Chương 4: Tuần trăng mật
Hôn lễ của hai người xuất phát từ bất đắc dĩ và nửa ép buộc, để không cho cha mẹ hai bên nghi ngờ, ngoài mặt vẫn làm theo. Tuy không có chút hứng thú nào với cuộc du lịch tuần trăng mật nhưng Giản Huyên Đồng có thể thấy được Diêu Dụ Văn rất chờ mong, mà theo lời nàng, nàng xác định quan hệ của hai người bây giờ định nghĩa là chị em tốt, bạn thân tốt, nếu đã như vậy, chính mình cũng nên tập làm quen mới đúng.
Trước khi đi một ngày Giản Huyên Đồng còn chưa biết hai người sẽ đi đâu, mỗi lần cô hỏi địa điểm đi, Diêu Dụ Văn đều thần thần bí bí nói bí mật, mãi cho đến khi ngồi trên máy bay tư nhân của Diêu gia, hai người đã tới hòn đảo nhỏ ấy, Giản Huyên Đồng mới hiểu được Diêu Dụ Văn là muốn cho mình một bất ngờ.
Hòn đảo nhỏ này tên Duck Phil, là một hòn đảo tư nhân nhỏ, Diêu gia có lẽ là chủ nhân của nửa hòn đảo này, dù sao Diêu Dụ Văn cũng là người thích hưởng thụ, mua một hòn đảo nhỏ cũng không phải chuyện khó tin gì. Hai người xuống máy bay, mới đặt chân lên mặt đất đã có từng cơn gió nóng thổi qua. Không khí ở nơi này so với thành phố lớn cũng tốt hơn nhiều, chênh lệch rõ ràng ai cũng cảm nhận được, ngắm rừng cây xung quanh cùng mặt biển xa xa xanh thẳm, đúng là có thể khiến tâm trạng tốt hơn.
"Ta biết người sẽ thích." Diêu Dụ Văn nhìn phản ứng của Giản Huyên Đồng, hài lòng nhấc khóe miệng, nàng biết bình thường Giản Huyên Đồng không thích ra ngoài, đầu tiên là do thân thể cô không tốt lắm, thứ hai cô cũng là người khá thích nơi an tĩnh. Hòn đảo nhỏ này có khá ít người, người có thể tới cũng không phải người thường, sẽ không quậy phá ầm ĩ, đối với Diêu Dụ Văn và Giản Huyên Đồng chính là nơi tốt nhất để hưởng thụ tuần trăng mặt.
"Ân, ta rất thích." Giản Huyên Đồng có thể nhìn ra Diêu Dụ Văn là vì mình nên có tình chọn nơi này, hai người bước vào căn biệt thự đã được chuẩn bị từ trước, nơi đó đã có người hầu chờ bọn họ, thấy bọn họ tới lập tức nghênh đón, đem hành lý hai người cầm đi.
"Diêu tiểu thư, Giản tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong." Người hầu là được đưa tới từ Diêu gia, giúp đỡ Diêu Dụ Văn và Giản Huyên Đồng nấu nướng quét dọn trong một tháng. "Cảm ơn Vương tẩu, bọn ta tự đi là được." Diêu Dụ Văn nhẹ giọng nói, mang Giản Huyên Đồng lên lầu hai. Phòng hai người ở cùng một gian, Giản Huyên Đồng vẫn muốn ở riêng, chỉ là cô vừa đưa ra yêu cầu, Diêu Dụ Văn liền quay đầu lại, dáng vẻ tội nghiệp nhìn mình.
"Tại sao lại thế? A Đồng không thích ngủ cùng ta sao? Ngày trước thời đi học không phải chúng ta đều ngủ cùng nhau sau. Hơn nữa không phải ngươi thích nhất là ôm ta sao? Còn nói ta là gối ôm nhỏ mềm mại của ngươi." Diêu Dụ Văn khi nói chuyện cũng đã dính lại cô, thấy khóe miệng nàng nhếch nhếch, tóc dài xinh đẹp hất về một bên vai. Rõ ràng là dáng vẻ gợi cảm dụ người, lại còn làm nũng nói vậy, Giản Huyên Đồng thật sự cũng không có cách khác.
"Ta chỉ là cảm thấy ngủ cùng nhau không ổn lắm, dù sao hai chúng ta cũng cần tách nhau ra, hơn nữa..."
"Tách nhau ra? Ngủ cùng bạn thân của mình có vấn đề gì sao? Tuy ta thích nữ nhân, nhưng A Đồng yên tâm, ta cũng không phải là người háo sắc, ngủ cùng ta sẽ không có vấn đề gì cả."
Diêu Dụ Văn cười nói xong, đã tự chủ trương lấy quần ảo của Giản Huyên Đồng treo vào phòng, thấy nàng nhất định muốn ngủ cùng mình, Giản Huyên Đồng bất đắc dĩ nhận mệnh. Thấy cô cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện, Diêu Dụ Văn cảm thấy A Đồng vẫn đáng yêu như trước, bị mình bắt nạt cũng không phản bác. Thật ra nàng cũng không muốn ép A Đồng, chỉ là Vương tẩu đã tới đây, một nửa là chăm sóc, một nửa cũng là giám sát bọn họ, mình làm vậy cũng chỉ để không lộ ra sơ hở thôi, dù sao... Chính mình thật ra cũng rất muốn ngủ cùng A Đồng.
Hai người sắp xếp hành lý xong, thay bộ quần áo nhẹ nhàng định xuống biển dạo một chút. Giản Huyên Đồng mặc váy dài màu trắng mờ, mái tóc đen dài được tóm lại, dùng một cái dây cột tóc màu xanh cột lại rũ sau lưng, trên đầu đội mũ che nắng đơn giản. Cô vốn dĩ là kiểu người cao gầy mảnh khảnh, da thịt trắng nõn cho dù mặc màu gì cũng đẹp, đặc biệt là màu tối lại càng làm cô nổi bật.
Giản Huyên Đồng chính là kiểu người toàn thân đều mang cảm giác điềm đạm tiên khí, cảm giác này cho dù là mùa hè nóng bức, chỉ nhìn lướt qua cũng có cảm giác được thanh lọc tươi mới. Cô như nước ấm, không làm người ta cảm thấy quá nồng nhiệt, cũng không làm người ta thấy lạnh băng, dù là ai gặp Giản Huyên Đồng đều muốn lại gần cô. Diêu Dụ Văn nhìn cô, chậm rãi dạo bước cùng cô, tâm trí dần dần bay xa.
Thật ra ban đầu nghe người thay thế sẽ trở về, nàng cũng không ôm hy vọng gì đặc biệt, Diêu Dụ Văn thật ra cũng không tin tưởng tình hữu nghị, tình yêu hữu nghị như này lại càng không. Khi hai người gặp lại, nàng thấy người này thành thục hơn rất nhiều, chút nhớ nhung trong lòng lại làm nàng không khống chế được muốn thân cận cùng người bạn thời thơ ấu này. Diêu Dụ Văn rất vui, Giản Huyên Đồng có thể quay về, tuy rằng mối quan hệ của hai người thật xấu hổ, nhưng dù sao Diêu Dụ Văn cảm thấy cũng không sao.
Bọn họ ngồi ở bãi biển, câu được câu không nói chuyện phiếm, lúc này có hai người phụ nữ đi tới, Diêu Dụ Văn vừa ngẩng đầu, phát hiện lại là người quen. Nữ nhân mặc một bộ bikini gợi cảm màu vàng nhạt, nữ nhân bên cạnh nàng cũng mặc một bộ đồ bơi gợi cảm không kém, hai người nhìn thấy mình cũng nhiệt tình đi tới.
"Diêu, lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây." Người này tên là Khương Dĩnh, là bạn rượu thân nhất của Diêu Dụ Văn, chuyện Diêu Dụ Văn kết hôn bạn bè đều biết, chỉ là bọn họ cũng không biết chuyện Giản Huyên Nam lại đổi thành Giản Huyên Đồng. Khương Dĩnh nhìn khắp nơi, lại không nhìn thấy bóng dáng Giản Huyên Nam. Nàng cũng biết người phụ nữ điên kia không bao giờ chịu ngồi yên, sao bây giờ lại không thấy đâu?
"Ta tới hưởng tuần trăng mật, nhưng mà ngươi, sao lại có thời gian nhàn rỗi ở đây?" Diêu Dụ Văn lười biếng dựa vào ghế nằm, Giản Huyên Đồng ngồi cạnh yên tĩnh đọc sách, cũng không định tham gia vào cuộc đối thoại của hai người.
"Hôm nay có bữa tiệc, ta tới đây tham gia, bạn bè ngươi cũng tới không ít, mà nói qua cũng phải nói lại, Giản đâu? Đã là hưởng tuần trăng mật chắc ngươi cũng không đi một mình chứ? Tối nay có nhiều trò vui lắm, hai người các ngươi nhất định sẽ thích."
Khương Dĩnh ẩn ý nói, không quên giơ tay làm động tác chà chà ngón cái với ngón trỏ, ở nước ngoài động tác này dùng để ám chỉ có hàng trắng, nhưng giữa bọn Diêu Dụ Văn chỉ là nói về rượu. Giản Huyên Đồng vốn không định tham gia, chỉ là cô nhìn thấy động tác của nữ nhân kia, không nhịn được nhíu mày. Cô đã sớm biết tỷ tỷ mình và Diêu Dụ Văn rất chịu chơi, hai người thường xuyên tham gia loại tiệc tùng này, chỉ là cô không ngờ đến thuốc phiện bọn họ cũng chạm tới.
"Này, đừng nói nhảm, người kia nhà ta đang ở đây." Diêu Dụ Văn biết trong giới còn có người không biết chuyện Giản Huyên Đồng đào hôn, đương nhiên cũng không biết người kết hôn cùng mình chính là Giản huyên Đồng. Nàng di chuyển thân mình, dựa vào vai Giản Huyên Đồng, cười ái muội, Khương Dĩnh lúc này mới để ý tới sự tồn tại của Giản Huyên Đồng. Cũng không phải do nàng thờ ơ, chỉ là Giản Huyên Đồng quá an tĩnh, khí chất nhìn là đã thấy không phải là kiểu play girl như bọn họ. Bây giờ nghe thấy người Diêu Dụ Văn kết hôn là cô, Khương Dĩnh hàm gần rơi xuống đất.
Bọn họ trong giới này từng gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng dù sao những nữ nhân đó đa số chẳng thể so sánh với bọn họ, vì vậy kiểu người có khí chất như Giản Huyên Đồng xuất hiện cũng rất hiếm, kết quả làm Khương Dĩnh bắt đầu quá phận quay qua đánh giá Giản Huyên Đồng.
Cho dù là vẻ ngoài hay khí chất, Giản Huyên Đồng là cực phẩm, dáng người cao, từ tỉ lệ đôi chân hoàn hảo kia là có thể nhận ra. Ngũ quan tinh xảo vân đạm phong khinh, chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại không thể tìm ra một chút tì vết nào. Ngoại trừ bên ngoài, thứ khiến Khương Dĩnh đánh giá cao vẫn là khí chất của Giản Huyên Đồng.
Vừa nãy cũng đã nói, Giản Huyên Đồng tạo cảm giác hoàn toàn khác với bọn họ. Nếu xét diện mạo, Diêu Dụ Văn nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, tuy Giản Huyên Đồng không làm người ta sững sờ kinh diễm như Diêu Dụ Văn, nhưng chắc chắn cũng là kiểu dễ nhìn. Khí chất dịu dàng, hơn nữa cả người bạch y trên tay cầm sách, quả thật giống như một đại tiên không nhiễm khói lửa bụi trần. Hơn nữa bây giờ Diêu Dụ Văn dựa vào lòng cô, một người mười phần tiên khí, một người quyến rũ yêu dã, giá trị nhan sắc hòa vào nhau thật sự rất xứng đôi. Tuy Khương Dĩnh cảm thấy Diêu Dụ Văn lần này nhặt được bảo bối, nhưng rốt cuộc thì Giản Huyên Nam tại sao lại thế?
"Diêu, đùa thế này không vui, còn ai không biết ngươi với Giản..."
"Khương Dĩnh, chuyện quá khứ thì để nó qua đi, đây là Giản Huyên Đồng, là vợ ta."
Khương Dĩnh biết khi Diêu Dụ Văn gọi đầy đủ họ tên mình nghĩa là nàng đang nghiêm túc, còn là đang có chút khó chịu. Nàng nhún vai tỏ ý đã biết, trong lòng nhiều ít cũng đoán ra lý do.
Dù sao... Giản Huyên Đồng, Giản Huyên Nam, nghe tên đã biết là chị em, chắc là Diêu Dụ Văn không có được chị lại chuyển qua em, Khương Dĩnh cười nói bọn họ nhất định phải tham gia buổi tiệc tối nay, nàng không chờ được muốn nhìn cảnh bọn bạn há hốc mồm.
"Ta chưa biết, A Đồng, ngươi muốn đi không?" Nếu Diêu Dụ Văn tới đây một mình, nàng nhất định sẽ đi, dù sao nàng là người mê rượu mê thuốc, mấy hôm nay vì Giản Huyên Đồng nên vẫn chịu đựng, nhưng mà bây giờ không phải chỉ có một mình nàng, nếu Giản Huyên Đồng không đi, nàng đương nhiên cũng không đi được.
Nói thật, Giản Huyên Đồng đương nhiên không muốn tham dự vào trò này, chỉ là cô quay đầu liền thấy đôi mắt Diêu Dụ Văn sáng lên nhìn mình, bộ dạng như cún con giương đôi mắt long lanh khát vọng hướng về cô. Giản Huyên Đồng có chút mềm lòng, cô do dự một lát rồi gật gật đầu coi như đồng ý.
Trước khi đi, hai người trang điểm tỉ mỉ, Diêu Dụ Văn cố ý trang điểm hơi ma mị, kẻ mắt đen yêu dã kết hợp cùng đôi môi đỏ rực nóng bỏng như lửa, hơn nữa còn thêm chiếc váy ngắn cổ chữ V khoét sâu gợi cảm, Giản Huyên Đồng không thể không thừa nhận, Diêu Dụ Văn dù mặc cái gì cũng cực kỳ đẹp, nhưng thích hợp nhất với nàng vẫn là loại váy có thể tôn lên dáng người này. Dù sao dáng người tốt như vậy, nếu không để lộ ra cũng thật dáng tiếc.
So với giờ đã hẹn, Diêu Dụ Văn và Giản Huyên Đồng nửa tiếng sau mới tới bờ cát, ở đó đã tập trung rất nhiều người, âm thanh ồn ào cùng tiếng pháo hoa, mùi thịt nướng cùng đủ loại mùi thuốc lá và rượu hòa trộn với nhau. Thật ra Giản Huyên Đồng ở nước ngoài đối với kiểu tiệc này không hề xa lạ, chỉ là số lần thật sự tới tham gia rất ít.
Cô cùng Diêu Dụ Văn một trước một sau đi vào, ngay lúc Diêu Dụ Văn lên sân khấu, toàn bộ party vang lên tiếng huýt sáo, ngay cả âm nhạc cũng phát bài Diêu Dụ Văn thích nhất. Lập tức có thể thấy một đám người cả trai lẫn gái trang điểm sặc sỡ đi tới vây quanh nàng, trong đó cũng có cả Khương Dĩnh.
"Diêu, đã lâu không gặp, có người nói ngươi kết hôn xong hoàn lương, ngươi cảm thấy có ai ở đây tin được không?" Một nữ nhân nhìn Diêu Dụ Văn, cười nói, nàng lấy ra một điếu thuốc, là loại Diêu Dụ Văn thích nhất, nữ nhân cười đưa thuốc tới môi nàng, lấy bật lửa giúp nàng châm thuốc. Giản Huyên Đồng đứng rất xa đám đông, nhìn Diêu Dụ Văn nâng khóe miệng cười nhạt, ngón tay xinh đẹp của nàng kẹp lấy điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi ngửa đầu thả ra làn khói.
Khi ngửa đầu, sườn mặt xinh đẹp của nàng mang theo vầng sáng nhàn nhạt, trên cổ nơi yết hầu gợi cảm đang phập phồng. Nàng như ánh trăng bị rất nhiều ngôi sao vây quanh, mà những lời bọn họ nói với nàng Giản Huyên Đồng cũng không hiểu, mà khí chất của mình cũng không hợp với bọn họ. Giản Huyên Đồng vẫn luôn biết vậy, khi còn nhỏ thân thể đã không tốt, bạn bè cùng lớp cũng không thích giao lưu với cô. Cô luôn đứng ở xa, nhìn Diêu Dụ Văn bị một đám người vây quanh, mà mình lại bị ngăn cách bên ngoài.
"Chỉ là hơn một tháng không gặp, sao các ngươi ai cũng như đã nhiều năm không gặp thế?" Diêu Dụ Văn hút xong điếu thuốc, thoải mái híp mắt, cái miệng nhỏ nhấp rượu vang đỏ. Nghe nàng nói, những người xung quanh đó lập tức tỉnh táo.
"Ngươi vô lương tâm, một tháng không gặp ngươi, bọn ta thật sự tưởng ngươi định ở nhà làm hiền thê lương mẫu. Ngươi làm gì thế, trốn với Giản lâu vậy? Không phải vội sinh con chứ?"
"Không có khả năng, bọn họ dù có kết hôn cũng sẽ không muốn có con, ta cảm thấy hai người này qua một thời gian sẽ ly hôn, Diêu chính là một con ngựa hoang đứt cương, tên Giản kia chắc chắn không giữ nổi nàng."
Một đám người ta một câu ngươi một câu, thậm chí đã bắt đầu thảo luận xem làm sao để kiếm bồ nhí cho Diêu Dụ Văn. Nghe bọn họ nói, Diêu Dụ văn biết đám người này bình thường nói đùa sẽ không biết điểm dừng, nếu là trước đây thì không nói, nhưng bây giờ Giản Huyên Đồng cũng ở đây, nhất định cũng sẽ nghe được mấy cái này. Nghĩ tới Giản Huyên Đồng, Diêu Dụ Văn quay đầu liền nhìn thấy người nọ đứng ở nơi xa, nghiêng đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Diêu Dụ Văn trong lòng có chút không thoải mái, nàng biết là mình dẫn Giản Huyên Đồng tới đây, mình không được ném cô một mình ở kia. Diêu Dụ Văn trực tiếp ra khỏi đám đông, dưới ánh mắt mọi người đi tới trước mặt Giản Huyên Đồng, cầm tay cô.
"Ta quên giới thiệu, đây là vợ ta, Giản Huyên Đồng. Đem những lời vô nghĩa vừa nãy của các ngươi rút lại, ta rất yêu nàng, không có ý định ly hôn, hai bọn ta còn định sinh hai đứa nhỏ đấy. A Đồng, ngươi nói có đúng không?" Diêu Dụ Văn nhướn mày, cười nói xong, trực tiếp thăm dò hôn lên má Giản Huyên Đồng.
Mọi người từ kinh ngạc dần chuyển thành reo hò, hơn nữa nhìn tới diện mạo Giản Huyên đồng, một người cẩn thận hỏi Diêu Dụ Văn từ đâu tìm được tiểu tiên nữ này. Nghe bọn họ ồn ào đòi hôn lần nữa, nói cái gì mà hôn má chỉ là kiểu của thiếu nữ, bọn họ muốn xem hôn môi kiểu Pháp. Đối mặt với sự quấy nhiễu của đám người này, Diêu Dụ Văn chỉ chừa lại bóng lưng cho bọn họ, mang Giản Huyên Đồng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro