Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55


Loay hoay một hồi, hóa ra là vì mèo thường tự liếm lông, sẽ ăn nhiều lông vào bụng, hình thành những cục lông nhỏ.

Có con mèo sẽ nôn ra được, có con không nôn ra được, cần ăn một ít cỏ mèo hoặc súp tan lông, để nó đi ra ngoài.

Âm thanh nôn búi lông quả thực nghe hơi giống ho, nhưng hoàn toàn không phải bệnh, nên được coi là một loại trạng thái sinh lý của mèo.

Tô Xướng nghe xong lời giải thích, đã hiểu ra, cũng có chút ngại ngùng vì đã để Vu Chu phải chạy qua một chuyến.

Vu Chu thấy không sao, yên tâm, sờ sờ Tiểu Bò Sữa. Vừa rồi sợ nó không thoải mái, nàng cũng không dám động vào.

Tiểu Bò Sữa rất quấn người, rừ rừ lấy đầu cọ vào lòng bàn tay nàng.

"Nó rất thích em này." Vu Chu có chút bất ngờ, hình như mèo hoang không hay quấn người lắm.

"Dù sao cũng là mèo của chị." Tô Xướng đứng sau lưng, nhẹ giọng nói.

Nhìn vật biết người, mèo và người, đều rất thích em.

Tay Vu Chu đang trêu mèo khựng lại, muốn quay đầu nhìn cô, lại nhịn xuống, chỉ nghiêng nửa mặt, vẫn nhìn Tiểu Bò Sữa.

Gãi cằm một lúc, Vu Chu đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn một cái.

"Em phải về rồi, sắp chín giờ rồi."

Tô Xướng gục cổ dựa vào bàn ăn, không nói gì.

"Chị làm gì thế?" Sao đột nhiên ủ rũ vậy.

"Đói."

À này.

"Vậy chị gọi đồ ăn ngoài đi."

Tô Xướng không nói gì.

"...Chị, biết gọi chứ?" Cạn lời, người sắp ba mươi tuổi rồi, còn giả vờ giống Hướng Vãn à?

Tô Xướng thở dài, chống tay lên mép bàn ăn, nhìn Vu Chu: "Không muốn ăn một mình."

Ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng ăn chiếu lên người Tô Xướng, phủ lên cô một lớp viền vàng nhạt, trông vừa hư ảo, lại vừa cô độc.

Kiểu cô độc không vướng bụi trần.

Vu Chu đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.

Tô Xướng thực ra không quen tỏ ra yếu đuối, nói ra câu này, có thể cô ấy thật sự rất không muốn ăn cơm một mình.

Vu Chu không nhịn được nghĩ, chị ấy một mình sống như thế nào nhỉ, có ăn uống đầy đủ không, sinh hoạt có còn thất thường không, chị ấy nói nửa đêm một hai giờ nghe thấy Tiểu Bò Sữa ho, vậy chị ấy là bị đánh thức hay là chưa ngủ đây?

Vu Chu vốn là một người hay lo chuyện bao đồng, có những suy nghĩ vốn bị xiềng xích khóa chặt, một khi đã được khơi mào, liền tranh nhau chạy ra ngoài, khiến nàng hơi hoảng hốt.

Nàng đột nhiên nhận ra, thật ra mối quan hệ thân mật là một thứ rất tệ hại, nó luôn khiến mọi đòi hỏi trở nên hiển nhiên.

Ví dụ như, nàng có thể sẽ thương xót một người lạ từ trên trời rơi xuống, cũng có thể sẽ lo lắng cho một con mèo hoang nơi bụi cỏ, nhưng lại luôn vô tình hoặc cố ý dành sự vô tâm và thờ ơ cho người mà chúng ta tự cho là thân thiết nhất.

Như thể sự cẩn thận và cẩu thả, ôn hòa và nóng nảy đều có hạn mức, phải tiết kiệm mặt tốt nhất, tinh tế nhất, để dành cho người lạ xem.

Đây có lẽ là bản tính xấu xa của con người, một khi cảm thấy có thứ gì đó là của mình, liền bắt nạt nó, ỷ vào cô ấy là người yêu của bạn, ỷ vào cô ấy là người thân của bạn, liền cho rằng đương nhiên có thể không cần đối xử quá tử tế với cô ấy.

Trước đây, nàng có từng vô tình hay cố ý bỏ qua cảm xúc của Tô Xướng không?

Những lúc Tô Xướng muốn nói chuyện với nàng khi nàng đang gõ chữ, những lúc nàng tự bảo vệ mình mà tránh xa sở thích của Tô Xướng.

Tô Xướng thẳng người dậy, vốn định đi lấy chìa khóa xe, nói đi thôi, chị đưa em về.

Nhưng tiếng thở dài trong lời nói của Vu Chu đột ngột dừng lại.

Nàng nói: "Hay là, em cũng ăn một ít?"

Nàng cũng hơi đói.

Tô Xướng sững người, sau đó ngẩng mắt nhìn nàng.

Chớp chớp mắt, hỏi Vu Chu: "Ăn ở nhà, hay ăn ở ngoài?"

"Chị muốn ra ngoài không? Muốn thay quần áo không?" Vu Chu hỏi ngược lại.

"Không muốn."

Được rồi, vậy chị còn hỏi em.

"Vậy, gọi đồ ăn ngoài?" Vu Chu lấy điện thoại ra, "Em thấy nhà chị không nhóm lửa nấu nướng gì cả." Nhà bếp mở và đảo bếp, trên đó không có gia vị gì, sạch sẽ gọn gàng.

"Có nấu," Tô Xướng nhìn theo ánh mắt của nàng, giải thích, "Bên trong có một nhà bếp kiểu Trung."

Hay thật đấy, làm hẳn hai cái bếp, mấy miệng ăn vậy.

Vu Chu cầm điện thoại xác nhận: "Ờ... ý chị là, muốn em nấu cho chị ăn?"

"Cái đó thì không." Chỉ là giới thiệu một chút.

Vu Chu cảm thấy hơi buồn cười, tự mình mở ứng dụng đặt đồ ăn: "Ăn gì đây?"

Tô Xướng lại gần, đứng bên cạnh nàng xem, trên người có mùi hương sữa tắm và mùi nước giặt, khiến cô ấy ngửi có vẻ không xa cách như khi ở bên ngoài.

Cô đưa tay lướt vài cái, định thêm vào giỏ hàng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại bớt đi hai món.

"Hửm? Hai món này không phải chị rất thích ăn sao?" Vu Chu nghi hoặc.

Tô Xướng không nói gì.

"Thêm vào đi, hai chúng ta, ăn ba món, không đủ đâu?" Tô Xướng một mình đã ăn bốn năm món rồi.

Tô Xướng lúc này mới mím môi, nói: "Có phải em, không thích chị ăn nhiều không?"

Hả? Sao lại nói vậy?

Vu Chu cẩn thận xác nhận: "Em có nói như vậy sao?"

"Ừm."

"Em không có mà?"

"Có."

"... Để em nghĩ xem," Vu Chu nói, "Lúc đó em thật ra là thấy, chị ăn xong không bỏ vào tủ lạnh, hỏng thì tiếc quá, có hỏi chị hai ba món có đủ không gì đó, hình như là vậy."

"Ừ."

"Ý chị là gì?"

"Em không có nói chị ăn nhiều."

"Xì..." Vu Chu muốn đánh cô ấy.

Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Tô Xướng trong mắt mang theo nụ cười vui vẻ, lại còn dựa vào bàn ăn nhìn nàng.

Nàng đột nhiên có cảm giác, Tô Xướng đang vòng vo để nói chuyện với nàng.

Thật ra đôi khi Tô Xướng khá trẻ con.

Lại ngồi xổm trêu mèo một lúc, Tô Xướng cho Vu Chu xem thức ăn cho mèo và cát vệ sinh của cô ấy, Vu Chu nói với cô ấy tuy cát đất sét bentonite xấu, nhưng vón cục tốt khử mùi mạnh, cát vệ sinh làm từ ngô và gỗ thông tuy nhìn đẹp, nhưng khả năng vón cục bình thường, bảo cô ấy chọn đồ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Nói một tràng, cũng không biết cô ấy có nhớ không.

Nói chuyện một lúc, đồ ăn ngoài đã đến, hai người ngồi vào bàn ăn, mở đồ ăn ra, ăn ngon lành.

Tô Xướng tuy nói đói, song vẫn ăn không nhiều, ly thủy tinh rót một ly nước nóng để bên cạnh, uống nước còn nhiều hơn ăn cơm.

Cô thỉnh thoảng uống một ngụm nước, dừng lại một chút, nhìn Vu Chu.

Đã lâu rồi không được ăn cơm bình yên như vậy, đặc biệt là chỉ có hai người họ.

Ăn được một nửa, Vu Chu nhận được tin nhắn của Hướng Vãn.

Đại ý là đã xem tin nhắn của nàng, bây giờ dậy làm chút gì đó ăn.

Vu Chu gửi lại một sticker OK, rồi bỏ điện thoại xuống.

"Hướng Vãn?" Tô Xướng uống một ngụm nước, hỏi nàng.

"Ừ."

"En ấy không khỏe sao?"

"Kinh nguyệt đến rất nhiều, em hơi lo em ấy bị mất máu quá mức, nhưng đã mấy tháng rồi em ấy chưa đến, có vẻ ra nhiều cũng là bình thường, một hai ngày chắc sẽ không thiếu máu đâu nhỉ?" Nàng không chắc chắn, hỏi ý kiến của Tô Xướng.

"Nếu bình thường không thiếu máu thì chắc không sao, nhưng nếu kéo dài thì không được, cần phải đến bệnh viện."

"Ừm."

"En và em ấy," Tô Xướng suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên hỏi, "đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Hả?" Vu Chu hơi ngơ ngác.

"Với tình huống của em ấy như vậy, với tính cách của em, hẳn là đã sớm về chăm sóc em ấy rồi, vừa nãy cũng không dặn dò gì nhiều." Tô Xướng nói.

Thấy nàng chỉ gửi một biểu cảm.

Hơn nữa, ở lại ăn cơm, có lẽ cũng có một phần lý do không muốn về nhà đúng không?

Vu Chu không thể không thầm thở dài lần nữa về sự hiểu biết của người yêu cũ, quả thực có thể so với nửa người mẹ.

Nàng gắp một miếng khoai tây sợi, không nói gì.

"Cãi nhau à?" Tô Xướng lại uống một ngụm nước.

Khi nghiêm túc, giọng của cô nhẹ nhàng mà vẫn có áp lực, khiến người khác vô thức muốn trả lời câu hỏi của cô.

Còn sợ trả lời sai nữa.

Vu Chu lắc đầu: "Không, em sao có thể cãi nhau với em ấy chứ."

Tô Xướng thu ánh mắt lại, nhìn vào bữa cơm chỉ mới ăn vài miếng, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì, là tỏ tình rồi."

Động tác nhai khoai tây sợi dừng lại.

Ừ, xem ra là đúng rồi.

Vu Chu trong lòng lại muốn cười, có phải con người đối với cái gọi là "tình địch" đều có một khả năng dò xét bẩm sinh nhạy bén không, nếu sự nhạy cảm này lúc trước được dùng để đối xử với bạn gái của mình, nàng và Tô Xướng, chưa chắc đã đi đến bước đường hôm nay.

Đáng tiếc, ta thường dành sự thờ ơ cho người bên gối.

Trời ơi, Vu Chu nghĩ rằng nếu chia tay thêm vài lần nữa, có lẽ mình có thể trở thành một triết gia.

Tô Xướng đặt đũa xuống, hai tay cầm ly thủy tinh, nhẹ nhàng đan vào nhau rồi lại buông ra, mười ngón tay đối diện nhau.

Khi làm động tác này, cô ấy thường có một chút bất an, nhưng ít người có thể nhận ra.

Cô hơi nghiêng đầu, hỏi Vu Chu: "Vậy em nghĩ sao?"

Một câu nói rất ngắn, nhưng khiến lồng ngực cô đau nhói.

"Em có thể nghĩ gì chứ, em ấy còn nhỏ như vậy." Vu Chu nói khẽ.

Chỉ vì tuổi tác thôi sao? Lòng Tô Xướng lại nhói lên một cái.

"Nếu thích, thì tuổi tác thực ra không phải vấn đề lớn." Tô Xướng nhẹ nhàng hít vào, nói bằng giọng còn nhẹ hơn.

Rồi mười ngón tay trên ly thủy tinh lại đan chặt vào nhau.

Vu Chu nhìn chằm chằm vào ngón tay của cô ấy: "Nhưng em ấy chỉ mới mười tám."

Trong lòng nàng, hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể có ý nghĩ đó.

"Mười tám, cũng đã thành niên rồi." Họng của Tô Xướng hơi căng thẳng, lại nâng tay lên uống thêm một ngụm nước.

Qua mấy câu đối đáp, Vu Chu không phủ nhận chuyện mình thích Hướng Vãn.

"Không phải là vấn đề thành niên hay không, mà là em đã quen xem em ấy như em gái mà chăm sóc, chưa bao giờ nghĩ đến phương diện đó." Cuối cùng, Vu Chu mới nói vậy.

Lông mày của Tô Xướng hơi động, ngẩng đầu nhìn nàng.

Dường như mặt hồ ở đâu đó lại gợn sóng, mèo Bò Sữa vờn quả bóng lông lăn qua lăn lại.

"Hơn nữa, em nghĩ em ấy cũng chưa nghĩ kỹ đâu, bây giờ em ấy chỉ xem sự gần gũi là thích thôi. Em đã nói với em ấy là hãy chuyển ra ở riêng trước đã." Vu Chu có chút bất đắc dĩ, dùng đũa gõ nhẹ vào bát cơm.

Thật ra bất kể Vu Chu có thích Hướng Vãn hay không, việc nàng phiền lòng vì mối quan hệ tình cảm với một người phụ nữ khác ngay trước mặt mình, bản thân chuyện này đã đủ khiến Tô Xướng khó chịu.

Thậm chí ngay cả tư cách để đưa ra ý kiến cũng chỉ là bạn bè.

Có lẽ còn kém hơn cả bạn bè một chút.

Nhưng không cần Vu Chu nói, cô cũng biết, Hướng Vãn thích Vu Chu, chỉ là chuyện sớm muộn.

Không một ai có thể giống như Tô Xướng, biết Vu Chu đáng để yêu thích đến nhường nào, đặc biệt là khi ngày ngày ở cạnh nhau.

Nếu không thì cũng không thể nào, hơn nửa năm rồi, người đứng tại chỗ vẫn là Tô Xướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro