Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Trầm viên

Tô Mộ Tuyết giữ khoảng cách vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa, lặng lẽ bước theo sau Trầm Ly Ca, chậm rãi di chuyển trên con đường mòn xuyên qua rừng trúc.

Bên tai chỉ còn lại tiếng gió, tiếng nước chảy róc rách, tiếng lá trúc xào xạc, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo. Những âm thanh ồn ào của thế gian dường như đã bị ngăn lại từ nơi xa, khiến lòng người không còn phiền muộn. Dường như được trút bỏ gánh nặng, nhẹ nhõm đến lạ thường, Tô Mộ Tuyết có một cảm giác lạc vào hư không.

Ánh mắt lơ đãng của nàng lướt qua mấy căn nhà trúc, thoáng thấy một chiếc đình trúc bên bờ suối, còn thấp thoáng bóng dáng vài người... nhưng tất cả đều mờ ảo,. Điều nàng thấy trong mắt chỉ có duy nhất cái bóng người kia chậm rãi, thong dong ở phía trước.

Nếu không có bóng dáng đó, liệu nàng có bị lạc trong giấc mơ này không? Nàng không biết. Nhưng chắc chắn rằng, nếu không có bóng dáng đó, lòng nàng không thể nào bình yên như lúc này. Dù nơi này có đẹp đến đâu, ở hoàn cảnh xa lạ, nàng sẽ hoảng loạn, sợ hãi...

Bóng dáng đó đột ngột dừng bước. Tô Mộ Tuyết vô thức dừng lại, giữ khoảng cách vừa đủ. Trực giác mách bảo, bóng dáng đó đáng tin cậy, nhưng trong tiềm thức có một sức mạnh vô hình nào buộc nàng giữ khoảng cách.

Ngược lại, Ngọc Nhi đi sát theo sau, nhìn ngang nhìn dọc nên không kịp dừng lại, đâm sầm vào người Tô Mộ Tuyết.

Đúng lúc nàng đang mơ màng, loạng choạng ngã về phía trước.

Một bóng người lao tới, dang tay đỡ lấy nàng. Tuy giữa hai người còn cách một cây đàn, Tô Mộ Tuyết vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng thoảng qua.

"Ôi, tiểu thư, người không sao chứ?" - Ngọc Nhi chạy tới đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi thăm.

Khoảng cách vừa kéo giãn, hương thơm nhàn nhạt kia biến mất, cơn choáng váng cũng tan đi. Tô Mộ Tuyết bình tĩnh nói: "Không sao."

Ngẩng đầu lên, nàng thấy sự quan tâm, lo lắng trong ánh mắt của người kia.

Khi thấy nàng nhìn về phía mình, Trầm Ly Ca ngay lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh, ôm cây đàn trong tay, chỉ về phía sau: "Đây là nơi chúng ta sẽ ở."

Tô Mộ Tuyết nhìn qua, phát hiện đằng sau cô là một căn nhà trúc cao ba tầng. Căn nhà nằm rất gần dòng suối, để tránh hơi ẩm, tầng dưới trống rỗng, chỉ sử dụng tầng hai, tầng ba. Không biết vì lý do chịu lực hay gì khác, tầng ba nhỏ hơn tầng hai khoảng một phần ba. Cả căn nhà trông rất chắc chắn, không trang trí cầu kỳ, tuy không lộng lẫy, nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã, tự nhiên.

Tô Mộ Tuyết chưa kịp quan sát kỹ cấu trúc của căn nhà, đã nghe tiếng bước chân rầm rập trên cầu thang. Nàng nhìn theo tiếng động, thấy một cô bé đang đẩy một bà thím mập mạp xuống cầu thang. Cô bé đó không ai khác chính là Tang Nhi, người vừa dắt chó lúc nãy.

Tang Nhi vừa đẩy vừa hét lên: " Bà không tin thì bà tự nhìn xem! Không phải Trầm Ly Ca sao? Cháu đã nói rồi mà bà không tin..."

Cô bé gọi thẳng tên Trầm Ly Ca!

Tô Mộ Tuyết và Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn nhau, nhất thời không đoán được quan hệ giữa hai người.

Đồng thời, Tô Mộ Tuyết cũng nhận ra bà thím kia trông rất quen, đang cố nhớ lại thì Ngọc Nhi đã kinh ngạc thốt lên: "Quý thẩm?! Là thẩm sao?"

Bà thím đã bị Tang Nhi đẩy đến trước mặt ba người. Nhìn rõ Tô Mộ Tuyết, bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lúng túng cúi chào: "Bái kiến đại tiểu thư!"

Tô Mộ Tuyết nhận ra bà, người trước đây từng phụ trách nấu nướng ở Tô phủ, nhìn ra sự ngượng ngùng của Quý thẩm, liền nhanh chóng đổi chủ đề: "Đại nương thật sự là Quý thẩm sao? Ta nhớ hồi trước rất thích món cá kho dấm của thẩm. Hai năm trước nghe nói đại thẩm đã trở về quê. Hai năm qua đại thẩm sống có tốt không?"

"Tốt, tốt lắm!" Quý thẩm xúc động nói, ánh mắt nhìn Trầm Ly Ca, tỏ vẻ biết ơn: "Đều nhờ có ông chủ Thẩm cưu mang..." Bà chợt nhớ ra điều gì đó, nét mặt trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Ông chủ Thẩm thật sự là người rất tốt, đối xử với mọi người rất tử tế..."

Chưa đợi Tô Mộ Tuyết kịp hiểu hết ý của bà, gương mặt Trầm Ly Ca đã đỏ bừng, vội vã cắt lời: "Được rồi, được rồi, Quý thẩm, xin thẩm đừng có đem ta ra bán dưa như dì Vương nữa!"

Ngọc Nhi nghe vậy liền bật cười khúc khích.

Tô Mộ Tuyết nhanh chóng hiểu ra ý của Quý thẩm, không khỏi mỉm cười.

Lúc này, Tang Nhi, cô bé đứng bên cạnh, trợn tròn mắt nhìn Tô Mộ Tuyết, đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ ơi, tỷ là thê tử của Trầm Ly Ca sao?"

Tô Mộ Tuyết bị hỏi bất ngờ, nụ cười cứng đờ, sững người ngay tại chỗ.

"Con bé ranh này, nói nhăng nói cuội gì vậy!" Quý thẩm thấy Tô Mộ Tuyết lúng túng, sợ nàng hiểu lầm vội mắng Tang Nhi rồi giải thích: "Đại tiểu thư, mong người đừng để bụng. Ở đây chúng ta đều dân đen, không biết tôn ti. Thực ra, xét cho cùng, chúng ta đều là người hạ nhân cả..."

"Cái gì mà hạ nhân với không hạ nhân!" Trầm Ly Ca ngắt lời bà, nhíu mày nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, trong nhà chúng ta không có hạ nhân, mọi người đều làm việc của mình, tự kiếm sống, đều như nhau cả!"

"Phải, phải,..." Quý thẩm đáp như đang dỗ trẻ con, sau đó lại quay sang giải thích với Tô Mộ Tuyết: "Người đừng nhìn vẻ ngoài cứng rắn của tiểu tử này, thật ra tâm hắn mềm lắm..." Rõ ràng là đang nói đỡ cho Trầm Ly Ca.

"Trầm Ly Ca, mặt thì cau có, cưới được thê tử thì đỉnh nóc!" Tang Nhi đứng bên làm mặt xấu, nghêu ngao hát.

Ngọc Nhi nghe vậy không nhịn bật cười.

Trầm Ly Ca tức giận lẫn bối rối, cau mặt dọa nạt: "Muội còn nghịch nữa, ta sẽ đi mách cha muội, để ông ấy cho muội một trận!"

Tang Nhi rõ ràng không sợ, chỉ lè lưỡi trêu lại.

May mà Quý thẩm kịp thời giải vây: "Thôi nào, đừng nghịch nữa! Trưa nay có muốn ăn cá không? Muốn thì bảo cha con thả lưới, bắt hai con cá để lát nữa thẩm làm món cá kho dấm cho mọi người."

"Tuyệt quá!" Vừa nghe đến đồ ăn ngon, Tang Nhi lập tức đồng ý, hào hứng chạy đi.

Nhìn cô bé chạy xa, Quý thẩm quay lại, nhìn Trầm Ly Ca và Tô Mộ Tuyết đang chút ngượng ngùng, cố gắng nói tự nhiên: "Thực ra, mấy ngày trước, Trịnh đại nhân đã phái người đến tặng một ít quà mừng... Khi đó, bọn ta mới biết hai người đã thành thân rồi. Đây thật là một tin vui lớn! Ban đầu, ta không dám tin..." Nói tới đây, mắt bà bỗng dưng đỏ hoe: "Có lẽ đây chính là 'có lòng thành tâm, ông trời sẽ đáp ứng'..."

Ngọc Nhi thầm thắc mắc tại sao Qúy thẩm lại xúc động như vậy, nhìn thấy tiểu thư trầm ngâm, lại có chút bồi hồi.

Trầm Ly Ca khẽ ho một tiếng, cố ý nói với giọng thoải mái: "Quý thẩm, đừng vui sớm quá! Sau này phải nấu thêm cho hai người ăn đấy, đừng cảm phiền đấy nha!"

Quý thẩm lau khoé mắt, lườm cô một cái, nét buồn bã vừa rồi đã tan biến. Bà tự tin đáp lại: "Thẩm chẳng ngại đâu! Hơn nữa, khẩu vị của tiểu thư ta rất hiểu rõ, bảo đảm tiểu thư sẽ thích những món ta nấu!"

Tô Mộ Tuyết động lòng. Lâu nay, nàng vẫn thắc mắc tại sao Trầm Ly Ca lại quen thuộc với một số thói quen trong sinh hoạt của nàng, đặc biệt là về sở thích ăn uống. Bây giờ, nàng đã hiểu ra.

Tất cả những chuyện này, là trùng hợp hay là cố ý sắp đặt? Tim nàng đập thình thịch, liếc nhìn Trầm Ly Ca.

Trầm Ly Ca chỉ cười nhẹ, không để ý đến vẻ khác lạ của nàng, quay sang nói với Quý thẩm: "Được, được, ta tin thẩm! Bây giờ, làm phiền đại thẩm sắp xếp chỗ ở cho mọi người, được không?"

"À, để mọi người đợi lâu quá rồi, dọc đường chắc cũng mệt mỏi lắm ha? Mau vào trong, mau vào trong!" Quý thẩm chợt tỉnh ra, nhiệt tình nhận lấy hành lý từ tay Ngọc Nhi, dẫn họ vào trong nhà trúc.

Tầng hai có bốn, năm căn phòng đơn, bao quanh một không gian chung ở giữa tựa như phòng khách, có lò sưởi, bàn ghế, để uống trà, đọc sách, trò chuyện, làm một số việc. Cả không gian toát lên vẻ thoải mái.

Trầm Ly Ca ôm cây đàn, quay sang Quý thẩm gật đầu ra hiệu: "Quý thẩm, thẩm giúp Ngọc Nhi chọn một căn phòng nhé..."

Ngọc Nhi mở to mắt ngạc nhiên: "Ta cũng có phòng sao?"

Quý thẩm cười đùa: "Không phải của con thì của ai? Hay là con còn định ở cùng với tiểu thư?"

Mặt Ngọc Nhi đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Không phải. Con chỉ là... con chưa bao giờ có phòng riêng cả..." Vừa nói, cô không nhịn được ánh mắt tò mò, đi theo Quý thẩm vào căn phòng đầu tiên.

Lúc này, Trầm Ly Ca chăm chú nhìn Tô Mộ Tuyết: "Phòng của chúng ta ở trên tầng ba... đi theo ta."

Tim Tô Mộ Tuyết bỗng đập mạnh. Nàng theo bản năng nhìn về phía Ngọc Nhi, hy vọng tìm được sự giúp đỡ, nhưng Ngọc Nhi lúc này đã hoàn toàn bị căn phòng riêng của mình thu hút, quên mất nàng.

Không còn cách nào khác, Tô Mộ Tuyết đành nhìn Trầm Ly Ca đã ôm cây đàn bước lên lầu. Nàng cắn môi, nhấc váy đi theo.

Khi đầu nàng vừa chạm tới lối vào tầng ba, ánh mắt bỗng sáng lên, hơi thở cũng như ngưng lại. Hóa ra tầng ba có một phần ba không gian là ngoài trời, phía trên là bầu trời rộng mở, xung quanh được bao bọc bởi những tán lá và ngọn trúc, đứng ở đây có cảm giác như đang lênh đênh trên chiếc thuyền giữa biển trúc mênh mông.

Tầng ba chỉ có hai phòng, Trầm Ly Ca chỉ vào căn phòng gần lối cầu thang: "Đó là phòng ngủ."

Tô Mộ Tuyết cảm thấy tim mình thắt lại, có chút sững sờ. Dù nàng có muốn hay không, để tránh bị nghi ngờ, họ sẽ phải ở chung một phòng.

Lòng nàng bỗng chốc hỗn loạn, cảm thấy đau đớn. Sau cuộc nói chuyện sáng nay, nàng hoàn toàn không biết phải đối diện Trầm Ly Ca như thế nào khi chỉ có hai người. Lạnh lùng thờ ơ, cố gắng phớt lờ? Hay...

Dù là cách nào, dường như tất cả đều là một loại tra tấn. Trong lúc rối bời, nàng thấy bóng dáng đó tiến lại gần, buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô.

Nhịp tim nhanh chóng tăng tốc, ánh mắt Trầm Ly Ca sâu thăm thảm nhìn nàng, nàng choáng váng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt, muốn lùi lại một bước để tránh ánh mắt áp lực ấy.

Lúc này, Trầm Ly Ca cất tiếng, giọng nói trầm thấp, bình thản: "Sau này, nàng ngủ ở phòng ngủ. Ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh, đó là thư phòng." Cô ngừng lại một lát rồi nói thêm: "Mộ Tuyết, đừng tự tạo áp lực cho mình. Nếu nàng thấy ổn, có thể coi ta như một bằng hữu bình thường."

Bằng hữu bình thường?

Tô Mộ Tuyết nhẩm lại từ đó trong đầu, không hiểu sao, tâm tró trở nên mơ hồ, như thể đây là một điều thật khó hiểu. Nàng nhíu mày, vô thức lặp lại từ ấy trong đầu nhiều lần, vẫn không thể phản ứng kịp, kỳ lạ, trong suy nghĩ nàng không ngừng đọc đi đọc lại từ đó.

"Trong phòng ngủ có phòng tắm, nàng có thể tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi một lát, ta sẽ bảo Quý thẩm lên, dạy Ngọc Nhi cách dùng phòng tắm... sau đó hai người có thể cùng nhau tắm rửa rồi xuống ăn trưa... Chiều nay, ta sẽ đưa nàng đến xưởng thêu trước... rồi ta sẽ đến chỗ Trịnh đại nhân sau."

Tô Mộ Tuyết cố gắng tập trung suy nghĩ, giữ vẻ mặt bình thản, tâm trí vẫn mơ hồ trôi dạt, lời nói của Trầm Ly Ca, nàng chỉ nghe được vài từ

Trầm Ly Ca nói xong liền rời đi.

Còn nàng thì vẫn chìm vào một suy nghĩ nào đó. Nnagf không biết mình đang nghĩ gì, lại có vẻ biết rõ bản thân đang nghĩ gì, hoặc nàng chỉ không muốn biết mình đang nghĩ gì.

Lúc sau, Quý thẩm và Ngọc Nhi đã lên tầng ba...

Rồi Quý thẩm lại rời đi...

Ngọc Nhi đỡ Tô Mộ Tuyết vào phòng tắm, cởi bỏ y phục, thì nàng bỗng nghe thấy tiếng hét nhỏ của Ngọc Nhi. Tô Mộ Tuyết ngơ ngác nhìn qua, thấy Ngọc Nhi trợn mắt nhìn cánh tay nàng, lấy tay che miệng với vẻ mặt kinh ngạc. Nàng không hiểu nhìn lại cánh tay mình nhưng không thấy điều gì kỳ lạ. Ngọc Nhi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Tô Mộ Tuyết quá mệt mỏi nên cũng không bận tâm chuyện gì vừa xảy ra.

Nước ấm chảy tràn qua cơ thể cuốn trôi những mệt mỏi, đồng thời cũng khơi dậy cảm giác mệt mỏi sâu thẳm trong lòng.

Cố gắng tắm xong, nàng thay một bộ y phục sạch sẽ, toàn thân rã rời, có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Nàng mơ màng nói rằng muốn ngủ một lát. Ngọc Nhi đỡ nàng nằm xuống một chiếc giường rộng lớn. Trong đầu nàng thoáng qua một ý nghĩ: Đây có phải là giường của Trầm Ly Ca không? Ý nghĩ ấy khiến nàng cảm thấy chua xót muốn khóc.

Trước khi ngủ, nàng không quên dặn Ngọc Nhi nói lại với Quý thẩm rằng mọi người không cần đợi nàng dùng bữa. Nói xong, nàng chìm vào giấc ngủ.

Dù là ban ngày, giấc mơ của nàng lại tối đen như mực, giơ tay ra không nhìn thấy gì. Trong mơ, tất cả mọi người đều lần lượt rời bỏ nàng. Cha, mẹ, đệ đệ, Ngọc Nhi... từng người, từng người bị bóng tối nuốt chửng.

Người cuối cùng rời đi, lại là Trầm Ly Ca.

Hóa ra, sự rời xa của người cuối cùng mới đáng sợ nhất. Sự ra đi của Trầm Ly Ca khiến cô cảm nhận được nỗi đau xé lòng đau đớn như thủy triều... Trong bóng tối, nàng không còn chút sức lực nào để chống đỡ, tuyệt vọng khóc lớn. Nàng mất kiểm soát bản thân, khóc từ sáng đến đêm, khóc đến đứt gan đứt ruột!

...

"Mộ Tuyết, Mộ Tuyết..."

Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai, càng lúc càng lớn. Tô Mộ Tuyết cố gắng giãy giụa, cuối cùng mở mắt, trước mắt là một hình ảnh mờ nhạt. Nàng đưa tay lên lau, nước mắt đầy tay.

"Mộ Tuyết, nàng sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?"

Tô Mộ Tuyết chớp chớp mắt, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Trầm Ly Ca, ánh mắt tràn đầy quan tâm lo lắng. Nàng ngẩn ra nhìn cô, tưởng mình vẫn còn trong mơ, mãi một lúc mới hoàn hồn trở lại.

Lúc này, nàng và Trầm Ly Ca đã nhìn nhau khá lâu mà không nói gì. Mặt nàng lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng ngồi dậy, luống cuống lau nước mắt trên mặt. Một chiếc khăn ẩm được đưa tới. Tô Mộ Tuyết ngượng ngùng nhận lấy, nhanh chóng lau khô gương mặt.

May mắn thay, trong khoảng thời gian ngượng ngùng này, Trầm Ly Ca không nói câu nói, lau xong mặt không biết phải đối diện với người nọ ra sao, đành cúi đầu, vò chiếc khăn trong tay, im lặng không nói. Trong lòng thầm cầu nguyện ai đó mau đến để giải cứu nàng khỏi tình huống này đi.

Trầm Ly Ca ngập ngừng, tù từ ngồi bên mép giường. Suy nghĩ một lát, anh thử thăm dò, nhẹ nhàng nói: "Mộ Tuyết, ta biết hiện tại nàng đang chịu nhiều áp lực. Nhưng nàng yên tâm, nàng không đơn độc một mình, có ta ở đây. Ta hứa sẽ sớm đưa Mộ Phi trở về. Ta hứa sẽ làm hết sức để bảo vệ nàng và Tô gia không phải chịu bất kỳ những thương tổn nào..."

Tô Mộ Tuyết không chịu nổi sự dịu dàng này, nỗi đau lòng gần như nhấn chìm nàng. Những giọt nước mắt mới vừa ngưng lại lại dâng lên, đọng trên hàng mi, cuối cùng rơi xuống. Nàng ôm gối, cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Xin cô đừng đối xử với ta tốt như vậy, ta xin cô... đừng..."

"Được, được, ..." Tô Mộ Tuyết nghe thấy giọng nói của Trầm Ly Ca, mang theo sự hoảng loạn, "Là lỗi của ta! Xin lỗi nàng, Mộ Tuyết, ta biết mình nên làm nàng bối rối thêm. Tất cả là lỗi của ta. Chúng ta cứ coi như là bằng hữu bình thường được không? Giống như nàng và Quận chúa vậy? Là bằng hữu như có được không?"

Giọng cô nghe như đang cầu xin.

Đây có còn là Trầm Ly Ca kiêu ngạo như trước kia nữa không?

Tô Mộ Tuyết cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị ai bóp chặt. Khi nàng cố gắng kiên cường, Trầm Ly Ca lại khiến nàng sợ hãi, yếu đuối. Khi nàng tỏ ra nhún nhường, Trầm Ly Ca lại khiến nàng đau lòng và chua xót, rốt cuộc nàng muốn cái gì đây?

Tô Mộ Tuyết, rốt cuộc nàng muốn điều gì? Câu hỏi này, chẳng phải nàng đã có câu trả lời từ lâu rồi sao? Tô Mộ Tuyết bặm môi, không biết là đang căm hận sự tỉnh táo của chính mình hay căm hận sự mơ hồ của bản thân.

Phải, nàng vốn dĩ đã có câu trả lời từ lâu rồi. Vậy tại sao nàng dao động? Không, nàng không nên dao động.

Không biết đã im lặng bao lâu, Tô Mộ Tuyết nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của Trầm Ly Ca, nàng từ từ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Trầm Ly Ca, trên mặt vẫn còn nước mắt, ánh mắt đã bình thản hơn: "Được. Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro