Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Mình đang nghĩ cái gì vậy?

Vũ hội từng là một ảo tưởng tốt đẹp trong lòng Coco. Giống như mỹ nhân ngư kiễng mũi chân lướt đi trên bọt biển cùng với hoàng tử tao nhã, khôi ngô khiêu vũ. Rõ ràng mỗi bước đi giống như bước trên mũi dao nhưng vẫn kéo váy bước từng bước, vẫn xoay tròn, xoay tròn. Tươi cười rực rỡ lại đầy bi thương.

Coco lại lần nữa đắm chìm ở trong thế giới của Andersen, không thể tự thoát ra được.

May mà... hay vẫn là bất hạnh, sự thật không phải là truyện cổ tích. Trong khi Coco khẩn trương chờ mong buổi vũ hội đầu tiên của cuộc đời mình thì những ảo tưởng tốt đẹp cùng khát khao nhất thời đều tan thành mây khói, cũng trở thành ác mộng mà nàng không muốn thấy.

Nhiều công chúa, hoàng tử đều nâng ly thoải mái tán gẫu, hoặc là lắc lư thân hình bước theo nhịp bước tuyệt đẹp khi những ngọn đèn được tắt đi, khúc nhạc chậm rãi vang lên. Thả tầm mắt ra nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.

Coco cảm thấy bất an, chỉ có bản thân là không phù hợp, đứng ngốc ngếch ở dưới ngọn đèn trong đại sảnh, không có chỗ ẩn núp, không biết phải làm sao.

Ở buổi tiệc này đều là hoàng tử công chúa, ai mới thật là nhân vật chính?

Coco chùn bước, không ngừng lùi bước vào trong góc tối.

Lần đầu tiên như thế, những lần sau cũng như thế, tự nhiên thành thói quen, thấy nao núng, luống cuống, sợ hãi những cuộc tụ họp náo nhiệt đến không thuốc nào chữa được.

Chủ tịch không phải chỉ lần đầu dùng ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để trách cứ nàng: "Bộ dáng con thật không có tiền đồ, mười phần giống như người bố vô dụng của con."

Người con rể bị người ta xem thường, bộ dáng vĩnh viễn ôn hòa, trì độn, cho nên đối với vợ hay con gái đều rất ít nói. Chỉ thích tự giam mình ở trong phòng đọc sách không quan tâm đến thế sự lại ăn không ngồi rồi.

Coco thống khổ nghĩ, tôi cũng hy vọng có thể thay đổi, tôi cũng muốn làm một con thiên nga cao quý, nhưng tôi chính là không làm được, tôi không làm được, làm sao bây giờ?

Từ đó về sau, vũ hội nào cũng không được an ổn. Mỗi một lần làm lễ kỷ niệm đều là một hồi tra tấn.

——– Vì cái gì muốn mời cô ấy đến chứ?

Coco cầm một ly rượu vang đứng trước cửa sổ thủy tinh lớn nhìn ra bên ngoài. Nếu không quan tâm đến âm nhạc sống động cùng với tiếng cười nói ở bên tai, ngọn đèn trước mắt càng ngày như càng tối hơn.

Lúc Âu Bình mời nàng khiêu vũ, nàng hơi kinh hoảng cự tuyệt. Dưới ánh mắt nghiền ngẫm chăm chú của anh ta nàng lấy cớ trong người không thoái mái mà chạy trối chết.

Nhưng là không thể trốn, cô ấy đến giờ vẫn chưa xuất hiện, là đến muộn... Hay là không đến?

Ánh mắt của Coco lại một lần nữa rơi vào cánh cửa của buổi tiệc. Vũ hội đã bắt đầu được hơn một tiếng, những lễ tân tiếp khách đã rời đi hết, chỉ còn vài người đứng lại coi như làm bình hoa là còn ở lại.

"Còn tiếp tục đứng nhìn xuống sẽ hóa thành đá mất." Đằng sau truyền đến tiếng trêu đùa của Âu Bình. Coco vội vàng quay người lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười của anh ta. Dù nhìn thế nào cũng thấy đó là một hoàng tử phong độ. Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ trong lòng Coco sẽ sinh ra sự ngượng ngùng vui sướng.

"Nhìn cái gì đấy?" Âu Bình đi đến bên người nàng, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những giọt nước nhỏ bắn lên ô cửa kính, mưa bụi ở bên ngoài dưới ngọn đèn đường có thể thấy hết sức rõ ràng.

Trời dĩ nhiên mưa, cô ấy có tới hay không?

"Thùng thùng thùng" tiếng động vang lên từ ngón tay thon dài của Âu Bình khi gõ lên mặt thủy tinh. Nàng phục hồi lại tinh thần nhìn anh ta. Anh ta cười như hiểu được mà nói: "Người mà em muốn đợi chưa có đến, vậy hãy cùng tôi khiêu vũ đi."

Coco giật mình trừng mắt nhìn anh ta, khó hiểu tại sao anh ta lại nói ra lời này.

"Rất rõ ràng, em luôn luôn nhìn về phía cửa." Âu Bình thừa dịp nàng suy nghĩ hỗn loạn tranh thủ lấy ly rượu trong tay nàng ra, lôi kéo nàng đi ra giữa đại sảnh: " Em là chủ nhân a, sao có thể chậm trễ với khách mời được?"

Nếu như tôi là chủ nhân như thế nào lại để cho anh dễ dàng dắt mũi đi như vậy.. Cho nên tâm tình lại thấp. Coco nghĩ, mình có nên nói lại với anh ta vài câu khách sáo? Nhưng ... Nên nói gì cho phải?

"Còn nói không biết khiêu vũ, đây không phải là nhảy rất tốt sao?" Bên tai có hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi tới. Coco theo bản năng rụt vai lại, bất tri bất giác phát hiện ra mình đang cùng anh ta nhảy múa.

Hắn mời nàng hai lần, nàng cũng cự tuyệt lại hai lần. Sự bất quá tam, hắn không tin thứ mình nhìn trúng lại không tóm được trong tay.

Từ nhỏ đến lớn, hắn quen chủ động tranh thủ. Chiếm đoạt là bản năng nguyên thủy của con người còn lưu lại. Hắn am hiểu sâu đạo lý nhược nhục cường thực, từ hai bàn tay đến công thành danh toại, ai từng cười nhạo hắn trái lại hiện tại đều phải nịnh bợ lấy lòng hắn. Trừ khi hắn chướng mắt, nếu không bất luận tiêu phí bao nhiêu tâm cơ, muốn thứ gì thì nhất định phải nắm chắc trong tay.

"Vừa rồi không thấy em ăn cái gì, nếu không chờ lát nữa chúng ta chuồn ra ngoài đi ăn cơm?"

"Không cần tôi thấy thật sự no."

"Thấy em không quá quen với trường hợp xã giao như thế này, bằng không ngồi xe của tôi đi hóng gió?"

"Bên ngoài trời đang mưa..."

"Chính là bởi vì trời mưa nên cảnh đêm mới càng thêm đẹp."

"Tôi không muốn lắm..."

Âm nhạc đúng lúc này dừng lại, Coco lùi về sau từng bước, đỡ trán vội vàng nói: "Tôi có chút không thoải mái, xin lỗi không tiếp đón được."

Âu Bình nhìn bóng dáng của nàng bất đắc dĩ thở dài, bao nhiêu danh viện thục nữ ngầm tỏ thích hắn, nhưng nha đầu ngốc này lại tránh hắn như tránh hồng thủy mãnh thú (tai họa), thật sự là cuộc đời không thiếu những điều lạ.

Coco né tránh chủ tịch đi ra sân khấu lấy túi sau đó đi vào thang máy. Công ty chu đáo sắp xếp một vì phòng cho khách nghỉ ngơi, trong tay nàng cũng có một chìa khóa để mở phòng.

Thanh âm ồn ào đột nhiền lùi xuống, im lặng liền biến thành cô độc. Tất cả mọi người đều chăm chú nhiệt tình vui vẻ, duy chỉ có nàng tự nhiên không vui, mặt co mày cáu.

Thang máy dừng ở tầng tám, đi trên tấm thảm thật dày, ngọn đèn không sáng rực rỡ như ở buổi tiệc. Coco cảm thấy như đang bước chân vào một không gian khác, tạm thời không thể thích nghi.

Có người vỗ vai của nàng. Nàng nhất thời kinh hoàng nhảy dựng lên, kinh hoàng trừng mắt quay đầu lại.

"Dọa đến cô à?"

"Cô, tại sao cô lại ở chỗ này? ! Kinh ngạc có vui mừng cũng có, ngạc nhiên pha lẫn vui mừng khiến Coco nhất thời có biểu tình vừa giống khóc vừa giống cười.

Wood giơ thiệp mời trong tay lên, tươi cười sáng lạn: "Lần đầu tiên trong đời đặt chân vào khách sạn năm sao, đương nhiên phải đi thăm rồi."

Coco không thấy trên tay cô có ô, cũng không thấy cô có chỗ nào bị ướt, vì thế kỳ quái hỏi: "Cô tới đây đã lâu rồi? Như thế nào lại không đến hội trường?" Tôi chờ cô, chờ thật khổ...

"Đi rồi." Wood nhún nhún vai. "Tôi không có ý định mặc váy, phỏng chừng không có người mời tôi khiêu vũ, chờ ở đó không có ý nghĩa."

"Sao cô không gọi tôi a?"

Wood chỉ cười cười không có trả lời.

Coco cúi đầu nhỏ giọng hỏi lại: "Muốn vào phòng khách ngồi một chút không?"

"Là phòng tổng thống sao?"

Là phòng đơn, giường đôi.

Trong không khí phảng phất mùi hương thơm mát.

Coco đóng cửa, nhìn Wood thoải mái đá rơi chiếc giàu cao gót trên chân ra, đi chân trần trèo lên giường, ngã giữa giường đệm mềm mại.

"Thoải mái hơn so với tất cả những giường tôi từng ngủ." Lời nói của Wood làm cho Coco thấy đau lòng.

"Hạn trả phòng là mười hai giờ ngày mai, cô đêm này có thể ở trong này qua đêm." Coco cảm thấy cổ họng có chút khản, ho vài tiếng nói bổ sung: "Hơn nữa bên ngoài trời đang mưa, cô lại không mang ô."

Wood nằm sấp ở trên giường, khóe mắt hơi nhếch lên, liếc nhìn nàng một cái rồi hỏi: "Cô thì sao" Có mang ô không?"

"Không có." Coco cảm thấy trái tim đập kịch liệt giống như vọng khắp cả phòng, vội vàng lùi lại ra góc xa cái giường nhất, làm bộ nghiên cứu màu sắc hoa văn trên tường.

Đêm dài lâu trôi, cô nữ quả nữ cùng chung một phòng... Phòng đơn a, phòng đơn a; là đồng giường cộng chẩm , là đồng giường cộng chẩm, đồng giường cộng chẩm? ?

Chợt nghe thấy giọng lười biếng của Wood ở bên kia nói: "Nếu phải ở trong này qua đêm, như vậy, tắm rửa trước đi."

Coco cứng ngắc gật gật đầu, khách khí khiêm nhượng: "Cô tắm trước đi, tôi ngắm cảnh mưa một chút."

"Mở nhạc nghe một chút đi." Trước khi vào phòng tắm, Wood chỉ chỉ loa của máy tính, nhìn sang bên phải là điều chỉnh âm lượng.

"Cô thích nghe bài gì?"

""Just one last dance" cùng "Moon cat" gì đó, nếu không thì bài cô thích cũng được." Giọng của Wood truyền qua cánh cửa phòng tắm.

Coco mở máy tính, tìm bài hát mà cô bảo.

Nghe được mấy phút, Coco nhớ tới bài hát tiếng anh mà mình nghe thấy ở ngoài cửa hàng băng đĩa với ở cả ở trên xe của Âu Bình, tự dưng vô cùng khát vọng nghe lại một lần nữa. Nàng chỉ nhớ mơ hồ vài ca từ, hình như là "Worn out places... Going nowhere " và vân vân.

Tiếng tí tách vang lên nhỏ vụ không biết là đến từ tiếng mưa bên ngoài cửa sổ hay là tiếng vòi sen bên kia cánh cửa, phối hợp với giọng trầm thấp gợi cảm của Adam Lambert đúng là có một kiểu mị hoặc.

Wood bọc theo một tầng hơi nước đi ra, mái tóc đen ướt sũng còn đang nhỏ nước.

"Rất dễ nghe, tôi thích." Cô trầm ngâm nghe trong chốc lát, cuối cùng khóe môi lên tán thưởng.

"Tôi muốn cho vào điện thoại làm nhạc chuông." Coco lập tức hành động, mở phần mềm cắt ghép mp3, đem đoạn nhạc thích nghe nhất cắt ra rồi lưu lại, nhưng nhớ ra không có thiết bị chuyển dữ liệu hoặc đầu đọc thẻ nhớ.

"Phải gọi Housekeeping lấy..." Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Wood chính là một tay chống lên mặt bàn, cúi người nhìn xuống màn hình. Khoảng cách hai người gần sát, môi của cô dán sát người nàng. Trong nháy mắt cả hai người đều ngây dại.

"Cô đi tắm rửa đi, tôi gọi điện thoại cho người phục vụ." Wood đứng thẳng người lui về sau nửa bước, nhường đủ không gian cho nàng rời đi chỗ ngồi.

"Ừ." Coco ra vẻ bình tĩnh đứng lên, lúc bước đi suýt nữa va vào ghế dựa.

"Váy đẹp lắm." Lúc đi qua bên người Wood, Coco thình lình nghe được lời khen ngợi của cô, nhất thời trở nên lúng túng.

"Trước, năm trước mua, mẹ còn nói kiểu dáng cũ đâu."

"Không nhất định phải là mốt, mặc đẹp là được rồi."

Coco chỉ cảm thấy bên tai nóng lên không chịu được, cúi đầu không chọn được câu gì nói phụ họa: "Đúng vậy a, mặc quần áo phải đẹp."

Mình rốt cuộc đang nói cái gì...

Nàng ảo não căn môi dưới, bước nhanh vào phòng tắm.

Wood nhịn không được cười rộ lên, cũng không dám cười ra tiếng, chỉ sợ Coco sau khi nghe thấy sẽ trốn trong phòng tắm không đi ra.

Gọi điện thoại cho phòng phục vụ lấy thiết bị, Wood cầm di động của Coco lên ngắm. Cô không có ý định xâm phạm riêng tư của người khác, chỉ muốn xem trong điện thoại có trò chơi gì. Ai ngờ không cẩn thận ấn nhầm nút, mở ra ảnh chụp trong di động.

Là hôm đi vườn bách thảo chụp đi. Wood nghĩ, dù sao chụp là mình, xem chắc cũng không sao.

Giở xem đến hết, ngoài ý muốn phát hiện ra tấm ảnh tự sướng, con thỏ nhỏ đáng yêu mặc bộ quần áo không vửa rộng thùng thình giả vờ dễ thương trước màn hình... Đây là muộn tao(*) trong truyền thuyết sao?

Biểu tình như vậy, muốn nàng làm ra ở trước mặt mình có lẽ là chết cũng không chịu.

Wood lại gọi điện thoại thúc giục phục vụ nhanh đem thẻ đọc tới, tấm ảnh tự sướng của con thỏ nhỏ cô muốn lấy, phải đưa vào điện thoại di động làm hình nền.

Lại nhìn kỹ tấm ảnh này một lần nữa, tổng cảm thấy được bộ quần áo rộng thùng thình trên người con thỏ nhỏ thật quen mắt... Wood suy nghĩ rong chốc lát, rốt cục nhớ lại, không phải là cô cho nàng mượn sao? !

Nói ra thì nàng đến tận bây giờ vẫn chưa trả lại quần áo nữa.

Coco ở trong phòng tắm hoàn toàn không biết gì cả, loay hoay thật lâu, lau khô người, mặc áo ngủ của khách sạn sau đó ngồi ở trên bồn cầu chậm chạp không muốn ra ngoài.

Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, vừa mới qua mười rưỡi, không có khả năng ngủ ngay...Nếu không ngủ được thì... Như vậy trước đoạn thời gian cùng nhau nằm xuống ngủ... Nên làm những cái gì?

Nói chuyện phiếm? Cùng nhau đếm cừu?

Coco bỗng nhiên nhớ tới một màn ngoài ý muốn vừa rồi, môi cùng tai lập tức cùng nhau nóng bừng lên.

Không thể nào.. Cô ấy muốn không? Mình.. Muốn không? Thần linh ơi, cứu với tôi với.

Đầu óc kêu loạn lên, không bình tĩnh nổi. Bên ngoài lại vang lên giọng hỏi của Wood: "Đều sắp một tiếng rồi, cô tắm xong rồi chứ?"

Coco không có biện pháp kéo dài, đành phải chậm chạp mở cửa đi ra ngoài.

Hai người đều mặc áo ngủ của khách sạn, giống nhau như đúc, giống như đồ đôi.

"Tôi đã giúp cô cài bài hát kia rồi."

"Cảm ơn."

Muộn tao: Chỉ người trong ngoài bất nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro