Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 285 Thứ 7, ngày 31 tháng 7

Trận đấu đã đến giai đoạn này, thực lực đôi bên đều đã bộc lộ quá nửa.

Đội Thủ đô còn lại ba người: đội trưởng Cơ Lăng Ngọc, pháp sư hệ băng Triệu Tịch Nghiên và vu sư Hoa Bách Âm đã mất đi hai vong linh.

Phía E408, dù đã mất Liễu Lăng Âm, nhưng vẫn còn bốn thành viên giữ nguyên sức, cùng Mật Trà với sáu phần năng lượng.

Từ đầu trận tới giờ, Mật Trà vẫn luôn duy trì [Tăng phúc] ở cường độ cao, đồng thời kịp thời bổ trợ cho toàn bộ đồng đội. Giờ phút này, năng lượng của nàng chỉ còn lại sáu phần, mà tinh thần lực cũng dần hao kiệt.

Sàn đấu không hề nhỏ, lại phải theo dõi từng ngóc ngách, buộc nàng phải duy trì sự tập trung cao độ. Đôi mắt chớp mạnh vài lần, đã bắt đầu cay xè.

Nàng không dám lơ là. Nếu không, những người khác sẽ có kết cục giống Liễu Lăng Âm.

Mật Trà nắm chặt pháp trượng, nàng là năng lực giả có cấp bậc cao nhất trong đội, nàng phải bảo vệ mọi người, nàng tuyệt đối không thể để đội mình có thêm ai bị thương nữa!

"A – !" Ở giữa sân, Thẩm Phù Gia bị vây quanh bởi những mũi băng nhọn. Cô gần như bị chôn vùi trong tầng tầng lớp lớp băng trụ. Những cột băng cao bằng nửa thân người, trong suốt lấp lánh, như một cánh đồng pha lê lam nhạt, tỏa ra từng luồng hàn khí sắc bén.

Mùi máu tanh lẩn khuất trong không khí. Cô đứng ở trung tâm, Nhược Sương được thu lại, hai tay nắm chặt chuôi kiếm Băng Thị, quát lớn một tiếng.

Ánh sáng pháp thuật màu bạc bùng nở giữa những lớp băng tinh chồng chất, chiếu sáng cả vùng băng tuyết đó:

[50% Tăng phúc toàn thuộc tính] mở -- !

Băng Thị giơ cao, rồi đột ngột giáng mạnh xuống đất. Một tiếng "rầm" long trời lở đất vang lên, sóng khí xanh lam cuồn cuộn bùng phát, quét qua mọi nơi. Băng trụ vỡ nát thành vô số mảnh vụn!

Thanh ma kiếm sinh ra từ Bắc Vực cực hàn, lúc này đã nhuộm thêm sắc máu mờ ảo giữa không trung. Thẩm Phù Gia ngước mắt lên, mắt trái đỏ rực.

50% Tăng phúc toàn thuộc tính khiến huyết mạch toàn thân cô như sôi trào, đến mức cô muốn hét lên, tiếng gằn nghẹn rít ra từ hàm răng cắn chặt, "Phá –"

Trong chớp mắt, băng tuyết hóa thành tro bụi. Trên lôi đài chỉ còn lại những hạt bụi lạnh lẽo.

Những hạt bụi li ti, lạnh giá bay lơ lửng trong không trung, khúc xạ thành những đốm sáng tuyệt đẹp. Cuối cùng, chúng phủ lên vũng máu loang bên một góc lôi đài tan vào vệt đỏ sẫm đó.

Sắc mặt Triệu Tịch Nghiên thay đổi hẳn. Sao có thể chứ? Cô ta là pháp sư hệ băng cấp 8 thượng, sao có thể thua về khả năng khống chế băng so với một nhẹ kiếm sĩ cấp 8 hạ.

"A!" Chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, một luồng kiếm khí lạnh thấu xương lướt qua bên hông cô ta, chém xuống một vệt máu.

Pháp sư hệ băng cấp 8, cớ nào lại dám múa rìu qua mắt thợ trước một thần khí ngàn năm của Bắc Vực?

"Trường Trung học Thủ đô – Chiến đội Chiêng Vàng, tuyển thủ Triệu Tịch Nghiên, bị loại!"

Tuy nhiên, chiến thắng này không khiến Thẩm Phù Gia dừng lại. Sau khi đánh bại Triệu Tịch Nghiên bằng Băng Thị, cô ấy không ngừng nghỉ mà lao thẳng về phía Cơ Lăng Ngọc ở phía sau.

Thẩm Phù Gia tỏa ra ánh sáng bạc thánh khiết, nhưng trong mắt lại đầy sát khí đỏ rực. Hai luồng khí hoàn toàn đối lập cùng tồn tại trên người cô ấy, vừa như ma quỷ vừa như thần thánh, khiến người xem rùng mình.

Cô băng qua vùng trung tâm, tiến thẳng đến phòng tuyến cuối cùng của đội Thủ đô, nơi Cơ Lăng Ngọc đứng sừng sững như tùng, không hề dao động.

Băng Thị vung lên, mang theo luồng sát khí đến từ Minh giới, bổ thẳng về phía thiếu nữ sáng rực tựa mặt trời.

Cơ Lăng Ngọc khẽ cụp mi mắt, hàng lông mi vàng kim lại lần nữa nâng lên, ánh nhìn giờ đây chỉ còn lại sự tĩnh lặng lạnh lẽo.

Dâng lên nửa giang sơn, không vượt quá nửa bước thành trì. Bách Lí, thành ý của tôi... hẳn là đủ rồi.

Trường kiếm ra khỏi vỏ. Thanh vũ khí Đinh cấp xám xịt ngay lập tức được bao phủ trong ánh sáng vàng kim. Giây tiếp theo, nó va chạm với thanh Băng Thị đầy sát khí.

Ngay khi vừa chạm nhau, kiếm khí bùng lên dữ dội. Làn sương băng giữa sân bị kiếm khí của hai người làm cho bay tán loạn. Làn sương trắng như băng che khuất tầm nhìn của E408, khiến họ không thể nhìn rõ tình hình chiến đấu cụ thể ở phía tây.

Sau làn sương băng dày đặc, chỉ nghe thấy hai tiếng vũ khí va chạm, rồi một bóng người bật ra, ngã mạnh xuống trung tâm lôi đài.

"Ai thế! Là ai bị đánh bay!"

Khán giả trên khán đài đồng loạt rướn cổ nhìn. Đợi đến khi sương băng tan bớt, bóng người trên lôi đài hiện rõ, họ ồ lên một tiếng đầy tiếc nuối.

"Là Thẩm Phù Gia của E408."

"Tôi đã nói rồi mà, đội Thủ Đô dù chỉ còn một mình Cơ Lăng Ngọc, hạ gục cả một đội cũng không thành vấn đề."

"Đúng vậy, tôi thấy các đồng đội trước đó của Cơ Lăng Ngọc đã tiêu hao E408 gần hết rồi, cô ấy vừa lên sân, chẳng phải nhẹ nhàng quá sao?"

Thẩm Phù Gia bay ra xa mấy trượng, ngã xuống trung tâm sàn đấu, trên vũng máu lạnh do Liễu Lăng Âm để lại. Bộ đồng phục trắng trên người cô nhuộm đỏ quá nửa. Cô nắm chặt Băng Thị, ho hai tiếng, muốn đứng dậy nhưng toàn thân xương cốt đau buốt như muốn nứt ra.

"Gia Gia!" Mật Trà kinh hô. Nàng theo bản năng tiến về phía trước hai bước, pháp trượng trong tay bật [Chữa trị] đến mức cao nhất.

Từ trong làn sương băng, một người cầm kiếm bước ra.

Lục Uyên nhíu mày, Cơ Lăng Ngọc.

Những người còn lại trong đội Thủ Đô không đáng sợ, chỉ có duy nhất Cơ Lăng Ngọc –

Chỉ có duy nhất Cơ Lăng Ngọc, cô phải đánh bại! Thẩm Phù Gia đưa tay lau vệt máu tràn ra ở khóe miệng, nhưng tay cô chạm đất, dính đầy máu của Liễu Lăng Âm để lại, không những không lau sạch được vết máu mà còn bôi đỏ cả nửa cằm.

Cô chống Băng Thị đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào người Cơ Lăng Ngọc.

Không hổ danh là thiên tài mạnh nhất của thế hệ. Dù cô có Băng Thị cùng 50% tăng phúc toàn thuộc tính của Mật Trà, vẫn không thể trụ quá ba chiêu dưới tay Cơ Lăng Ngọc.

Vừa nãy đối đầu với Cơ Lăng Ngọc ở phía Tây, cô đã trúng [Phi Kim Tẩu Ngọc] của Cơ Lăng Ngọc. Vòng sáng vàng kim đó đánh vào bụng, cứ như một chiếc xe tải khổng lồ đang lao tới, trực tiếp húc cô bay ra ngoài.

Cơ Lăng Ngọc từng bước đi đến từ phía Tây, sương băng bên cạnh cô ấy đều tan biến hết. Đôi giày ống quân đội trắng tinh của cô mỗi bước đi đều toát lên cảm giác áp bức. Cô ấy lãnh đạm nhìn xuống Thẩm Phù Gia đang ôm bụng, tay phải giơ trường kiếm, chĩa thẳng vào Thẩm Phù Gia.

Rầm –

Ngay khoảnh khắc Cơ Lăng Ngọc vung kiếm, tám bức màn nước đột ngột vỡ ra, cao ba trượng, rộng một trượng rưỡi, dày tới 30 cm.

Chính là biến thể của Thủy Long Thuẫn, [Kính Hoa Thủy Nguyệt!].

Từ lúc lên sân, Nghiêm Húc vẫn luôn nhẫn nại không ra tay, lại gánh chịu gần như toàn bộ hiệu quả tăng phúc từ Mật Trà – tất cả chỉ để chờ thời khắc này.

Khi Cơ Lăng Ngọc bước vào phạm vi của cô, trận pháp đã mai phục từ lâu liền trồi lên. Pháp trượng của Lục Uyên lóe lên, nguyền rủa thứ hai [Tê liệt] được kích hoạt. Làn sương đỏ nhạt len lỏi vào, hòa lẫn trong hơi nước, vô tình bị hít vào cơ thể, tạo ra hiệu ứng suy yếu.

Một bức màn nước dày đặc chắn giữa Thẩm Phù Gia và Cơ Lăng Ngọc, bảo vệ Thẩm Phù Gia. Cô ôm bụng, ho thêm hai tiếng, có thêm một chút thời gian để hồi phục.

Tần Trăn ngưng tụ một bộc phá tiễn, bắn từ trên cao xuyên qua màn nước mà lao xuống.

Cơ Lăng Ngọc đã bị nhốt vào trong thủy trận, mũi tên nổ từ trên trời giáng xuống, cô ấy đã không còn chỗ nào để tránh!

Cơ Lăng Ngọc trong trận pháp nhìn quanh một lượt. Mũi kiếm của cô đâm vào tường nước, bị lực phản chấn cực lớn đẩy lùi lại.

Ra là vậy.

Nhát kiếm đầu thăm dò, Cơ Lăng Ngọc đã hiểu rõ tình cảnh của mình.

Chiêu [Kính Hoa Thủy Nguyệt] này so với lúc đối đầu với Ly Nguyệt, Ly Tinh đã mạnh hơn không ít.

[Thủy Long Thuẫn] của Nghiêm Húc vốn là loại khiên vượt cấp. Thời điểm cô ấy cấp 8 hạ, Thủy Long Thuẫn có thể đỡ được đòn tấn công của cuồng chiến sĩ cấp 7 hạ. Nay cô ấy đã đột phá 8 trung, lại có thêm 50% tăng phúc của Mật Trà, trận thủy trận phóng ra đã đạt tới trình độ có thể vây khốn cuồng chiến sĩ cấp 7 thượng.

Lấy cứng chọi cứng không phải là lựa chọn tốt.

Nếu không thể đánh thẳng, vậy còn chỗ nào có thể đột phá?

Cơ Lăng Ngọc quay đầu nhìn quanh, tám hướng đều bị chặn kín, chỉ có phía trên là trống. Nhưng màn nước cao đến ba trượng, tuyệt đối không có khả năng nhảy ra.

Cô trầm ngâm một lát. Nếu đã không thể nhảy, vậy thì chỉ còn cách bay.

Nắm chặt chuôi kiếm, trường kiếm trong tay Cơ Lăng Ngọc phát ra một luồng sáng vàng kim. Sau đó, một trận pháp hình tròn màu kim lục xuất hiện dưới chân cô ấy, cứ như một trận pháp hệ phong, nâng cô ấy bay lên giữa không trung!

Vừa bay lên, một mũi tên màu đen đỏ rơi xuống từ trên đầu. Chân trái của Cơ Lăng Ngọc đạp nhẹ. Trận pháp màu kim lục dịch sang trái. Mũi tên lướt qua bên phải cô, rơi vào trong trận pháp rồi nổ tung.

Ngọn lửa bốc lên dữ dội từ bên dưới, dù ở giữa không trung cũng có thể cảm nhận được hơi nóng khủng khiếp.

Cơ Lăng Ngọc khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, xung quanh bị chặn kín, lại còn ném thêm một bộc phá tiễn có uy lực cực lớn. Nếu là năng lực giả cấp 7 bình hường rơi vào trận pháp này, chắc chắn sẽ bị nổ tan xác. E408 này thực sự coi trọng cô.

May mà, Cơ Lăng Ngọc cũng không phụ lòng mong đợi của E408.

Khi [Kính Hoa Thủy Nguyệt] xuất hiện, bốn người còn lại của E408 lập tức tiến đến cạnh thủy trận.

Nghiêm Húc cầm pháp trượng, mở ra các lỗ hổng trên màn nước. Lục Uyên cầm nỏ, chuẩn bị bắn vào trong. Hôm nay Phó Chi Ức không có mặt, không thể thăm dò tình hình từ trên không. Vì vậy, người chủ trì đã chuyển thành Mật Trà.

Nàng triển khai [Sinh mệnh cảm giác], thăm dò vị trí của Cơ Lăng Ngọc bên trong pháp trận.

Thẩm Phù Gia còn bị thương, trạng thái không đủ để sử dụng Băng Thị nên tạm thời cất nó vào trữ vật khí. Cùng với Lục Uyên dùng nỏ bắn vào bên trong.

A Tát Bối Nhĩ và Ô Hách thì đứng bên cạnh Mật Trà và Nghiêm Húc, mỗi con thủ một chỗ.

Còn Tần Trăn lúc này lại tháo chiếc cung của mình thành hai lưỡi đao, lao thẳng về phía Hoa Bách Âm ở tuyến cuối.

Hoa Bách Âm trơ mắt nhìn bộc phá tiễn nổ vang trong trận pháp. Trong mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng ngay sau đó liền phản chiếu ánh đao của Tần Trăn.

Thẩm Phù Gia bị thương nên không tiện chiến đấu. Tần Trăn vừa ngưng tụ xong một bộc phá tiễn, trong thời gian ngắn không thể ngưng tụ thêm mũi tên kỹ năng nào nữa. Vậy chi bằng tranh thủ lúc Cơ Lăng Ngọc chưa thoát ra, giải quyết Hoa Bách Âm trước.

Nhìn Tần Trăn nhanh chóng áp sát, Hoa Bách Âm nghiến răng hừ lạnh: Cô ta thật sự coi mình một đứa khoa pháp yếu đuối sao? Một cung tiễn thủ tầm xa vậy mà cũng dám đến trước mặt mình khiêu chiến!

Ánh đao lam tím lướt tới. Hoa Bách Âm đưa pháp trượng ra chắn ngang, chặn lại hai lưỡi đao. Cô ta giao chiến với Tần Trăn, động tác không hề kém cạnh một học sinh khoa công cấp 8.

Trong lúc Tần Trăn kiềm chân Hoa Bách Âm, mấy người còn lại lập tức triển khai [Kính Hoa Thủy Nguyệt]. Tuy nhiên, khi ánh sáng pháp thuật màu bạc thăm dò vị trí của Cơ Lăng Ngọc, Mật Trà vô cùng kinh hãi, đột ngột ngẩng đầu nhìn lên.

Đôi giày ống quân đội trắng muốt của Cơ Lăng Ngọc đang đứng trên một trận pháp hình tròn màu kim lục, lơ lửng trên mặt đất hơn ba trượng. Cô ung dung đứng trên cả đại thủy trận đang chảy cuồn cuộn. Tựa như chân long đạp sóng, cô dễ dàng thoát khỏi lồng giam mà E408 đã vất vả bày bố.

Lục Uyên và Nghiêm Húc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, nhưng lại không có chút kinh ngạc nào.

Đến lúc này, dù Cơ Lăng Ngọc có tung ra kỹ năng gì, các cô cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Nghiêm Húc liếc sang hai người bên cạnh, Mật Trà cau mày, gương mặt đầy do dự; còn Thẩm Phù Gia thì lại gật đầu không hề chần chừ.

Không cần bận tâm, cơ thể cô đã không còn vấn đề gì, có thể chiến đấu được rồi.

"Cơ Lăng Ngọc vậy mà còn có thể bay." Cô Lý nhìn Cơ Lăng Ngọc lơ lửng giữa không trung, lẩm bẩm, "Thực lực của em ấy e rằng đã chẳng kém gì một năng lực giả cấp 5."

Cấp 7 và cấp 8 thoạt nhìn chỉ cách nhau một cấp, nhưng đây là một cấp bậc vô cùng quan trọng. Sau khi đột phá, không chỉ sức mạnh tăng vọt, mà còn có thêm kỹ năng mới.

Mà Cơ Lăng Ngọc lại còn là kiếm pháp song tu, trong khi người bình thường đột phá chỉ nhận được một kỹ năng, Cơ Lăng Ngọc lại có đến hai. Điều này đã vượt xa thực lực của một cấp 7 thông thường, ngay cả khi so với một năng lực giả cấp 5, cô ấy cũng vượt trội hơn đối phương về mặt kỹ năng.

[Kính Hoa Thủy Nguyệt] là pháo đài cuối cùng của E408, chỉ dùng để nhốt đối thủ mạnh nhất. Không ngờ Cơ Lăng Ngọc lại có khả năng bay. Cô Ngôn lo lắng chắp tay, sốt ruột nói, "Lần này Kính Hoa Thủy Nguyệt không nhốt được Cơ Lăng Ngọc rồi, chúng ta còn cách nào khác nữa không?"

Cô vừa lo lắng xong cho các học sinh, giây tiếp theo, đồng tử co lại, miệng há hốc kinh ngạc –

Thẩm Phù Gia cũng đang bay lên!

Ngay khoảnh khắc Cơ Lăng Ngọc thoát ra khỏi thủy trận, Thẩm Phù Gia liền đạp mạnh hai chân xuống đất, từ ống quần rơi ra bốn miếng kim loại mỏng.

Bốn miếng kim loại mỏng này ghép thành từng cặp, có hình dạng giống như tất ống, dài tương đương với bắp chân của Thẩm Phù Gia. Nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng khi rơi xuống đất, lại làm bụi bay mù mịt, trọng lượng không hề nhẹ.

"Cái gì vậy?" Khán giả thắc mắc.

"Hình như là giày tăng trọng!"

"Giày tăng trọng? Đó là gì?"

Một người trả lời, "Giày tăng trọng cũng giống vòng tăng trọng. Vòng tăng trọng dùng để rèn luyện cơ tay, còn giày tăng trọng dùng để rèn luyện cơ chân. Nhìn loại mà Thẩm Phù Gia mang, trọng lượng không hề nhẹ, ít nhất cũng phải 30kg."

"Cái gì!" Xung quanh vang lên một tràng kinh ngạc. "Cô ấy mang theo một thứ nặng như vậy để thi đấu sao?"

Chưa hết. Sau đó, trên cổ tay trái của Thẩm Phù Gia lại rơi xuống thêm hai chiếc vòng tăng trọng. Tổng cộng toàn thân là 45kg, gần bằng trọng lượng của một người trưởng thành.

Sau khi cởi bỏ toàn bộ tăng trọng, Thẩm Phù Gia lại rút Băng Thị ra.

Một dòng nước bắn ra, lướt qua bên cạnh thân kiếm Băng Thị. Dòng nước đi ngang qua, bị cái lạnh thấu xương của Băng Thị đông cứng thành băng, tạo thành một mặt băng giữa không trung.

Thẩm Phù Gia nhảy vọt lên, đạp lên mặt băng giữa không trung. Khi chân cô hạ xuống, mặt băng bị giẫm vỡ, nhưng cùng lúc, một mũi tên nước mới do Nghiêm Húc bắn ra lại lướt qua cạnh Băng Thị, tạo thành một mặt băng mới ở vị trí cao hơn.

Cứ như vậy, mỗi khi cô giẫm xuống một tầng băng, Nghiêm Húc lại khống chế nước tạo thành một tầng băng tiếp theo.

Là pháp sư hệ thủy, Nghiêm Húc cũng có chút năng lực khống chế băng, nhưng năng lực này lại rất yếu, vì vậy mặt băng không thể hoàn toàn chịu được trọng lượng của Thẩm Phù Gia, chỉ có thể chịu được một lần giẫm.

50% Tăng phúc năng lực được truyền cho Nghiêm Húc, giúp cô ấy tăng độ bền của lớp băng;

50% Tăng phúc tốc độ, sức mạnh cùng với [Chữa trị] và [Khôi phục] hoàn toàn được truyền cho Thẩm Phù Gia.

Dưới sự phối hợp của ba người, Thẩm Phù Gia tay cầm Băng Thị, đạp lên những mặt băng giữa không trung mà bay lên từng tầng, tựa như một con linh dương linh hoạt và nhẹ nhàng.

Cô vượt lên, áp sát ngay trước mặt Cơ Lăng Ngọc, cuối cùng tung người nhảy vọt, vung kiếm bổ xuống, đẩy Cơ Lăng Ngọc ngược trở lại thủy trận.

Ngay cả Cơ Lăng Ngọc, khi tận mắt thấy một nhẹ kiếm sĩ hệ băng có thể từng bước bay lên, tiến tới vị trí ngang hàng với mình, trong mắt cũng không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.

Băng Thị chém thẳng xuống. Sau khi bỏ đi toàn bộ 45kg tăng trọng trên người, sức mạnh của Thẩm Phù Gia tăng lên rõ rệt. Cô nhìn chằm chằm Cơ Lăng Ngọc từ trên cao, trong mắt đen thẳm tựa vực sâu.

Cho dù có là Cơ Lăng Lực, khi phải chống đỡ Băng Thị có thêm 50% tăng phúc của Mật Trà, cô cũng không tránh khỏi bị ép xuống một chút, gương mặt thoáng lộ vẻ chật vật.

"Hay lắm!" Phó Chi Ức nắm chặt tay. Chỉ cần có thể đánh Cơ Lăng Ngọc trở lại thủy trận, một khi trúng phải mũi tên độc, cô ta nhất định sẽ hôn mê!

Trong mười ngày qua, các cô đã tập luyện rất lâu cho chiêu này. Thẩm Phù Gia không chỉ mang tăng trọng khi thi đấu, mà ngay cả lúc ăn, lúc ngủ cũng mang theo chúng, chỉ có lúc tắm rửa mới tháo xuống một lát.

Nghiêm Húc ngẩng đầu dõi theo trận chiến trên không, tập trung đến từng bước di chuyển của cả hai, luôn sẵn sàng phóng ra dòng nước, phối hợp cùng Thẩm Phù Gia tạo điểm đặt chân.

Cuộc chiến này nhìn có vẻ là Thẩm Phù Gia đang giao chiến với Cơ Lăng Ngọc, nhưng thực tế, Nghiêm Húc phía dưới cũng đóng vai trò không hề nhỏ.

Cô ấy phải nắm rõ thói quen chiến đấu của Thẩm Phù Gia. Thẩm Phù Gia sẽ đặt chân ở đâu, sẽ né tránh như thế nào, tất cả đều cần phải dự đoán từng li từng tí. Chỉ cần cô ấy phóng một dòng nước không kịp, Thẩm Phù Gia sẽ rơi từ trên cao xuống, chấn thương rất nặng.

Trong tám ngày khổ luyện, các cô đã diễn tập cả nghìn lần, từ sáng đến tối, ngày đêm không nghỉ. Thẩm Phù Gia nhiều lần ngã xuống, có ngày tệ nhất cô đã gãy xương ở tận năm chỗ.

Là người chế tác ra [Kính Hoa Thủy Nguyệt], Nghiêm Húc hiểu rất rõ điểm yếu lớn nhất của trận pháp này, đó chính là bầu trời phía trên.

Trên cao hoàn toàn trống rỗng, với năng lực hiện tại, cô chưa đủ khả năng phong tỏa cả không trung. Một khi trong trận xuất hiện người có khả năng bay lượn, thì việc phá trận gần như dễ như trở bàn tay.

Ai cũng biết, nhẹ kiếm sĩ hệ phong khi đạt cấp 9 có thể ngự kiếm, còn những nhẹ kiếm sĩ thuộc hệ khác cũng có năng lực này ở cấp 5.

Vậy thì hệ quang sẽ đạt được ở cấp bậc nào?

Nghiêm Húc không biết, nhưng có thể khẳng định rằng tuyệt đối không muộn hơn cấp 5.

Hai kỹ năng cấp 7 của Cơ Lăng Ngọc vẫn còn là ẩn số. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, các cô không thể không đề phòng.

Ban đầu, Lục Uyên và Nghiêm Húc đã nghĩ đến việc hạ thấp chiều cao của màn nước, dành một phần nước để bịt kín khoảng không trên cao.

Nhưng [Kính Hoa Thủy Nguyệt] quá đồ sộ, khi khởi động sẽ mất một khoảng thời gian nhất định. Từ lúc mặt đất rung lên, màn nước dâng cao cho đến khi bịt kín không trung, nhanh nhất cũng cần một giây rưỡi.

Hai người từng làm thí nghiệm với Phó Chi Ức: ngay khi cảm giác rung chuyển xuất hiện, Phó Chi Ức liền lập tức bỏ chạy, trước khi kịp bịt kín khoảng không phía trên, cô ấy đã tám chín phần đã chạy thoát được.

Trận pháp khó mà cải biến, cách tốt nhất chính là có người ở trên không chế ngự Cơ Lăng Ngọc.

Trong cuộc họp, năng lực đóng băng nước của Băng Thị đã mang đến cho Nghiêm Húc một ý tưởng mới.

Cô liên tưởng đến đội Lâm Hòa trong trận bán kết.

Nghiêm Húc không phải pháp sư hệ phong, không thể ngâm xướng ra trận pháp để nâng người như đội trưởng đội Lâm Hòa. Cô cần Thẩm Phù Gia góp sức, để có thể nhẹ nhàng như Mộ Nhất Nhan.

Có được ý tưởng này, Mật Trà lập tức mua cho Thẩm Phù Gia hai chiếc giày tăng trọng. Thẩm Phù Gia mang vác 45kg suốt ngày đêm, giờ đây khi tháo xuống, lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng vô cùng, như thể đang bay bổng.

Mũi chân đạp lên mặt băng giữa không trung, giống như bước trên những bậc thang, có thể ổn định mà đi lên.

Cô không cần cúi đầu nhìn Nghiêm Húc có kịp tạo thêm mặt băng mới hay không, cũng không cần lo lắng mình sẽ rơi từ trên cao xuống. Chỉ cần khóa chặt mục tiêu, dốc sức chiến đấu hết mình.

Có Nghiêm Húc và Mật Trà ở phía sau, mọi thứ đều không phải lo lắng.

Thẩm Phù Gia không thể phát huy hết sức mạnh của Băng Thị, nhưng nhờ trí tuệ của tập thể, các cô cũng khai phá ra không ít cách dùng mới.

Cơ Lăng Ngọc bị sức nặng của Băng Thị đè xuống. Ở khoảng cách gần, cô càng rõ rệt cảm nhận luồng khí tức của Băng Thị, cơn tức ngực buồn nôn lại trào dâng, thậm chí còn dữ dội hơn.

Băng Thị đã ngấm sát khí từ máu hàng nghìn năm, điều này khiến năng lực giả hệ quang cực kỳ bài xích.

Cơ Lăng Ngọc cau mày, kỹ năng cấp 9 [Kim Quang Vạn Nhận] được thi triển. Thẩm Phù Gia chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, các khớp xương như bị siết chặt.

Giây tiếp theo, Cơ Lăng Ngọc khom người, khuỷu tay phải đánh vào ngực Thẩm Phù Gia, hất cô trở lại mặt đất.

Trong lúc rơi xuống, những sợi tơ vàng trên người cô nới lỏng ra. Thẩm Phù Gia lập tức vung kiếm, Băng Thị xoay một vòng, chém đứt toàn bộ những sợi tơ vàng ở sáu khớp trên hai cánh tay, sau đó vặn eo, cúi người cắt đứt những sợi tơ vàng ở chân.

Vừa lấy lại được tự do, một dòng nước lại lượn quanh Băng Thị, dưới chân Thẩm Phù Gia ngưng kết thành mặt băng, kịp thời đỡ lấy cô ấy.

Đạp lên mặt băng, Thẩm Phù Gia bật nhảy lên, một lần nữa lao về phía Cơ Lăng Ngọc.

Cơ Lăng Ngọc thầm nghĩ, không hổ là kiếm của Ma Lạc Cáp Khắc, vậy mà có thể dễ dàng cắt đứt những sợi tơ của cô.

Thẩm Phù Gia lao đến, nhưng Cơ Lăng Ngọc lại liếc nhìn Nghiêm Húc ở phía dưới.

Từ đầu trận đến giờ, cô đã quan sát rất lâu. Rõ ràng Thẩm Phù Gia không thể sử dụng Băng Thị thuần thục như Nhược Sương, một năng lực giả cấp 8 thì khó lòng chế ngự thanh bảo kiếm của Minh giới. Những lớp băng kia vốn không phải do Thẩm Phù Gia tự tạo ra, mà là nhờ Băng Thị với thuộc tính cực hàn đã tự động ngưng kết những luồng nước bắn tới.

Chỉ cần loại bỏ Nghiêm Húc, Thẩm Phù Gia sẽ không thể bay lên được nữa.

E408 rõ ràng cũng hiểu điều này. Vì vậy, Lục Uyên và hai vong linh đều tụ tập xung quanh Nghiêm Húc, bảo vệ cô ấy một cách chặt chẽ. Một khi Cơ Lăng Ngọc lao xuống, cô sẽ phải hứng chịu sự tấn công dữ dội của một người và hai vong linh, đồng thời Thẩm Phù Gia sẽ lại tấn công từ trên không, tạo thành một thế gọng kìm ba chiều.

Cơ Lăng Ngọc nheo mắt, thật sự tính toán rất kỹ lưỡng.

Rõ ràng trong đội không có năng lực giả hệ phong, vậy mà họ vẫn có thể đưa một nhẹ kiếm sĩ lên tận bầu trời để giao đấu. Chỉ riêng bước này thôi đã chẳng thể dùng hai chữ "độc đáo" để miêu tả. Sự phối hợp của pháp sư, kiếm sĩ và mục sư đã đạt đến sự hoàn hảo tuyệt đối.

Từ lúc mở trận đến nay, những màn phối hợp của liên tiếp E408 đã khiến Cơ Lăng Ngọc không khỏi cảm thán. Nếu nói về sự ăn ý trong phối hợp, có lẽ đội Thủ Đô thực sự thua xa họ.

Không cho Cơ Lăng Ngọc nửa giây suy nghĩ, Băng Thị đã chém tới từ bên trái, đồng thời nỏ tiễn trong tay Lục Uyên cũng bắn tới từ phía dưới bên phải.

Chân khẽ động, trận pháp màu kim lục lướt đi, tạo thành một vệt sáng, nhanh chóng vòng ra sau lưng Thẩm Phù Gia. Cơ Lăng Ngọc lập tức đặt tay trái lên lưng Thẩm Phù Gia, đẩy mạnh một cái, khiến Thẩm Phù Gia lao ngược hướng thẳng về phía mũi tên.

Nghiêm Húc lập tức bắn một mũi tên nước lên trên. Mũi tên nước lướt qua Băng Thị, tạo thành một tấm khiên băng trước mũi tên nỏ, kịp thời chặn lại. Đồng thời, Thẩm Phù Gia chân trái đạp ngược lên mặt băng, như chim én lộn mình vung kiếm về phía Cơ Lăng Ngọc

Băng Thị tỏa ra hàn quang sắc bén, phía dưới Lục Uyên và Nghiêm Húc đồng loạt tấn công bằng nỏ tiễn và mũi tên nước. Ba mặt giáp công, thế nhưng Cơ Lăng Ngọc trên không vẫn không nhúc nhích.

Một vòng sáng vàng kim đột ngột bùng ra từ người cô ấy, Thẩm Phù Gia giật mình biến sắc, là [Phi Kim Tẩu Ngọc]! Nỏ tiễn và mũi tên nước chắc chắn sẽ bị vòng sáng hất văng. Thẩm Phù Gia lập tức thu kiếm, lao xuống dưới, tránh khỏi tầm càn quét của luồng sáng.

Khi sử dụng [Phi Kim Tẩu Ngọc], Cơ Lăng Ngọc tựa như một thần minh tối cao, không một ai, không một vật nào có thể đến gần.

Để tránh vòng sáng trên không, Thẩm Phù Gia buộc phải đáp xuống mặt đất.

Lúc này, toàn bộ thành viên E408 đều tụ tập dưới đất, khoảng cách rất gần. Ngay khi Nghiêm Húc định đưa Thẩm Phù Gia lên không trung lần nữa, thanh kiếm trong tay Cơ Lăng Ngọc đột nhiên giơ cao.

Thanh kiếm cấp thấp đó giơ lên quá đầu, được phủ một lớp ánh sáng vàng chói lòa. Khi nó được giơ lên, bên cạnh Cơ Lăng Ngọc xuất hiện hàng trăm viên đá tròn màu đỏ rực.

Ban đầu, mọi người không rõ đó là thứ gì. Khi thanh kiếm vung xuống đất, toàn bộ khán đài ồ lên một tiếng.

Là hỏa thạch!

Hàng trăm viên hỏa thạch nóng hổi, đỏ rực từ trên trời rơi xuống, ném thẳng vào nơi E408 đang tụ tập. Những viên hỏa thạch lớn bằng nắm tay, kéo theo một vệt lửa dài, rơi xuống như sao băng.

Lục Uyên kinh hãi ngước nhìn Cơ Lăng Ngọc, đây là chú thuật mà các pháp sư hệ hỏa thường dùng Mộng Lộ đã từng sử dụng chiêu này. Tại sao Cơ Lăng Ngọc hệ quang lại có thể dùng nó?

Ánh mắt cô di chuyển xuống, dừng lại trên trận pháp màu kim lục dưới chân Cơ Lăng Ngọc. Lục Uyên chợt nhận ra, đó chẳng phải là chú thuật hệ phong sao!

Hệ hỏa, hệ phong, hệ quang cùng lúc xuất hiện trên cùng một người, chuyện này xưa nay chưa từng có.

Hàng trăm viên hỏa thạch từ trên trời rơi xuống. Sắc mặt Nghiêm Húc trắng bệch. Cô dậm mạnh pháp trượng, hét lớn, "Thu –"

Tám tấm màn nước hợp lại thành một, hóa thành một chiếc khiên nước khổng lồ phủ trên đầu E408, che chở cho ba người và hai vong linh bên trong.

Chiếc khiên nước khổng lồ chắn lại cơn mưa hỏa thạch, nhưng [Kính Hoa Thủy Nguyệt] cũng vì thế mà tan vỡ.

Mật Trà sững sờ ngước nhìn, xuyên qua lớp khiên nước dày đặc, nàng nhìn bóng người mờ đục phía trên.

Có cùng lúc ba thuộc tính, Tiểu Ngọc... cậu ấy rốt cuộc đã mạnh đến mức nào...

Màn hỏa thạch kéo dài suốt một phút rưỡi. Nghiêm Húc chống đỡ tấm khiên nước nặng hàng trăm tấn. Đến khi hỏa thạch ngừng rơi, cơ thể gầy gò của cô gái cũng đã kiệt sức.

Cô loạng choạng lùi lại hai bước. Khối nước khổng lồ đổ sập, trút xuống dưới khán đài.

Đoàn kỹ mạnh nhất của E408 đã bị đánh tan.

Giữa dòng nước cuồn cuộn, Cơ Lăng Ngọc cúi đầu, cô nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Mật Trà.

Cô im lặng một lát, rồi mở miệng, "Hai kỹ năng cấp 7 của tôi không phải là một hình thái cụ thể nào, bởi vì trong phạm vi năng lực dự trữ của tôi, tôi có thể mô phỏng bất kỳ kiếm kỹ và pháp kỹ nào mà tôi muốn."

Kỹ năng cấp 7 pháp sư cho phép cô ấy mô phỏng bất kỳ chú thuật nào, ví dụ như trận pháp hệ phong của đội trưởng Lâm Hòa, hoặc hỏa thạch của Mộng Lộ.

Còn kỹ năng cấp 7 nhẹ kiếm sĩ cho phép cô ấy mô phỏng bất kỳ năng lực nào của nhẹ kiếm sĩ, như Ngưng Không của từng thuộc tính, thậm chí cả [Tuyết Thai Mai Cốt] của Thẩm Phù Gia, đều có thể nắm vững.

Khả năng học hỏi của Cơ Lăng Ngọc cực kỳ cao. Về cơ bản, dù là pháp sư hay nhẹ kiếm sĩ, chỉ cần là cấp 5 trở xuống, cô chỉ cần nhìn qua một lần là có thể tái hiện hoàn chỉnh.

Quang sinh vạn vật, vạn vật cũng đều vì quang mà tồn tại.

Cô cúi đầu, giải thích với Mật Trà, "Hai kỹ năng cấp 7 này, đều có tên là [Phục Chế]."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro