Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39 - Mặc Mặc Biến Mất

Đới Manh đứng trên boong thuyền, để mặc gió biển cuốn lấy tà áo, tận hưởng chút thanh tĩnh hiếm hoi giữa cuồng phong bão tố trong lòng. Vừa mới định thần lại đôi chút, nàng bỗng cảm nhận được một tia dị động từ mặt biển.

Chưa kịp phản ứng, một cơn sóng dữ tựa như từ hư không trỗi dậy, che khuất cả bầu trời, mang theo uy thế phong lôi ầm ầm giáng xuống con thuyền.

Đới Manh thất kinh, thân ảnh loé lên, trường kiếm Thanh Huyền rời vỏ. Kiếm quang xoay chuyển, một bộ Phong Vân kiếm pháp thi triển kín kẽ, phong tỏa cơn sóng dữ ngay trước mũi thuyền.

Dù đã đón đỡ phần lớn thế công, nhưng dư uy của sóng vẫn mạnh mẽ giáng xuống thân thuyền. Linh lực quanh thân con thuyền lập tức lưu chuyển, ẩn trận khắp nơi hiển hiện, vận chuyển toàn bộ lực lượng chống chọi với thiên uy. Thế nhưng, trước sức mạnh tự nhiên cuồn cuộn, tầng tầng linh trận vẫn tỏ ra yếu ớt. Trong khoảnh khắc, gần như toàn bộ linh trận đã bị đánh tan. May mắn, thân thuyền chưa đến mức vỡ toang, bằng không, hậu quả khó lường.

Ngay khi sóng rút đi, cơn gió rít gào cũng lặng dần. Đới Manh ánh mắt trầm xuống, thân ảnh bỗng chốc biến mất, hướng khoang thuyền lao đi như chớp. Cơn sóng vừa rồi đột ngột giáng xuống, thế đến cực mạnh, nàng tuy có thể miễn cưỡng đón đỡ, nhưng Mặc Hàn thì sao?

Trong lòng dấy lên một tia bất an, nàng lập tức tìm đến gian phòng của Mặc Hàn.

"Mặc Mặc!" Nàng gõ cửa.

Bên trong không có hồi đáp.

Tiếng gõ cửa của Đới Manh càng lúc càng gấp gáp, từ nhẹ nhàng đến dồn dập, nhưng bên trong vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Không ở trong phòng, vậy thì ở đâu?

Nén xuống nỗi bất an dâng trào, nàng vừa quay người liền chạm mặt Phan Yến Kỳ từ một gian phòng khác bước ra.

"Ngươi có thấy Mặc Mặc không? Ngươi có bị thương không?" Đới Manh vội hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Phan Yến Kỳ sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, sau lưng nàng, Triệu Hàn Thiện ló đầu ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi thuyền rung lắc dữ dội, ta còn tưởng cả khoang thuyền sẽ sụp xuống nữa. Phải rồi, tiền bối Mặc Mặc đâu? Ta chưa thấy nàng."

"Những người khác đâu?"

"Hình như đều đến đại sảnh rồi."

"Vậy chúng ta qua đó xem sao, để hai người ở lại ta không yên tâm." Đới Manh vừa nói vừa bước nhanh về phía trước.

Phan Yến Kỳ là tu giả hệ Hỏa, Triệu Hàn Thiện là tu giả hệ Thổ, hai người liên thủ, cộng thêm linh trận trên thuyền, có lẽ còn miễn cưỡng chống đỡ được cơn sóng vừa rồi. Nhưng nếu lại có thêm một đợt sóng lớn hơn ập đến, thì chưa chắc.

Triệu Hàn Thiện gật đầu, sau khi trao đổi một chút, Phan Yến Kỳ dẫn đầu, cả nhóm nhanh chóng tiến về đại sảnh.

Vừa đến nơi, Mao Mao liền chạy ra đón: "Đới Manh! Các ngươi cuối cùng cũng đến! Chúng ta đang định đi tìm các ngươi!"

Đới Manh đảo mắt nhìn quanh, trong đại sảnh, bảy lăm, Lạc Chương, Tiêu Tiền, Ái Tư, Tam Nhất, Lý Vũ Kỳ, Từ Thần Thần, Viên Đan Ni, Ôn Tinh Tiệp, Triệu Diệp, Thẩm Chi Lâm, Thành Quật, Khâu Hân Di... tất cả đều ở đây. Dù sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trên người có vài kẻ còn vương nước biển, nhưng may mắn ai cũng bình an.

Nàng cẩn thận quét mắt một vòng, ba lượt, trong lòng dần nặng trĩu.

"Mặc Mặc đâu? Không phải ở cùng ngươi sao? Cơn sóng quỷ quái đó rốt cuộc là gì vậy?" Lý Vũ Kỳ trông thấy chân mày nhíu chặt của Đới Manh, lòng cũng trầm xuống.

Sắc mặt Đới Manh tối sầm: "Nàng không ở cùng ta. Ở đây ngươi tạm thời trông chừng, ta đi tìm."

"Được! Ngươi đi đi, nơi này có ta lo."

"Triết Hàm, ngươi có bản đồ không?"

"Ta biết đường, ta đi với ngươi!" Giọng nói của thuyền trưởng Từ Thần Thần vang lên.

Từ Thần Thần là tu giả hệ Phong, nếu xét đơn thuần về thực lực, e rằng khó có thể chống lại cơn sóng vừa rồi. Nhưng nàng có kinh nghiệm phong phú, nếu cùng Đới Manh hợp lực, chí ít có thể tự bảo vệ bản thân.

Hai người mang theo linh khóa và bản đồ, lập tức lao ra ngoài. Từ tầng ba đến tầng một của thuyền, thậm chí cả mật thất dưới đáy khoang cũng đã tìm qua, vẫn không thấy tung tích Mặc Hàn.

Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, lòng Đới Manh trầm xuống từng chút một, cảm giác lạnh lẽo lan tràn.

Mặc Mặc, ngươi rốt cuộc ở đâu?

Đúng lúc này, Lý Vũ Kỳ cũng thở hổn hển chạy đến, vừa gặp liền hỏi dồn.

Đới Manh yếu ớt lắc đầu.

"Chúng ta lục soát thêm một lần nữa đi, có lẽ vừa rồi đã bỏ sót chỗ nào đó." Lý Vũ Kỳ nói.

Đới Manh cùng Lý Vũ Kỳ đồng loạt gật đầu, vận khởi nguyên khí, lấy tốc độ nhanh nhất truy tìm một lần nữa.

Không có!

Trở lại đại sảnh, mọi người đều đang chờ tin tức.

Đới Manh sắc mặt trầm trọng, cất giọng: "Ta và Vũ Kỳ đều nghi ngờ là do đợt sóng lớn vừa rồi."

Tưởng Vân nói: "Đợt sóng ấy quả thực quái dị! Chúng ta đã bàn bạc qua, đều cảm nhận được trong đó có hai luồng linh lực đối chọi nhau. Không chỉ có thủy linh chi lực, mà còn có cả hỏa linh lực."

Thủy và hỏa?

Đới Manh giật mình.

Mặc Hàn từng nhắc đến Hỏa Tôn, chỉ là nàng đã giấu đi chuyện Tử Mẫu Độc, còn lại đều kể hết.

"Có thể miêu tả rõ ràng hơn cảm giác của hỏa linh lực đó không?"

Tưởng Vân trầm mặc chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Cảnh giới viễn siêu đẳng cấp của chúng ta."

Đới Manh bật thốt: "Hỏa Tôn?"

Lời vừa dứt, toàn bộ linh thuyền rung lên dữ dội, nước biển cuộn trào, sóng lớn gào thét.

"Kết trận! Ổn định thân thuyền!" Đới Manh phản ứng đầu tiên, nhanh chóng tìm được vị trí của mình. Chớp mắt, lấy nàng làm trung tâm, mọi người lập tức bày trận, vận chuyển linh lực hoặc nguyên khí, miễn cưỡng ổn định con thuyền.

Ngay lúc đó, một thanh âm khinh bạc vang vọng khắp đại sảnh.

"Ồ? Thú vị thật, lại có kẻ nhìn thấu thân phận của ta? Được thôi, bổn tọa cho các ngươi một cơ hội. Muốn gặp lại người đã mất tích, thì đến nơi sâu vạn trượng dưới đáy biển đi."

Lời vừa dứt, sóng lớn liền lặng xuống.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tâm thần chấn động.

"Đây là... linh lực truyền âm?" Ngô Triết Hàm lên tiếng, vẻ mặt hoang mang.

Linh lực ba động lúc nãy quả thực quái dị, chính là phương pháp linh lực truyền âm. Nhưng dù nàng dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể khiến mặt nước gợn sóng đôi chút, tuyệt đối không thể tạo ra cơn hải triều kinh thiên động địa kia. Nếu có Vũ Long tương trợ thì may ra, song Vũ Long thủ hộ quốc thổ, chẳng thể rời xa, càng không thể xa xỉ tiêu hao thần thông như vậy.

"Phải." Đới Manh lòng trĩu nặng, miệng đắng chát. Đây chính là lực lượng của Tôn giả! Cảnh giới này, ngay cả Mặc Hàn cũng bị uy hiếp... Những kẻ ở đẳng cấp ấy, rốt cuộc đã lĩnh ngộ linh lực đến mức nào?

"Vừa rồi chính là vị Hỏa Tôn danh chấn một thời đó sao? Nhưng chẳng phải nàng ta đã..."

"Loại cường giả ấy tất nhiên có cách giữ mạng. Huống hồ, linh lực truyền âm có thể bức ra hạo kiếp chi lãng, tính cách cũng y hệt lời đồn, chắc chắn là nàng ta." Đới Manh đáp. "Muốn tìm Mặc Hàn, chỉ có thể xuống biển sâu vạn trượng. Người nọ khi toàn thịnh xưng danh 'Nhất nhân bán thiên hạ', các ngươi cũng từng nghe qua truyền thuyết về nàng ta. Ta nghĩ, chuyện này ta một mình—"

"Nói bậy gì đó, Đới Manh!" Từ Tử Hiên kích động cắt ngang. "Ta là Tam Thái tử của Long Cung, sao có thể không đi!"

"Ta cũng đi." Lý Vũ Kỳ kiên định lên tiếng.

Giai - Triết, A Ngữ, Tiêu - Tiền... lần lượt hưởng ứng.

Cuối cùng, không một ai chịu ở lại, ngay cả những kẻ không giỏi bơi lội cũng khẳng khái nói rằng có thể mượn linh lực để di chuyển, thêm một người, thêm một phần lực lượng.

Đới Manh nhìn quanh, cảm giác trái tim trĩu nặng bởi một thứ tình cảm không tên.

"Cần có người ở lại tiếp ứng. Tiểu Tiền, ngươi ở lại, cùng với Băng Nguyên và những người khác, được không? Duệ ca cũng vậy, A Ngữ, Lạc Lạc, các ngươi—"

"Chúng ta cũng đi! Ở dưới nước, chúng ta có thể phát huy toàn bộ thực lực!"

Đới Manh không nỡ để hai tiểu tử này theo mình mạo hiểm, nhưng ánh mắt kiên định của bọn họ khiến nàng không thể từ chối.

"Được rồi, theo sát!"

"Thời gian không đợi người, xuất phát!"

Đới Manh đạp mạnh lên boong thuyền, thân ảnh như một cánh chim lao vào biển cả!

Lý Vũ Kỳ, Lạc - Trương, Giai - Triết cùng những người khác, theo một nhịp điệu đặc biệt, lần lượt nhảy xuống—tựa như tâm linh tương thông, trận pháp đã bắt đầu khởi động từ khoảnh khắc họ rời khỏi thuyền!

Khi Ngô Triết Hàm cũng hòa vào sóng nước, đại trận trấn thủy chính thức được hoàn thiện, tạm thời kết nối tâm trí của tất cả mọi người. Có Lạc Lạc ở đây, uy lực trận pháp càng cường đại, mỗi người đều có thể thi triển một hai loại pháp thuật đặc trưng của Long tộc!

Lạc Lạc đã hóa thành chân thân, bạch lân rực rỡ, thân hình khổng lồ, nhẹ nhàng nâng nhóm người trên lưng.

Xuống dưới!

Hải thú ùn ùn kéo đến, đông nghìn nghịt!

Đới Manh nâng thanh Thanh Huyền Kiếm, mũi kiếm lóe lên hàn quang như tuyết.

Không lùi mà tiến!

Giống như ngày đó phá vỡ hư không, hôm nay nàng vẫn là mũi kiếm sắc bén nhất của toàn đội!

Giết!

Hải thủy bị nhuộm đỏ, rồi lại từ từ thanh tẩy.

Đới Manh không hề chệch hướng.

Bởi trong tay trái nàng, tấm ngọc bội đang siết chặt—

Chính là ngọn đèn chỉ đường của nàng!

Mặc Hàn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro