một khối, canh gà vốn thơm nồng dung hợp với tiêu trắng, cảm giác cay nóng càng kích thích vị giác, lập tức xua tan đi cái lạnh và sự cứng ngắc bám lấy nàng cả ngày, kéo theo cả cơn đau bụng dưới vì kỳ sinh lý cũng càng thêm ấm áp, cảm giác đau đớn nhanh chóng tan biến.

Uống xong canh cũng là lúc Triều Từ đã dùng đũa gắp giúp nàng chia mì cá vàng rau tuyết ra chén.

Quả thực là không ngừng nghỉ.

"Tôi có thể tự làm." Lục Kim vốn dĩ luôn quen chăm sóc người khác nên tối nay bị chăm sóc đến hơi bối rối, huống chi người chăm sóc nàng lại là Triều Từ.

Triều Từ mắt dừng trên mì cá vàng rau tuyết không ngước lên, nghe được lời khách sáo của Lục Kim, khóe miệng nở nụ cười.

"Nữ chính tương lai của tôi, đừng khách sáo, tôi rất sẵn lòng làm vậy."

"......" Triều Từ không múc nhiều, hai gắp mì bên trên có lượng thịt cá vừa đủ cùng thêm một chút rau tuyết, Lục Kim trong lòng vừa định nói "Đủ rồi" thì cô liền ngừng hành động gắp thức ăn, đặt đũa gắp xuống, cánh tay dài vươn ra, vừa vặn đặt chén mì trước mặt Lục Kim.

"Lục tiểu thư thử nếm xem, ăn hết tôi lại múc cho cô."

Triều Từ hoàn toàn không hề hỏi ý kiến Lục Kim đối với chén mì này, Lục Kim lúc đầu còn cảm thấy cô có lẽ đối với khả năng nấu nướng của nhà mình vô cùng tự tin, tự nhiên cho rằng khách sẽ không có chỗ nào không hài lòng.

Thật sự mà nói, Triều Từ quả thực có cái vốn để tự tin.

Nói đây là Lục Kim từ trước đến nay ăn qua chén mì ngon nhất cũng không quá đáng.

Mùi thơm thịt cá và vị mặn tươi của rau tuyết hòa quyện tuyệt vời vào nhau, ngấm đều vào sợi mì dai mềm, ăn vào miệng trơn tuột, dai, thơm đậm lan tỏa.

Lục Kim không phải người háu ăn, có lẽ là vì lúc này nàng quả thật đói, cũng có lẽ vì chén mì này quá ngon, Lục Kim lại ăn sạch sành sanh một hơi.

Ăn xong, đặt chén xuống, nàng nhìn đáy chén trống không, chìm vào suy nghĩ.

Lại còn không sót một giọt canh nào, đây là chuyện tôi có thể làm sao?

Triều Từ lại không hề cảm thấy Lục Kim thô lỗ, ngược lại cười khúc khích nhìn nàng.

Người ăn là Lục Kim, còn thỏa mãn lại là cô ấy.

Lục Kim đặt chén đũa xuống, phát hiện Triều Từ lại vẫn luôn nhìn nàng ăn cơm. Chiêu đãi khách hết canh lại mì, còn chén của mình trước mặt lại sạch trơn.

Lục Kim tò mò nói: "Cô không ăn sao?"

"Ừ, ăn." Triều Từ múc một chén canh cho mình xong, còn chưa đụng đũa đã đứng dậy đi vào bếp, bưng ra một chiếc đĩa nhỏ, trên đó đặt hai chiếc bánh ngọt tinh xảo.

"Bánh đậu đỏ ngàn lớp, món tráng miệng sau khi ăn xong." Triều Từ đặt chiếc đĩa nhỏ trước mặt Lục Kim, không lấy cho mình, dường như là chuyên tâm chuẩn bị cho nàng.

Lục Kim rất ít ăn bánh ngọt kiểu Trung Quốc, vì có dầu dễ dàng nóng trong lại còn mập, đối với nàng thường xuyên phải đối mặt ống kính mà nói không mấy thân thiện.

Nhưng hai chiếc bánh ngọt nhỏ này tròn trịa, đáng yêu, gọn gàng, ở giữa còn in một vầng trăng tròn màu vàng, có thể nhận thấy được là làm vô cùng có tâm.

Không muốn lãng phí ý tốt của Triều Từ, Lục Kim nhón lấy một chiếc, khẽ cắn một miếng, vỏ bánh rất thơm, giòn, nhân bên trong mềm tơi, độ ngọt vừa phải, hơn nữa có một hương thơm đặc biệt.

Nàng nếm kỹ một chút, phát hiện là mùi hoa quế.

Nhân đậu đỏ thêm đường hoa quế, hoàn toàn không ngấy, rõ ràng chỉ có vị thơm ngọt kết hợp cùng dầu.

Lục Kim vốn dĩ không hề hứng thú với đồ ngọt lại chưa từng nghĩ loại bánh ngọt nhỏ này còn có thể ngon đến thế, vô tình ăn hết cả một chiếc.

Triều Từ nhìn nàng mắt hơi mở to liền biết, nàng thích ăn.

Yên lặng, quyến luyến nhìn người đối diện bàn ăn, Triều Từ hơn ai hết hiểu rõ đây là gu ăn uống Lục Kim thích nhất, vô luận nàng luân chuyển bao nhiêu kiếp ở nhân gian, chỉ cần cùng vị ngon đó vào miệng, nàng sẽ lộ ra biểu cảm đáng yêu giống hệt hiện tại.

Có lẽ vì bữa tối này đơn giản nhưng ngon ngoài dự đoán của Lục Kim, nàng đặc biệt ăn no đến mười phần.

Mà Triều Từ làm chủ nhà vẫn không hề động đũa.

Lục Kim có chút xấu hổ.

Cùng làm nghề diễn viên, Triều Từ có thể chống lại sự cám dỗ của đồ ăn ngon, còn nàng thì sao, ăn đến bụng trương lên mà vẫn chưa thỏa mãn.

Triều Từ rất rõ ràng không có ham muốn ăn uống, nhưng Lục Kim phát hiện bệnh của cô dường như đã tốt hơn. Lúc trước thấy cô luôn sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi, có thể cảm nhận được cô đang cực độ nhẫn nhịn điều gì. Còn hai lần gặp gần đây, mặc dù trên môi có thêm một chỗ vảy đóng mà không muốn nhắc đến, nhưng rốt cuộc trạng thái đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không còn đổ mồ hôi lạnh nữa.

Triều tiểu thư có suy nghĩ và cách sống riêng của mình.

Lục Kim nghĩ thầm, người ngoài là mình đã rất phiền rồi, không cần phải can thiệp vào cuộc sống của người khác nữa.

Vị chủ nhà tự tin này trong suốt quá trình khách ăn cơm, hoàn toàn không nghi ngờ tài nấu nướng của mình có hợp khẩu vị đối phương hay không, dường như đã sớm biết đáp án, nhìn Lục Kim ăn hết tất cả rồi mới đứng dậy dọn dẹp bát đũa.

Lục Kim thấy cô bắt đầu dọn dẹp, mới khẳng định tòa nhà lớn này thật sự không có người làm, liền đứng dậy theo: "Để tôi làm cho."

Triều Từ thấy đôi tay trắng sạch của Lục Kim sắp chạm vào vết dầu mỡ trên bát đĩa, lập tức giơ tay nắm chặt, giữ lấy đầu ngón tay Lục Kim.

"Không cần, cứ để tôi làm."

Ngón tay mềm mại rơi vào tay Triều Từ, giờ phút này không mang găng tay, Triều Từ cúi mắt nhìn ngón tay bị mình khẽ nắm bằng ba ngón, móng tay sạch sẽ sơn lớp sơn trong suốt, phơn phớt hồng đào tự nhiên.

Cảm giác tiếp xúc chân thật như dòng điện từ lòng bàn tay đánh thẳng vào tâm hồn Triều Từ.

Mùi thơm ngọt ngào từ máu thịt Lục Kim vẫn vương vấn quanh cô, dục vọng khát khao khó nhịn chỉ cần Lục Kim còn sống xuất hiện trước mặt cô, sẽ vĩnh viễn không ngừng kích phát tà chú làm cô trong chớp mắt phát điên, mạnh mẽ xé rách thần trí cô, thúc giục cô nhanh chóng nhập ma, nuốt trọn con mồi nhỏ bé chỉ nên thuộc về mình này.

Nhưng giờ đây Phệ Tâm Cổ bị phong ấn trong ngực cô, mỗi khi dục vọng cô trỗi dậy, Phệ Tâm Cổ lấy dục vọng và máu tươi làm thức ăn sẽ cảm nhận được điều này, sự dung hợp của cả hai càng là món ăn tuyệt vời của nó, không có nơi nào để đi, nó chỉ mong được thỏa sức ăn uống trong tim Triều Từ.

Cơn đau dữ dội giúp Triều Từ duy trì sự tỉnh táo, nó nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với tà chú làm người ta tan nát cõi lòng.

Cô chính là dùng phương pháp này tiếp tục đến gần Lục Kim, mà không có khả năng làm hại nàng.

Cho đến bây giờ mọi thứ đều rất thuận lợi, thậm chí có thể thật sự tiếp xúc được với da thịt Lục Kim, mà không đột ngột mất đi lý trí.

Triều Từ nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của Lục Kim, từng khớp xương nhỏ và hướng đi của mạch máu xanh nhạt dưới da mu bàn tay nàng đều đã quen thuộc trong lòng.

Mà lần trước nắm như thế này, đã là từ trăm năm trước.

Triều Từ bị tay Lục Kim hút hồn, trong một lúc lại quên buông ra.

Chờ cô lấy lại hồn vía, mới nhận ra mình đang làm gì.

Cùng lúc muốn buông tay, một giọt nước mắt rơi trên đầu ngón tay cô, gõ vào lòng cô đang đau nhói, khiến cô chấn động.

Cô ngước mắt lên, phát hiện Lục Kim không biết từ lúc nào đã khóc.

Lục Kim vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, chăm chú nhìn đôi tay đang đan vào nhau của hai người, không biết nghĩ đến điều gì, trong lòng bị sự quyến luyến đã lâu và nỗi chua xót không tả xiết ngấm vào đến đau nhói, nước mắt không kìm được rơi xuống.

"Lục tiểu thư..." Triều Từ thấy nàng rơi nước mắt, giọng nói cũng không kiềm chế được mà run lên theo.

Lục Kim như vừa tỉnh mộng, nhận ra cảm xúc của mình mất kiểm soát đến mức quá đáng, lập tức rút tay về.

"Xin lỗi, tôi, tôi đi nhà vệ sinh một lát!" Nói xong quay đầu đi ngay.

Triều Từ thấy nàng quay lưng lau nước mắt, giọng nói dịu dàng nhắc nhở: "Nhà vệ sinh ở bên phải, ngay trong tầm tay."

Lục Kim khập khiễng bước vào nhà vệ sinh, khép cửa lại.

Triều Từ nhẹ nhàng đi tới cửa, dựa vào tường, hai mắt có chút đờ đẫn nhìn bức chân dung của chính mình trong phòng khách đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro