Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

"Cậu nói là.......Mặc nhi khóc?" Tòa biệt thự họ Thương, Thương Thần Nho vẻ mặt khiếp sợ hỏi nam tử mặc đồ đen.

"Đúng vậy, thuộc hạ nhìn rất rõ ràng. Thiếu chủ khóc." Nam tử cúi đầu xuống thập phần cung kính nói, trong lòng bởi vậy có chút nhảy nhót.

Thương Mặc đối với người trong Thanh Long Bang mỗi người có ý nghĩa khác nhau.

Đôi với hắn, từ khi Thương Mặc mười tuổi đã đi theo bảo vệ cô, cho tới bây giờ đã mười mấy năm trôi qua.

Hắn nhìn Thương Mặc trưởng thành, nhìn Thương Mặc từ một bộ dáng vui vẻ khoái hoạt thành bộ dáng giống hiện tại, không ai dám đến gần.

Chuyện ba năm trước đây, đâu chỉ có Thương Thần Nho cùng Uông Minh hối hận, bản thân hắn cũng hối hận.

Ở trong đó cũng có sai lầm của hắn.

Từ lần đó về sau, Thương Mặc - Tiểu Thiếu chủ đã thay đổi triệt để, nụ cười chân thành thân thiết đã không còn, làm càn khóc rống lên cũng không có.

Mà nay, Thương Mặc cư nhiên vì ở trong lòng nữ nhân Triệu Mạt Thương kia mà khóc, hắn bỗng nhiên cảm thấy, Thương Mặc như trước kia rất nhanh sẽ trở lại.

Thương Thần Nho chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, sau một hồi lâu bỗng nhiên mở miệng, "Cậu tiếp tục bảo vệ Mặc nhi đi."

"Dạ." Nam tử mặc đồ đen dạ một tiếng, cúi đầu đi ra khỏi phòng.

"Liên Ám, tư liệu Triệu Mạt Thương điều tra ra sao rồi?" Thương Thần Nho sau khi nam tử mặc đồ đen kia đi khỏi thản nhiên hỏi.

"Bang chủ, tư liệu của Triệu Mạt Thương giống như bị người khác giấu đi mất" Nam tử vẫn đứng ở một bên khó xử, nhăn lại mi, "Chỉ sợ không đơn giản."

"Tiếp tục tra." Thương Thần Nho thanh âm lạnh lùng nói, "Nhất định phải điều tra cho rõ."

"Dạ."

Cứ như vậy thời gian cứ trôi qua, cuộc sống của Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương càng ngày càng ngọt ngào.

Nguyên bản tính tìm Lệnh Hồ Huyên biện hộ cho Lương Uyển, không dự đoán được Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên nhúng tay, án tử ngay lập tức từ cố ý giết người chuyển thành phòng vệ chính đáng.

Hối lộ án. Trong nước đã từng phát sinh mấy vụ án không hợp tình lý, tuy rằng trước mắt không có biện phát xác minh luật pháp đối với những điều này, nhưng là Lương Uyển như vậy, có thể coi là một ví dụ chính xác.

Phán quyết ly hôn khi đương sự cầm bản án trong vòng mười lăm tháng không chống án thì sẽ có hiệu lực, tuy rằng phán quyết của Quách Minh Sinh cùng Lương Uyển chưa có hiệu lực, nhưng là trên thực tế quan hệ hôn nhân giữa hai người đã chính thức vỡ tan.

Hành vi của Quách Minh Sinh kết luận chắc chắn có có hối lộ. Không thể nghi ngờ.

"Suy nghĩ cái gì?" Thương Mặc từ đằng sau ôm lấy Triệu Mạt Thương, hai má dán trên hai má của cô.

"Phán quyết của Lương Uyển, phòng vệ chính đáng, bị phán một năm tù." Triệu Mạt Thương thả lỏng thân thế dựa vào trong lòng Thương Mặc, tay đặt trên tay của Thương Mặc đang vòng ngay eo của cô, ngữ khí sâu kín nói, "Em suy nghĩ, nếu lần này không phải trùng hợp em gặp được, Lương Uyển có phải hay không sẽ bị phán án tử hình?......Mà trên thế giớ này, sẽ còn có bao nhiêu người vì kiểm sát trưởng như Chương Vận mà uổng mạng?"

Lương kiểm sát trưởng tưởng hồ muốn đem khối u ác tính như Chương Vận nhổ khỏi viện kiểm sát, phái tổng cục bắt đầu lập án điều tra.

"Chúng ta không thể ngăn cản được hắc ám, nhưng là ít nhất chúng ta có thể mang lại một chút ánh sáng." Thương Mặc thì thào ở bên tai Triệu Mạt Thương nói, "Em đã làm tốt lắm."

"Tiểu Đản, vì cái gì trên đời này lại có những loại người lòng tham không đáy như vậy?" Triệu Mạt Thương thở dài, xoay người ôm thắt lưng của Thương Mặc, vùi đầu ở trong lòng cô, "Mạng người cùng lương tâm không lẽ so với tiền bạc cũng không bằng sao?"

Thương Mặc trầm mặc vài giây, nhìn xa xa, "Hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau, tính tình khác nhau, lý tưởng khác nhau, giá trị nhìn nhận khác nhau."

Tựa như cô, đối với một vài thứ trên đời, cái nhìn của cô chắc chắn sẽ khác Triệu Mạt Thương.

Triệu Mạt Thương thật mẫn cảm nghe ra trong giọng nói của Thương Mặc có một vài điểm bất đồng, ngẩng đầu nhìn cô, "Tiểu Đản, lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?"

Lộ ra nụ cười thản nhiên, Thương Mặc cúi đầu hôn trán Triệu Mạt Thương một cái, "Không có lung tung, là thực đứng đắn suy nghĩ về em"

Triệu Mạt Thương trắng mắt liếc cô một cái, tiếp theo nhịn không được nở nụ cười, "Đản dịu dàng."

"A.........Tôi là nước nấu đản, thực trong sạch, thực sáng tỏ." Thương Mặc tùy ý cùng Triệu Mạt Thương nói đùa, cố ý không làm cho Triệu Mạt Thương nghĩ mình đang bất an.

"Nước nấu đản?" Triệu Mạt Thương cười càng ngày càng to, "Mặc là trứng luộc trong nước trà mới đúng"

"Sao? Vì cái gì?"

"Da sứt nẻ nha"  Triệu Mạt Thương hứng trí bừng bừng nhìn Thương Mặc nói.

"Ha ha........" Thương Mặc nhất thời cười ra tiếng, lại rất nhanh thu hồi cười, ý vị thâm thường nhìn Triệu Mạt Thương, "Kỳ thật.....Tôi là trứng muối."

"Vì cái gì?" Triệu Mạt Thương khó hiểu nói.

"Thực dày a" Thương Mặc ôm hôn Triệu Mạt Thương một cái, "Em sẽ bị tôi yêu đến phiền."

"Cẩn thận cho e cút đi!" Triệu Mạt Thương cố ý phụng phịu, tiện đà nhịn không được nở nụ cười, sủng nịch nhìn Thương Mặc, "Tốt lắm, không náo loạn với Mặc, mau, nhìn sách một chút đi, em đi nấu cơm."

"Được." Thương Mặc buông tay ra, cùng Triệu Mạt Thương từ ban công đi vào trong phòng ngủ, nhìn cô đi ra khỏi phòng, trên mặt vẻ tươi cười biến mất.

Trứng muối, vô luận bên trong là lòng trắng trứng hay là lòng đỏ thì bên ngoài vẫn là màu đen.

Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên ở giữa ký túc xá của cô cùng nhà của Triệu Mạt Thương mà chạy hai bên, nếu có việc cần xử lý thì ở trong ký túc xá ngủ, nếu không có việc gì quan trọng thì ngủ ở chỗ Triệu Mạt Thương.

Mà Triệu Mạt Thương từ khi cùng một chỗ với Thương Mặc, chứng cuồng làm việc đã giảm bớt đi rất nhiều.

Trước đây luôn vì công việc mà ráng ở lại tăng ca, sau đó tìm đại cái gì đó ở bên ngoài ăn, hiện tại có Thương Mặc, cô lại thích lôi kéo Thương Mặc đi siêu thị mua đồ ăn về nhà sau đó nấu cho Thương Mặc ăn.

Một ngày kia, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương đi siêu thị mua đồ này nọ, trùng hợp gặp được Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung.

Cả người Linh Lung trông có vẻ buồn bã ỉu xìu, Lệnh Hồ Huyên từ phía sau đi tới thì ánh mắt thập phần mơ hồ.

Lệnh Hồ Huyên đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ, cô vụng trộm đi khỏi ý kiến của bác sĩ, cũng nhận được lời khuyên là nên đi bệnh viện để trị liệu.

Nhưng là Linh Lung như thế nào có khả năng chịu đi vật lý trị liệu?

Linh Lung hoảng hốt đi tới, xém chút nữa đụng trúng người, nếu không nhờ Lệnh Hồ Huyên giữ chặt tay cô lại, chắc cô đã lao lên đánh người.

Cô đã không nhớ rõ đã bao lâu rồi không nhìn thấy Thiếu chủ?

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô rời đi Thương Mặc lâu như vậy.

"Tiểu Mặc."Lệnh Hồ Huyên ở bên cạnh bỗng nhiên hô một tiếng, Linh Lung ngẩng đầu mạnh, vừa mới nhìn thấy đôi mắt ôn thuận của Thương Mặc, cái mũi đau xót thiếu chút nữa nước mắt chảy xuống, nhìn Thương Mặc bằng cặp mắt tràn đầy ủy khuất.

Thương Mặc thở dài, buông tay Triệu Mạt Thương ra, đi đến trước mặt Linh Lung, vỗ vỗ đầu của cô, "Như thế nào lớn như vậy còn thế này?"

Linh Lung thanh âm nghẹn lại lắc lắc đầu, tay nắm chặt lấy góc áo.

Thương Mặc bất đắc dĩ nhìn Lệnh Hồ Huyên, Lệnh Hồ Huyên vuốt vuốt tóc cũng không nhìn cô cùng Linh Lung, chính là đi đến bên cạnh Triệu Mạt Thương cùng Triệu Mạt Thương trò chuyện.

Triệu Mạt Thương nhìn thấy thái độ của Thương Mặc đối với Linh Lung cũng có chút không thoải mái, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, tùy ý cùng Triệu Mạt Thương trò chuyện.

"Nghe nói gần nhất Triệu kiểm hình như có số làm quan nha" Lệnh Hồ Huyên dường như cố ý vô tình mắt nhìn đến Thương Mặc cùng Linh Lung bên kia, đối với Triệu Mạt Thương khiêu khích nói, "Trong giới luật sư của chúng tôi đều nói, Triệu kiểm nói không chừng sẽ là Trưởng phòng công tố tiếp theo"

"Lệnh Hồ luật sư nói đùa." Triệu Mạt Thương vẻ mặt lãnh đạm nói, "Về chuyện này không nên nói tùm lum, Lệnh Hồ luật sư cũng nên biết rằng, họa từ miệng mà ra."

"A, Triệu kiểm thực bình tĩnh." Lệnh Hồ Huyên ôm ngực, "Xem ra gần nhất Triệu kiểm không chỉ có số làm quan, ở tình trường cũng có chút đắc ý."

Triệu kiểm từ chối nhìn cô, "Không phải như nguyện vọng của cô sao?"

Lệnh Hồ Huyên thản nhiên cười cười, nghiêng đầu nhìn Thương Mặc cùng Linh Lung, thần sắc có chút ảm đạm.

Triệu Mạt Thương thật đúng lúc nhìn thấy trong mắt Lệnh Hồ Huyên có tia lúng túng cùng bất đắc dĩ lướt qua, có chút đăm chiêu nhìn thấy Linh Lung ủy khuất nắm lấy góc áo của Thương Mặc, linh quang chợt lóe ra, dường như suy nghĩ được chuyện gì.

"Lệnh Hồ Huyên có nghe qua một câu?" Triệu Mạt Thương bỗng nhiên mở miệng nói, thanh âm như trước trong trẻo nhưng thập phần lạnh lùng.

"Sao? Xin rửa tai nghe a" 

"Bánh ích đi, bánh quy lại" Triệu Mạt Thương cười nhẹ, nhìn vẻ mặt dường như hiểu rõ của Lệnh Hồ Huyên.

"A........." Lệnh Hồ Huyên cười cười, tiếp theo lắc đầu, "Có một số việc không phải chỉ cố gắng là được."

"Không thử làm sao biết không được?" Triệu Mạt Thương nhìn bóng dáng Thương Mặc, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Trên đời này, người cố chấp rất nhiều, chuyện này, chúng ta lúc đó không phải cũng như vậy sao?"

Lệnh Hồ Huyên mi nhíu lại vài giây, lộ ra nụ cười, "Triệu kiểm, tôi rốt cuộc cũng biết được cái kia dường như chui vào ngõ cụt nhưng đối với cô luôn vâng lời."

"Quá khen." Triệu Mạt Thương tầm mắt không rời Thương Mặc, "Tôi còn muốn cảm ơn cô, nếu không phải ngày đó cô khuyên tôi, chỉ sợ là tôi sẽ không có dũng khí"

Nếu không phải là bỗng nhiên cô có dũng khí, chỉ sợ cô cùng Thương Mặc cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau, mà không có được như bây giờ ngọt ngào, hạnh phúc.

"Thiếu chủ.............." Linh Lung bỉu môi, nước mắt dường như muốn rơi xuống, "Thiếu chủ không cần Linh Lung......."

"Linh Lung, em trưởng thành." Thương Mặc nói chuyện ôn nhu an ủi Linh Lung, "Em không có khả năng cả đời đều ở bên cạnh tôi."

"Không phải, Linh Lung muốn cả đời......." Linh Lung sốt ruột nhìn Thương Mặc, muốn nói cho Thương Mặc nghe suy nghĩ của chính mình.

"Linh Lung." Thương Mặc đánh gãy lời nói của cô, hơi hơi nghiêng người đối với Linh Lung nói, "Chúng ta hai người sống với nhau nương tựa lẫn nhau nhiều năm, tôi vẫn luôn xem em như em gái mình, nhưng là, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có gia đình của bản thân không phải sao? Em vẫn đem tâm tư của mình đặt trên người tôi, nhưng là, vì cái gì không thể làm một phép thử, đem tâm tư đặt trên người tôi thu hồi đi, sau đó, em sẽ phát hiện, còn có người đáng giá để em đối xử tốt hơn như đối xử với tôi vậy."

Linh Lung ngẩn ngơ nhìn Thương Mặc, thật lâu sau, thanh âm chua xót nói, "Thiếu chủ cùng với vị kiểm sát trưởng kia hẹn hò sao?"

Thương Mặc không dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, đầu tiên là ngây người một chút, sau đó lộ ra ôn nhu tươi cười, "Đúng vậy.........."

Hiện tại cô cảm thấy vui vẻ hơn, bởi vì Triệu Mạt Thương.

"Thiếu chủ thay đổi thiệt nhiều, cười so với trước kia ấm áp hơn rất nhiều." Linh Lung nhìn Thương Mặc, hít hít cái mũi, "Vị kiểm sát trưởng kia đối với Thiếu chủ rất tốt đúng không?"

"Đúng vậy." Thương Mặc cười cười, "Linh Lung, hai người chúng ta đều có khúc mắc, hiện tại tôi thử cởi bỏ thắc mắc của chính mình, như vậy, em thì sao?"

"Linh Lung hiểu được." Linh Lung gật gật đầu, gục đầu xuống không nói.

Thương Mặc hít một hơi thật sâu, xoay người muốn nhìn Triệu Mạt Thương, vừa lúc chạm vào đôi mắt của Triệu Mạt Thương, đôi mắt ôn nhu kia làm cho cô nhịn không được cười ngây ngô.

Triệu Mạt Thương đi đến gần bên cô, sờ sờ vành tai của cô, "Làm sao vậy?"

"Không." Thương Mặc lắc đầu, tiện đà giữ chặt tay cô, "Chúng ta đi thôi."

"Được." Triệu Mạt Thương không hỏi chuyện gì xảy ra, nhìn Lệnh Hồ Huyên đang đi tới lễ phép gật đầu, cùng với Thương Mặc rời khỏi.

Lệnh Hồ Huyên đứng ở bên cạnh Linh Lung rất lâu, thẳng đến khi nước mắt Linh Lung chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, mới đau lòng đi qua, giúp cô lau đi.

Ngẩng đầu, nhìn thấy nữ nhân trong khoảng thời gian này mặc kệ bản thân mình lúc nào cũng tùy hứng nhưng vẫn luôn chiếu cố chính mình, ở trong lòng Linh Lung vì lời nói của Thương Mặc có chút hiểu được.

TBC












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro