Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

---

Vào lúc đó, sau khi suy nghĩ một hai giây, Vu Chu mới hiểu được ý nghĩa của câu nói, rồi cô gọi thẳng tên họ của Hướng Vãn: "Hướng Vãn, cô làm tổn thương tôi."

Hướng Vãn tỏ vẻ rất ngây thơ, cô đã làm gì à.

"Đừng giả vờ ngốc nghếch, rõ ràng là như vậy rồi!!!" Vu Chu tức giận.

Hướng Vãn mím môi, cười một cách duyên dáng.

Nàng trông cảnh tượng này có chút đáng yêu nha.

Vu Chu không thể làm gì khác, chỉ lườm cô ấy một cái rồi đi về phía thang máy.

Hướng Vãn đi theo sau, tò mò ngẩng đầu nhìn vào con số màu đỏ trên cửa thang máy, đang nhảy lên từng số.

Mỗi khi con số nhảy lên, mắt cô cũng chớp theo. Điều này khiến Vu Chu cảm thấy hơi buồn cười.

Thú vị quá ah, người xuyên không.

Trong lúc chờ thang máy, nàng hỏi Hướng Vãn: "Có thật sự khó chịu không? Nếu khó chịu, tôi sẽ mua cho cô vài cái mới vào ngày mai."

"Đừng có xuyên đến thời hiện đại mà chết vì cái áo ngực chật," nàng nhỏ giọng tự nói, rồi cảm thấy có chút buồn cười.

Hướng Vãn đáp: "Có hơi khó thở, nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được."

Vu Chu cười: "Sao lại phải kiên trì trong chuyện này chứ? Thôi được rồi, ngày mai tôi sẽ mua cho cô."

Nàng liếc nhìn, nói với vẻ không thoải mái: "Mua lớn hơn một chút nhé, cô mới 18 tuổi, còn đang phát triển."

Bốn từ cuối cùng có phần khiến người ta cảm thấy tủi thân ah.

Hướng Vãn đồng ý, tiếng thang máy "ting" một cái, cửa mở ra, cô hơi run nhẹ vai, thấy Vu Chu bước vào trước, rồi vươn tay về phía cô.

"Nhanh lên, vào đi. Lát nữa cửa thang máy kẹp vào cô đấy." Vu Chu đưa tay ra.

Hướng Vãn vội vàng nắm lấy tay nàng, chạy nhanh vào trong.

Hướng Vãn nhìn xung quanh, trên dưới trái phải đều là gương đồng, cửa thang máy tự động đóng lại. Cô cảnh giác nhìn quanh, rồi đột nhiên thang máy lao xuống, cô nắm chặt tay Vu Chu, tay kia nắm chặt vào tay vịn của thang máy.

Lần đầu tiên có cảm giác mất trọng lực như vậy, cô cảm thấy rất không thoải mái, nhắm chặt mắt và thở gấp.

Cảm nhận được Vu Chu nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: "Nếu cảm thấy sợ, thì lại gần một chút."

Hướng Vãn dựa vào người Vu Chu, cảm nhận làn gió mát lạnh từ điều hòa và sự mềm mại ấm áp tỏa ra từ cơ thể của nàng. Vu Chu kéo tay cô về phía bụng của mình, tay phải cũng duỗi ra, nắm lấy cổ tay của cô.

Khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài có một người đàn ông trung niên đang đứng đợi, tay cầm một rổ rau, ánh mắt nhìn hai người họ với vẻ kỳ lạ.

Một cô gái dựa sát vào người một cô gái khác, trông giống như say rượu.

Vu Chu kéo khẩu trang, nhìn lại ông ta, rồi trong lúc đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, tay nàng luồn lên vai Hướng Vãn, đỡ cô và nói: "Vợ ơi, đến rồi, chúng ta đi thôi."

Ông chú ngạc nhiên, liếc nhìn họ một cái, rồi đổi chỗ với họ, vào thang máy, ánh mắt tò mò bị cửa thang máy tự động chặn lại.

Hướng Vãn chóng mặt, ra khỏi đại sảnh, hít thở một làn gió nóng mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô đứng thẳng dậy, hơi thở làm khẩu trang phồng lên rồi xẹp xuống, hỏi: "Vợ ơi, đó là gì?"

"Là tên gọi mà tôi đặt cho cô ah."

"Tôi có tên gọi khác, là A Tịch."

"À, đến thời hiện đại có thể đặt một cái khác. Cái tên đó hơi quê mùa."

Hướng Vãn dừng bước, nghiêng đầu: "Tôi đang lừa cô."

"Trong phim truyền hình cũng có từ 'vợ'. Ý là phu nhân."

Vu Chu cũng dừng lại: "Cô biết rồi, còn hỏi?"

"Muốn nghe cô giải thích, tại sao lại gọi tôi như vậy."

"Cô không thấy ánh mắt của ông chú lúc nãy sao? Ông ấy tưởng tôi bắt cóc cô. Trong lúc cấp bách, tôi chỉ đành dùng cách đó, coi như giải pháp tạm thời." Vu Chu tỏ vẻ vô tội.

Hướng Vãn không đồng ý: "Gọi là chị, em cũng có thể thể hiện sự thân thiết."

Chuyện này...

Hướng Vãn đi tiếp về phía trước.

"Cô là Lesbian, như vậy không tốt." Câu cuối cùng vang lên từ bóng lưng của Hướng Vãn.

Vu Chu không nói được gì. Đột nhiên cảm thấy hơi chán nản, cô đại tiểu thư này quả thực rất thông minh, trưởng thành nhanh như vậy, sau này có lẽ không thể lừa gạt được nữa rồi.

Khu vườn trong khu dân cư rất lớn, có non có nước, có đình có cầu, như một công viên nhỏ tinh xảo. Vu Chu đi cùng Hướng Vãn trên con đường đá, cảm thán về sự lựa chọn của mình.

May mắn là lúc đó đã mua được khu dân cư có cây cối xanh tốt như vậy, vườn lớn như thế, cho dù bị nhốt ở bên trong cũng không có chết vì ngạt thở.

Chỉ là khi ở một mình, nàng thường lười biếng không muốn động đậy, hầu như không xuống đây bao giờ.

Quả là phí phạm.

May mà có cô tiểu thư này đến đây, dáng dấp khi lướt ngang qua cây cối hoa lá đẹp vô cùng, làm cho khu dân cư bình thường cũng trở nên mỹ lệ.

Vu Chu để hai tay trong túi, đi chậm một chút so với Hướng Vãn. Hướng Vãn nhận thấy, quay đầu lại chờ bước chân của nàng, hỏi: "Tại sao cô luôn đi sau tôi như vậy?"

"À?" Câu hỏi này khiến Vu Chu không biết phải trả lời thế nào. Nàng không quen đi cạnh ai, chỉ thích nhìn theo bóng lưng của người khác.

Hướng Vãn quay người lại đối diện với nàng: "Nếu là nha hoàn hầu cận, sẽ đi chậm nửa bước, nha hoàn bình thường thì đi chậm ba bước so với chủ, còn kẻ hầu thì đứng xa hơn. Cô và tôi không có sự phân chia cấp bậc, nên vị trí của cô chính là đứng bên cạnh tôi."

Vu Chu hơi ngẩn người, chưa bao giờ có ai nghiêm túc nói với nàng về quy tắc vị trí đứng, cũng chưa từng có ai quan tâm việc nàng có đứng cạnh họ hay không.

Nàng nhìn vào cái bóng của Hướng Vãn dưới ánh trăng, nhìn một hồi lâu.

Nàng nói: "Không phải tôi không muốn đi qua, nhưng nhìn con đường đá này đi ah, hai người không thể đi song song được."

Hướng Vãn cúi đầu nhìn con đường hẹp hẹp, nhíu mày: "Con đường này cần phải mở rộng một chút."

"Đúng vậy, nếu như phủ Thượng Thư cấp kinh phí thì tốt quá." Vu Chu cười nói.

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn nàng, Vu Chu mỉm cười liếc cô một cái, rồi vượt qua cô, đi lên phía trước.

Hướng Vãn hơi ngạc nhiên, rồi lập tức đi theo, hai người từ trên phần đồi nhỏ đi xuống, đi tới con đường rộng hơn dưới ánh đèn.

Lần này họ có thể đi cạnh nhau, một người để tay trong túi, một người để tay buông thõng, đi dạo từ từ.

Khi sắp đến cuối con đường, Vu Chu nâng cằm, chỉ về phía Tây: "Đây là cổng Tây, nhìn thấy chưa, chỗ có cánh cổng sắt màu đen đó. Chúng ta vừa mới đi từ cổng Đông qua."

"Đây còn có cổng Nam và cổng Bắc, bốn cổng này chỉ cần cô không bước ra ngoài, trong khu vực này có thể đi đâu tùy ý. Khu dân cư ở đây còn có một quảng trường văn hóa, có một số người già thường đến đó chơi cờ, viết chữ, nhảy múa, luyện kiếm. Nếu cô thấy chán, có thể đi xem. Phía Nam là khu vực tập thể dục, có một số dụng cụ thể thao và cầu trượt cho trẻ con. Nếu cô thấy hứng thú, ngày mai có thể đi xem thử. Hôm nay thì chắc đã mệt rồi."

Vu Chu tỉ mỉ hướng dẫn, rồi quay lại đi về hướng cũ.

Nàng cảm thấy việc hướng dẫn này thật thoải mái, có phần giống như kiểu "đây là vương quốc của nàng."

Nếu không khoe khoang lúc này, thì còn đợi khi nào? Những tiện lợi này đều đã được tính vào giá nhà. Bình thường cũng không cần dùng đến.

Khi hai người đi trên con đường vừa nãy, họ gặp phải vài hàng xóm đang đi dạo.

"Cô, đã từ chức, sao có tiền để mua căn nhà này?" Hướng Vãn nhìn khu vườn, không thua kém gì phủ Thượng Thư.

"Thực ra mà nói," Vu Chu thở dài, "Tôi là một phú nhị đại."

"Phú nhị đại..."

Lại bắt đầu rồi. Vu Chu liếc nàng một cái: "Cũng giống như cô thôi."

"Gia đình có bề thế?"

"Ừm."

"Không giống."

"Không giống chỗ nào?"

Hướng Vãn đứng cạnh nàng ở cửa thang máy, vẫn bình tĩnh nhìn nàng.

"Thực ra là tôi đã tự tích góp được một ít tiền, còn mẹ tôi thì đóng góp phần lớn. Lúc đầu chỉ định mua một căn nhỏ, nhưng vì Tô Xướng cũng bỏ thêm chút tiền, nên mới đổi thành cái này."

Vu Chu nhẹ nhàng đá vào viên gạch cẩm thạch ở chân cửa thang máy.

Lúc đó Tô Xướng nói, chị ấy cũng muốn chuyển đến ở chung, nên hai người mua một căn đủ rộng để cả hai sống rộng rãi hơn, thoải mái hơn.

Nàng biết Tô Xướng rất giỏi kiếm tiền, gia cảnh cũng khá giả, nghĩ rằng hai người đã sống cùng nhau vài năm rồi, sớm muộn gì cũng phải ở chung, nên nàng không từ chối.

Sau đó chia tay, nàng định bán nhà, trả lại tiền vốn cộng với lãi cho Tô Xướng.

Tô Xướng nói không cần gấp.

Không phải là bảo không cần trả, mà là không cần gấp.

Môi giới cũng khuyên nàng rằng, căn nhà này mới mua chưa đầy hai năm, nếu bán lúc này, thuế và phí rất cao, không có lãi.

Sau đó, có chỗ đầu tư kia của nàng lên giá, kiếm được một ít tiền. Sau khi nghỉ việc, nàng còn tổng hợp được một số tiền tiết kiệm, rút tiền từ quỹ nhân viên đã làm việc vài năm, cộng thêm tiền bản quyền tác phẩm bán được, tổng cộng là đủ để trả cho Tô Xướng. Nàng chuyển tiền vào thẻ mà Tô Xướng thường dùng trước đây, tuy còn thiếu chút ít lãi suất.

Tô Xướng không phản hồi gì.

Không phản hồi cũng tốt, bởi nếu có bất kỳ phản hồi nào cũng đều khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng.

---

Đôi lời người dịch: Lễ 2/9 này có 4 ngày nghỉ mình gửi mọi người 4 chương nha. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro