Chương 8: Cô là nghĩ như thế nào vậy?
Mấy ngày nay thông qua quan sát, chủ tịch phát hiện con gái của mình hình như có chút thay đổi... Tươi cười nhiều hơn, lúc ăn cơm nói chuyện cũng nhiều, hơn nữa mua rất nhiều quần áo mới. Trước đây rõ ràng không chú trong cách ăn diện, hiện tại lại luôn luôn đắp mặt nạ.
Hợp đồng đã ký xong, người lại không giống trước.
Chủ tịch âm thầm vui mừng. Một cú điện thoại đã có thể nghe được rõ ràng thái độ ứng xử của Âu Bình, gia đình trong sạch, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không có chỗ dựa hay quan hệ mà trong ba năm có thể ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thái. Tuy rằng bên ngoài tài giỏi phóng khoáng nhưng có rất ít tin đồn trăng hoa, so với con nhà giàu có phú quý mà ăn chơi trác táng thật sự tốt hơn nhiều lắm.
Coco đang chơi máy tính, rất là mê mẩn kích chuột. Chủ tịch gõ cửa phòng, Coco giật mình ngẩng đầu, sau đó rất nhanh di chuột đóng trang mạng trước mặt, kích động giống như đang thời gian làm việc chơi trò chơi mà bị sếp bắt quả tang.
Chủ tịch không khỏi lắc đầu thở dài. Tính nết của con gái như thế nào lại không giống bà chút nào. Hướng nội, nhát gan thì thôi, làm chuyện gì cũng có biểu hiện sợ hãi rụt rè giống như làm gì không thể cho ai biết. Chẳng hạn như bây giờ, chẳng qua là lên mạng, bà lại chưa bố trí cho con làm nhiệm vụ hay công tác gì, ngẫu nhiên thư giãn vẫn là có thể cần gì làm bộ dáng như có tật giật mình.
"Công ty có tiệc kỉ niệm con biết rồi đi?" Chủ tịch đi đến bên cạnh con gái ngồi xuống, cố ý nhìn thoáng qua màn hình, trên thanh taskbar cho thấy tên một số thư mục , một trong số đó là " Hình ảnh của tôi ".
"Vâng, biết. Buổi tối thứ sáu ở khách sạn Hào Đình tổ chức vũ hội." Coco gật đầu, không rõ vì sao chủ tịch cố ý nhắc nàng việc này. Trước đây tiệc kỷ niệm cũng an bài tương tự, năm nay cũng không cần thiết có cái gì sáng tạo.
Xem ra không nói rõ thì con gái không hiểu.
"Nhớ rõ gửi giấy mời cho Âu phó tổng của tập đoàn Thịnh Thái."
"Vì sao?" Phản ứng của Coco có chút kích động, chuyện không vui mấy ngày hôm trước vẫn chưa quên, nàng căn bản không muốn gặp lại hắn ta.
Chủ tịch chỉ xem như vì mình vạch trần tâm tư nên con gái xấu hổ, ôn hòa cười nói: "Thịnh Thái ký hợp đồng với chúng ta, sau này sẽ là đối tác, tiệc kỷ niệm sao có thể không mời họ tới tham gia?"
"Không phải bình thường hẳn là nên mời tổng giám đốc sao?"
"Phía Tổng giám đốc sẽ để mẹ gửi thiệp mời, coi đó là thành ý. Mọi người đều biết Âu phó tổng là người có tiếng nói trong Thịnh Thái, không thể bỏ qua, mà con lại cùng cậu ta vừa mới ký hợp đồng tiếp theo. Để con gửi thiệp mời là coi như là thỏa đáng."
Coco từ nhỏ đến lớn chưa từng làm trái lời của chủ tịch, lúc này đương nhiên cũng không có ngoại lệ, mặc dù trong lòng hai trăm phần trăm không muốn nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Chủ tịch vừa lòng gật đầu, vừa định đứng lên rời đi, lại nhất thời tâm huyết dâng trào, ngồi trở lại chỉ chỉ về máy tính hỏi: "Cuối tuần về muộn như vậy là đi đâu chơi, có phải có ảnh chụp hay không?"
Coco lúc này bắt đầu khẩn trương, nói lắp bắp: "Vâng, vâng, đi cùng với bạn, đi vườn bách thảo."
"Bạn nào?" Sẽ không phải là Âu Bình đi? Nếu thật sự có thể phát triển thuận lợi, như vậy thật có thể bớt lo một chút.
Coco chỉ dành phải mở ảnh cho bà xem, mặc dù lấy điện thoại chụp không thể bằng được camera kỹ thuật số nhưng vẫn là rất rõ ràng.
Chủ tịch dù có dự kiến nhưng vẫn có chút thất vọng. Con gái của mình chính mình hiểu rõ nhất. Với tính cách ngại ngùng của con bé mà nói, không thể nhanh như vậy đồng ý đi chơi cùng với người khác phái. Nhưng mà cô gái có nụ cười tươi như ánh mặt trời trong vắt ở trong ảnh vì sao mình chưa từng thấy qua?
"Bạn biết từ khi nào vậy?" Coco học là trường dân lập quý tộc, hàng năm tuyển sinh cũng không nhiều, hơn nữa từ nhà trẻ đến đại học đều là lên thẳng, bạn học quay đi quay lại chỉ có mấy người... cho nên chủ tịch đối với bạn bè của nàng có thể nói nhất thanh nhị sở.
"Cô ấy là bạn của Kỷ học tỷ. Bọn con trước kia đã biết nhau, chính là hồi ấy bận rộn bài vở nên không thường lui tới..." Coco không dám nhìn vào mắt của chủ tịch, nhìn ảnh chụp trên màn hình máy tính tiếp tục lời nói dối bất đắc dĩ. "Không nghĩ tới mấy ngày hôm trước gặp lại, vì thế liền hẹn nhau cuối tuần đi ra ngoài tâm sự giải sầu."
"À, bạn của Kỷ Sài Hựu? Tuy rằng Kỷ gia không có cùng chúng ta làm ăn, nhưng nhận thức thêm chút bạn bè cũng không sai, con đã cùng cô ấy nói chuyện được thì vũ hội thứ sau này cũng mời cô ấy tới đi."
Coco nhất thời không biết là kinh ngạc hay vui mừng, nghĩ nghĩ mới vòng vo nói: "Vậy con hỏi cô ấy xem ngày hôm đó có thể đi hay không."
Đến khi chủ tịch ra khỏi phòng, tâm tình Coco vẫn bất ổn như cũ, hẹn hay là không hẹn? Nếu Wood có thể đến, nàng đương nhiên là rất cao hứng nhưng lại lo lắng đến lúc đó có sơ xuất, lời nói dối lại bị vạch trần...
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đến khi lấy lại tinh thần không sai biệt lắm đã đến nửa đêm mười hai giờ. Coco tắt máy tính, tắt đèn đi đến trên giường ôm gấu bông trằn trọc.
Rạng sáng ba giờ, Coco soạn tin nhắn trên di động: Wood, thứ sáu này công ty của tôi tổ chức vũ hội kỷ niệm ở khách sạn Hào Đình, cô muốn đến không?
Gõ xong chữ, sau khi đọc lại tin nhắn một lần nữa, Coco đem "Cô muốn đến không?" xóa đi, đổi thành "Rất thú vị, không bằng cô cũng tới đi?"
Luôn do dự mãi, nhắm mắt lại dùng sức nhấn nút gửi, lúc này mới thở hắt ra.
Đối phương trả lời thật sự mau, chắc là làm ca đêm nên không có ngủ.
Wood: Dạ tiệc của người giàu? Chẳng lẽ không phải là nơi những nhân vật nổi tiếng tập trung lại sao?
Coco: Không khoa trương như vậy, chẳng qua là một số chủ quản các công ty lớn sẽ đến.
Wood: Cinderella không có giày thủy tinh phải làm sao bây giờ?
Coco: Nếu thành tâm cầu nguyện thì cô tiên sẽ tặng cho nàng, như vậy đi đi?
Wood: Ừ, nói không chừng có thể ít phấn đấu ít đi mười năm.
Bởi vì không đối mặt trao đổi, Coco không thể thông qua nét mặt mà nghiền ngẫm tâm tư giờ phút này của Wood. Chữ nghĩa quá lạnh lùng, tổng cảm thấy xa cách, đạm mạc, làm người ta không thể nhìn thấu dưới mặt chữ có hàm nghĩa khác hay không.
Ánh trăng ở thành thị luôn mang theo chút mờ mịt mơ hồ. Xuyên qua cửa sổ lớn lọt vào trong phòng là một tầng ánh sáng mỏng manh.
Ban đêm như vậy, làm cho tâm tình con người ta buồn bực.
Coco đem điều hòa giảm đi thấp mấy độ, đem mặt chôn vào trong chiếc gối mềm mại.
Bỗng nhiên điện thoại lại phát ra tiếng "Tít tít tít", Coco tiện tay mở tin nhắn.
Wood: Đã mấy giờ rồi, nhanh đi ngủ!
Coco: Được, tôi hiện tại liền đi ngủ.
Tâm trạng nặng nề đột nhiên được hóa giải, cô ấy vẫn quan tâm nàng. Coco để điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại, bắt đầu đếm cừu.
Sáng sớm trở lại công ty, vừa đến phòng kinh doanh, tai Coco đột nhiên nghe được mấy chữ "Bạn trai của quản lý". Không dám xác định có liên quan tới chính mình hay không, Coco bước đi nhanh hơn.
Quả nhiên lúc tới cửa, bên trong đã không có ầm ĩ như vừa rồi, mọi người xem đọc báo, ăn sáng, đánh máy, gửi fax.
Bản thân Coco tuy là quản lý của phòng kinh doanh, lại là con gái của chủ tịch, nhưng không kiêu ngạo, tính tình lại yếu đuối, lúc không nói chuyện khiến người ta cảm thấy có chút khó thân cận, nhưng cũng không nóng giận mắng người, cũng không có chút uy nghiêm cho nên kỷ luật của phòng kinh doanh luôn luôn lỏng lẻo hơn so với các phòng khác.
"Chào buổi sáng Coco."
"Chào quản lý."
Vài tiếng chào hỏi thăm ân cần. Biểu hiện của mọi người hình như không giống với bình thường. Trong lòng Coco cảm thấy kỳ quái, cúi đầu nhìn xem quần áo thấy không có gì bất thường, lại không tiện hỏi thẳng, đành phải mang theo nghi hoặc bước nhanh vào phòng làm việc của mình.
Vừa mới mở cửa ra Coco đã biết được đáp án.
Trên làm bàn việc thế nhưng đặt một bó hoa hồng yêu mị.
Gửi nhầm địa chỉ? Hay là trò đùa dai? Coco để nguyên cửa không đóng, bước nhanh qua đó lấy tấm thiệp tặng kèm trong bó hoa ra.
Ngày hôm đó vì uống rượu mà lỡ lời nên tôi cảm thấy thật có lỗi, thành tâm cầu xin cô tha thứ. Nể mặt bó hoa này đừng tức giận nữa, được không?
Cuối cùng không có ký tên, nhưng chuyện nói đến trong thiệp không cần nghĩ cũng biết người tặng hoa là ai.
Coco lần đầy tiên được tặng hoa, nhưng lại buồn rầu không biết xử trí thế nào. Điện thoại đúng lúc này vang lên.
"A lô?"
"Sếp, Âu tổng của Thịnh Thái gọi điện, có muốn tiếp không ạ?"
"Không... Nói tôi còn chưa đến công ty."
Bỏ ống nghe xuống, Coco có chút cảm giác tội lỗi khi ném bó hoa hồng trên bàn vào thùng rác, mở ra máy tính bắt đầu làm việc.
Mười phút sau, điện thoại vang lên, thư ký tiểu Lâm lập lại vấn đề lúc nãy: "Sếp, Âu tổng của Thịnh Thái gọi điện, lần này có tiếp máy không?"
Có thể không tiếp máy sao?
Coco nắm chặt ống nghe, rất muốn cứ như vậy cúp máy.
"Nối máy đi." Nói như vậy nhưng đồng thời trong lòng rất bối rối, chỉ sợ đối phó không ổn, có thể mất thể diện.
"Chào buổi sáng Âu tổng."
Đối phương hình như cười rồi mới nói tiếp: "Chào buổi sáng, có thích hoa tôi tặng không?"
Không thích. "Còn... không tệ."
"Tôi không biết em thích hoa gì, đó là nhân viên của cửa hàng giới thiệu. Cô ấy nói nếu là tặng cho một người đặc biệt thì đương nhiên phải chọn loại hoa đặc biệt."
"Ha ha..." Có ai tới nói cho nàng phải làm sao không? Nàng không muốn làm cái người đặc biệt đó a a a.
Âu Bình ở đầu dây bên kia đang tự hỏi tiếng cười giả vờ kia có ý vị như thế nào. Tiểu cô nương da mặt mỏng, thẹn thùng đến không biết phải làm gì cho phải? Hay là cao hứng đến nhất thời không nói được nên lời? Ừm... Điều kiện tiên quyết là nàng phải nghe hiểu ám chỉ của hắn. Âu Bình đột nhiên có chút không chắc chắn, nàng có thể hiểu được đi?
"Thứ sáu rảnh không, cuối tuần đi ra thư giãn một chút? Đúng lúc có bộ phim mới được chiếu." Vô luận là nàng đã hiểu nhưng giả vờ không hiểu hay là thật sự không hiểu. Hắn đều quyết định triển khai tấn công trước rồi nói sau.
"Không được, thứ sáu tôi có việc."
"Cuối tuần còn chăm chỉ như vậy?"
Nghĩ đến việc chủ tịch phân phó, Coco không thể không nói cho hắn ta biết đêm đó công ty mình tổ chức vũ hội. Cuối cùng mang theo mong muốn hắn có thể từ chối ngay, nàng thật cẩn thận hỏi: "Anh tới sao?"
"Em đồng ý làm bạn nhảy của tôi thì tôi phải đi." Âu Bình nửa nói đùa nửa nói thật.
Tôi không muốn cho nên, xin anh đừng có đến.
"Tôi không biết nhảy."
"Vậy tôi đến hướng dẫn em, rất đơn giản."
"Tôi không thích khiêu vũ lắm."
"Trước khi học được khiêu vũ rất nhiều người đều nói vậy. Đúng rồi, vũ hội bắt đầu lúc mấy giờ?"
"... Chín giờ."
"Tổ chức ở nơi nào?"
"Hào Đình."
"Được rồi, đến lúc đó gặp."
"... Đến lúc đó gặp." Anh có thể không tới được không?
Sau khi cúp điện thoại, Coco khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro