Chương 7: Khổ sở
Hai người nhàn nhã trải qua một tháng trên đảo, mãi cho tới khi cả hai cảm thấy đến lúc cần đi mới đi. Trước khi đi Giản Huyên Đồng đi vào địa phương mua một ít quà, nói là mua cho cha mẹ mình và cha Diêu Dụ Văn, đương nhiên còn có của bạn bè của hai người và đồng nghiệp, đối với chuyện thế này Diêu Dụ Văn cũng lười làm, đều cho Giản Huyên Đồng xử lý.Hai người trực tiếp lên máy bay trở về, bước xuống máy bay đã có tài xế ở cửa chờ bọn họ, đem bọn họ đưa về nhà. Vừa đến nhà Diêu Dụ Văn lập tức lười nhác nằm lên sô pha, tuần trăng mật này thật nhẹ nhàng, nếu có thể nàng cũng muốn mãi như thế, chỉ là... Vẫn phải đi làm, thật đáng ghét.
"Dụ Văn, cha mẹ ta gọi nói hy vọng đêm nay chúng ta có thể về ăn cơm. Không biết Diêu thúc có kế hoạch gì không, nếu có thì mai chúng ta đi cha mẹ ta sau cũng được." Giản Huyên Đồng lúc về cũng không nằm ra một đống như Diêu Dụ Văn. Cô đầu tiên là dọn giày ở ngoài cửa, rồi đem hành lý sắp xếp lại một lượt.
Nhìn cô mặc quần áo ở nhà, một cây trắng đi tới, mái tóc thoải mái rũ xuống, thoạt nhìn thật khiến người ta thoải mái, Diêu Dụ Văn nhịn không được ngoắc ngoắc tay gọi Giản Huyên Đồng ngồi lại, người kia vừa mới ngồi xuống nàng liền gối lên đùi cô.
"Bên ông ấy có đi hay không cũng không quan tọng, dù sao hắn cũng sẽ không nói được lời gì hay." Diêu Dụ Văn rầu rĩ nói, Giản Huyên Đồng biết quan hệ của người này với nhà không tốt lắm, cũng không khuyên bảo. Dù sao, mình cũng không biết rõ chuyện nhà nàng, cũng không có tâm trạng hay thân phận gì đi quản việc tư của Diêu Dụ Văn.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi chút đi, tối chúng ta đi."
"A, được." Diêu Dụ Văn nói xong, hơi mơ màng nhắm mắt lại, nhìn nàng mơ màng, Giản Huyên Đồng cầm gối kê dưới đầu nàng, đứng dậy thu dọn hành lý. Khi cô đi rồi, Diêu Dụ Văn trộm mở một mắt, nhìn Giản Huyên Đồng nghiêm túc ngồi xổm trên đất. Nghĩ một chút, vẫn nên ôm gối ngủ tiếp.
Buổi tối, hai người thu dọn đơn giản, đem theo quà của Giản cha Giản mẹ đi Giản gia. Giản gia đã sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ bọn họ, Giản mẹ nhìn Giản Huyên Đồng cùng Diêu Dụ Văn thân mật, nỗi lo lắng cũng được đặt xuống. Thật ra Giản mẹ đối với hôn sự của con gái mình vẫn lo lắng, dù sao danh tiếng của Diêu Dụ Văn thật sự không tốt lắm, lúc trước Giản Huyên Nam muốn kết hôn với nàng, GIản mẹ trong lòng cũng băn khoăn.
Cái gọi là quạ đen đứng bên heo, chỉ có thể nhìn thấy điểm xấu của người khác chứ không nhìn lại mình chính là như vậy. Trong lòng Giản mẹ, Diêu Dụ Văn có vô số bạn gái, mỗi ngày đều ăn chơi đàn đúm, không biết sau lưng làm những gì. Diêu gia là một đối tượng hợp tác tới, nhưng Diêu Dụ Văn tuyệt đối không phải đối tượng để kết hôn. Không nghĩ lại, người không đáng tin nhất chính là trưởng nữ của bà.
Bây giờ Diêu Giản hai nhà liên hôn, mà Giản Huyên Đồng còn xuất sắc hơn Giản Huyên Nam rất nhiều, Giản mẹ trong lòng càng cảm thấy con gái mình có chút đáng thương. Nhưng dù sao Giản gia cần bám vào Diêu gia, Giản mẹ suy nghĩ đơn giản. Bà hy vọng con gái mình có thể nhanh chóng kéo lại quan hệ với Diêu Dụ Văn, sinh một đứa con, bọn họ cũng không lo lắng nữa.
"Hai con về rồi, tới tới, ra đây ngồi, Trương tẩu, lên trà." Giản mẹ thấy Diêu Dụ Văn và Giản Huyên Đồng, nhiệt tình tiếp đón hai người. Giản cha thường ngày không thích nói chuyện, cũng chỉ gật gật đầu với bọn họ, quay lại đọc tin tức trên điện thoại.
"Cha, mẹ, đây là một ít quà con với Diêu Dụ Văn mua, đều là đồ bổ cho cơ thể." Giản Huyên Đồng nói, đem đồ đặt lên bàn. Giản cha Giản mẹ cười cười nhận lấy, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm. Hai người mới vừa kết hôn qua tuần trăng mật, hơn nữa Giản mẹ cố ý chuyển đề tài sang phương diện kia, không khí đột nhiên cũng trở nên kỳ quái.
"Này... Tiểu Diêu à, Tiểu Đồng đứa bé này ngày thường không thích nói chuyện, có chút an tĩnh, nhưng nó cũng đặc biệt thấu hiểu người khác. Hai con nếu đã kết hôn thì phải sống thật tốt, ta và Giản thúc của ngươi cũng mong có thể bế cháu trai cháu gái."
Giản mẹ cười nói, nghe những lời này, Diêu Dụ Văn tươi cười đáp ứng, Giản Huyên Đồng lại không dễ chịu lắm. Cô cũng biết hôm nay mẹ sẽ nói chuyện này, chỉ là không ngờ cơm cũng chưa ăn đã gấp gáp không chờ được."Mẹ, chuyện này cơm nước xong rồi nói sau, Dụ Văn hơi đói rồi." Giản Huyên Đồng nhẹ giọng nói, Diêu Dụ Văn nghe cô nói mình đói liền nghiêng đầu nhìn cô một cái, nàng không ngờ, A Đồng lại úp cho mình cái nồi này, chỉ là nàng cũng chỉ có thể đội.
"Đúng vậy, bá mẫu, cả ngày ta cũng chưa ăn gì, hay chúng ta ăn cơm đi?" Diêu Dụ Văn cười nói, Giản mẹ vừa nghe đã vội gật gật đầu, phân phó quản gia dọn đồ ăn. Giản gia nghiêm khắc, trên bàn cơm không được đàm luận nói chuyện. Cho nên bữa cơm này ăn cũng được yên tĩnh, không có đề tài gì phá hỏng. Cơm nước xong, GIản mẹ tìm cớ kéo Giản Huyên Đồng lên lầu, thần thần bí bí đóng cửa lại.
"Mẹ, sao vậy?" Giản Huyên Đồng mơ hồ có thể đoán được Giản mẹ muốn nói gì, cô buồn rầu cau mày, trong lòng đã suy nghĩ làm thế nào để ứng phó.
"Tiểu Đồng, nói thật với mẹ đi, có phải con với đứa bé Tiểu Diêu kia còn chưa làm được việc gì không?" Giản mẹ chăm chú nhìn Giản Huyên Đồng, nghe được mẹ nói, Giản Huyên Đồng mặt phiếm hồng, cực kỳ xấu hổ.
"Mẹ, mẹ có thể đừng hỏi chuyện này không, con với Diêu Dụ Văn còn cần thời gian ở chung.""Ở chung? Hai đứa đều đã kết hôn, còn có cái gì mà ở chung? Tiểu Đồng à, mẹ biết con ủy khuất, nhưng bọn ta trong lòng cũng nghẹn khuất mà. Chị ngươi nói đi là đi, Giản gia chúng ta chỉ có thể làm vậy, cho Diêu gia một cái công đạo. Bằng không Diêu gia lúc đó không giúp đỡ, chúng ta sẽ tan cửa nát nhà."
Giản mẹ thấp giọng nói, ngữ điệu bất đắc dĩ, nghe bà nói vậy, Giản Huyên Đồng làm sao không biết, nếu không lúc đó cô đã không kết hôn với Diêu Dụ Văn. Chỉ là, cô đã thỏa hiệp tới mức này, vì sao cha mẹ còn muốn ép mình.
"Con biết, nếu không con cũng không thay tỷ tỷ kết hôn với Diêu Dụ Văn, chỉ là, con không thể nhanh như vậy với cô ấy..."
"Con à, mẹ biết con không thích nó, chỉ là mặc kệ thế nào, con cũng phải có một đứa con chứ? Diêu gia lúc ấy đã nói, chỉ khi hai đứa có con, mới đồng ý cho nhà chúng ta cổ phần. Con là một đứa nhỏ hiểu chuyện, mẹ và cha con đều hy vọng con biết nên làm thế nào, ngàn vạn lần đừng giống chị con, làm chúng ta không ngày nào bớt lo."
Giản mẹ nói, hoàn toàn không để ý tới khi bà nói tới câu cuối, Giản Huyên Đồng trong mắt hiện lên khổ sở suy sụp. Cô cúi đầu, cắn môi dưới, một hồi lâu sau mới ngẩng lên. Chỉ là khổ sở trong đôi mắt đã biến mất, lại trở về bộ dạng ưu nhã đạm nhiên như cũ.
"Mẹ... con đã hiểu." Giản Huyên Đồng nói xong, đi xuống lầu, cô cùng Diêu Dụ Văn rời đi, ở trên xe tĩnh lặng. Diêu Dụ Văn chú ý tới sắc mặc cô tái nhợt, cũng cảm thấy hẳn là Giản mẹ đã nói gì đó với cô.
"Sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?" Diêu Dụ Văn ngồi ở ghế sau với cô, nhịn không được mở miệng. Giản Huyên Đồng nhìn tài xế, cảm thấy đây không phải nơi tốt để nói chuyện, chỉ có thể lắc đầu.
Về đến nhà, Giản Huyên Đồng mệt mỏi ngồi trên sô pha, thật ra cô cũng biết, chuyện đêm nay Giản mẹ nói với mình không nên nói với Diêu Dụ Văn, chỉ là cô cảm thấy trong lòng có một tảng đá đè nặng, làm cô thở không nổi. Từ nhỏ Giản Huyên Đồng đã biết, so với mình, cha mẹ càng yêu tỷ tỷ hơn.
Không chỉ là vì chuyện sức khỏe cô không tốt, mà là về tính cách, tỷ tỷ so với cô nói chuyện nhiều hơn, mỗi lần khách tới nhà, đều là tỷ tỷ với bọn họ nói chuyện phiếm, còn chính chình chỉ là ngồi một góc phát ngốc. Sau này lớn lên, cha mẹ dự tiệc cũng đa số là đem tỷ tỷ theo cùng, không phải mình.
Ngày trước tỷ tỷ với cô đều bị đưa ra nước ngoài, sau khi ở đó, Giản Huyên Nam ngày càng thích chơi bời, mà những cuộc điện thoại cha mẹ gọi cho cô, ban đầu là hỏi han ân cần, sau này biến thành một câu con ngàn vạn lần đừng giống tỷ tỷ con. Giản Huyên Đồng biết, là vì tỷ tỷ không tốt nữa, nên cha mẹ mới chú ý tới mình.
Ở nước ngoài mấy năm nay, Giản Huyên Đồng đều một mình chịu đựng, ban đầu cô không quen với sinh hoạt ở nước ngoài, lâu lâu sẽ bị cảm phát sốt, cũng thường xuyên nằm viện. Lúc ấy, Giản mẹ cũng chỉ chuyển cho cô một số tiền, kêu cô tự chăm sóc bản thân. Giản Huyên Đồng biết, cha mẹ sẽ không tới thăm mình, dù là vài lời hỏi han ân cần cũng ít tới đáng thương.
"Không có gì, ta chỉ là nghĩ, hôn sự của chúng ta, sau này thật sự có thể giải quyết sao? Dụ Văn, ta rất lo lắng." Giản Huyên Đồng thấp giọng nói, cô không muốn mình nửa đời sau phải ở bên người mình không yêu, còn là vì thu dọn cục diện do tỷ tỷ mình bày ra, cuộc sống như vậy, có ý nghĩa gì đâu?
"A Đồng, ngươi không cần nghĩ quá nhiều, chúng ta chỉ cần ở cùng nhau 2 năm, lúc đó ly hôn là được rồi, ta không quan tâm cha ta nói cái gì." Diêu Dụ Văn nghĩ rất đơn giản, mà quan hệ của nàng với Diêu Thành cũng không phải thứ cần kiêng nể. Nghe được lời nàng nói, Giản Huyên Đồng trong lòng càng buồn bã. Dụ Văn có thể làm được thế, nhưng mình thì sao? Mình làm sao có thể trái lại mong muốn của cha mẹ, làm sao có thể bỏ mặc Giản gia? Cô làm không được, cho nên cô cũng không thể tự do tự tại như Diêu Dụ Văn hay Giản Huyên Nam.
"Dụ Văn, đôi khi ta thật sự rất hâm mộ ngươi với tỷ tỷ, hai người các ngươi, luôn có thể không màng tới cái nhìn của người khác, thoải mái sống. Nghĩ gì làm nấy, hoàn toàn không quan tâm hậu quả." Giản Huyên Đồng cũng không có ý trách cứ, cô chỉ là thật sự hâm mộ. Chỉ là Diêu Dụ Văn nghe vậy, cảm thấy Giản Huyên Đồng bây giờ gặp chuyện này, đều là do mình với Giản Huyên Nam tạo ra.
"A Đồng, thật xin lỗi."
"Ta không có ý trách ngươi, ta chỉ là... Dụ Văn, ngươi biết không? Ta chỉ là thấy trên vai rất nặng, cảm giác như sắp bị đè bẹp. Ta hâm mộ ngươi không hề cố kỵ điều gì, nếu ta cũng như vậy thì tốt rồi."
Giản Huyên Đồng thấp giọng nói, sau đó vào phòng tắm, nhìn bóng dáng cô, Diêu Dụ Văn cúi đầu, nàng cầm điếu thuốc đưa lên miệng, kiềm chế một chút, rồi lại buông. Nàng đi tới cửa phòng tắm nói với Giản Huyên Đồng nàng muốn ra ngoài một chút, nàng biết người kia nghe thấy, nhưng cũng không đáp lại. Diêu Dụ Văn xoay người ra khỏi biện thự, kêu tài xế đưa nàng tới quán bar.
Quán bar này tên là LN, là quán Diêu Dụ Văn thường tới nhất, nàng vừa vào phục vụ đã nhận ra nàng, đưa nàng tới ghế lô. Diêu Dụ Văn khi đến đây, thường là muốn mua say, chính là uống thật thống khoái. Nhìn rượu mình thích lần lượt được đem lên, Diêu Dụ Văn câu khóe miệng, cầm ly rượu ngửa đầu rót vào miệng.
Nàng cảm thấy mình lúc này rất sáng khoái, dù sao sau khi kết hôn với Giản Huyên Đồng, nàng đã lâu không uống thoải mái như vậy. Người khi uống say, thần kinh sẽ trở nên trì độn, thần trí sẽ phiêu xa, Diêu Dụ Văn thích nhất chính là cảm giác mê man này.
Nàng cười ngồi ở trên ghế xoáy, dùng chân câu lấy ghế tựa, hơn nửa thân mình nghiêng ra ngoài. Miệng nàng ngậm điếu thuốc bạc hà nàng thích nhất, hương vị lạnh lẽo cùng cồn trôi qua yết hầu, mang theo cảm giác đau đơn làm Diêu Dụ Văn thoải mái, đại não tê dại. Đúng lúc anyf, phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đi vào.
Nữ nhân đứng ở cửa phòng, an tĩnh nhìn bộ dạng Diêu Dụ Văn lúc này, trong mắt ánh lên đau lòng, nhưng lại có dục vọng không thể áp chế. Diêu Dụ Văn cảm nhận được có người khác, nhưng rượu ở trước mặt, nàng không muốn quay đầu lại, mà từng ngụm từng ngụm đem rượu rót vào miệng. Men say 7 phần, mới là thời điểm cảm giác sảng khoái nhất.
"Ngươi nói..." Diêu Dụ Văn nhìn chén rượu trước mặt, lẩm bẩm tự nói. Rượu nhàn nhạt phản xạ lại mặt nàng, nhìn chính mình ngập tràn men say trong đó, Diêu Dụ Văn cười.
"Giản Huyên Nam, ngươi nói ta biết, vì sao..."
------------------------------------------------------------------
Tác giả: Tuy đây là thế giới nữ nữ có thể kết hôn, nhưng gia trưởng vẫn tương đối truyền thống, hy vọng có người thừa kế, cho nên chuyện muốn có con này coi như là ngược. Đây là hỗ công.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro