Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

---

Rời khỏi phòng tắm, Vu Chu vẫn chưa hoàn hồn. Dù nàng tự nhận mình là người điềm tĩnh, nhưng chuyện này thực sự đã vượt quá giới hạn.

May mắn thay, nàng là một nhà văn và mới chỉ 25 tuổi. Nếu hôm nay mẹ của nàng là người phải đối mặt với Hướng Vãn, có lẽ bà đã bị sốc đến mức đau tim.

Nói thật lòng, trong lòng Vu Chu vẫn cảm thấy một chút phấn khích. Từ nhỏ, nàng luôn cảm thấy mình không nên tầm thường như vậy. Nàng đã từng nghĩ rằng mình nên là người làm những việc lớn lao.

Hoặc nói cách khác, nàng cần có một số bí mật khác thường.

Sau khi thất bại trong việc lừa bạn bè khi còn học lớp bốn rằng mình là một chiến binh xinh đẹp đang âm thầm điều tra ở trần gian, Vu Chu bắt đầu dần hiểu ra chân lý của cuộc sống.

Chân lý của cuộc sống chính là quá trình từ từ chấp nhận sự tầm thường của bản thân.

Sự xuất hiện kỳ quặc của Hướng Vãn đã thắp lên một ngọn lửa trong những ngày tháng khô khan và tẻ nhạt của nàng. Việc không báo cảnh sát vừa vì sợ hãi, vừa vì tâm hồn ở cái độ tuổi dậy thì của nàng đang lấp lánh niềm vui.

Du hành thời gian, thật tuyệt vời.

Vậy là, nàng lau khô tóc một cái rồi rẽ sang nhìn Hướng Vãn đang ngồi trong phòng khách. Cô ấy vẫn ngồi thẳng tắp, đầu chỉ lắc nhẹ.

Vu Chu tiến lại gần chào hỏi: "Lưng của cô có ổn không?"

"Hả?" Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn.

Sau khi tắm rửa, rũ bỏ hết sự mệt mỏi và hỗn loạn, Vu Chu dựa vào khung cửa hành lang để quan sát cô. Thực sự, cô ấy trông như một người thời cổ xưa, ánh mắt nhìn mọi thứ như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không nói, đầu tiên là nhìn xuống đất rồi từ từ ngẩng lên.

Người hiện đại hiếm khi có sự đoan trang như vậy. Lần cuối cùng thấy kiểu ánh mắt lấp lánh như vậy trên truyền hình có lẽ là trong bộ "Hồng Lâu Mộng" phiên bản năm 87.

"Cô có muốn tắm rửa không?" Vu Chu dừng lại một chút, "À, là tắm."

* "洗澡", "沐浴": 2 từ này đều mang nghĩa là tắm rửa, nhưng phát âm khác nhau. Có thể hiểu câu này là Vu Chu phải nói 2 từ tắm để Hướng Vãn hiểu ý của mình. Hoặc có thể hiểu là từ 洗澡 (tắm rửa) này là từ hiện đại, còn từ 沐浴 (tắm rửa) này là từ cổ.

Hướng Vãn có vẻ hơi ngạc nhiên, đứng dậy, định hành lễ: "Cảm ơn cô."

"Không cần phải như vậy đâu." Vu Chu cũng bị ảnh hưởng và trở nên có phần cổ điển, giơ tay ngăn cô lại, "Từ sau đừng hành lễ nữa, tôi sẽ không đáp lại đâu."

"Vâng."

"Đến đây đi." Vu Chu mang dép lê, đi qua hành lang, mở cánh cửa đầu tiên bên phải. Đây là một phòng tắm khép kín, với bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch và bồn cầu gắn tường, bên trong là phòng tắm vòi sen.

Hướng Vãn do dự bước vào, đặt chân lên thảm thấm nước và sau đó là các viên gạch nhỏ, vô tình ngẩng đầu lên và thấy hình ảnh rõ nét của mình trên tường.

Đôi con ngươi của cô bỗng mở lớn, ngẩn ngơ nhìn vào gương.

"Gương, đừng sợ." Vu Chu tháo vòi sen ra, thử nhiệt độ bằng tay và giải thích.

Gương vào thời Triều đại Lý đã có, nhưng chỉ là gương đồng, chỉ phản chiếu được hình bóng mờ ảo, không thể rõ nét như thế này. Hướng Vãn nghiêng đầu về bên trái, tua rua chạm vào tóc mai của cô, cô nhìn lên từ gương, ngay cả động tác của lông mi cũng rõ ràng.

Cô lại nghiêng đầu sang phải, ánh xanh biếc lấp lánh, sống động như thật.

Lông mi của cô xếp thành lớp, nhìn vào cô gái trong gương với nụ cười e lệ. Đôi mắt sáng và nụ cười tươi như ánh sáng trên mây.

Hướng Vãn ngước lên nhìn cái đèn nhỏ trên trần. Đèn này rất đẹp, ánh sáng rực rỡ, khiến người trong gương như đang ở cõi tiên.

"Tương lai..." cô thì thầm, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng về tương lai.

Đây là cảnh tượng mà tài năng hội họa không thể vẽ ra, là cảnh giới cực lạc mà thơ ca không thể diễn tả. Đặc biệt là lúc này, hơi nước từ kính truyền đến, hình ảnh trong gương mờ đi một nửa, như mơ. Cô tiến lại gần, đầu mũi gần như chạm vào gương lạnh, vừa chạm nhẹ đã rụt lại.

Cô lén nhìn Vu Chu , thấy Vu Chu đã điều chỉnh xong nhiệt độ nước, cầm vòi sen trong tay, dựa vào cửa kính và nhướng mày về phía cô.

Vu Chu định nói, cô đã làm lãng phí rất nhiều nước.

Nhưng từ góc nhìn của Hướng Vãn , dường như Vu Chu đang kiên nhẫn chờ đợi cô, mái tóc và áo trắng đã ướt một nửa, làm cho nàng trông cao ráo và xinh đẹp.

Vu Chu thấy cô cuối cùng đã nhìn về phía mình, liền lùi lại, cắm vòi sen vào giá treo tường, ấn nút trên công tắc, nước dừng lại: "Nhiệt độ nước đã điều chỉnh xong rồi, cô chỉ cần nâng cái này lên, nước sẽ chảy ra. Khi mở nhớ lùi lại một chút, để tránh bị nước bắn vào người. À, tốt nhất là cô nên cởi đồ trước."

"À, cô là tiểu thư, có cần người giúp cởi đồ không?" Vu Chu cười.

"Không cần đâu." Hướng Vãn đỏ mặt.

"Vậy thì tốt." Vu Chu rất tán thưởng sự độc lập của cô.

Vu Chu kéo một cái giỏ đựng đồ bẩn lại gần, lấy ra một cái áo nhỏ của mình và chỉ vào giỏ: "Cởi đồ rồi để vào đây nhé. Tôi sẽ tìm cho cô một bộ đồ ngủ. Một lát nữa tôi sẽ mở hé cửa một chút, treo trên tay nắm cửa, cô tự lấy. Đồ lót tôi có cái mới, đã qua giặt nhưng chưa mặc, lát nữa tôi cũng sẽ tìm cho cô. Còn nữa... Khăn tắm mới là cái thứ tư từ trái sang, màu xanh, đừng dùng nhầm."

"Ở đây, cái bông tắm, cô cứ dùng cái này nhé. Biết cách dùng sữa tắm chưa?"

Vu Chu nói một tràng dài, nhưng khi nhìn thấy Hướng Vãn nhíu mày nhìn vòi sen, cô mới nhận ra.

"Tôi," Hướng Vãn không muốn gây phiền phức nhưng cảm thấy rất khó xử, "Tôi chưa từng tắm kiểu như thế này bao giờ."

"Gì cơ?"

"Nước từ trên trời rơi xuống, rơi vào đầu, tôi cảm thấy hơi nguy hiểm." Hướng Vãn nói.

Nếu gặp cơn mưa lớn như vậy, dù có dùng ô cũng khó mà tránh được, bố mẹ cô không cho phép cô ra ngoài.

"À..." Vu Chu bật cười, nhìn vòi sen và khẽ hắng giọng.

Hướng Vãn cúi đầu xuống.

Vu Chu cười một lúc rồi dừng lại, ánh mắt vẫn còn vẻ cười vui: "Được rồi, vậy cô dùng bồn tắm. Nhưng bồn tắm ở phòng vệ sinh chính, ừm... là phòng tắm trong phòng ngủ của tôi. Nếu cô không thấy bất tiện thì tốt."

"Cô có thấy bất tiện không?"

"Tôi à? Tôi không sao cả." Vu Chu dẫn cô đi đến phòng ngủ chính, "À, tôi tên là Vu Chu."

"Vu cô nương."

"Gọi là Vu Chu đi. Ở đây không dùng từ 'cô nương' nữa đâu."

"... Vu Chu ."

"Ừm." Vu Chu liếc nhìn cô, giọng nói của cô thật ngọt ngào.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cho Hướng Vãn và hướng dẫn cách sử dụng sữa tắm, Vu Chu đóng cửa ra ngoài, nằm lên giường chơi điện thoại, nghe tiếng nước lách tách trong phòng tắm.

Tiếng nước bỗng nhiên to hơn, có tiếng bước chân nhẹ nhàng như thể có người đang lau khô cơ thể.

Vu Chu chợt nhớ ra một việc quan trọng.

Cô chạy đến cửa phòng tắm, gõ hai cái: "Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu không? Ở Triều đại Lý cô có bao giờ quấn chân* không?"

*Tục bó chân gót sen của Trung Quốc thời xưa, mọi người có thể tra gg để biết thêm thông tin.

Bên trong dừng lại một chút rồi vọng ra âm thanh rõ ràng qua cửa: "Không quấn."

Thế thì tốt. Vu Chu nhẹ nhõm, nàng sợ Hướng Vãn thay dép đi vào, rồi cô ta nhìn thấy bất ngờ thì sẽ không chịu nổi.

Ngồi cạnh giường đợi Hướng Vãn ra, Vu Chủ thấy Hướng Vãn mặc quần dài và áo phông của nàng, cầm khăn tắm và học cách lau đầu như Vu Chu. Cô có vẻ thích nghi khá nhanh, Vu Chu nghĩ trong lòng và cho cô điểm cao trong môn học "Cuộc sống hiện đại".

Vu Chu cười hài lòng: "Tôi có chu đáo không?"

"Ừm?"

"Các cô gái thời cổ đại của các cô đều không để lộ tay chân, nếu bị nhìn thấy thì là chuyện rất nghiêm trọng, vì vậy tôi đặc biệt tìm cái áo dài tay một chút cho cô."

Hướng Vãn có vẻ phức tạp, nhìn vào đôi chân trần của Vu Chu, cân nhắc nói: "Ở triều đại của chúng tôi, phong tục khá thoáng, hở ngực, lộ vai cũng không phải là chuyện lạ."

Im lặng, ánh mắt của cô ấy dường như đang chê bai người hiện đại quá bảo thủ.

"À..." Vu Chu có vẻ hơi lúng túng, không biết nói gì, nhìn đi nhìn lại, nhíu mày hỏi: "Cô không mặc áo lót à?"

"Ừ, cái yếm này, không biết mặc thế nào." Hướng Vãn đưa tay lên, chỉ vào món đồ nhỏ đó.

Vu Chu ho nhẹ hai cái: "Cái này..."

"Cô đi ngủ trước, đừng mặc vào vội."

Hướng Vãn liếc nhìn cô ấy một cái: "Ngày mai cô cũng phải mặc mà, không phải cô sẽ dạy tôi sao? Nếu cô giúp tôi mặc một lần, tôi sẽ biết cách."

"Không tiện."

"Cùng là con gái, có gì không tiện?" Hướng Vãn từ nhỏ đã có nha hoàn hầu hạ, ăn uống, thay quần áo, thậm chí tắm rửa đều không tránh người, nên không cảm thấy có gì không tiện.

Vu Chu nhíu mày, cười nhạt một tiếng, không biết phải nói sao.

Khi thấy Hướng Vãn vẫn chăm chú nhìn mình, nàng quyết định nói thẳng: "Tôi là Lesbian."

"Lesbian?" Hướng Vãn lặp lại.

"Lesbian là, ờ, một loại... khá tân thời."

"Tân thời?"

"Chỉ đùa thôi. Thực ra, tôi thích phụ nữ." Vu Chu nhìn thẳng vào mắt cô, "Mặc dù nhiều người có hiểu lầm rằng Lesbian có nghĩa là thích tất cả phụ nữ xung quanh, nhưng thực tế không phải như vậy. Thế nên, việc tôi giúp cô mặc áo lót là không tiện."

"Minh bạch rồi."

"Cô không ngạc nhiên sao?" Vu Chu nhướng mày hỏi.

Hướng Vãn cất chiếc áo lót đi: "Những câu chuyện như Đoạn Tuyền phân đào, Long Dương chi hảo, hay Tế Mặc kính, nam nam nữ nữ đều có, đâu có gì lạ?"

"Ngầu ghê." Vu Chu cảm thán.

"Những thứ này... sách giáo khoa của cô không có à?" Hướng Vãn hỏi.

*Ở đây từ "sách giáo khoa" mà Hướng Vãn nói là 1 từ cổ, mình không biết dịch nghĩa như thế nào nên để là sách giáo khoa.

Mặc dù không biết sách giáo khoa là gì, nhưng khi Vu Chu nhắc đến, cô đã ghi nhớ.

"Không có." Vu Chu cười, nói tiếp, "Cô mệt rồi phải không? Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi một chút, để tóc tự khô, không cần dùng máy sấy, hôm nay cô đã tiếp nhận nhiều thông tin quá rồi."

"Không mệt." Hướng Vãn lắc đầu.

Vu Chu thở dài: "Hỏi cô mệt hay không là để nói rằng tôi muốn đi ngủ rồi."

"Minh bạch rồi, thì ra là tiễn khách." Hướng Vãn nhếch môi, quay người đi vào phòng ngủ phụ.

Vu Chu nhìn theo bóng lưng cô, xoa xoa cổ, cười khẽ, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống rồi gọi con mèo ở cuối giường: "Bát Bát, lại đây."

Chú mèo nhỏ vẫn đang trong thời kỳ động dục, nghe thấy giọng nàng thì rất kích động, kêu vài tiếng rồi chạy vào nằm trong vòng tay nàng.

Cái đầu lông xù của nó chui vào dưới cánh tay nàng, cọ cọ liên tục, mông thì vểnh lên, đuôi căng thẳng và hai chân thì đạp ra sau.

"Đáng thương quá." Vu Chu âu yếm ôm nó, nhẹ nhàng vỗ về phần gốc đuôi.

"Không còn khó chịu nữa, không còn khó chịu nữa." Nàng nhẹ nhàng dỗ dành, ôm Bát Bát và ngủ thiếp đi.

---

- "Đoạn Tuyền phân đào" (断袖分桃) là một thành ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ các câu chuyện cổ xưa, dùng để chỉ mối quan hệ đồng tính giữa nam giới.

- "Long Dương chi hảo" (阳之好) là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nguồn gốc từ một câu chuyện lịch sử và được dùng để chỉ mối quan hệ đồng tính giữa nam giới. Câu chuyện kể rằng Long Dương là một quan chức hoặc một người thân tín của vua, theo truyền thuyết thì ông có một mối quan hệ thân thiết đặc biệt với vua của mình. Thành ngữ này được dùng để miêu tả sự yêu mến, tình cảm sâu sắc giữa hai người đàn ông.

- "Tế Mặc kính" (物之) là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nguồn gốc từ một câu chuyện lịch sử liên quan đến tình yêu đồng giới giữa nam giới. Thành ngữ này liên quan đến câu chuyện của Tế Mặc, một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Tế Mặc là một nhân vật lịch sử của Trung Quốc, một vị quan trong thời kỳ Xuân Thu. Ông nổi tiếng với mối quan hệ tình cảm đồng tính với vua của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro