Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Mặc Hàn tỉnh lại, nhận ra bản thân đang ở trong linh hải của mình.

Trước mắt nàng là một mảng tối đen đặc quánh, một khoảng không tan hoang và trống rỗng.

Nhưng giữa cõi tịch diệt lặng ngắt ấy, một tia sáng bất ngờ lóe lên trước mắt nàng.

Đó là một cụm hỏa diễm kim sắc, từng sợi lửa nhỏ tựa như những con rắn tinh nghịch quấn lấy nhau, liếm láp đầy bạo dạn, rồi cùng nhau bốc lên, nhảy múa, trào dâng mạnh mẽ.

Mạc Hàn lặng lẽ nhìn ngọn lửa trước mặt, lòng lại tĩnh lặng đến lạ thường.

"Kim Thánh."

Không có thanh âm đáp lại, chỉ có kim diễm cuồn cuộn không ngừng.

Nàng biết, trong linh hải của mình, Kim Thánh đang cười.

"Mặc Hàn."

Đây là lần đầu tiên Kim Thánh gọi thẳng tên nàng.

"Ngươi không thể tu luyện linh pháp, mà ta cũng chẳng thiết học võ, nhưng trong tay lại có một quyển Thất Tuyệt Cầm Pháp, vậy hãy cầm lấy mà lĩnh hội. Khi nào đột phá, ta sẽ truyền cho ngươi những thứ khác."

Mặc Hàn nghe xong, có phần khó hiểu, bèn hỏi lại: "Kim Thánh, người đây là..."

"Ta thừa nhận ngươi đủ tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta rồi. Tuy rằng nhất thời ngươi không thể tu luyện linh pháp, nhưng tâm tính lại vượt trội." Ngọn lửa vàng rực khẽ chấn động hai lần, "Dốc hết sinh mệnh để cứu người khác, chuyện ấy ta cũng từng làm vô số lần."

Mặc Hàn không đáp.

Thực ra, việc hao kiệt nguyên khí của nàng vốn chẳng đơn giản chỉ là để cứu người. Với tư cách là một võ giả Đồng Tinh, tu vi có thể khôi phục lại, cùng lắm mất thêm hai năm khổ luyện. Nhưng Thuần Kim Chi Thể nếu chết đi, kịch độc trong người y e rằng suốt đời cũng chẳng thể giải trừ—từ đầu nàng đã không trông mong gì vào lời hứa mơ hồ của Kim Thánh.

Dường như Kim Thánh cho rằng sự im lặng của Mặc Hàn là do nàng thẹn thùng, tự mình bật cười một tiếng.

Ngay sau đó, hỏa diễm bỗng nhiên bùng lên, trong linh hải của Mặc Hàn chợt hiện ra một tấm thạch bích, phía trên khắc chi chít văn tự cổ kính.

"Đây chính là cầm pháp đó." Lời vừa dứt, giọng điệu của Kim Thánh vẫn mang nét kiêu ngạo trời sinh, song ít nhất đã thu lại bớt vẻ khinh bạc so với trước.

Mặc Hàn còn chưa kịp cảm tạ, hỏa diễm kim sắc liền tắt ngấm mà chẳng hề báo trước.

Linh hải giờ đây lặng như tờ, không còn cảm nhận được chút khí tức nào của Kim Thánh.

Nàng quay đầu nhìn về phía thạch bích, từng con chữ tỏa ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, giữa khoảng không mênh mang lại mang đến một cảm giác bình yên khó tả.

Áp chế cơn xúc động đột ngột muốn luyện đàn ngay lập tức, Mặc Hàn chợt nhớ tới Đới Manh, lòng lại không yên, quyết định rời linh hải để kiểm tra tình trạng nàng ấy.

Vừa xuất linh thức ra khỏi linh hải, Mặc Hàn liền cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể đang dần khôi phục. Bên cạnh, tiếng hô hấp của Đới Manh vang lên nặng nề.

"...Ưm?"

Cảm giác toàn thân đau nhức truyền tới, đặc biệt là cổ họng, khô khốc đến mức không giống của chính mình, nàng chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

"Mặc Hàn, ngươi tỉnh rồi!"

Thanh âm Đới Manh tràn đầy lo lắng lẫn vui mừng không thể che giấu.

Mặc Hàn ra dấu miệng xin nước. Chỉ nghe một trận tiếng loảng xoảng vang lên, rồi ngay sau đó, một chén trà còn ấm đã được áp lên môi nàng.

Không để ý hình tượng, nàng uống cạn một hơi, lúc này mới cảm giác mình thực sự sống lại, liền hỏi:

"Đây là đâu?"

"Tửu lâu, đây là tửu lâu." Đới Manh đáp, giọng nói có phần nhẹ nhõm hơn, "Ta nghĩ có lẽ do độc tố của Diệp Thành lưu lại trong người ta bộc phát, nên chỉ có thể tạm thời ẩn vào linh hạch. Sau đó, nguyên khí của ngươi truyền vào, ta liền đi theo nguyên khí của ngươi, nhưng phát hiện nó ngày càng suy yếu. Lúc ta đang lo lắng, đột nhiên một cỗ linh lực cực mạnh đẩy linh niệm của ta trở về linh hạch. Sau đó, ta chỉ cảm nhận được hệ Kim trong cơ thể ta đột nhiên bạo phát, toàn bộ độc tố bị quét sạch. Không những vậy, ta còn đột phá một đại cảnh giới, giờ đã là Bàn Hoang Vận Linh Giả rồi!"

Lắng nghe Đới Manh thuật lại, Mặc Hàn không cần nghĩ nhiều cũng biết đây chính là thủ đoạn của Kim Thánh.

Nàng âm thầm cảm tạ trong lòng, rồi hỏi:

"Thân thể ngươi thế nào? Còn cảm thấy khó chịu không? Ta nghe tiếng hô hấp của ngươi không được ổn định lắm."

"Không sao, độc đã tiêu trừ, ta cũng từ linh hải thoát ra, sau khi đột phá cảnh giới liền cảm giác thân thể tựa hồ được gột rửa một phen, hiện tại vô cùng khoẻ mạnh! Ngược lại là ngươi, sắc mặt tái nhợt đến mức này, để ta xuống lầu mua chút dược thiện bồi bổ cho ngươi." Đới Manh vừa nói, vừa vội vã rảo bước về phía cửa.

"Đới Manh." Mặc Hàn gọi nàng lại.

Đới Manh thoáng nghi hoặc, nhưng vẫn dừng bước.

"Lại đây, để ta bắt mạch cho ngươi."

Đới Manh không động, biết Mặc Hàn chẳng thể nhìn thấy, liền cố ý bật cười: "Không cần đâu, Mặc Mặc, thân thể ta thế nào, chính ta rõ ràng nhất mà."

Tiếng cười chưa dứt, Mặc Hàn đã loạng choạng vài bước, kiên định đi đến trước mặt nàng, chặt chẽ nắm lấy cổ tay, ngón tay khẽ đặt lên mạch.

"Ta chỉ là tiêu hao nguyên lực quá độ, nhất thời có chút hư thoát mà thôi......" Đới Manh còn định cứng miệng, nhưng ngay khi cơn đau từ vết thương truyền đến, thân thể nàng không tự chủ khẽ run, ngay cả câu nói cũng không trọn vẹn.

Ban đầu Mặc Hàn còn bán tín bán nghi, nhưng càng chẩn mạch, sắc mặt càng trầm xuống. Thậm chí, nàng không khỏi nghĩ rằng Đới Manh còn có thể đứng đây nói chuyện với mình, quả thực là một kỳ tích.

"Ngươi nằm xuống, lên giường, ta giúp ngươi điều tức." Sắc mặt Mặc Hàn tối sầm, không để Đới Manh kháng cự, liền kéo nàng ngồi xuống.

"Ngươi mới tỉnh...... thôi được rồi......" Đới Manh thử giãy dụa, nhưng Mặc Hàn lại càng dùng thêm lực, nàng đành ngoan ngoãn thuận theo, an phận nằm trên giường.

Giường này... thật thơm.

Đới Manh suy nghĩ vu vơ, lại thấy Mặc Hàn cứ giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, tức khắc hoảng hốt, bật dậy đỡ lấy nàng, gấp giọng: "Mặc Mặc, ta đã bảo ngươi bị thương mà! Động huyệt một lần, sương mù một lần, hắc độc một lần, ngươi đã cứu ta ba lần rồi! Ta nhìn ra được, nguyên khí của ngươi đã gần như cạn kiệt, hãy nghe ta, trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức, ta vẫn có thể cầm cự thêm vài ngày!"

Ánh mắt Đới Manh nghiêm nghị, ý đồ áp Mặc Hàn nằm xuống, "Ta lập tức đi tìm y giả!"

"Ngươi..." Mặc Hàn đặt tay lên ngực, khó khăn điều tức, hạ giọng: "Không cần tìm, ta chính là y giả. Cảnh giới của ngươi đột phá, chủ yếu là do linh hạch tẩy luyện, nhưng hiện tại độc tố cùng thương thế trên thân ngươi vẫn có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Ngồi xuống, ta giúp ngươi khai thông linh mạch."

Nguyên lực khô kiệt, tâm thần mệt mỏi, lại không kịp ôn dưỡng trong linh hải, vừa rồi còn gắng gượng chống đỡ, Mặc Hàn chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào một khoảng không vô tận, không rõ phương hướng.

Chờ đến khi hồi thần, nàng đã bị Đới Manh đỡ lên giường.

"Đới..." Mặc Hàn nỗ lực ngồi dậy, nhưng lại bị một bàn tay đơn độc nhẹ nhàng đè xuống.

Thấy Mặc Hàn còn muốn miễn cưỡng, Đới Manh giận đến mức vết thương đau nhói. Nàng đảo mắt tìm kiếm xung quanh, nhanh chóng tháo xuống sợi dây buộc màn trướng, siết chặt trong tay.

"Mặc Hàn, ngươi nói cho ta biết, trị thương của ngươi cần dược gì, ta gọi tiểu nhị mua về, thế nào?" Giọng nói nàng lúc đầu còn cứng rắn, nhưng khi nhìn đến gương mặt tái nhợt của Mặc Hàn, liền không nhịn được mà dịu đi, ngay cả sợi dây vốn định dùng để trói người cũng tuỳ tiện ném qua một bên.

Trong thoáng chốc lặng yên, Mặc Hàn như thở dài, miễn cưỡng lấy ra một túi bạc, yếu ớt nói: "Vậy phiền ngươi tìm người mua năm bình trung cấp trị liệu dược tề. Nhận được thì lập tức dùng một bình, sau khi hấp thu linh lực xong lại tiếp tục uống thêm một bình nữa."

Lúc này Đới Manh thực sự đã nghèo đến mức không còn lấy một xu dính túi, nhận bạc trên tay mà có chút ngượng ngùng: "Cái này... xem như ta mượn của ngươi nhé?"

Mặc Hàn khẽ mỉm cười, muốn nói vài câu hài hước để xoa dịu bầu không khí, nhưng lại không còn sức lực, chỉ có thể gật nhẹ đầu rồi lập tức ngất đi.

Đới Manh hoảng sợ, không màng đến vết thương rách ra, vội vàng nâng nàng nằm ngay ngắn trên giường, đắp kín chăn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có thời gian để cảm nhận cơn đau lan khắp toàn thân.

Cố gắng không phát ra tiếng động, nàng chống kiếm rời khỏi phòng, hỏi thăm tiểu nhị, lúc này mới kinh ngạc phát hiện—thì ra, nơi này chỉ có tu giả mới có thể bước vào.

Nàng trầm ngâm một lát, rồi quay vào phòng, đặt Thanh Huyền Kiếm bên cạnh Mặc Hàn, sau đó mới lê bước khó nhọc, gấp gáp tiến về Mạo Hiểm Giả Chi Gia để mua dược tễ trị thương.

Sát khí còn vương trên người nàng nặng tựa huyết ảnh, dọc đường đi không ai dám tiến lại gần. Khi đến khu giao dịch, vừa nghe nàng nhắc đến "trung cấp dược tễ," lão chưởng quầy liền cười tươi như hoa, vội vàng tiến cử một lọ dược dịch, nói rằng đây chính là linh dược chuyên trị nội ngoại thương.

"Không, ta cần trung cấp trị liệu dược tễ, năm lọ." Đới Manh nghiến răng nhẫn nhịn cơn đau đang dâng trào khắp thân thể, kiên quyết lặp lại.

Lão chưởng quầy thoáng sững sờ, sau đó cười hề hề: "Hảo, trung cấp dược tễ năm lọ, tổng cộng năm viên kim tinh, cô nương muốn trả ngay hay dùng ngân phiếu?"

Đắt đến vậy, sao ngươi không đi cướp luôn đi?!

Một viên kim tinh tương đương một ngàn viên ngân tinh, mà một viên ngân tinh lại đổi được một ngàn viên đồng tinh. Đới Manh từ nhỏ đến lớn tích góp được nhiều nhất cũng chỉ một ngàn bảy trăm hai mươi tám viên ngân tinh, vừa nghe giá liền hít một hơi lạnh, cảm thấy hôm nay e rằng không mua nổi dược tễ nữa rồi.

Mang theo tâm lý không mấy hy vọng, nàng mở túi tiền của Mạc Hàn, vừa cúi mắt nhìn vào, suýt chút nữa bị ánh kim sáng rực bên trong làm cho chói mắt. Số lượng cụ thể khó lòng đếm hết, nhưng ít nhất cũng phải vài trăm viên.

Lấy lại bình tĩnh, Đới Manh đã có tính toán, giữ vững giọng nói: "Được, gói lại cho ta."

Lão chưởng quầy liếc mắt nhìn ra phía sau nàng một cái thật kín đáo, sau đó lập tức cười tít mắt: "Hảo!" Hắn nhanh chóng lấy ra năm lọ dược tễ, đưa tới trước mặt nàng.

Đới Manh đón lấy, đưa lên ánh sáng soi xét, chỉ thấy chất lỏng bên trong là một màu xanh thẫm, giữa dược dịch còn lắng động những điểm đen lốm đốm.

Nàng nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Dược này không thuần, trong đó còn có tạp chất đen kìa!"

Lão chưởng quầy nhe ra hàm răng vàng khè, cười đáp: "Cô nương không biết đấy thôi. Dược thuần khiết là phẩm cấp thượng đẳng, loại đó giá trên trời. Còn dược này chỉ có chút tạp chất, nhưng giá này mà mua được thì cô nương coi như lời rồi."

Đới Manh nửa tin nửa ngờ, gật đầu nhận lấy. Nàng vội tìm nơi yên tĩnh để uống thuốc, thương thế trong người đã dần khó áp chế.

Bỗng một thanh âm xen ngang, có chút đường đột: "A! Đây chẳng phải là hạ cấp dược tễ sao?"

Đồng thời, một ngón tay thon dài như ngọc bích cũng dứt khoát chỉ thẳng vào lọ dược trên tay Đới Manh.

Lão chưởng quầy và Đới Manh gần như cùng lúc quay đầu nhìn lại, thần sắc mỗi người mỗi khác.

Người vừa lên tiếng là một nữ tử có vóc dáng cao ráo, so với Đới Manh và lão chưởng quầy đều cao hơn một bậc. Nàng vận bạch y thanh nhã, ngoại trừ vài hoa văn trang trí đơn giản thì không có bất kỳ trân bảo nào đính kèm. Nhưng dung mạo nàng lại tuyệt mỹ vô song, chỉ cần đứng yên đó thôi cũng đủ khiến người xung quanh không khỏi bị hấp dẫn.

"Cô nương nói đây là hạ cấp dược tễ?" Đới Manh từ ngạc nhiên hoàn hồn, hỏi lại.

"Đúng vậy. Dược sắc xanh như mực, giữa có lốm đốm tạp chất như tinh tú, sách cổ ghi rõ chính là phẩm cấp hạ đẳng." Nữ tử kia vẫn giữ nguyên tư thế chỉ tay, tay áo dài rũ xuống, ẩn ẩn phác họa đường cong mềm mại nơi cánh tay.

Lão chưởng quầy bị vạch trần mánh khóe, sắc mặt lập tức trầm xuống. Một luồng linh tức hệ thổ thấp cấp không chút che giấu tỏa ra, hắn nâng lên một khối ngọc bài có khắc chữ "琪," vung vẩy trước mặt hai người: "Giao dịch đã hoàn tất, tiền trao cháo múc, nhị vị hẳn là nên rời đi rồi?"

Nhưng nữ tử bạch y kia không lập tức đáp lời. Thực tế, ngay khi nhìn thấy ngọc bài trong tay hắn, biểu cảm nàng liền trở nên cổ quái.

Đới Manh thì lại không chịu nuốt cục tức này, cười lạnh nói: "Rõ ràng ngươi bán hàng giả, người ta có lòng tốt nhắc nhở, vậy mà không những không chịu hoàn trả, còn muốn đuổi khách? Trên đời nào có đạo lý này?"

Dứt lời, nàng liền bộc phát ra khí thế của võ giả Ngân Tinh, sát ý bừng lên, bộ dáng rõ ràng là dù thương thế chưa lành cũng quyết liều một phen.

Không khí trở nên căng thẳng, song ngay lúc này, một giọng nói mang theo tiếu ý bất chợt chen vào:

"Ôi, sư tỷ, hóa ra người ở đây à."

Nói đoạn, Hứa Giai Kỳ tiêu sái bước đến bên cạnh Đới Manh, tùy ý phóng xuất uy áp võ giả Ngân Tinh, trực tiếp đè ép về phía lão chưởng quầy.

Hai luồng khí tức đồng nhất hội tụ, trong khoảnh khắc, lão chưởng quầy mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Hắn miễn cưỡng giữ vững bản thân, lần nữa giơ ngọc bài lên khoe khoang.

Nghe thấy chữ "琪," nữ tử bạch y thần sắc biến đổi, giọng nói có phần khó tin:

"Ngươi... lại là người của Kỳ Vương?"

"Cô nương quả là người tinh tường."

Lão chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười, dường như chỉ cần nghe thấy hai chữ "Kỳ Vương," lưng hắn cũng theo đó mà thẳng hơn vài phần.

"Thế này đi, không đánh không quen, hôm nay xin tặng cô nương những lọ dược này, một xu cũng không lấy, xem như kết giao một bằng hữu, được chăng?"

Đới Manh trợn tròn mắt, không thể tin nổi người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Ngay lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay thon dài từ bên cạnh vươn ra, nhẹ nhàng đè lên lọ dược trên tay nàng.

"Ngươi là sư tỷ của Kỳ Kỳ đúng không? Đừng dùng loại dược thấp kém này nữa, trong cung có thứ tốt hơn nhiều."

Nữ tử khoác nguyệt bào khẽ chau mày, nhưng vẫn đưa tay trả lại lọ dược cho Đới Manh, rồi ánh mắt dừng lại trên khối ngọc bài khắc chữ "琪." Thần sắc nàng không hề che giấu sự do dự.

Hứa Giai Kỳ liếc nhìn vết máu loang lổ trên y phục Đới Manh, sắc mặt trầm xuống, bước lên đỡ nàng một cách kín đáo, sau đó khẽ hất cằm, thấp giọng nói:

"Dù sao cũng là người của Kỳ Vương, chúng ta nể mặt một chút. Giảm một nửa giá, Đới Manh, đi thôi."

"...Được."

Nữ tử nguyệt bào khẽ gật đầu, trước khi quay đi vẫn không quên liếc nhìn lão chưởng quầy một cái, rồi cùng hai người rời đi.

Lão chưởng quầy dõi theo bóng lưng ba người cho đến khi họ khuất hẳn, sau đó cúi đầu, khẽ vuốt ve miếng ngọc bài trong tay. Một nụ cười mơ hồ nở trên khóe miệng hắn, tựa như đang cảm thán:

"Miếng ngọc này... đúng là đã cứu mạng ta một lần rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro