Chương 7: Có thể qua đêm với tôi không?
Ở nhà ga chờ đợi khi bạn đồng hành đến muộn thật là một chuyện dày vò. Đặc biệt là trường hợp không có số di động của đối phương, căn bản không thể biết rõ ràng người đó là đến muộn hay là gặp phải chuyện gì không đến được.
Đối với chuyến đi đến vườn bách thảo vào cuối tuần, Coco tràn ngập mong chờ cùng mơ mộng, giống như hồi nhỏ chờ đợi chuyến du xuân mà hưng phấn mất ngủ cả đêm.
Kết quả rời giường còn sớm hơn so với cả giờ đặt báo thức. Chủ tịch hẹn bạn uống trà sớm. Nắng sớm im lặng chảy qua cửa sổ tràn vào phòng. Balo đã được sắp xếp xong xuôi từ đêm hôm qua, Coco tùy tiện ăn chút bánh mì để trong tủ lạnh, tiếp theo không có việc gì để làm liền không yên lòng nhìn kim giây trên đồng hồ treo tường chuyển động xoay vòng.
Đi ra ngoài sớm hơn dự định kết quả bắt được chiếc xe buýt không đến nỗi chật chội. Dọc đường đi vô cùng thuận lợi, đến ngã tư nào cũng là đèn xanh, không có trở ngại, tới nơi hẹn còn sớm hợn so với dự tính tận nửa tiếng.
Nhưng mà với tâm trạng nhảy nhót như Coco không cần phải chờ đợi, chỉ vừa nghĩ tới cùng với cô nhàn nhã vượt qua cả một ngày, cảm xúc đã dâng cao khác thường. Càng đến gần giờ hẹn càng trở nên kích động đến khó hiểu.
Trong đầu không khỏi nhớ đến đoạn thuần hóa hồ ly trong "Hoàng tử bé", Coco cảm thấy buồn cười cũng thấy suy nghĩ này rất đúng. Hóa ra chính mình liền dễ dàng bị thuần hóa như vậy?
Chính là tâm trạng thoải mái vui vẻ như vậy, ở trong lúc chờ đợi dần dần chuyển thành bất an, thậm chí, thành nóng nảy lo âu.
Sớm biết rằng sẽ phát sinh tình huống như vậy, ngày đó nên cố lấy dũng khí xin cô ấy số điện thoại di động. Lại nói tiếp, ngay cả tên của cô ấy nàng cũng không biết.
Đang lúc miên man suy nghĩ, bả vai bị người nào đó phát một cái không nặng không nhẹ. Coco vội vàng quay đầu lại, tầm mắt liền đụng phải đôi mắt như hồ nước tĩnh mịch sâu không thấy đáy.
"Ngại quá, đến muộn rồi." Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đến đáng yêu của hồ ly bị thu phục, khuôn mặt của hoàng tử bé hơi cong lên, tràn đầy ý cười.
"A, không sao..." Mây đen tích tụ trong đầu giống như tan ra bốn phía, bay mất không còn dấu vết.
"Xe đến rồi, đi thôi." Coco không kịp hoàn hồn, đã cảm thấy tay phải bị nhẹ nhàng cầm lấy, nương theo tác dụng của giọng nói dịu dàng mà chạy chậm về phía trước. Trước mắt nàng là những sợi tóc nhuộm đầy ánh sáng mặt trời tung bay ở trong gió, cùng với giá vẽ tràn ngập hơi thở nghệ sỹ theo động tác chạy mà rung động.
Xe đi vườn bách thảo chật ních những người muốn thư giãn cuối tuần. Trong thành phố không có công viên lớn, gần thì có một, hai nơi nhưng lại toàn là dấu vết nhân tạo, tính ra không vui vẻ thoải mái bằng tới rừng cây trong vườn bách thảo.
Muốn ở trong xe chật kín người này tìm được chỗ ngồi gần như là chuyện không có khả năng, thậm chí có một số thanh niên chiếm lấy chỗ ngồi gần đầu xe rồi cầm điện thoại chơi trò chơi, đối với những người già đứng ở bên cạnh coi như không thấy.
Thẳng đến khi xe bắt đầu khởi động, Coco mới bắt đầu phát hiện mình không tìm thấy chỗ nào để dựa vào. Xung quanh đều là người, mấy chỗ nắm tay ở trên đều bị những người cao lớn nắm mất.
"Cầm lấy tay của tôi này." Giọng nói dịu dàng trầm thấp ở giữa thanh âm ồn ào trong xe giống như ngọn gió mát mùa hè, xóa tan tất cả nóng nảy trong lòng. Coco không để ý tới ngượng ngùng, ngoan ngoãn ôm sát cánh tay của cô. Nếu ở trong không gian chật chội, lại đông người này mà bị ngã, chỉ sợ sẽ bị đạp bẹp.
Xe đột ngột rẽ, Coco đập đầu vào trong ngực của cô, cùng với những mùi khó ngửi ở trên xe, quần áo của cô có mùi xà phòng sạch sẽ, thơm mát.
Khi Coco muốn lui lại cách xa cái ôm này để đứng thẳng dậy, lại thấy một người trung niên đã chiếm mất chỗ của mình. Chính nàng căn bản không có chỗ để lùi lại.
"Được rồi, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích." Ngay lúc Coco không biết phải làm sao, giọng nói dịu dàng lại trấn an cảm xúc của nàng.
Trong sách thường miêu tả ở những giờ cao điểm, hành khách ở trên xe giống như cá mòi đóng hộp, bị bắt ép sát vào những người xa lạ. Giờ phút này khoảng cách giữa Coco và cô không thể thân mật hơn so với những người khác trong xe, nhưng cũng không phải là không hề có đụng chạm, mà càng giống như là hành vi ... quấy rối trắng trợn (khụ khụ)?.
Coco bị chính ý tưởng thình lình nảy ra trong đầu dọa, dùng sức cắn môi dưới, nhắc nhở chính mình đừng nảy ra những ý tưởng kỳ quái trong đầu nữa.
Lúc tới vườn bách thảo, hành khách đằng sau chen lấn ra hướng cửa xe, bị đè nén lâu như vậy, đều vội vã xuống xe hít thở không khí tươi mới.
"Vừa nãy đợi ở nhà ga lâu rồi?" Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn sang.
"Không có a." Coco vội vàng lắc đầu.
Nàng quay đầu nhìn cổng vườn bách thảo, hành khách xuống xe còn đang lục tục đi vào, không bao lâu, chỗ đất trống trước cánh cổng chỉ còn hai người bọn họ.
"Lần sau tôi sẽ đến đúng giờ." Trong giọng nói của cô gái mang theo ý xin lỗi.
"Đừng lo..." Người phải chờ đột nhiên cảm thấy cả người mất tự nhiên, nhưng vừa nghĩ tới còn có cơ hội "lần sau" kết bạn đi du lịch, trong lòng liền thấy mừng thầm.
Hai người sóng vai mà đi, khi trải qua hàng rào của cánh cửa, Coco không khỏi nhỏ giọng ca ngợi những dây thường xuân quấn quanh trên đó.
"Muốn chụp một bức ảnh không?"
"Hả?"
Cô cười lấy từ trong túi quần điện thoại di động, mở ứng dụng chụp ảnh, sau đó giơ màn hình hướng về phía Coco, bộ dáng rất chuyên nghiệp.
"Nào, nói "quả cà"."
Coco vội vàng trốn qua một bên, liều mạng xua tay, lắc đầu: "Tôi không thích chụp ảnh, chụp cây là được rồi."
"Cây thì một mình tôi đến cũng có thể chụp a, không chụp cô vào làm sao chứng minh được cô cùng tôi đã tới nơi này?"
Nghe qua thật đúng là làm cho người ta không thể phản bác, Coco nghĩ ngợi nói: "Vậy tí nữa đổi lại tôi giúp cô chụp."
"Được."
Điện thoại di động của hai người đều có tính năng chụp ảnh, chụp xong thì đem ra so sánh hiệu quả với nhau.
"Vẫn là điện thoại của cô chụp rõ ràng hơn."
"Cũng tạm được." Coco chỉ cảm thấy tim đập như trống. Hiện tại là lúc tốt nhất để xin số điện thoại của đối phương, nhưng mà... Phải mở miệng như thế nào mới có thể càng thêm tự nhiên?'
"Tôi vẫn chưa có số của cô đâu... Nếu lần sau đến lượt tôi muộn... Có thể thông báo trước..." Coco hận chết bản thân không nói tốt, lại cố tình bởi vì khẩn trương mà mặt không có biểu tình, có thể nghĩ rằng ở trong mắt của cô ấy có bao nhiêu không xong. Nếu có thể, nàng thật muốn đào ba thước đất, chôn sâu dưới đó.
"Đúng nha." Cô gái nhịn cười hỏi: "Số điện thoại của cô là?"
Coco vôi vàng nói ra dãy số, cuối cùng còn thêm một câu: "Tôi gọi là Coco."
Cô gái gật gật đầu, bấm dãy số lại: "Tôi gọi là Wood."
Nhìn chằm chằm thông báo trên màn hình điện thoại di động, Coco có cảm giác cảm động giống như khi nguyện vọng trở thành sự thật.
Thời tiết không tính là sáng sủa, ánh mặt trời bị lớp mây rất nặng che, chỉ thấy được mơ hồ, nhưng nhiệt độ không khí lại hết sức oi bức. Coco mặc váy ngắn hai dây, phong cách vintage, bên ngoài khoác áo cộc tay, vừa nữ tính lại nhã nhặn. Nhưng mà vừa rồi chen chúc trên xe buýt toát mồ hôi, đến tận bây giờ vẫn chưa khô. Nàng thỉnh thoảng lại theo bản năng giật nhẹ váy, bộ dáng cúi đầu nhíu mày ở trong mắt Wood chỉ cảm thấy hết sức đáng yêu.
"Bên kia có hồ sen, tới gần chỗ có nước, chắc hản là mát mẻ hơn." Wood hiển nhiên thường đến, đối với đường đi trong vườn bách thảo rất là quen thuộc. Cô hôm nay không có đội mũ, mặc một chiếc áo T – shirt có mũ màu xám, phối hợp với quần sooc bò màu xanh lam, mang theo nhẹ nhàng khoan khoái. Trong lòng Coco thích phong quần áo này, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía người ta nhìn trộm.
Dãy cây rậm rạp bên đường giảm bớt một phần thời tiết nóng bức, ngẫu nhiên gió mát thổi đến, mang theo hơi thở của cỏ cây. Hít một hơi sâu, đáy lòng đột nhiên thấy bình yên.
"Đúng rồi, bản hợp đồng kia sao rồi?" Wood phát hiện nếu như mình không mở miệng nói, Coco sẽ im lặng theo, tuy rằng không ngại sự im lặng thoải mái này, nhưng tổng cảm thấy tiểu bạch thỏ có điểm nhạy cảm sẽ bởi vậy mà cảm thấy khẩn trương.
"Công việc?" Coco ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút phức tạp, như là nhớ lại chuyện không thoải mái, mày không tự giác nhíu chặt lại.
Wood thấy kỳ quái hỏi lại: "Không thuận lợi sao?"
"À, ... Hợp đồng ký được, nhưng..." Coco chỉ cần vừa nghĩ tới lời nói với nàng đã cảm thấy vô cùng tức giận.
Chuyện gì dĩ nhiên có thể làm cho tiểu bạch thỏ hiền lành có thể nổi giận như vậy? Wood nhịn không được đoán: "Đối tác đưa ra điều kiện quá đáng?"
"Hắn ta mời tôi ăn cơm, gọi một lọ rượu vang. Tôi không có uống, hắn một mình uống hết. Đến lúc thanh toán hắn có chút say, nghĩ muốn thuê phòng nghỉ ngơi, hỏi ta có thể cùng với hắn không."
"Vậy kết quả có cùng với hắn không?"
"Đương nhiên không có a!"
"Hợp đồng không phải được ký sao?"
"Đúng vậy a, lúc ấy tôi tức giận đi luôn, ngay cả hợp đồng cũng quên lấy. Không nghĩ tới ngày hôm sau hắn bảo thư ký đem hợp đồng đến, lại đã ký tên."
Ánh mắt của Wood cười ái muội, không nói lại nữa.
Coco trộm quan sát sự biến hóa vẻ mặt của cô nhưng bất đắc dĩ không nhìn ra thay đổi gì. Nàng cúi đầu đá văng hòn đá nhỏ trên mặt đất, trong lòng hối hận vạn phần, sớm biết thế đã không nói ra chuyện đó. Nhịn không được liếc mắt nhìn Wood một cái, vô luận như thế nào, tốt hay xấu cũng nói ra đi.
"Nếu là cô, thì đích xác là có tư cách tức giận." Giống như đáp lại lòng của nàng, Wood cười nhạt nói một câu như vậy.
Coco khó hiểu chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ còn có người không có tư cách tức giận?
"Nếu thay đổi lại là một cô gái chỉ vì cái trước mắt lại không có hậu trường, nói không chừng sẽ cho rằng đó là một cơ hội tốt ngàn năm có một."
"Dù có lợi dục huân tâm như thế nào cũng không có khả năng đáp ứng chuyện như thế này chứ." Coco khiếp sợ mở to hai mắt, có chút không thể tin được lời vừa rồi dĩ nhiên là Wood nói ra.
Wood có chút bất đắc dĩ cười cười, nên nói nàng đơn thuần hay vẫn là khờ dại thật thà đây.
"Xã hội này tàn nhẫn, không phải tiểu thư mang chìa khóa vàng, sinh ra đã được chiều chuộng có thể hiểu được." Đóa hoa nuôi trong nhà kính, không phải chịu gió táp mưa sa, đương nhiên có thể đứng ở vị trí cao hơn, bình yên hưởng thụ ánh mặt trời cùng với mưa, không biết được nhân gian khó khăn.
"Vậy sao." Coco mếu máo, trong lòng có điểm bất an, tổng cảm thấy Wood nói ra câu kia khiến cho khoảng cách đột nhiên xa hơn.
Wood nhìn nàng chằm chằm một hồi, đột nhiên nói sang chuyện khác: "Hôm nay không phải tôi đến muộn sao."
"À, a, ngủ quên?" Coco có chút không theo kịp.
Wood lắc đầu, đôi mắt đen hơi nheo lại, hưởng thự ngọn gió lạnh thổi đến trước mặt: "Tôi nghĩ có cho cô đoán mấy lần cô cũng không có khả năng đoán được."
"Tắc đường?" Sự tò mò trong lòng Coco bị lôi ra, thật có điểm quyết tâm không thể không đoán được.
Wood lắc đầu ý bảo nàng tiếp tục đoán.
"Cô lúc đi ra ngoài không tìm thấy chìa khóa."
"Tôi tuy rằng không thường thu dọn phòng ở, nhưng là không loạn đến trình độ này."
Coco hồi tưởng lại lần đến nhà cô để mượn phòng tắm, không khỏi nói thầm trong lòng: Chính là đến trình độ đó.
"Ở trên đường gặp kẻ trộm?"
"Không phải."
"Gặp phụ nữ mang thai bị ngã, nên đưa người ta đi bệnh viện?"
"Không thể không nói, sức tưởng tượng của cô rất phong phú."
Coco ngượng ngùng cúi đầu cười cười: "Đoán không ra được rồi."
"Chủ cho thuê nhà sáng sớm đến gõ cửa." Wood cũng không thừa nước đục thả câu, bẩm báo chi tiết.
"Người ta nấu bữa sáng cho cô? A, cô là bởi vì cùng người ta cùng nhau ăn bữa sáng nên mới đến muộn?"
Wood bị sự ngây thơ của nàng... làm bật cười.
"Người ta là đến giục tôi trả tiền thuê nhà."
"Cô quên trả."
"Tôi cố ý quên đấy. Tiền lương tháng này vẫn chưa lĩnh, chỉ có thể trì hoãn. Bởi vì phải đợi đến khi chủ nhà rời đi mới có thể ra ngoài, cho nên tôi mới đến muộn."
Không khí bất thình lình bị sự trầm lặng khiến cho có điểm xấu hổ, Coco rốt cuộc hình như hiểu được lời nói lúc nãy "Xã hội tàn khốc" của Wood là chỉ cái gì.
Có người nhân sinh cơm áo không lo, mười ngón không dính xuân thủy, nghĩ muốn cái gì chỉ cần một câu, một cái mệnh lệnh là có người đi theo làm tùy tùng, chiếu cố chu đáo. Một số người khác lại ăn bữa nay lo bữa mai, vì cuộc sống bôn ba khắp nơi, hận một tờ tiền không thể chia được thành hai bữa ăn, bữa sáng uống sữa đậu nành cũng là xa xỉ.
"Nếu..." Coco nuốt nước miếng: "Tôi là nói nếu xuất hiện một kẻ có tiền, nói với cô những lời có tính chất ám chỉ như vậy, cô sẽ như thế nào?"
Wood vốn có thể nhún vai, sau đó thoải mái mà đáp lại một câu: Chỉ nghe nói là có Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống, chứ không nghe nói bầu trời rơi xuống kẻ có tiền. Hoặc là thuận theo sự chờ mong của nàng, khinh thường lắc đầu. Nhưng cô không làm như vậy.
Chắc là đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ đùa dai, vẫn là hoặc bản tính tà ác bắt đầu tác quái, thần sắc Wood nghiêm trọng mà bất đắc dĩ nói: "Cô đại khái sẽ khinh thường tôi. Điều kiện đấy đối với tôi mà nói cũng không phải không thể chấp nhận."
Không thể nói rõ là thất vọng hay mất mác, tâm tình Coco phức tạp, theo bản năng kháng cự lại câu trả lời như vậy. Wood làm sao có thể nói như vậy, cô ấy là một cô gái sạch sẽ ấm áp, giống như giọt nước mưa trong suốt dưới ánh mắt trời, không mang một chút tạp chất, như thế nào lại có ý nghĩ như vậy?
Wood hình như cũng không ngại nàng nhìn bản thân như thế nào, chỉ là lười biếng đặt giá vẽ ở trên lan can, bàn vẽ đặt ở trên đá phát ra tiếng kêu nặng nề.
"Giá trị quan bất đồng, góc độ cư xử cũng sẽ bất đồng, chỉ là một buổi tối có thể phấn đấu ít đi được vài năm, thậm chí mười mấy năm, không phải là buôn bán lời sao?"
Lời thế này đổi lại là người khác nói, Coco nhất định sẽ thấy phản cảm đến cực điểm, nhưng người đó là Wood lại khiến cho nàng cảm thấy lo lắng cùng thương tiếc. Nàng không có trải qua nhưng lại âm thầm tưởng tượng Wood rốt cuộc đã trải qua cuộc sống gian khổ thế nào.
Cũng không phải đơn giản là "Trả giá một buổi tối", mà là sự trân trọng cùng kiên định của người con gái. Một người có nguyên tắc với tự trọng, tuy rằng không có tiền trăm triệu nhưng có những thứ vô luận bao nhiêu tiền bạc đều không thể đổi được.
Coco đột nhiên có chút không yên, có phải hay không chỉ cần có tiền là có thể có được Wood? Cô ấy sẽ dễ dàng trở thành của người khác, giống như chỉ cần một cây kẹo lắc lư trước mặt cô thì cô sẽ ngoan ngoãn đi theo.
Nhưng mà một ý nghĩ khác trong đầu lại khiến cho nàng âm thầm vui mừng. Nếu Wood thật sự để ý đến tiền bạc như vậy, có phải hay không ai cũng có thể, có phải hay không nàng cũng có thể... Có được cô ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro