
Chương 1
Bạch An An dựa nghiêng trên xà nhà, đầu ngón tay trắng nõn thon thả chống bên sườn mặt, chán đến chết mà nhìn xuống dưới.
Ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt của người đang nằm trên giường trong phòng.
Nằm trên giường là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Điều đáng tiếc duy nhất là, tuyệt sắc mỹ nhân ấy ngủ mãi không tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền.
Gương mặt kia chỉ cần nhìn một chút vậy thôi cũng đủ khiến cho ngươi ta say đắm mê mẩn.
Có thể tưởng tượng được, khi vị mỹ nhân này mở mắt ra, sẽ làm rung động lòng người đến mức nào.
Bạch An An nhìn nàng một lúc, trên mặt khó nói được là đang vui hay buồn.
Sau một lúc lâu, nàng từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, trên búi tóc màu đen chiếc chuông vàng như nuốt chửng linh hồn đang phát ra tiếng leng keng giòn giã.
Nàng khoác lên mình bộ y phục đỏ rực, đôi chân trần như ngọc từng bước chậm rãi đi đến bên giường mỹ nhân.
Nàng ngồi xuống bên giường mỹ nhân, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phi thường của nàng. Nàng giơ tay lên, những ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào chiếc cần cổ mảnh khảnh yếu ớt của mỹ nhân.
Chỉ cần nàng nhẹ nhàng dùng một chút lực thôi, tuyệt thế mỹ nhân yếu ớt xinh đẹp này sẽ ngọc nát hương tan.
Ngón tay Bạch An An nhẹ nhàng vuốt ve cổ mỹ nhân, rồi đột nhiên ngón tay nàng nắm chặt lấy cổ mỹ nhân.
Nàng nhẹ nhàng véo nàng ấy, nhưng mỹ nhân vẫn không có phản ứng gì.
Một lát sau, Bạch An An buồn chán mà bĩu môi, vẻ mặt lạnh lùng lập tức trở nên đáng yêu ngây thơ.
Nàng sinh ra đã xinh đẹp vô cùng, lông mày cong cong cùng đôi môi đầy đặn.
Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, chiếc cằm nhỏ và đôi má phúng phính.
Khi không cười, khóe mắt hơi nhếch lên, kiêu ngạo và lạnh lùng. Khi cười, đôi mắt tròn xoe cong cong thành hình trăng khuyết, trông thật ngọt ngào và đáng yêu.
Lúc này, nàng cong cong đôi mày, mỉm cười nhìn mỹ nhân trên giường, nhẹ giọng nói: "Mục Thiên Âm, ngươi nằm như vậy thật sự rất nhàm chán."
"Ta nghĩ ra một ý tưởng rất hay, ngươi có muốn nghe thử không?" Nàng cười tủm tỉm, không có chút nào lo lắng sẽ bị người trên giường nghe thấy những lời này. "Vì đệ tử ngươi làm chuyện có lỗi với ta, vậy ta dùng lòng thành của ngươi bồi thường cho ta nhé?"
"Ngươi là sư tôn của nàng, theo lý thì ngươi nên bồi thường."
Thật ra, nàng không hề có thù oán gì với mỹ nhân tuyệt sắc này. Người có thù oán với nàng chính là đại đệ tử của Mục Thiên Âm, Tống Ỷ Ngọc.
Mười năm trước, để tránh sự quấy rối của Ma tôn U Đô, Bạch An An đã đặc biệt chế tạo một con rối dựa trên cơ thể của chính mình.
Con rối mang theo một hồn một phách của nàng, lại thừa hưởng một phần mười diện mạo của nàng, ở tại thôn Nguyệt Nha xa xôi, xem như là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp có tiếng.
Tiểu mỹ nhân hồn phách không trọn vẹn, tâm tư đơn thuần, lại bị Tống Ỷ Ngọc lừa dối tình cảm.
Bạch An An nghĩ đến bộ mặt giả tạo của tên này, nàng nghiến răng nghiến lợi mà căm hận.
Người có ba hồn sáu phách.
Con rối mang theo một hồn một phách của nàng.
Một hồn U Tinh, một phách Tước Âm.
Cả hồn và phách này đều đại diện cho tình yêu. Hơn nữa, Bạch An An đã xóa sạch ký ức của con rối, hồn và phách còn lại chìm vào giấc ngủ sâu trong pháp khí bản mệnh, nên mới dễ dàng bị cặn bã Tống Ỷ Ngọc lừa gạt.
Trong lòng Tống Ỷ Ngọc cất giấu một bạch nguyệt quang, cũng chính là sư tôn của nàng ta, người đứng đầu chính đạo, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mục Thiên Âm.
Thật không may, nhiều năm trước, Mục Thiên Âm đã vô tình bị yêu nhân ở Ma Giới ám sát và từ đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Nàng trúng phải Vấn Tâm Cổ của Huyết Ma, một trong mười đại Ma Tôn ở Huyền Đô trong Ma Giới.
Vấn Tâm Cổ, nhẹ thì đạo cơ bị tổn hại, nặng thì người chết đạo vong.
Muốn giải loại cổ này cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng một giọt máu đầu tim của người có huyết mạch Huyền Âm làm thuốc dẫn là có thể dụ được trùng mẹ ra ngoài.
Vừa hay con rối của nàng lại là truyền nhân cuối cùng của huyết mạch Huyền Âm.
Chính là con rối cũng chỉ là phàm nhân, thậm chí không thể nói là con người.
Lấy máu từ tim, chắc chắn sẽ chết.
Đêm qua giờ Dần canh ba (3h15), con rối của nàng đã bị Tống Ỷ Ngọc một kiếm đâm chết, vì thế một hồn một phách của nàng trực tiếp hòa làm một, đánh thức hồn phách đang ngủ say của nàng.
Sau khi Bạch An An tỉnh lại và hấp thụ toàn bộ ký ức, nàng tức giận đến mức bốc khói.
Bạch An An từ thời bình xuyên đến thế giới tu tiên này. Trải qua một đường gió tanh mưa máu, lo trước tính sau, vất vả lắm mới đạt đến Nguyên Anh cảnh. Thế nhưng nàng không ngờ rằng bản thân lại bại dưới tay một tên cặn bã Kim Đan sơ kỳ.
Càng nghĩ, càng cảm thấy phẫn nộ. Nàng nghiến chặt răng, khóe mắt ửng đỏ càng thêm chói mắt.
Yêu nữ Ma Đạo, từ trước đến nay có thù tất báo.
Nàng muốn mạng của Tống Ỷ Ngọc, cũng không có ý định buông tha Mục Thiên Âm.
Người ta nói phải đánh rắn phải đánh bảy tấc. Nàng nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, cướp đi bạch nguyệt quang của Tống Ỷ Ngọc trước--
Bạch An An càng nghĩ càng thấy thú vị. Nàng khẽ cười, trong tiếng cười lộ ra vẻ ác ý không hề che giấu.
Chờ nàng chơi đủ rồi, lại giết Tống Ỷ Ngọc cho hả giận.
Đột nhiên, ánh mắt nàng chuyển động, nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa.
Tẩm điện của phủ Thành chủ bị đẩy ra, Đan dược trưởng lão, một trong mười vị trưởng lão của thành Minh Tâm vội vã bước vào.
Bạch An An nhìn chằm chằm vào chiếc bình ngọc xanh trong tay lão giả, chậm rãi nheo mắt lại.
Đây chính là Huyền Âm huyết của nàng!
Vậy Tống Ỷ Ngọc lúc này chắc hẳn đang đứng ngoài cửa, lòng nóng như lửa đốt đi?
Mặc dù Bạch An An lúc này đang ở dạng hồn phách, người thường không thể nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn thận trọng nhảy trở lại xà nhà để nhìn xuống tình hình trong phòng từ trên cao để phòng ngừa.
Nàng duỗi tay nâng cằm, trong lòng bắt đầu do dự.
Tốt hơn là trực tiếp phá hỏng việc cứu trị, khiến Mục Thiên Âm chết ngay lập tức, hay là đợi nàng ấy tỉnh lại rồi dụ dỗ nàng ấy để chọc tức Tống Ỷ Ngọc đến chết?
Bạch An An suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi bĩu môi, cuối cùng mím chặt môi.
Nàng lấy một đồng xu từ trong túi ra, chắp tay lại, nhắm mắt và ném nó lên trên.
Trực tiếp phá hỏng cứu trị, tuy nhanh chóng dứt khoát, nhưng sợ là sẽ lập tức bị toàn bộ chính đạo đuổi giết.
Câu dẫn Mục Thiên Âm, biến số lại quá nhiều, sợ rằng trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Cả hai kế hoạch, bất kể là kế hoạch nào, đều có rủi ro đáng kể.
Một khi đã vậy thì hãy để ông trời quyết định đi!
Một tiếng leng keng, đồng xu rơi xuống mu bàn tay Bạch An An.
Nàng mở mắt, cúi đầu vừa nhìn , lập tức mỉm cười. "Không tệ, không tệ, là dấu hiệu tốt! Xem ra ông trời cũng đang ủng hộ mình thực hiện kế hoạch thứ hai."
Hạ quyết tâm, nàng càng thêm thư thái nhàn nhã dựa lưng vào xà nhà xem diễn.
Vài ngày sau, tuyệt sắc mỹ nhân nằm trên giường mới từ từ tỉnh lại.
Bạch An An đợi đến khoảnh khắc nàng ấy mở mắt ra, lần đầu tiên mới biết được cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa.
Bạch An An nhìn đến mê mẩn, thiếu chút nữa là từ trên xà nhà rơi xuống.
Nàng miễn cưỡng ổn định thân thể, đôi tay giữ lấy xà nhà, mở to đôi mắt nhìn mỹ nhân trên giường.
Một lúc sau, Bạch An An tấm tắc vài tiếng, trong lòng không khỏi cảm khái.
So với Mục Thiên Âm, con rối của nàng thua cũng không hề oan ức.
Vẻ đẹp tiên nữ như thế này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kể từ khi xuyên qua đến nay.
Chẳng trách Tống Ỷ Ngọc lại vứt bỏ con rối, một lòng một dạ với sư tôn của nàng ta.
Nhưng là nàng càng tức giận thì làm sao bây giờ?
Bạch An An bĩu môi, vẻ mặt rất không vui.
Nàng cong ngón tay, móc một lọn tóc dài xoay xoay tròn, liếc nhìn Mục Thiên Âm đang ngồi trên giường, hừ lạnh một tiếng.
Bên ngoài tẩm điện, đại sư tỷ Tống Ỷ Ngọc, tiểu sư đệ Địch An Dịch đã đứng đó ba ngày ba đêm.
Sau khi Đan dược trưởng lão rời đi, một giọng nữ trong trẻo dễ nghe vang lên từ trong phòng, giống như suối trong vắt đánh vào ngọc.
"Vào đi"
Tống Ỷ Ngọc và Địch An Dịch nhìn nhau vui mừng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước vào tẩm điện.
Vén tấm màn pha lê lên, nàng liền nhìn thấy khuôn mặt mà nàng ngày đêm đều nhớ tới.
Mục Thiên Âm nhắm mắt ngồi thiền, nàng ấy không búi tóc, mái tóc dài đen như mực, xõa xuống.
Nàng ấy có nước da rất trắng, mặt mày cũng vẻ nhàn nhạt, trên người luôn diện một bộ bạch y, cả người như được tạc bằng ngọc, đẹp đến nỗi trông không giống người thật.
Tống Ỷ Ngọc si ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Mục Thiên Âm, chỉ có lúc này mới dám lộ ra chút cảm xúc.
Mục Thiên Âm thiền xong, mở mắt ra. Đôi đồng tử màu nâu trong veo như thủy tinh của nàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, uy nghiêm, ai nhìn cũng phải sợ. Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Tống Ỷ Ngọc, bình tĩnh nói: "Tống Ỷ Ngọc, ngươi có biết tội của bản thân không?"
Tống Ỷ Ngọc bất ngờ, cuống quít thu hồi ánh mắt. Nghe vậy, nàng giật mình, không nhịn được ngẩng đầu lên nói: "Đệ tử đã làm gì sai? Mong sư tôn chỉ bảo."
Mục Thiên Âm dang tay, triệu hồi ra một bình ngọc, cúi đầu xem xét, không ngẩng đầu lên, hỏi: "Huyền Âm Huyết, ngươi lấy nó ở đâu?"
Tống Ỷ Ngọc ngơ ngác nhìn bình ngọc, nghĩ đến việc Bạch An An chết thảm vì bị lấy Huyền Âm huyết, nhất thời không nói nên lời.
Nghe vậy, Địch An Dịch đứng gần đó vội vàng quỳ xuống nói: "Sư tôn, xin đừng trách sư tỷ! Đều là lỗi của con! Là con, là con đã nhờ sư tỷ đi lấy Huyền Âm huyết!"
Mục Thiên Âm lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn đại đệ tử. Mục Thiên Âm tu chính là tu Vô Tình Đạo, hiếm khi biểu lộ cảm xúc dao động ra bên ngoài.
Tiểu đệ tử đau khổ cầu xin, nhưng nàng thậm chí không hề nhướng mày.
Tống Ỷ Ngọc giật mình sửng sờ một lát, cúi người quỳ xuống nói: "Đệ tử đã biết sai, nhưng con không hối hận." Dừng một chút, nàng cắn răng kiên định nói: "Con không hối hận vì đã làm Bạch An An bị thương! Càng không hối hận vì đã cứu sư tôn!"
Mục Thiên Âm đứng dậy, bạch y tung bay uyển chuyển, chiếc váy dài buông xuống đất.
Nàng từ trên nhìn xuống, giọng điệu khó phân biệt hỉ nộ. "Không hối hận sao? Tống Ỷ Ngọc, ngươi có biết hành động này sẽ mang đến hậu quả gì không?"
Tống Ỷ Ngọc đứng ra nói: "Nhân quả giữa đệ tử và Bạch An An, do đệ tử tự mình giải quyết!"
Mục Thiên Âm liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng nói: "Thôi, đến sau núi Tư Quá Nhai, tự mình suy ngẫm lỗi lầm. Nghĩ thông suốt rồi thì hãy đi ra."
Tư Quá Nhai, chính là nơi mà các đệ tử phạm phải những lỗi lầm nghiêm trọng sẽ phải đến.
Địch An Dịch không nhịn được nói: "Sư tôn! Người là khôi thủ chính đạo, là chủ thành nơi này, sinh mệnh của người khác sao có thể so sánh với người được! Sư tỷ cũng là đang suy xét đến đại cuộc!"
(Khôi thủ chính đạo: người đứng đầu phe chính đạo.)
Khôi thủ chính đạo?
Mục Thiên Âm hơi nghiêng đầu, hàng mi dài đen như lông quạ rũ xuống, tạo thành bóng mờ trên mí mắt.
Dưới Thiên Đạo, tất cả đều là con kiến.
Nàng và người mang huyết mạch Huyền Âm chết oan kia có gì khác nhau?
Mục Thiên Âm khẽ thở dài, phất tay áo, kéo hai đệ tử ra khỏi phòng, nói: "Lập tức đưa Tống Ỷ Ngọc đến Tư Quá Nhai. Không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được phép thả ra!"
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy phổi mình như bốc cháy, đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Mục Thiên Âm lau máu trên môi, khóe miệng khẽ giật giật. Nàng đang trong giai đoạn quan trọng của xung kích phân thần, thì vô tình bị Vấn Tâm Cổ đánh trúng.
Mục Thiên Âm từ lúc tu luyện đến nay, nàng vẫn luôn cho rằng Đạo tâm của mình rất kiên định, nhưng không ngờ rằng Vấn Tâm Cổ lại khiến cho Đạo tâm của nàng có một vết nứt.
Nàng khẽ vuốt ngực, từ lúc tỉnh lại, ngực nàng luôn truyền đến cảm giác bức bách không thông, đó là huyết dịch Huyền Âm còn chưa tiêu tan đang sôi sục trong cơ thể nàng.
Tống Ỷ Ngọc phải trả món nợ nhân quả, và vì nàng cũng có trong mình dòng máu của người kia, há chẳng phải cũng phải trả lại cho người ấy một mối nhân quả sao?
Nàng ấy gọi là gì? Bạch An An?
Mục Thiên Âm bấm tay tính toán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không, như đang suy tư điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro