Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ngày chủ nhật bất ngờ

Rời nhà trốn đi bốn mươi tám tiếng đồng hồ, Coco nhớ nhất chính là con gấu bông khổng lồ chiếm mất một phần ba giường ngủ.

Nguyện vọng được thỏa mãn, sau khi vào cửa đá rơi đôi giày cao gót, cũng không thay dép lê, đi chân trần vào trong phòng.

"Dự án làm được đến đâu rồi?" Chủ tịch vẫn đang ngồi ở ghế sa lon trong phòng khách đọc báo, nhìn thấy Coco đang muốn mở cửa về phòng thì thản nhiên hỏi một câu.

"Về vấn đề chia lợi nhuận thì chưa đạt được thỏa thuận chung, nhưng nhìn thấy được bọn họ có hứng thú với dự án này. Con nghĩ con có biện pháp lấy được đơn đặt hàng này." Cùng đối phương tranh chấp về vấn đề lợi ích chưa xong, ước chừng nói chuyện suốt hơn bốn tiếng, giờ phút này mở miệng nói chuyện giọng đã khàn khàn.

Chủ tịch cuối cùng giương mắt lên nhìn nàng, ở khoảng cách không xa lại có thể nhìn được bóng dáng mệt mỏi đang miễn cưỡng dựa vào cửa phòng.

"Tắm rửa một cái rồi đi ăn cơm đi." Biểu tình nghiêm túc hàng ngày khi làm việc đã biến mất. Trên nét mặt của chủ tịch hiện ra chút nhàn nhạt quan tâm.

"Vâng." Đáng tiếc Coco vẫn quay lưng về phía bà nên vẫn không thấy, chỉ hàm hồ trả lời. Thở hắt ra giống như được lệnh đặc xá, bước đi vào trong phòng.

Ngã vào chiếc giường lớn mềm mại, kề mặt ôm chặt lấy chú gấu bông khổng lồ, sau đó quay người, dạng tay dạng chân như hình chữ đại trên chăn đệm mềm nhũn.

Sau đó, người ấy chuẩn bị đi làm sao? Tâm tư của Coco nhưng lại bay về nơi mà ngay cả bản thân cũng không tưởng tượng được. Cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, nhưng đột nhiên lại nảy sinh ý nghĩa kỳ quái, nhảy dựng lên tìm di động, sau đó điều chỉnh góc chụp cùng tư thế, liên tiếp tự sướng.

Lúc ăn cơm, chủ tịch nhăn mày hỏi: "Vẫn chưa tắm rửa sao? Vừa rồi ở trong phòng lâu như vậy làm cái gì?"

Coco nuốt đồ ăn xuống, dùng đũa chọc chọc đĩa cá hấp, nói chậm rì rì: "Con lại sửa chữa một chút bản dự án."

Chủ tịch rất là vui mừng gật đầu, thay nàng gắp thức ăn.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi hồi phục, tinh thần của Coco lại sung mãn tiếp tục tiến hành đàm phán suốt bốn tiếng đồng hồ với công ty hợp tác. Tuy rằng đối phương thủy chung vẫn kiên trì về phần lợi nhuận chưa đàm phán xong ngày hôm qua, nhưng đúng là vẫn còn đồng ý suy nghĩ nới lỏng điều kiện hợp tác.

"Cùng nhau ăn một bữa đi? Gần đây có một nhà ăn rất tốt." Trải qua hai ngày tiếp xúc, Âu Bình đã dần bỏ đi ấn tượng xấu ban đầu về Coco là "Không đúng giờ", thay bằng hình tượng tiểu cô nương "Cố gắng lại xấu hổ". Hắn tiếp xúc qua không ít trưởng phòng kinh doanh, có muôn hình muôn vẻ, khác biệt rất nhiều nhưng vẫn là lần đầu gặp được một cô gái non nớt như vậy.

Thật sự thú vị.

"Tôi đã có hẹn rồi..."

"Đúng rồi, bản kế hoạch điều hai khoản bốn hình như vẫn cần được cân nhắc, nếu không chờ đến khi ăn cơm rồi tiện thể nói chuyện luôn?" Mắt thấy hình như nàng chuẩn bị cự tuyệt, Âu Bình lập tức giảo hoạt lấy việc công làm việc tư.

Coco tuy rằng trời sinh tính tình nhút nhát nhưng cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được gian kế của Âu Bình, nhưng nhất thời không nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ có thể không tình nguyện giả bộ bộ dáng tình nguyện, gật gật đầu.

Âu Bình nhịn cười thu dọn bàn làm việc cùng nàng đi ra văn phòng. Tiểu cô nương này vẫn rất đơn thuần, biểu tình miễn cưỡng giả vờ liếc mắt một cái đã có thể làm cho người ta nhìn thấu.

Nhưng loại đơn giản lại, trong sáng này thật đúng là làm lòng người động.

Lên trên chiếc xe cao cấp có rèm che, Coco có chút không được tự nhiên ngồi xuống, tưởng tượng ra một chữ bình an trên mặt cửa kính để ổn định tâm tình.

Âu Bình mang theo ý cười liếc nhìn một cái, đột nhiên đưa tay qua hướng về phía nàng.

"Ngồi xe phải cài dây an toàn, đây là thường thức đi." Ngay khi Coco bị động tác của anh ta làm kinh ngạc trợn mắt lên, Âu Bình đã thong dong giúp nàng cài xong dây bảo hiểm.

"Cảm ơn." Bả vai cứng ngắc đến tận khi xe đi qua cột đèn giao thông thứ nhất vẫn chưa thả lỏng. Coco oán thầm trong lòng: Không phải nói nhà ăn ở gần đây sao? Rõ ràng không phải cùng một ngã tư đường, gần chỗ nào?

Coco không muốn nói chuyện, Âu Bình tạm thời không tìm thấy đề tài, không khí bên trong xe nhất thời im lặng đến ngại ngùng. Gặp phải loại tình huống này, biện pháp tốt nhất đó là mở nhạc, Âu Bình lập tức mở đĩa CD.

All around me are familiar faces, Worn out places worn out faces, Bright and early for their daily races, Going nowhere going nowhere.

Nghe thấy bài hát này, hai mắt Coco lập tức trở nên tỏa sáng.

"Cô cũng thích bài hát của Adam Lambert?" Âu Bình vừa lại xe vừa chú ý đến biểu tình của nàng.

"À, ừ." Trả lời như vậy, nhưng Coco lại nghĩ ở trong lòng Adam Lambert là ai?

"Những ca khúc khác của anh ta cũng rất được, như là "Sleepwalker" với "Ring on fire" với phong cách như vậy, có lẽ có người không thể tiếp thu..."

Lực chú ý của Coco đã hoàn toàn không nằm ở sự thưởng thức của Âu Bình đối với bài hát, bởi vì xe đi qua trung tâm quảng trường. Đám bồ câu vẫn thản nhiên đi đứng như trước, bên cạnh bể phun nước dựng một giá vẽ quen thuộc, xung quanh đó có ba đến năm người, thỉnh thoảng chụm đầu ghé tai thì thầm. Người ấy đội mũ của nhân viên cửa hàng tiện lợi, chăm chú nhập tâm, không coi ai ra gì.

Âu Bình đắc ý dào dặt cười nhìn trộm Coco. Xem ra tiểu cô nương này qua nhiên có thưởng thức độc đáo. Thật khó được nàng cũng thích Adam Lambert, đã có chung sở thích, như vậy tiếp tục phát triển hẳn là càng thêm thuận lợi.

Lúc ăn cơm, Coco vẫn như cũ, rất câu nệ, tùy tiện ăn một chút đã nói no rồi. Âu Bình cố gắng giới thiệu cho nàng thử mấy món điểm tâm ngọt trong thực đơn của cửa hàng. Thật ra chính là chocolate hoa quả mà phái nữ thường thích. Coco không thể từ chối đành phải ăn một phần, vốn bưng lên chỉ định ăn lấy lệ một chút, ai ngờ hương vị lại ngon thần kỳ. Chocolate nùng mà không ngán bao lấy hồ đào tươi. Ngon hơn so với bất kỳ món chocolate hoa quả nào nếm thử trước đây.

"Giới thiệu không tệ đi?" Âu Bình săn sóc đưa khăn tay lên, nhìn nàng có chút thẹn thùng lau đi sốt chocolate ở miệng, không khổi mỉm cười.

Lúc đi về, Coco đóng gói riêng một phần, hơn nữa cự tuyệt ý tốt đưa về của Âu Dương Bình.

"Tôi còn muốn đi gặp mặt khách hàng khác, không tiện đường."

"Vậy được rồi, tạm biệt." Âu Bình thật ra cũng không kiên trì, biết rằng đối mặt với cô gái như thế là dục tốc bất đạt.

Nếu như dựa theo thời gian ngày hôm qua để tính, cô ấy hẳn là ở chỗ này, cho dù không ở đây cũng không sao. Nàng đã biết chỗ ở của cô ấy, không sợ tìm không thấy người... Nhưng mà, nàng phải lấy lý do gì đi gặp cô ấy? Ở quảng trường có thể nói là tình cờ gặp, nhưng trực tiếp đi tới nơi thì chính là đặc biệt.

Coco trong lòng không yên, không thể bình tĩnh, dọc theo đường đi âm thầm cầu nguyện. Thần linh ơi, hi vọng cô ấy vẫn ở quảng trường vẽ tranh, không cần về nhà quá sớm.

Chắc là bởi vì dùng nhiều thành kính, thần linh thật sự chiếu cố nàng. Người ấy vẫn ở đó, hơn nữa càng mừng hơn chính là những người vây quanh xem cũng không thấy.

Coco xuống xe, bước nhanh qua đó, đứng cách ở chỗ cách xa cô mấy bước.

Mở miệng hay là không mở miệng? Cô ấy chăm chư như vậy... Coco do dự một chút, chung quy vẫn quyết định không đi quấy rầy.

Mặc dù đã thấy qua cô cầm bút vài lần, nhưng cũng là lần đầu tiên chú ý tới trên tranh sơn dầu vẽ cái gì, hơn nữa nhìn như thế nào cũng thấy kỳ quái.

"Đó là cái gì?" Nghi vấn nhịn không được thốt ra, Coco theo phản xạ che miệng lại thì đã thấy người vừa bị quấy rầy quay đã quay đầu lại.

"Hoa hướng dương a, không giống sao?"

"Giống thì giống, nhưng mà nơi này làm gì có hoa hướng dương?'

"Không có thì không thể vẽ tranh sao?"

"... Cũng không phải." Coco vô ý thức bắt hai tay lại đan vào nhau, khiến cho túi ni lon đựng đồ ngọt phát ra tiếng động: "Tôi nghĩ rằng cô đang vẽ vật thật."

"Vẽ vật thật sẽ phải chọn phong cảnh thật tốt, bình thường lúc đi nghỉ ngơi mới vẽ." Cô bị tiếng động từ túi ni lon hấp dẫn, cúi đầu, nhìn thoáng qua, sau đó chỉ vào gói to nói: "Bên trong hộp giấy có gì đó chảy ra."

Coco lúc này mới phát hiện hộp đóng gói không để thẳng, chocolate bị chảy, có một chút dính vào túi ni lon.

"Cô đã ăn cái gì chưa, muốn thử một chút hay không?" Ở trên xe vẫn suy tư nói như thế nào mới tự nhiên nhất để tặng món điểm tâm ngọt này, khó được hiện tại chủ động nhắc đến nó, Coco quả thật mừng rỡ.

Cô nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"

"Chocolate hoa quả." Coco giống như hiến vật quý đưa hai tay ra tặng trước mặt cô. Không ngờ biểu tình của cô lại trông không có hứng thú, nhăn mặt nói: "Thời tiết này ăn chocolate? Không cần cảm ơn."

"Ừ." Dấu không được thất vọng trong đáy mắt, Coco cúi thấp đầu xuống.

Cô nhìn tiểu thỏ cúi đầu cụp tai, cuối cùng không đành lòng, vì thế bổ sung một câu: "Là hoa quả gì thế?"

"Hồ đào." Coco một lần nửa ngẩng đầu đối diện cô, đôi mắt đen tràn đầy mong đợi, giống như ánh sáng tràn long lanh, chỉ chớp mắt là có thể tràn ra.

Nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu Coco, tiểu thỏ thật là đáng yêu.

"Lấy ra đi, tôi nếm thử." Cô cười mở túi, lấy hộp giấy, mở nắp ra. Hương vị ngọt ngào nồng đậm liền xông vào mũi.

Coco còn đang vì hành động vừa rồi của cô gái mà nghĩ mãi không thông, tuy rằng đột ngột, nhưng không ghét. Chính cảm giác giống như được yêu thương khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh.

Chocolate không chịu nổi nhiệt độ nóng nực bên ngoài đã bắt đầu tan chảy, không biết có thể giữ nguyên được vị ban đầu không, Coco có chút lo lắng nghĩ. Thấy cô ăn hai ba miếng đã hết, ăn cũng không tính là tao nhã, má bên phải phồng lên, có điểm đáng yêu.

"Ăn ngon không?"

"Hoa quả còn được, chocolate quá ngọt.'

"Vậy à."

"Cô thích ăn đồ ngọt?"

"Không có a."

"Vậy cô còn đóng gói mang về?" Cô lật xem logo in trên túi, nhận ra là đồ ăn của một nhà hàng ăn cao cấp, đi vào trong đó đương nhiên không phải chỉ vì mua một phần đóng gói mang về. Nói cách khác tiểu bach thỏ là giải quyết bữa trưa ở đó, sau khi ăn cơm nếm thư đồ ngọt, cảm thấy ngon miệng nên đóng gói một phần mang về nhà, chậm rãi thưởng thức.

"Đó là bởi vì..." Đem cho cô ăn, nuốt bốn chữ này vào trong bụng, đổi thành "Tôi thích ăn..."

Cô nhìn tiểu bạch thỏ trước sau mẫu thuẫn, nhịn không được cười rộ lên.

"Đúng rồi, chuyện hợp đồng thế nào?"

"Coi như thuận lợi đi, ngày mai vẫn phải tiếp tục đàm phán." Coco vừa nghĩ tới kế tiếp không biết còn phải đối mặt với Âu Bình bao nhiêu ngày nữa mà có chút buồn rầu.

"Cô nói hình như chỉ có thời gian là một tuần thôi?"

"Đúng vậy a, cho nên dù thế nào cũng phải ký được hợp đồng ở cuối tuần này."

"Chờ khi cô hoàn thành vụ làm ăn này, chúng ta đi vườn bách thảo đi."

Coco cho là mình nghe lầm, có chút không tin nhìn cô.

"Cuối tuần này tôi muốn nghỉ ngơi, muốn đi vườn cây vẽ thực vật." Cô đem miếng chocolate hoa quả cuối cùng vào trong miệng, sau đó liếm khóe môi, hỏi: "Cô không muốn đi?'

Coco vội vàng lắc đầu giống như lắc trống bỏi vậy, vội vàng trả lời: "Tôi, tôi hôm đó không có chuyện gì làm..."

"Thì là muốn đi." Cô thay nàng nói hết lời, đáy mắt tràn đầy ý cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro