
Chương 5
Vừa ra khỏi An Kỳ Phong, thiếu nữ liền thay đổi hoàn toàn vẻ mặt yếu đuối nhút nhát lúc trước, bám sát sau lưng Mục Thiên Âm, ríu rít không ngừng.
Mục Thiên Âm lờ mờ liếc nhìn nàng một cái, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của nàng tràn đầy sự mong đợi và khao khát về tương lai, không khỏi hơi ngẩn người.
Chỉ là thay đổi một nơi ở, có đáng để vui vẻ đến vậy sao?
Bên tai nàng vang lên giọng nói non nớt mà trong trẻo của thiếu nữ, âm thanh mềm mại như dòng nước chảy bên tai nàng.
"Sư tỷ, ngươi định bảo sư tôn của ngươi thu nhận ta làm đệ tử sao? Sư tôn của ngươi là ai vậy? Nàng có lợi hại không? Ta cảm thấy có thể dạy ra đệ tử lợi hại như sư tỷ, chắc chắn phải là một trong các vị Trưởng lão rồi!"
Mục Thiên Âm khép hờ mắt, nhìn nàng một cái, không thể trả lời vấn đề này.
Nàng không muốn nói dối thiếu nữ này, nhưng cũng không thể nói ra sự thật, đành chọn cách giữ im lặng.
Đối với sự lạnh nhạt của Mục Thiên Âm, Bạch An An không hề nản lòng, vẫn giữ bộ dáng ngây thơ vô tội, lạc quan hoạt bát.
Dù sao cơ thể này của nàng vẫn còn trẻ tuổi, cứ giữ mãi dáng vẻ khổ sở thù hận tuy đáng thương, nhưng chung quy không phù hợp với dung mạo của nàng.
Đột ngột thay đổi sang một hoàn cảnh hoàn toàn mới, thái độ nàng đối với Mục Thiên Âm cũng trở nên tùy tâm hơn, thể hiện trọn vẹn sự kiều mị, tươi tắn và ngây thơ độc đáo của một thiếu nữ ở độ tuổi này.
Nàng hoàn toàn không sợ Mục Thiên Âm từ chối lạnh lùng, mỉm cười tiến lên, bàn tay nhỏ bé kéo chặt ống tay áo nàng, mềm giọng nói: "Sư tỷ, ngươi nói cho ta biết đi mà! Sư tôn của ngươi là ai? Ta như vậy, thật sự có thể bái nhập môn hạ sư tôn, trở thành sư muội của ngươi sao?"
Mục Thiên Âm nhíu mày, nhìn ống tay áo mình bị đối phương vặn đến nhăn nhúm như rau khô, giơ tay giằng ra, ngắn gọn đáp: "Không phải."
Không phải cái gì không phải?
Mục Thiên Âm này quả nhiên là một cái hồ lô im lặng, nhìn thì xinh đẹp, không ngờ tính cách lại như một khúc gỗ, thật sự quá mức vô vị.
Nếu là đối diện với bản thể của nàng ấy, thì nàng còn có thể vì thưởng thức mỹ nhân mà nhẫn nhịn.
Nhưng Mục Thiên Âm lúc này, dung mạo lại tầm thường, tính cách lại trầm lặng, cơn hứng thú ba phút của Bạch An An vừa qua, nàng liền không chút nể mặt mà bĩu môi: "Ngươi không nói thì thôi vậy, dù sao đến lúc khảo hạch mở ra, ta sẽ tự mình tham gia khảo hạch đệ tử nội môn!"
Nàng tinh nghịch nói, đôi mắt cười long lanh nhìn nàng ấy: "Nếu ta vượt qua khảo hạch, sư tỷ liền nói cho ta biết sư tôn của ngươi là ai, sau đó để ta trở thành sư muội của ngươi được không?"
Mục Thiên Âm kinh ngạc đánh giá biểu cảm của Bạch An An, trong lòng xẹt qua một tia ngẩn ngơ.
Thiếu nữ này dường như có vài bộ mặt. Lúc thì nhu nhược đáng thương, lúc thì ngây thơ tinh nghịch. E rằng bộ dáng hơi có chút tính khnày của nàng hiện tại, mới là bản tính thật sự.
Mục Thiên Âm nghĩ đến đây, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Cảm giác này vô cùng mới mẻ, dù sao thì từ lúc sinh ra, nàng đã được ngàn vạn yêu chiều mà lớn lên.
Mới mười mấy tuổi, nàng đã trực tiếp được chọn vào sơn môn, trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn.
Ai gặp nàng mà không mang vẻ cung kính sợ hãi? Thiếu nữ này, ngược lại thật ra rất to gan...
Nhưng nàng chợt nghĩ đến vẻ ngoài lúc này của mình, không khỏi lộ ra nụ cười giễu cợt.
Mục Thiên Âm ngước mắt nhìn sang, thấy thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay chắp sau lưng, đang đầy mong đợi nhìn mình, không khỏi khẽ nhếch khóe môi, đồng ý nói: "Nếu ngươi thật sự có thể vượt qua khảo hạch, ta nói cho ngươi biết cũng không sao."
Bạch An An mím môi cười, khẽ hạ mi mắt: "Vậy An An nhớ kỹ rồi, ngươi không được lừa ta đấy nhé!"
Mục Thiên Âm đưa Bạch An An đến một tiểu viện của ngoại môn đệ tử, nơi ít người qua lại, sắp xếp ổn thỏa, dặn dò nàng vài câu, không chút do dự quay người rời đi.
Bạch An An kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, hai tay chống cằm ngắm nhìn bóng lưng Mục Thiên Âm đang dần đi xa, khẽ thở dài một tiếng.
Rõ ràng Mục Thiên Âm không có ý định để nàng lộ diện trước mặt người khác, nên tiểu viện mà nàng ta đưa nàng đến cách phủ Thành chủ khá xa.
Thân phận thủ sơn đệ tử của đối phương hiện tại không thể bại lộ, lại không thể nói rõ sự thật cho nàng biết, vậy thì cách ổn thỏa nhất chính là để nàng tránh xa đám đông, sau đó lén lút dò xét âm thầm.
Thế nhưng Bạch An An quay đầu nhìn lại, thấy sân viện trống rỗng, không một bóng người, nàng lại lần nữa thở dài thật sâu.
Kể từ khi Bạch An An được an trí trong viện đó, nàng đã ngoan ngoãn được một tháng, không hề lợi dụng Huyền Âm Huyết để chiếm tiện nghi Mục Thiên Âm.
Còn Mục Thiên Âm, mặc dù vẫn còn canh cánh trong lòng về giấc mộng kia, nhưng sau một tháng yên ổn vô sự, nàng cũng dần dần yên lòng hơn.
Bạch An An làm việc thường chỉ có ba phút nhiệt huyết, nhưng đối với loại chính sự quan trọng liên quan đến thể diện này của nàng, sự kiên nhẫn lại vô cùng đủ.
Trong tháng Mục Thiên Âm rời đi, nàng cũng không hề nhàn rỗi, từ lão nhân giữ cổng xin được một ít hạt giống, lại tự mình lên núi hái một vài cây linh dược, đem trồng trong sân.
Thế nên, khi Mục Thiên Âm trở về tiểu viện, thấy sân viện đã hoàn toàn thay đổi, nàng thoáng lộ ra vẻ hơi bất ngờ.
Bạch An An đang khom lưng tưới cây, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mục Thiên Âm một thân bạch y, dáng người ngọc lập đứng thẳng ở cửa, không khỏi mừng rỡ ra mặt, vội vàng nghênh đón.
Nàng buông chiếc bình tưới bằng sắt xuống vội chạy qua. Dải lụa xanh buộc tóc bay bổng theo mái tóc dài của nàng.
Nàng chạy đến trước mặt Mục Thiên Âm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, nhưng vẫn cố kìm nén sự kích động, đứng tại chỗ xoắn ngón tay, cẩn thận nhìn nàng ấy: "Sư tỷ, ngươi đến rồi ạ?"
Mục Thiên Âm liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của đối phương, đồng tử khẽ động, sau đó lập tức dời đi.
Nàng chuyển tầm nhìn sang phía cây linh dược bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ngươi trồng?"
Giọng nói lạnh nhạt, không phân biệt được hỉ nộ.
Bạch An An chớp chớp mắt, ấp úng nói: "Không thể trồng sao?"
Trên mặt nàng lộ ra vẻ thấp thỏm: "Ta thấy trong viện của sư tỷ trống trơn, nên đã tự ý trồng những cây linh dược này cho sư tỷ."
"Nếu không thể trồng, ta lập tức dọn dẹp sạch sẽ."
Ánh mắt Mục Thiên Âm không khỏi rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi của nàng.
Cứ như thể, sau một tháng nàng rời đi, thiếu nữ này lại khôi phục dáng vẻ yếu đuối rụt rè như trước.
Nàng rũ mắt nhìn chằm chằm vào nàng một lát, từ tốn nói: "Ta không nói là không được trồng."
Bạch An An nghe vậy, vẻ mặt thấp thỏm bất an liền lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Đôi mắt hạnh tuyệt đẹp kia ngưng đọng nhìn nàng, ngón tay vẫn túm chặt lấy ống tay áo nàng: "Ta biết sư tỷ đối với ta là tốt nhất!"
Sau một lúc lâu, nàng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Sư tỷ một tháng không đến thăm ta, ta còn tưởng rằng ngươi quên ta rồi."
"Nếu An An có chỗ nào làm sai, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta nhất định sẽ sửa!"
Sau đó, nàng không đợi Mục Thiên Âm trả lời, liền xoay người kéo nàng vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Sư tỷ ngươi đến thật đúng lúc, trong bếp ta đang hầm thịt. Tay nghề ta không tệ đâu, ngươi nhất định phải nếm thử một chút."
Người tu đạo đã sớm tuyệt thực.
Huống hồ gì là Mục Thiên Âm đã sớm đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ.
Nàng ngay cả thời gian ngủ cũng không có bao nhiêu, lấy đâu ra thời gian rảnh để ăn cơm.
Bạch An An kéo Mục Thiên Âm vào phòng bếp, đỡ lấy vai nàng, ấn nàng ngồi yên trên ghế dài, rồi quay người định đi.
Mục Thiên Âm đang muốn từ chối, ngón tay không kìm được chạm vào cánh tay của Bạch An An.
Không ngờ, Bạch An An đột nhiên ôm lấy vai, kêu đau một tiếng.
Mục Thiên Âm lập tức hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Bạch An An cười gượng gạo, làm như không có gì mà đáp: "Lần trước lên núi hái linh dược, không cẩn thận đụng phải linh sủng được môn phái nuôi dưỡng, nên bị thương thôi."
Nàng thấy Mục Thiên Âm nhíu mày nhìn mình, đôi mắt đen láy khẽ lóe lên một cái, rất nhanh che giấu đi, cố ý chuyển đề tài nói: "Không nói chuyện này nữa, sư tỷ nếm thử món ta làm đi?"
Cách nàng chuyển đề tài quá gượng ép, đương nhiên không thể lừa được Mục Thiên Âm.
Nhưng điều nàng cần chính là Mục Thiên Âm để ý nàng.
Vì thế khi Mục Thiên Âm miễn cưỡng ăn một miếng thức ăn, ánh mắt nàng rơi xuống vai của Bạch An An, nàng liền vừa đúng lúc lộ ra vẻ mặt do dự: "Sư tỷ, sao người không ăn nữa? Không hợp khẩu vị của người sao?"
Mục Thiên Âm nhìn nàng, lắc đầu, đứng dậy đi đến cửa, thấy Bạch An An ngây người ngồi ở đó, không khỏi ngước mắt nói: "Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi chữa thương."
Nói xong, nàng đi trước một bước ra ngoài.
Bạch An An nhìn chằm chằm bóng lưng cao ráo của Mục Thiên Âm biến mất, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười.
Nàng chậm rãi đứng dậy, đi theo Mục Thiên Âm đến phòng ngủ. Khi Mục Thiên Âm nhìn qua, nàng liền giơ tay, bắt đầu cởi nút áo của mình.
Mục Thiên Âm: "Không cần..."
Chữ "cởi" còn chưa kịp thốt ra, Bạch An An đã nhanh chóng kéo rộng cổ áo, để lộ nửa bên vai, rồi cẩn thận nhìn về phía nàng.
Tại vị trí vai của Bạch An An, băng gạc trắng đã lờ mờ thấm ra vết máu đỏ. Nàng tiếp tục tháo băng gạc, để lộ vết thương khủng khiếp phía dưới, khiến người ta phải giật mình.
Vết thương đó, tựa như bị lợi trảo của mãnh thú nào đó gây nên, vô cùng dữ tợn, gần như có thể nhìn thấy cả xương.
Lực chú ý của Mục Thiên Âm nhất thời bị chuyển dời.
Ban đầu, thấy Bạch An An như người không việc gì, nàng còn tưởng chỉ là vết thương nhỏ nên không quá để tâm.
Thế nhưng, vết thương mà đối phương bày ra lúc này lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nàng nhanh chóng bước tới, ra hiệu cho nàng ngồi xuống giường, sau đó ngón tay đặt lên da thịt nàng, linh lực cuồn cuộn không ngừng từ cơ thể nàng truyền sang.
Chẳng mấy chốc, vết thương trên vai Bạch An An đã lành được hơn nửa, chỉ lờ mờ còn sót lại một vệt sẹo nhạt.
"Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, là có thể hoàn toàn bình phục."
Mục Thiên Âm đứng trước mặt nàng, thấp giọng dặn dò: "Ta quên ngươi chỉ là phàm nhân. Ngọc bội này ngươi cầm lấy, sau này ra ngoài, chim bay thú chạy trong núi sẽ không làm thương tổn ngươi."
Bạch An An đón lấy khối ngọc bội ấm áp, cảm nhận được linh lực sunh túc tràn vào cơ thể, nàng lập tức dang rộng hai tay, bất ngờ ôm Mục Thiên Âm vào lòng.
Mục Thiên Âm trở tay không kịp, bị nàng ôm chầm lấy.
Ngón tay không khỏi đặt trên vai Bạch An An, muốn đẩy nàng ra.
Kết quả, đầu ngón tay vừa chạm vào bờ vai trơn mịn trắng nõn của đối phương, liền lập tức dời đi như bị bỏng.
Ngay cả với cha mẹ trước khi tu đạo, nàng cũng chưa từng thân mật đến mức này.
Huống hồ, thiếu nữ này đã ba lần bảy lượt mạo phạm nàng.
Nàng nghĩ đến những việc thiếu nữ đã làm cho mình, hàng chân mày nhíu lại từ từ giãn ra, ngón tay hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên bên bờ vai lành lặn còn lại của nàng.
Giọng điệu nàng hờ hững: "Ngươi không cần phải làm vậy."
Bạch An An ngẩng đầu khỏi vòng tay nàng, lộ ra đôi mắt ướt át, long lanh như vừa được rửa qua nước.
Khóe mắt nàng đỏ hoe, cảm kích nhìn nàng: "Sư tỷ, từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với An An như vậy. Ngươi muốn ta làm gì, ta đều đáp ứng ngươi!"
Mục Thiên Âm chợt nhớ tới dáng vẻ thiếu nữ tự tiến cử bản thân lên giường trong mộng, giữa ấn đường lập tức giật nảy lên.
Nàng đặt bàn tay lên vai nàng, không thể nghi ngờ gì nữa, đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, không cần phải như thế."
"Như vậy sao được chứ," Bạch An An cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch.
Nàng còn đang chuẩn bị lấy thân báo đáp mà. Bất quá, đã là Mục Thiên Âm không đồng ý, nàng đành phải đổi sang cách khác để 'báo đáp' nàng ấy một phen vậy.
Đêm hôm đó, sau khi Bạch An An an trí con rối xong xuôi, nàng hóa thành trạng thái hồn phách, bay thẳng đến tẩm điện phủ Thành chủ.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, Mục Thiên Âm vẫn đang tọa thiền tu luyện.
Nàng nhướng mày cười khẽ, giống như lần trước, xoay người hóa thành linh quang chui vào giữa ấn đường của nàng ấy.
Đã nói là muốn báo đáp rồi, nếu Mục Thiên Âm không chấp nhận, nàng đành phải cưỡng mua cưỡng bán vậy.
"Sư tỷ..."
Giọng nói này vừa kiều mị lại vừa quyến rũ, cực kỳ mê hoặc.
Mục Thiên Âm chợt mở bừng mắt, liền nhìn thấy Bạch An An đang ôm lấy vòng eo nàng, y phục nửa kín nửa hở.
Đối phương ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, ánh mắt yếu ớt đáng thương nhìn nàng.
Mục Thiên Âm nhìn cảnh tượng quen thuộc này, đôi lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro