Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Chị để cho ngươi giết em chị

Khi ra ngoài thì nói là đi siêu thị, nhưng bất tri bất giác hai người lại đi tới quảng trường trung tâm ở gần đấy. Không phải là ngày nghỉ nên dòng người không nhiều lắm, không có ai quấy rầy đám bồ câu đang nhàn nhã đi chuyển quanh vòi phun nước. Vài ba cụ già đã ở dưới bóng cây nói chuyện phiếm, cách đó không xa hình như còn có một sinh viên mỹ thuật đứng vẽ bên giá vẽ.

Kỷ Sài Lại nheo mắt lại cảm thụ sự yên lặng thoải mái này trong giờ phút này. Trước kia ngày nào cũng giành giật từng giây để làm việc, đã bao giờ được thanh nhàn như thế này?

"Cô không thể tìm được Kỷ Sài Lại thật sự, ba phải thất vọng rồi." Đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Sài Lại dưới ánh sáng mặt trời vẫn chôn dấu vẻ lo lắng như trước, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Nhưng mà tôi nghĩ đối với cô mà nói thì đây là một chuyện tốt."

Thập Bát chợt cảm thấy trái tim đau đớn, ngụ ý của Kỷ Sài Lại khiến cô đau đớn, mất mác. Nàng vẫn coi cô là kẻ ham danh lợi không từ thủ đoạn. Một lần phản bội đủ để phá hủy mười mấy năm tin tưởng cùng ỷ lại. Hồi nhỏ quả thật như truyện cổ tích, thế giới trưởng thành không bao giờ thiếu bất đắc dĩ cùng tàn nhẫn.

"Em rời Kỷ thị, đối với chị mà nói thật sự là chuyện tốt." Thập Bát đối diện ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Sài Lại, dịu dàng cười, "Ước mơ của chị không phải là đem theo mẹ cùng với em rời đi chiếc lồng bằng vàng không có tự do kia sao?" Tối thiểu, ước mơ này có một bắt đầu tốt đẹp.

Kỷ Sài Lại khôi phục lại vẻ mặt vô cảm. Đối với Thập Bát, nàng không thể hoàn toàn oán hận, nhưng là trái tim bị tổn thương không có cách nào tiếp tục tin tưởng.

"Em nghĩ rằng chị sẽ vì củng cố địa vị hiện nay mà làm ra những chuyện đê tiện?" Thập Bát có thể tưởng tượng ra thái độ của Kỷ Sài Lại đối với việc cô đáp ứng Kỷ Văn Khiêm điều tra tin tức con gái riêng của ông. Nàng nhất định cho rằng cô có ý đồ bất chính, ý định bất lương.

"Chẳng lẽ cô cho là mình chưa từng làm chuyện như vậy?" Kỷ Sài Lại cười lạnh, gay gắt đối chọi với cô.

Ánh mắt Thập Bát lộ ra một ít bi ai: "Không, cho dù lấy danh nghĩa tình yêu cũng không thể phủ nhận đó là thủ đoạn đê tiện. Lại Lại, vậy em muốn chị như thế nào?" Nếu có thể sửa chữa lại mối quan hệ tan vỡ giữa chị và em, chị nguyện ý làm bất cứ điều gì.

Kỷ Sài Lại cụp mắt lại, cũng không trả lời.

Vào khoảnh khắc biết mình bị lừa dối kia, nàng vốn tưởng rằng tâm đã chết. Khi đó nàng vẫn bình tĩnh, không có oán hận không có thù hằn, chính là tâm nguội lạnh như tro tàn, toàn bộ tình cảm bị hút ra, người như tê liệt.

Người đã từng dạo qua quỷ môn quan một vòng, không phải càng nên hiểu thấu triệt, quên đi quá khứ, buông bỏ chấp niệm sao? Vì sao lúc mở mắt ra, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang canh giữ ở bên giường, trong lòng lại dâng lên yêu hận đan xen lẫn nhau?

Cô không nên sau khi lừa dối nàng sau đó lại biểu hiện ra cuồng dại, cô không nên sau khi nàng nản lòng thoái chí lại đến kích thích cảm giác hận thù trong nàng.

Nàng căm thù phản bội rồi lại không có cách nào dừng được tình yêu suốt mười mấy năm qua. Cô gái ấy vẫn chăm sóc nàng, lấy lòng nàng, dung túng nàng, lộ ra nụ cười ấm áp với nàng, là điều duy nhất mà nàng để ý cũng như khao khát.

Cho nên mới không có cách nào dễ dàng tha thứ cho cô ấy, cũng không có cách nào tiếp tục yêu được nữa.

Hiện tại, cô hỏi nàng, vậy em muốn chị thế nào. Nàng chỉ thấy mờ mịt hoang mang. Nàng không biết phải trả lời như thế nào, nàng không muốn cô sống thoải mái, nhưng nếu cô không tốt, đối với nàng cũng là tra tấn.

"Cô nói với ba, Kỷ Sài Lại thật sự đã chết rồi, vào hai mươi năm trước." Kỷ Sài Lại một lần nữa quay lại đề tài nói lúc trước, đây vốn là chuyện mà nàng muốn nói cho ba.

Thập Bát đối với sự thật này hoàn toàn không thấy kinh ngạc. Cô đoán Kỷ Văn Khiêm cũng sớm chuẩn bị tốt râm lý như vậy. Không có người mẹ nào lại vô duyên vô cớ đánh tráo con ruột của mình, huống chi là ngay trước lúc sắp bước chân vào gia đình giàu có.

"Mẹ sở dĩ chọn tôi ở cô nhi viện là do thầy boi nói từng nói với bà. Mệnh của tôi cùng với con gái bà có bảy tám phần tương tự" Kỷ Sài Lại lâm vào trong ký ức, vẻ mặt nàng thản nhiên không nói rõ là vui hay buồn.

Thập Bát cười nói: "Nói như vậy, coi như là em cùng Kỷ gia có duyên. Xem bói nhiều cái không thật, nhưng mẹ em cố tình tin tưởng, vậy coi như số phận đã chọn chính là em."

Giữa trưa ánh mặt trời có chút gắt, Thập Bát đang muốn đề nghị đứng dưới gốc cây hóng mát, lại phát hiện sắc mặt Kỷ Sài Lại tái nhợt khác với bình thường. Cô vội vàng cầm tay nàng hỏi: "Lại Lại, em không thoải mái à?"

Lúc nắm tay mới phát hiện tay của đối phương vô cùng lạnh giá, giống như nhiệt độ lúc trời rét đậm vậy. Cô nhất thời sợ tới hồn phi phách tán.

"Lại Lại, em cảm thấy không thoải mái như thế nào?" Thập Bát chỉ sợ Kỷ Sài Lại giống như lúc ở kho hàng, không hề báo trước ngủ rồi sẽ không tỉnh lại.
Kỷ Sài Lại lắc đầu, có chút khó hiểu tại sao cô lại kinh hoảng như vậy. Nàng chỉ là nhớ lại một ít chuyện cũ, một ít chuyện cũ nàng không muốn nhớ lại.

"Cô có biết Kỷ Sài Lại thật chết như thế nào không?"

Lời này làm cho Thập Bát cảm giác rất là không tự nhiên. Trong lòng cô, Lại Lại chỉ có một, chính là người ở trước mặt, không có thật hay giả, Lại Lại cho tới bây giờ đều là độc nhất vô nhị.

"Kỳ thật chị có điều tra sơ qua, người của chị tìm được địa chỉ Kim ốc tàng Kiều năm đó. Cũng hỏi thăm người dân ở cùng tòa nhà, có thể chắc chắn con gái riêng của ba từng bị tai nạn giao thông, ở bệnh viện hơn nửa năm mới được đón về nhà." Rõ ràng, cô bé được đón về nhà đã không phải là người trước tai nạn, mà là bé gái mồ côi được tìm ở cô nhi viện, hoàn toàn không có huyết thống với Kỷ gia.

"Xem ra trước kia tôi xem thường văn phòng của cô rồi."

"Không, chị điều tra cũng chỉ được thế này mà thôi."

"Vậy để cho tôi kể cho cô biết nguyên nhân cô ấy xảy ra tai nạn đi. Tôi nghĩ chuyện này cô không có cách nào điều tra được." Không phải ảo giác, Thập Bát để ý thấy khi Kỷ Sài Lại nói những lời này, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

Giống như phần lớn các vụ tai nạn khác, đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, Kỷ Sài Lại được nuôi dưỡng hoàn toàn không biết gì, chỉ cảm thấy mẹ nuôi đối với mình vô cùng vô cùng tốt. Trong tủ quần áo của nàng treo đầy đủ các loại kiểu dáng quần áo xinh đẹp. Mỗi ngày sau khi rời giường mẹ nuôi đều đen nàng mặc xinh đẹp giống như tiểu công chúa.

Người mẹ nuôi trẻ trung quyến rũ luôn dịu dàng nói, Lại Lại hôm nay cũng phải mặc quần áo đẹp nhất nha, Lại Lại của mẹ xinh đẹp nhất.

"Kỷ Sài Lại thật chính là vì không mặc bộ quần áo đẹp nhất nên mới xảy ra tai nạn."

Trên con đường vẫn còn ướt do mới mưa to xong, một cô bé sôi nổi dẫm lên vũng nước, làm bắn những giọt nước mưa bẩn lên bộ quần áo lụa, thật nhiều giọt giống như hoa tuyết vậy, chẳng qua là những bông hoa màu nâu bẩn, xấu xí.

Cô bé bĩu môi, vùng khỏi tay của mẹ, xoay người chạy về nhà thay quần áo.

Đèn giao thông trên lối đi bộ chợt lóe, màu xanh, màu xanh, màu xanh sau đó là màu đỏ ——-

"Mỗi đêm trước khi đi ngủ mẹ đều đem chuyện ngày hôm đó kể lại một lần, thẳng cho đến khi tôi ở trong mơ có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống lúc đó." Giọng Kỷ Sài Lại vô cùng bình thản, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trầm tĩnh như nước. Có lẽ là lúc vừa mới bắt đầu nàng cảm thấy việc làm của mẹ nuôi vô cùng tàn nhẫn đáng sợ, nhưng năm tháng trôi qua, nàng thấy được từ trong mắt người thiếu phụ bị mất đi đứa con gái yêu quý thật nhiều đau đớn cùng hối hận.

Mẹ đang trừng phạt chính mình, mẹ vĩnh viễn không tha được bản thân khi không cố gắng giữ lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Ngoại trừ kể lại tai nạn kia giống như kể truyện cổ tích trước khi ngủ, mẹ không tìm thấy cách nào tàn nhẫn hơn để hành hạ bản thân.

Thập Bát hoàn toàn không để ý tới người xung quanh sẽ dùng ánh mắt gì nhìn nhìn các nàng. Cô cố chấp ôm thân mình mảnh dẻ của Kỷ Sài Lại, dùng sức đến mức gần như muốn bóp nát xương cốt của nàng.

"Lại Lại đều là quá khứ." Giọng Thập Bát mềm nhẹ nói ở bên tai nàng.

Kỷ Sài Lại mê mang mở tròn mắt, thản nhiên hỏi: "Cái gì? Tôi không thấy cô nói cái gì."

Thập Bát buông hai tay ra, vẫn khẽ ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu để cho bốn mắt nhìn nhau.

"Lại Lại, chúng ta nên đi siêu thị mua bia."

Tay cô từ từ hạ xuống cạnh người nàng, cầm lấy bàn tay đang buông thõng của nàng, mười ngón đan chặt vào nhau.

"Ừ." Kỳ Sài Lại nhíu mày, trực giác cảm giác có điểm nào kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không nói được nên lời. Là bởi vì đôi mắt đen của đối phương quá trong vắt và sâu thẳm? Hay là là nụ cười của cô thật dịu dàng thâm tình?

Thập Bát dùng tay kia chỉ một siêu thị nhỏ nằm ở bên đối diện quảng trường, ấm áp cười nói: "Chúng ta đi chỗ kia được không?"

Tầm nhìn của Kỷ Sài Lại không có nằm ở biển hiệu siêu thị, có thứ kỳ quặc hơn đập vào mắt nàng —- vùng xám trắng giao nhau trên mặt đường ở dưới ánh mặt trời khiến người ta mê muội.

"Tôi không đi." Mặt của Kỷ Sài Lại trở nên lạnh giá sợ hãi, cắt không còn giọt máu, tái nhợt gần như trong suốt.

Thập Bát dịu dàng cười, giống như đang dỗ dành đứa trẻ đang giận dỗi, ôn hòa khuyên giải an ủi: "Đừng sợ, có chị ở đây, chị sẽ vẫn nắm tay em, bảo vệ em thật tốt."

Kỷ Sài Lại đứng thẳng tắp ở một chỗ, Thập Bát nhẹ nhàng kéo nàng đi về phía trước, nhưng nàng lại cố chấp cứng rắn như đá, không chịu chuyện động.

Thập Bát nắm thật chặt tay nàng, dùng giọng nói nhẹ nhàng cổ vũ: "Lại Lại, chị không thể dung túng em được nữa. Nếu em không thể đi ra bóng ma thời thơ ấu, thì sẽ không có cách nào đối diện được với tương lai."

"Nếu tôi bị tra tấn bởi bóng ma thời thơ ấu theo như lời cô nói thì tại sao tôi vẫn không có vấn đề gì sống khỏe mạnh đến hiện tại?" Kỷ Sài Lại vừa phản bác cô, vừa định giãy thoát khỏi tay của cô.

"Chị thừa nhận chị là kẻ tồi tệ. Bên ngoài thì ở bên cạnh em, chăm sóc em, trân trọng em, nhưng trên thực tế trong nội tâm chị vẫn coi thường nội tâm yếu đuối của em, mặc kệ bệnh tình của em vẫn chuyển biến xấu, chỉ có như vậy, em mới có thể vẫn ỷ lại chị, cần chị, không thể rời bỏ chị..."

"Cô mới có bệnh! Tôi không có bệnh!" Giống như chạm vào một công tắc cấm kỵ, Kỷ Sài Lại luôn luôn tự tin cùng cao ngạo trong nháy mắt biến mất.

"Lại Lại, đó là ám ảnh cưỡng chế, chị và em trong lòng đều hiểu. Em không thể tự mình thay quần áo bởi vì không thể ngừng được được mà điên cuồng thử hết bộ này đến bộ khác, em không dám đi bộ, bởi vì cho dù đối diện đường đã hiện đèn xanh em cũng không có cách nào nhấc chân, chỉ có thể đứng yên ở một chỗ."

"Câm miệng." Kỷ Sài Lại lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ở sâu trong mắt giống như đóng một lớp băng mỏng, lạnh giá vô cùng, ngay cả thân thể cũng giống như bị băng tuyết bao trùm, tay chân lạnh giá.

Thập Bát không bị không khí lạnh giá của nàng đông cứng, mà cười càng thêm dịu dàng: "Không, nhìn chị, chị ở ngay bên cạnh em, không có gì đáng để sợ hãi, chị sẽ bảo vệ em."

"Không cần, cô cút đi!" Kỷ Sài Lại không rõ là bởi vì tức giận hay còn là bởi vì nguyên nhân nào khác, chỉ biết là khi nói chuyện giọng nàng thế nhưng hơi run rẩy.

Thập Bát vẫn nhu tình như cũ, nhưng thái độ vẫn là cứng rắn, khí lực của cô so với Đại tiểu thư mới ốm dậy lớn hơn. Tay cô thầm dùng sức, kéo Kỷ Sài Lại đi về phía đường cái ở đối diện.

Đúng là lúc đèn xanh bật, Thập Bát quay đầu nháy mắt nói với Kỷ Sài Lại: "Chạy."

Đèn xanh chói mắt giống như một tín hiệu nguy hiểm nào đó, sâu trong đồng tử không ngừng phóng đại, vặn vẹo. Ánh đèn giống như ngọn lửa xanh quỷ dị hừng hực thiêu đốt mắt của nàng, khiến đáy mắt nàng đau xót.

Thập Bát lôi kéo tay của nàng chạy một mạch sang đường, không quan tâm điều chỉnh hơi thở, cô nóng lòng xác định tình trạng của Kỷ Sài Lại.

Khuôn mặt của Đại tiểu thư hoàn toàn không có huyết sắc, đôi mắt xinh đẹp mở to vô thần, ánh mắt thất thần không tìm thấy chút lãnh ngạo trầm ổn ngày xưa.

"Lại Lại, không có việc gì. Lại Lại, em xem chúng ta đã đến đây rồi, cũng không có chuyện gì xảy ra." Thập Bát giơ tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, đem đầu của nàng ấn vào ngực mình, ôm chặt thân thể của nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng.

Kỷ Sài Lại giờ phút này giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi quá mức, mỗi dây thần kinh đều căng thẳng, cả người cứng ngắc, thất thố lo sợ không yên.

Thập Bát cúi đầu hôn đôi mắt đen mờ mịt trống rỗng, sau đó lại hôn lên đôi môi khô, lạnh giá như băng của nàng.

Người qua đường có người dừng chân, có người ngoái đầu lại bàn tán.

Thập Bát không coi ai ra gì làm sâu sắc nụ hôn này, hơi thở giao triền, khi hít thở tất cả đều là mùi hương lãnh liệt thơm ngát đặc biệt trên người Kỷ Sài Lại. Nó dễ dàng làm cho cô thân hồn điên đảo.

Từ trong đám người đứng vây quanh truyền đến một huýt sáo thật dài, ngay sau đó là những tiếng vỗ tay lẻ tẻ, cũng có những giọng nói ác ý.

Thập bát đột nhiên cảm thấy bụng bị một trận đau, vội vàng lui về phía sau, tầm mắt lập tức đối diện với khuôn mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của Kỷ Sài Lại, mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bị đấm một quyền.

"Thập Bát, cô nhất định phải chết." Kỷ Sài Lại nghiến răng nghiến lợi mắng. Trên mặt tái nhợt đã bị hai rặng mây đỏ thay thế, hồng hào mềm mịn khiến người ta muốn cắn một ngụm.

Thập Bát bị mắng lại càng cao hứng. Đôi mắt đen xinh đẹp không kìm lòng được mang theo một tầng sương mù mỏng manh, cô chỉ biết Kỷ Sài Lại của cô không phải người nhát gan yếu đuối. Lại Lại của cô, Lại Lại xinh đẹp lại kiên cường, bất khuất vượt qua bóng ma cùng sợ hãi.

Thập Bát khoái trá cười cũng tiến lại bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí: "Không thành vấn đề, sau khi trở về, chị cho em giết chết chị."

Kỷ Sài Lại tuy rằng không nghe được, nhưng vẫn như cũ không chút do dự đạp một cú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro