Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

---

Vu Chu thức dậy và như thường lệ, nàng nhăn trán, mở điện thoại, xem giờ và kiểm tra những tin nhắn cùng bình luận của độc giả trên Weibo. Sau đó, cô mở Longpei và lần lượt đọc các bình luận nhận được từ hôm trước.

*Longpei (佩文学) gần giống như Wattpad.

Rồi nàng vào nhóm chat, xem nhóm đó đang nhắn những gì.

Một chuỗi 'sớm sớm sớm' trên nhóm, Vu Chu xuống giường, kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, lại là một ngày bình thường.

À... hình như có điều gì đó khác biệt.

Nàng phải mất ba giây để nhớ ra cô gái ở phòng bên cạnh.

Mở cửa nhìn qua, thấy cửa phòng ngủ bên cạnh vẫn đóng chặt, Vu Chu quyết định sẽ đi rửa mặt trước.

Nếu chỉ có một mình, nàng không bao giờ làm theo quy trình đánh răng rửa mặt một cách nghiêm ngặt, nhưng bây giờ có người lạ ở đây, mọi chuyện không giống như trước nữa.

Nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái, nàng đi ra ngoài, gõ cửa phòng ngủ bên cạnh nhưng không có ai trả lời.

Nàng đi vào phòng bếp và thấy Hướng Vãn đang ngồi ngay trước bàn ăn, chăm chú nhìn vào món đồ chơi trong hộp mù* bên cạnh cái cây xanh.

*Giống như món đồ chơi có gắn lò xo trong hộp, khi mở hộp sẽ nhảy vồ ra, khá đáng sợ, thường món đồ chơi trong hộp mù có thể là chú hề hoặc 1 con quái vật.

"Đáng yêu không?" Vu Chu đi lại gần, như đang khoe khoang.

Hướng Vãn giữ lấy ngực và nói: "Rất đáng sợ. Đầu và mặt to như vậy, mà cái này còn có cả sừng nữa."

Cô lắc đầu với Vu Chu: "Tượng người không được làm như thế này. Đầu, mặt, và cơ thể phải đúng tỷ lệ thì mới tinh xảo."

Vu Chu cười đến đau cả má.

Rồi nàng hỏi: "Đã đánh răng và rửa mặt chưa?"

Hướng Vãn với vẻ mặt rất lo lắng: "Hôm qua còn ổn, nhưng hôm nay theo lời cô, dùng loại kem đánh răng và bàn chải đó, răng dưới của tôi lại bị chảy máu."

Cô đưa ngón tay trỏ ra, ấn xuống môi dưới: "Cô xem."

"Có vẻ như bị viêm, có thể do không quen với nước và thực phẩm ở đây." Vu Chu cúi xuống nhìn gần, "Chảy máu chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Chảy máu là chuyện lớn." Hướng Vãn không đồng ý.

"Thực sự không sao đâu, chuyện này rất thường xảy ra ở đây."

Vu Chu không muốn tiếp tục tranh cãi, nàng quyết định đi ngang qua Hướng Vãn vào bếp.

"Cô có đói không? Tôi sẽ luộc cho cô một quả trứng. Cô mới đến, sợ dạ dày không quen, trứng luộc là lựa chọn an toàn nhất."

"Cảm ơn cô." Hướng Vãn cũng đứng dậy, nhưng không dám vào bếp, chỉ thò đầu ra, cẩn thận nhìn đống đồ trong bếp.

May mắn thay, Vu Chu không bật bếp, chỉ cắm một cái nồi luộc trứng, tiếng động rất nhỏ, không làm cô ấy sợ.

Vu Chu liếc nhìn Hướng Vãn, đột nhiên nảy ra một ý định nghịch ngợm, muốn mở bếp để lửa bùng lên rồi nhìn phản ứng sợ hãi của Hướng Vãn.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi, nàng mỉm cười với đôi mắt sáng lên.

Nhìn vào Hướng Vãn, Vu Chu cảm thấy cô ấy giống như một con chim cút.

Hai người im lặng ngồi ăn sáng. Hướng Vãn lần này không còn hoảng hốt như trước, cô quan sát Vu Chu uống sữa từ cốc thủy tinh, gắp trứng, rồi mới bắt đầu ăn. Dù đũa và bát không lạ lẫm, nhưng cô vẫn giữ vẻ cảnh giác như là người hầu phải thử đồ ăn trước.

Sau bữa sáng đơn giản, Vu Chu chuẩn bị thay đồ để ra ngoài.

Hai người ngồi xổm trước giỏ đồ bẩn, chọn lựa. Vu Chu chọn một sợi dây chuyền ngọc trai, Hướng Vãn lấy lại và nói đó là món đồ yêu thích nhất của cô.

Vu Chu lại chọn thêm một chiếc trâm điểm xanh, Hướng Vãn thì thầm rằng cái đó rất quý giá.

Vu Chu bình tĩnh nhìn cô.

Cuối cùng, dưới vẻ mặt không nỡ của Hướng Vãn, hai người quyết định chọn chiếc trâm ngọc trắng.

Sau khi từ biệt chiếc trâm ngọc trắng, Hướng Vãn hào hứng thay đồ để ra ngoài. Dù đã trải qua một đêm buồn bã, cô vẫn nhanh chóng trở lại dáng vẻ hứng thú của một cô gái 18, 19 tuổi.

Vu Chu chọn quần áo cho cô, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

Nàng quay lại, nghiêm túc nói: "Cô không thể ra ngoài được."

"Cô không có mã sức khỏe."

*Bối cảnh của truyện này là vào năm 2022, thời điểm Covid-19 đang bùng dịch, nên bên Trung Quốc quy định mỗi người dân phải kiểm tra sức khỏe và họ sẽ được cấp cho 1 cái mã sức khỏe. Mỗi khi người dân Trung Quốc ra khỏi nhà sẽ có cảnh sát kiểm tra và hỏi về mã sức khỏe.

"Sức..."

"Đừng hỏi nữa," Vu Chu cắt ngang, "Biết Đường Tăng khi đi thỉnh kinh phải đến từng quốc gia để đổi lấy giấy thông hành không? Giống như thứ đó. Ở đây, mỗi khi đến một nơi, chúng ta phải trình một cái thẻ. Có thẻ thông hành, mới có thể ra vào tự do."

"Vậy... làm thế nào để có cái thẻ đó?"

"Không thể làm được, cô không làm được đâu." Vu Chu lắc đầu.

Điều này thật khó xử, cô ấy không có giấy tờ tùy thân, ở thế giới này thật sự không thể đi đâu được.

Thật là khó khăn, thực sự rất khó khăn. Nàng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu những cuốn tiểu thuyết xuyên không mà mình đã đọc, tiếc là thể loại này đọc quá ít, không biết người khác đã giải quyết vấn đề này thế nào.

Chắc không thể làm giả giấy tờ được? Điều đó cũng không phù hợp với giá trị cốt lõi và tiêu chuẩn kiểm duyệt của Longpei.

Dù sao đi nữa, cứ ở nhà đã. Nếu đã xuyên không rồi, thì có thể có kỳ tích. Nàng viết văn, rõ ràng là nàng hiểu điều này nhất.

Vì vậy, Vu Chu rời khỏi nhà, mang theo chiếc trâm ngọc trắng, dưới ánh mắt thất vọng của Hướng Vãn.

Trước khi ra ngoài, nàng không quên dặn dò kỹ lưỡng những điều cần chú ý, nói cho cô ấy biết điều gì tuyệt đối không được chạm vào, và còn tải vài cuốn sách tiếng Trung phồn thể* vào iPad cho cô ấy, đảm bảo cô ấy có thể đọc được, rồi mới yên tâm ra ngoài.

*Tiếng Trung có 2 cách viết là phồn thể và giản thể. Có thể hiểu đơn giản là phồn thể nhiều nét hơn giản thể, và thời xưa người ta sử dụng cách viết phồn thể, thời hiện đại sử dụng cách viết giản thể trong cuộc sống hằng ngày.

Chợ đồ cổ nằm ở phía nam thành phố, tại giao lộ của vài con ngõ, phía trước là chợ hoa và chim, còn phía sau là các cửa hàng đồ cổ, khi thời tiết đẹp, các ông chủ cũng bày hàng trước cửa tiệm, và còn có một số người bán hàng rong, đẩy xe ba bánh đi bán hàng.

Vu Chu nhét tay vào túi, đi vào với vẻ nghiêm túc như đặc vụ đang giao dịch.

Mọi lần đi qua đều không để ý, hôm nay nhìn lại, sao ai ai cũng có vẻ lén lút như vậy.

"Người vô tội, nhưng nếu có đồ quý thì sẽ bị nghi ngờ." Nàng luôn cảm thấy như có người đang nhòm ngó mình.

Nàng đến trước một người có vẻ đáng tin cậy hơn những người bán hàng xung quanh, ngồi xổm xuống, giả vờ như là người đã sống lâu trong giới, đưa một vai ra: "Có nhận không?"

Cô cố gắng làm theo phong cách và giọng điệu của những người bán đĩa.

*Mình cũng không hiểu lắm 'người bán đĩa' nghĩa là gì trong nguyên tác.

Ông chủ nhìn nàng: "Tôi bán đồ cổ, không nhận điện thoại."

"Điện thoại gì chứ? Tôi nói là tôi có hàng, ông có nhận không?" Vu Chu cảm thấy rất bực bội.

"Hàng?"

"Xin mời xem qua." Vu Chu bí ẩn lấy ra, "Trâm ngọc trắng thời Lý."

Ông chủ liếc nhìn một cái, hạ thấp giọng: "Bán sỉ bao nhiêu?"

"Cái gì?" Vu Chu nhíu mày, thu lại. Cái này khác xa với những gì trong tiểu thuyết trộm mộ miêu tả.

Nàng đứng dậy, đi dạo một vòng, thấy mỗi gian hàng đều bán những món đồ tương tự nhau, cảm thấy con đường này không đáng tin cậy.

Suy nghĩ một lúc, nàng lại ngồi xuống: "Tôi có một cô em gái, từ quê lên thành phố, chưa có hộ khẩu, làm thế nào để làm được?"

Ông chủ xắn tay áo lên, bắt đầu trò chuyện: "Là người không có hộ khẩu phải không?"

"Ừ, đúng vậy. Thời đó, nhà tôi trọng nam khinh nữ, không làm hộ khẩu cho cô ấy."

"Bị bỏ sót trong kê khai dân số." Ông chủ gật đầu, rất hiểu. Một vài người đàn ông khác cũng lại gần, lắng nghe chăm chú.

Một người đàn ông tóc vàng nói: "Cô nên đến đồn cảnh sát, nói rằng cô ấy sống dựa vào cô, có phải là người thân không?"

"À... không phải người thân." Vu Chu đáp.

"Thì cũng không sao đâu," người đàn ông đầu trọc lại gần, "Người không có giấy tờ cũng có thể làm hộ khẩu, khoảng nửa tháng là xong, chỉ cần chứng minh là công dân của nước này là được."

"Chứng minh..." Vu Chu chớp mắt, không biết liệu người thời Lý có phải là công dân trong nước không.

"Có khó khăn đến vậy sao?" Ông chủ tỏ vẻ lo lắng, nghi ngờ nàng, "Hay là anh trai hoặc em trai của cô mua một cô vợ từ nước khác về đây?"

Ánh mắt của ông rất nghiêm túc, như thể chỉ cần Vu Chu có nét do dự một chút, ông sẽ lập tức báo cáo cô.

"Không phải, không phải, không phải đâu." May mắn là Vu Chu lắc đầu rất quyết đoán.

"À, vậy thì cô nên đến đồn cảnh sát hỏi thử." Một vài người đàn ông lại tiếp tục ngồi xuống, dịch chuyển đi chỗ khác.

Vu Chu đứng dậy, chân tê cứng.

Thật là vô nghĩa, không có kết quả gì hết. Nàng theo thói quen nhét tay vào túi và đi về, trong tiếng kêu vui nhộn của con vẹt, nàng cơ hồ nghĩ cách giải quyết.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Nàng cầm lên, một liên lạc tên F gửi tin nhắn: "Vu lão sư, CV cho kịch truyền thanh đã được xác định, vai chính sẽ do Tô Xướng đảm nhận!!!"

*CV (Character Voice): diễn viên lồng tiếng. Kịch truyền thanh là kịch được chuyển thể từ tiểu thuyết, khác với phim, kịch truyền thanh chỉ có tiếng nhân vật để diễn tả cốt truyện do CV lồng cho từng nhân vật.

Tin nhắn đi kèm với ba dấu chấm than, người gửi hình như đang rất phấn khích.

Tô Xướng, thật sự rất đáng vui mừng. Cô là CV hàng đầu trong giới, gần triệu fan hâm mộ, đã đóng vai chính trong nhiều bộ IP nổi tiếng, mỗi bộ đều rất được yêu thích.

Nàng không ngờ rằng, tác phẩm của mình chưa nổi tiếng, lại có thể mời được Tô Xướng. Trước đó, nền tảng cũng chưa bàn bạc với nàng về kế hoạch, nên đến giờ phút này, nàng mới biết chuyện này.

Nàng nên rất vui mừng, nói là trúng số độc đắc thì hơi nhỏ, vinh dự thì quá lớn, không biết có một thành ngữ nào phù hợp để diễn tả tin vui này không.

Vu Chu cúi đầu, gõ vài chữ: "Haha, thật giỏi nha, có thể mời được Tô lão sư."

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng không ngờ, tôi thật sự rất phấn khích!!!" Phía bên kia trả lời rất nhanh.

Vu Chu cười cười, khóa điện thoại, tiếng vẹt bên tai biến thành tiếng chim sẻ, tích cực thông báo tin vui.

"Ôi, ồn ào quá." Vu Chu lẩm bẩm với con vẹt, gọi xe để về nhà.

Nàng chợt nhớ ra, việc nghỉ việc chỉ mới vài tháng không đủ để nàng quên thói quen gọi xe sẵn.

Nguyên nhân là trước đây, Tô Xướng  luôn lái xe đến đón nàng.

Sau đó, nàng và chị cùng nhau về nhà của Tô Xướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro