Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

---

Vu Chu dừng lại một chút, ngón tay cái lướt hai lần trên màn hình điện thoại một cách vô thức.

Nàng không vội thoát ra để xem về người theo dõi mới, mà chỉ tiếp tục xem các tin nhắn tiếp theo.

Các thông báo và tin nhắn cứ như đã thỏa thuận từ trước với nhau, đột nhiên nhảy ra ba bốn cái cùng lúc.

"Sherlock Holmes": "Là [Thần Đàn]! Có phải không! Chai Chai, nhân vật chính trong [Thần Đàn] là Tô Xướng đảm nhận, phải không!"

"Thấy rõ mọi thế sự của nhân gian": "Chai Chai, tôi hiểu rồi. Đeo kính.jpg."

Bút danh của Vu Chu là "Bát Đại Khâm Sai" (八大钦差), rất nam tính, nhưng nàng lại viết tiểu thuyết bách hợp. Những độc giả lâu năm sẽ gọi nàng là "Chà Chà" (差差), sau này bị đọc nhầm thành "Chà Chà" (叉叉), sau đó chuyển thành "Chai Chai" (柴柴).

*Bút danh của Vu Chu trên Longpei là 八大钦差 (nghĩa là Bát Đại Khâm Sai - Bát Dà Qīnchāi), các fan lâu năm của Vu Chu đặt biệt danh cho nàng là 差差 ( chữ Sai trong bút danh), sau đó biệt danh bị nhầm thành 叉叉 (do có cách phát âm giống với 差差 – Chà Chà), cuối cùng biệt danh của Vu Chu lại được biến thể thành Chai Chai (柴柴).

Vu Chu cười một tiếng, này là hiểu cái gì chứ?

Nàng đóng giao diện tin nhắn, vào trang cá nhân và mở danh sách người theo dõi.

Ảnh đại diện màu xanh lam thuần túy rất nổi bật, Tô Xướng không có đặt Username, chỉ để đại là Tô Xướng.

Tên không đổi, họ cũng không thay, Tô Xướng là người thẳng thắn nhất mà nàng từng gặp, ít nhất là về phương diện này.

Dưới dòng họ tên là bốn chữ "暂无简介" (Chưa có thông tin giới thiệu), và phía dưới nữa là — "Trang cá nhân".

Từ cách theo dõi có thể kết luận rằng Tô Xướng đã tìm kiếm ID của nàng trước, xem qua hết một lượt trang Weibo của nàng, rồi mới ấn theo dõi.

Vu Chu thực ra rất thông minh và tỉ mỉ, nhưng trí thông minh và sự tỉ mỉ của nàng lại thường được sử dụng vào những việc vô bổ như thế này.

Ngón tay cái lại lướt thêm hai ba lần, thêm vài động tác giả, cuối cùng là nhấn vào nút "Theo dõi" bên phải Avatar, tạo dáng vẻ rất tự nhiên, tựa như bị trượt tay.

Nàng nhìn thấy bốn chữ màu xám "Theo dõi lẫn nhau" hiện lên, Vu Chu hợp lý vào xem trang cá nhân của Tô Xướng một cách đường đường chính chính.

Wow, số lượng người hâm mộ đã vượt qua một triệu rồi, không có bài viết ghim, lướt xuống dưới, thấy liên tiếp ba bốn bài đều chỉ là các bài đăng hoạt động của tổ kịch. Khoảng hai ba ngày mới có một bài, ngay cả việc chia sẻ bài đăng về kịch cũng chậm chạp.

Nhìn lại danh sách theo dõi của Tô Xướng, chỉ theo dõi 49 người, trong đó người đầu tiên là "Bát Đại Khâm Sai", chỉ có hơn 2000 người theo dõi, thậm chí còn không phải là thành viên VIP của Weibo.

* Thành viên VIP của Weibo là tài khoản có tích V.

Và phía dưới cái tên "Bát Đại Khâm Sai" là hàng dài người với phần giới thiệu là "Diễn viên", hoặc "Đạo diễn", hoặc "Người nổi tiếng của Tam Thanh Studio", rõ ràng chính là không hòa hợp.

Thật thảm hại mà, Vu Chu cảm thấy nàng nên mua một chút phấn nhỉ.

* Từ "phấn" trong ngữ cảnh này có thể hiểu là Follower hoặc là Người theo dõi. Thuật ngữ trên mạng xã hội của Trung Quốc.

Thực tế là, chưa kịp để nàng tìm hiểu phương thức mua phấn, số lượng người theo dõi trên tài khoản của nàng đã ngay lập tức từ 2000 mấy tăng lên 3000 mấy. Nhờ vào sự theo dõi mới đây của Tô Xướng, số lượng người theo dõi của Vu Chu tăng nhanh hơn so với cách mua phấn mà nàng nghĩ ra.

Tâm trạng của Vu Chu rất phức tạp. Sau vài phút nghĩ ngợi, nàng mới nhận ra cảm giác lạ lẫm này gọi là châm biếm.

Khi nàng và Tô Xướng còn ngủ chung trên một chiếc giường, hai người gần như là người xa lạ trên mọi nền tảng xã hội. Nàng thậm chí không dám dùng tài khoản của Tô Xướng để nghe nhạc.

Cuối cùng, hai người chỉ mới bắt đầu theo dõi nhau sau khi đã chia tay.

Vô tình giữ màn hình, kéo xuống rồi thả ra, nàng nghĩ có thể sẽ hiện ra một tin tức mới gì đó, nhưng đột nhiên thấy tài khoản với ảnh đại diện màu xanh lam "mới theo dõi" đã đăng một dòng Tweet.

"Thời tiết rất đẹp."

Bốn chữ với một dấu chấm câu, được đăng cách đây 1 phút, rất phô trương, ngay lập tức thu hút gần 1000 bình luận.

Nàng nhấp vào bình luận.

"Nhanh tay lẹ mắt": "1."

"Hoài nghi nhân sinh cuộc đời": "Ghế sofa là của tôi???!!!"

* Trong ngữ cảnh này, từ "ghế sofa" được dùng để chỉ người đầu tiên phản hồi.

"Tôi là kiểu người lịch sự và có quy tắc": "Chào Tô lão sư ah ah ah ah. Gửi yêu thương. jpg"

"Tôi ghét lũ báo con nhưng tôi rất thích trêu chọc người khác": "Hóa ra Tô lão sư cũng đăng bài viết gốc sao. Hắc hắc. jpg"

* "Hắc hắc. jpg": 1 meme cười.

"Chưa kết hôn nhưng đã có một tiểu khả ái trên Internet": "A a a a a a, bảo bối của mẹ! Cuối cùng con cũng xuất hiện rồi, có phải muốn làm mẹ lo lắng hay không! Án thoán. jpg"

Thỉnh thoảng Vu Chu có thấy vài bình luận nhắc đến mình.

"Hắc hắc hắc, Tô lão sư, tôi thấy bạn mới theo dõi một người mới trên Weibo, có phải không..."

Vu Chu lập tức cảm thấy nổi hết da gà. Nàng không biết tại sao, nhưng chỉ là cảm thấy như vậy.

May mà bình luận này nhanh chóng bị chôn vùi, không nổi bật lắm.

Vu Chu thoát ra, kéo xuống thêm chút nữa, xem bài "Chào buổi sáng" mà nàng đã đăng vài giờ trước, vỏn vẹn chỉ 15 bình luận, đã là khá nhiều rồi.

Kéo lên, Tô Xướng vẫn không có động tĩnh gì, cũng không trả lời bất kỳ bình luận nào.

Đối với việc mới ấn theo dõi nàng, chị ấy cũng không có bất kỳ điều gì muốn giải thích.

Thấy chưa, đây chân chính là Tô Xướng, mãi mãi không thể đoán được, mãi mãi lúc gần lúc xa.

Chị ấy mãi mãi là như vậy, cho bạn một viên kẹo, rồi chỉ cho bạn một viên kẹo thôi.

Không có lý do, không có động cơ, không có dấu vết của hành động, cũng không bao giờ chia sẻ suy nghĩ của mình.

Dù bạn cảm nhận được vị ngọt hay chua trong viên kẹo, cô ấy cũng không mong đợi phản hồi từ bạn.

Đúng là đáng để ngưỡng mộ.

"Có vẻ như cô hơi buồn." Một giọng nói nhẹ nhàng bên tai kéo nàng trở lại hiện thực.

Vu Chu quay mặt sang, nhìn vẻ quan tâm của Hướng Vãn. Ánh sáng từ cửa sổ rọi qua tóc cô, cô ngồi thẳng, giống như một con mèo nhỏ luôn duyên dáng.

Ngay cả đôi mắt lấp lánh cũng rất giống, đồng tử to, như viên ngọc đen.

Vu Chu nghĩ, bây giờ rất khó để thấy những đôi mắt như thế, có thể là vì thời cổ đại không có thiết bị điện tử, mắt của họ được bảo vệ rất tốt, luôn trong sáng và sạch sẽ, không bị biến dạng.

"Đúng vậy, tôi rất buồn." Vu Chu nghiêng người, dựa vào tay vịn, "Tôi buồn vì bị lãng quên."

"Lãng quên là gì?"

"Chính là, nobody cares. Chính là, cho dù bạn làm gì, cho dù bạn có chạy khỏa thân trên phố, khi người khác nhắc đến, thì đều là—ai quan tâm?"

"Khỏa thân...?"

"Chạy không mặc quần áo."

"Vu cô nương,.... có sở thích như vậy sao?" Hướng Vãn lộ vẻ mặt phức tạp, cô khẽ mím môi.

"Tôi không có!" Vu Chu ngồi thẳng lên, nhìn cô, "Là ví dụ, ví dụ, hiểu không?"

"Ý là, cô bỏ công sức viết nhiều thứ, nhưng không ai xem, từ sáng đến tối, có 3 bình luận đã là nhiều rồi. Cảm giác cô đơn, sự tẻ nhạt, sự hiu quạnh, cô có hiểu không? Cũng chẳng khác gì ở trong lãnh cung."

Hướng Vãn nghĩ ngợi khó xử: "Các bức thư pháp của tôi và các tỷ muội, từ trước đến nay mỗi chữ đều đáng giá ngàn vàng."

Vu Chu bật cười: "Cô giỏi thật."

Nàng lại dựa vào tay vịn ghế sofa: "Các cô đều giỏi, tôi thì tệ, được chưa?"

"Tệ..."

......

......

Vu Chu nhìn cô, thấy cô chỉ nói một chữ, kéo dài âm rồi không nói thêm gì nữa.

Thấy vậy, Vu Chu nheo mắt lại: "Hướng Vãn, tôi phát hiện thật ra cô cũng khá là xấu tính đấy."

"Hử?"

"Cô đã quen chỉ nói một chữ, tôi thì luôn phải giải thích cho cô, nên giờ cô chỉ nói một chữ để lười biếng thôi chứ gì."

Hướng Vãn ngượng ngùng mỉm cười, nghiêng đầu thanh thoát.

"Thực ra, Vu cô nương rất tài giỏi."

"Ồ? Xin hãy nói rõ hơn."

Hướng Vãn bắt đầu kể: "Hô phong hoán vũ, luộc trứng bằng tay không, lấy hồn đoạt tiếng, thay hình đổi dạng."

* "Hô phong hoán vũ": ý nói việc Vu Chu bật điều hòa với vòi hoa sen, "luộc trứng bằng tay không" thực ra là bả luộc bằng nồi điện, "lấy hồn đoạt tiếng" ý chỉ việc làm kịch truyền thanh, "thay hình đổi dạng" ý nói tới cái suy nghĩ của Vu Chu muốn biến Hướng Vãn thành mèo để dễ dàng mang ra ngoài.

Hở...

"Đừng nói đáng sợ như vậy, người hiện đại ai cũng có thể làm những điều này." Vu Chu có chút xấu hổ.

"Tôi chưa thấy người khác, nhưng, trong ngày hè oi ả này, sự mát mẻ trong phòng là do cô nương mang đến, vì vậy, A Vãn thật sự rất cảm kích." Hướng Vãn mỉm cười.

Cô ấy đang... an ủi mình sao?

Vu Chu chớp mắt. Cảm kích cái gì chứ, nàng vẫn luôn trêu chọc cô gái này và còn thường muốn dọa cô ấy sợ hãi.

A Vãn, A Vãn, hai chữ này vốn dĩ có hơi chút làm màu, nhưng khi nó được nói ra từ miệng Hướng Vãn, không hiểu sao nàng lại cảm thấy rất dễ nghe.

Vu Chu cảm thấy hơi tội lỗi, nàng quyết định đối xử tốt hơn với cô ấy một chút.

Nàng hỏi Hướng Vãn: "Quên hỏi cô, cô có muốn về nhà không?"

"Tất nhiên là muốn," Hướng Vãn ánh mắt trở nên u sầu, "nơi xa không nên ở lâu."

"Vậy thì..."

"Nhưng tôi đã nghĩ cả đêm, và xem sân khấu này cả ngày, cũng hiểu thêm nhiều điều. Mọi thứ trên đời đều có duyên phận của nó, đã đến thì hãy yên tâm chờ đợi."

"Chờ cái gì?"

Hướng Vãn cũng không chắc, nhưng vẫn mỉm cười bình thản: "Chờ một cơn sấm sét tiếp theo, có thể tôi sẽ trở về. Đến lúc đó, tôi sẽ để lại những chiếc trâm ngọc của mình, làm... phí ăn uống."

"Quá, quá quý giá." Vu Chu nói.

"Không quý giá, vì chúng được tặng cho một người tốt bụng, ấm áp, khiêm tốn, công bằng và chính nghĩa."

Hướng Vãn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro