Chương 32: Sổ tay chăm nuôi đại tiểu thư
Những ngày "ở chung" với Kỷ Sài Lại giống như đang nằm mơ, Lãnh Sâm mỗi buổi sáng khi tỉnh lại... đều tốn một thời gian ngắn để xác nhận là mình thật sự về tới phòng trọ. Lãnh Sâm không vượt được ác mộng cùng với bóng ma bị nhốt ở kho hàng mấy ngày, thậm chí còn hại cô có chứng sợ hãi phòng kín nhẹ.
Thập Bát vô cùng có thành ý xin lỗi cô, giải thích nguyên nhân ngay khi đó tình huống Kỷ Sài Lại vô cùng nguy hiểm, cô ta căn bản không thể phân tâm quan tâm đến chuyện khác, nên mới quên mình ở trong kho hàng suốt ba ngày ba đêm.
Lãnh Sâm đương nhiên sẽ không tin tưởng lý do cô ta giải thích, cho dù lý do của cô ta không giả, nhưng mà hai cô ả vốn canh giữ ở bên ngoài kho hàng chẳng lẽ đột nhiên rời vị trí của mình, bốc hơi khỏi nhân gian? Lãnh Sâm bị vứt bỏ ở kho hàng suốt ba ngày ba đêm, kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay, bị đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, hấp hối. Đến khi được thả cô phải ở bệnh viện điều trị khoảng hai ngày mới khôi phục lại.
Trong thời gian này, Đại tiểu thư từng ngồi xe lăn từ phòng bệnh bên cạnh tới thăm cô. Lần thứ nhất, đưa ra yêu cầu với cô "Không truy cứu sự kiện bắt cóc" cùng với ý muốn" sau khi xuất viện muốn chuyển đến nhà cô ở nhờ, cũng đáp ứng cho cô thời gian suy nghĩ. Lần thứ hai là đến hỏi kết quả suy nghĩ của cô.
Lãnh Sâm nhìn Đại tiểu thư gần như trầm cảm, không cam lòng đồng ý yêu cầu thứ nhất, sau lại mừng thầm tán thành ý tưởng "Ở chung" của nàng.
Cùng ngày Đại tiểu thư xuất viện, Lãnh Sâm nhận một tập tài liệu kỳ lạ nặng trịch mà Thập Bát trịnh trọng giao cho, ở trên viết: Sổ tay chăm nuôi Đại tiểu thư.
Mấy chữ trên tập tài liệu bất hạnh bị Kỷ Sài Lại liếc mắt nhìn thoáng qua, ngay sau đó Thập Bát bị tàn nhẫn đá ra khỏi xe, thẳng đến xe lạnh lùng lướt qua, Lãnh Sâm vẫn có thể mơ hồ nghe thấy Thập Bát mất phong độ mà khóc bi thảm: "Lại lại, em rõ ràng đồng ý để cho chị tiễn em a a a a a a ——–"
Sau khi bước vào nhà, Kỳ Sài Lại liền tự động dựa ở trên sô pha xem TV, đem việc sắp xếp hành lý, thu dọn phòng, chuẩn bị bữa tối tất cả mặc kệ giao cho quản gia mới nhậm chức xử lý.
Lãnh Sâm thuộc loại con nhà nghèo, từ nhỏ đã làm việc nhà, đem tất cả công việc xử lý đâu vào đấy. Chiều sáu giờ ba mươi phút đúng giờ ăn cơm, trên bàn đã bày đầy đủ các món ăn đầy đủ sắc hương, còn chuẩn bị một lọ rượu vang đỏ để chúc mừng ngày đầu tiên ở chung.
Liếc qua mấy món đậu phụ chiên móng giò, trứng ốp năm quả, sườn xào chua ngọt, bóng gà cay, canh nấm nhồi tỏi tây cùng mộc nhĩ bày trên bàn, Kỷ Sài Lại nhìn về phía chai rượu vang đỏ rất là khinh bỉ.
Lãnh Sâm quan sát vẻ mặt nàng quyết đoán mở tủ lạnh ra thay bằng một chai bia, rót đầy hai cốc, để trước mặt mỗi người. Kỷ Sài Lại cầm bát đũa, nếm thử canh nấm nhồi tỏi tây mộc nhĩ, ở dưới ánh mắt đầy chờ mong cùng khẩn trương của Lãnh Sâm không có phản ứng gì, uống liên tục vài hớp, sau đó buông bát đũa rời khỏi chỗ ngồi.
"Không thể ăn? Không thể nào, rõ ràng thật sự ngon miệng." Lãnh Sâm cầm lấy thìa húp một ngụm, mình cảm thấy vô cùng ngon miệng.
"Kỷ Sài Lại quay đầu nói: "Sau khi tắm rửa xong, tôi muốn ngủ."
Lãnh Sâm hồi lâu mới kịp phản ứng, vội vàng chạy đến phòng tắm điều chỉnh nước ấm, nghĩ thầm rằng, Đại tiểu thư vừa mới xuất viện, không đói bụng cũng rất bình thường.
Lãnh Sâm vừa nghe loáng thoáng tiếng nước truyền qua sau cánh cửa phòng tắm vừa chán nản ăn cơm. TV không có chương trình gì, vì thế cô tiện tay lật xem cuốn sổ tay chăm nuôi Đại tiểu thư dày cộp.
Lật qua loa vài tờ, ánh mắt đột nhiên dừng ở Điều 3, khoản 4, điểm G: bữa tối nhớ chọn các món ăn nhẹ, chú ý chọn đồ ăn ít mỡ, dễ tiêu hóa, có thể tham khảo cháo nấu với ngô, các loại đậu quả khô.
Lãnh Sâm buồn bực gặm đậu chiên móng giò.
Kỷ Sài Lại từ trong phòng tắm đi ra liền đi thẳng vào phòng ngủ, Lãnh Sâm tắt TV chăm chú xem bản thuyết minh chăn nuôi sủng vật cao quý.
May mà năng lực học tập của cô mạnh, ngày hôm sau dưới sự thúc giục đúng giờ tỉnh lại, cô chỉ rửa ráy qua liền lập tức lao vào phòng Kỷ Sài Lại, mở tủ quần áo cẩn thận chọn lựa, cuối cùng lấy ra một cái quần bò xanh cùng với một chiếc sơ mi đơn giản đặt ở bên giường, sau đó im lặng ngồi chờ Đại tiểu thư tỉnh dậy.
Kỷ Sài Lại hơi co người nằm nghiêng, lưng dựa vào sát vách tường, khuôn mặt khi ngủ điềm tĩnh dịu dàng, những lọn tóc mềm mại trên trán phủ xuống che khuôn mặt của nàng làm nổi bật lên đôi môi đỏ khô nẻ.
Lãnh Sâm cũng không biết vì cái gì lại nhớ về buổi tối mình tỏ tình, cô mạo phạm hôn lên đôi môi mềm mại kia, hành động khi đó hoàn toàn là do bị ngôn ngữ của Đại tiểu thư chọc giận mới thực hiện, giờ phút này hồi tưởng lại cảm thấy tim đập như trống, giống như vẫn có thể cảm giác được sự ấm áp cùng hương vị ngọt ngào lưu lại trên môi.
Tai Lãnh Sâm hơi nóng lên, may mắn tóc đủ dài, hoàn toàn che được hết. Cô nhớ tới "Mười chuyện cần làm sau khi dậy" trong sổ tay chăm nuôi, liền bước lên xốc chăn cho nàng trước, sau đó đưa tay thay nàng cởi áo ngủ.
"Gì vậy?" Kỷ Sài Lại lạnh lùng nhìn về phía cô.
"Giúp chị thay quần áo." Lãnh Sâm thề, lúc đưa tay qua cô tuyệt đối không có ý nghĩ gì không an phận.
Kỷ Sài Lại đẩy tay cô ra, thản nhiên nói: "Tôi không đi ra ngoài, thay quần áo làm gì."
Lãnh Sâm không biết việc trong nhà của Kỷ gia, ngơ ngác hỏi: "Chị hôm nay không phải đi làm à?"
"Không cần." Kỷ Sài Lại xỏ dép, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.
Lãnh Sâm nhìn bóng lưng của nàng bỗng bừng tỉnh đại ngộ, nàng vừa mới xuất viện mà, sao có biện pháp lập tức đi làm.
Kết quả toàn bộ buổi sáng, Kỷ Sài Lại vẫn lẳng lặng ngồi ở trong phòng khách đọc sách, Lãnh Sâm ngồi ở một đầu khác trên ghế sô pha ôn tập nội dung trong cuốn sổ tay chăm nuôi, cứ vài phút lại nhịn không được nhìn lén nàng một lần.
Quỷ dị, rất quỷ dị.
Lãnh Sâm lớn như vậy, lần đầu tiên thấy có người vẻ mặt nghiêm túc lật xem "Sư phụ hài hước", hơn nữa từ đầu tới cuối không có lộ ra vẻ buồn cười nào.
Vào bữa trưa, Lãnh Sâm làm món chim trả bạch ngọc mà sủng vật cao quý yêu thích nhất, món này làm cô mất công sức vô cùng, cần dùng cải trắng thái mỏng nhồi nấm hương, ngô ngọt, tôm bóc vỏ cùng cà rốt cuốn lại, thả vào trong nồi chưng, sau đó dùng muối, dấm cùng đường trắng pha thành nước sốt tưới lên cải trắng cuộn.
Lúc lấy cải trắng chưng trong nồi ra, Lãnh quản gia sơ ý bị bỏng ở tay, đau đến mức cô phải khẽ kêu lên, sau đó theo bản năng quay đầu lại nhìn người ở sô pha, bộ dạng nàng dĩ nhiên không phát hiện ra điều gì. Lúc này cô mới nhớ tai của Đại tiểu thư không nghe thấy gì.
Ngón tay của Lãnh Sâm không đau đớn, ngược lại là trái tim trở nên nhức nhối.
Bởi vì trên sổ tay chăm nuôi viết rõ quy định "Cấm đem thức ăn để qua đêm để chăm nuôi", cho nên Lãnh Sâm một mình ăn sườn xào chua ngọt cùng bóng gà cay hôm qua còn thừa.
Lãnh Sâm phát hiện Kỷ Sài Lại ngẩng đầu lên nhìn về phía mình một chút, vốn tưởng rằng nàng sẽ nói gì đó, kết quả ngay cả nửa câu cũng không nghe được.
"Này, nói chuyện gì đó đi, thật im lặng quá." Lúc Lãnh Sâm mở miệng, Kỷ Sài Lại vừa cúi đầu ăn cơm, không có thể chú ý đến người nói.
Lãnh Sâm đành phải lấy tay gõ mặt bàn, Kỷ Sài Lại cảm thấy chấn động, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
"Buổi chiều cùng nhau đi dạo đi? Nói xong lời này Lãnh Sâm có chút khẩn trương, cảm giác như một cậu bé lần đầu tiên hẹn bạn gái.
Kỷ Sài Lại không chút thay đổi lắc đầu, Lãnh Sâm nhất thời thấy thất vọng, nhưng vẫn như cũ im lặng nhìn nàng, chờ lý do cự tuyệt.
Người không thoải mái? Lười vận động? Không muốn gặp ai cả? Nếu đổi đối tượng khác thì có thể suy nghĩ?
Lãnh Sâm đợi thật lâu, đối phương vẫn không có ý định mở miệng.
Lao tâm khổ tứ làm chim trả bạch ngọc cuốn kết quả cũng không thể làm Đại tiểu thư vui vẻ, hơn phân nửa còn lại trở thành bữa tối của Lãnh Sâm.
Cuối buổi trưa Kỷ Sài Lại vẫn tiếp tục xem "Sư phụ hài hước", vẻ mặt nghiêm túc giống như nghiên cứu điều bí ẩn của lịch sử, Lãnh Sâm quyết định về sau không bao giờ... mua truyện hài.
Trải qua ba bốn ngày ở chung, cuộc sống của Đại tiểu thư nhạt nhẽo vô vị, chỉ là quyển truyện cười trong tay cũng biến thành tạp chí thời trang hoặc bách khoa toàn thư.
Lãnh Sâm rốt cuộc phát hiện ra một vấn đề mang tính nghiêm trọng, cô từng nghe nói rằng người câm điếc hơn phân nửa chỉ không nghe thấy mà thôi, nói không hề có vấn đề gì, nhưng bởi vì không nghe thấy mà dần dần xuất hiện chướng ngại về ngôn ngữ.
Tình huống của Kỷ Sài Lại có vẻ giống như vậy, nàng căn bản không có ý muốn trao đổi với Lãnh Sâm, suốt ngày trầm mặc không nói, ngẫu nhiên bỏ truyện xuống đi ra ban công nhìn xuống dòng người, xe cộ đi lại sẽ lộ ra thoáng cô đơn.
Sức ăn của Kỷ Sài Lại rấy yếu, ăn uống giống như hoàn thành nhiệm vụ, ngồi ăn cơm với nàng quả thật như tra tấn, dù bị nàng cuốn hút, Lãnh Sâm cũng cảm thấy nhạt như nước ốc.
Còn tiếp tục như vậy nữa Lãnh Sâm cảm thấy mình nhất định sẽ bị trầm cảm trước cả nàng. Trước đây Đại tiểu thư mặc dù lãnh khốc, những cũng không tối tăm như hiện tại. Đúng vậy, tối tăm, ánh mắt Đại tiểu thư rõ ràng che phủ một tầng mây đen mơ hồ, ẩn dấu ưu thương mang theo sự yếu ớt mà bản thân nàng cũng không phát hiện. Lãnh Sâm nhìn thấy mà đau lòng.
"Chúng ta nói chuyện được không?"
"Sao?" Kỷ Sài Lại trả lời phi thường ngắn gọn.
"Tuy rằng chị không nói tại sao lại đến nhà em ở nhờ, nhưng em biết chị là vì chuyện bắt cóc... Không là vì Lăng tiểu thư."
"Cô muốn nói cái gì?"
"Chị hận cô ta phản bội chị, nhưng lại không có cách nào thật sự hận."
"Đây chỉ là ý nghĩ của bản thân cô thôi."
"Em thật không rõ, vì cái gì chị phải nhớ thương một người tổn thương chị sâu như vậy."
Lãnh Sâm chờ nàng phản đối, chờ nàng thẹn quá thành giận, nhưng mà chỉ chờ được một câu thản nhiên của nàng: "Tôi cũng không rõ."
Lãnh Sâm bông nhiên nhớ tới ở trong kho hàng, Thập Bát cao ngạo đánh cuộc với cô.
Đi trở về phòng mình lấy điện thoại ra, tìm dãy số của tên kia, cô cười khổ bấm nút gọi.
"Có chuyện gì sao?" Đối phương dường như biết cô không có khả năng vô duyên vô cớ tìm mình, ý nghĩ đầu tiên chính là Đại tiểu thư xảy ra chuyện.
"Kỷ Sài Lại không ổn lắm."
"Cái gì? Cô nói Lại Lại làm sao vậy? Cái gì gọi là không ổn lắm? Tôi không phải đã đem tất cả những việc cần chú ý đều viết ra sao, cô không có làm theo sao?" Giọng nói đầu bên kia tràn ngập lo âu cùng vội vã.
"Tôi nghĩ, cô đã bỏ qua chuyện nên chú ý là thời kỳ động dục."
"Cô rốt cuộc đang nói cái gì?"
Lãnh Sâm nói đến như thế, nói đến mức này, đã là nhân từ nhất có thể với tình địch. Cô quyết đoán cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, chuông cửa bị người điên cuồng ấn vang.
Lãnh Sâm đi ra phòng khách, nhìn thoáng qua Đại tiểu thư vì không nghe thấy mà vẫn tiếp tục u buồn, cô tự giễu ở trong lòng: Mình thật là một kẻ rộng lượng ngu ngốc."
Thập Bát đứng ở bên ngoài, sau khi cửa mở ra liền vội vàng xông vào, lập tức bổ nhào vào ghế sô pha, nhìn không chớp mắt người trong lòng đã mấy ngày không gặp.
Kỷ sài Lại hoảng hốt nhìn cô, sự tối tăm vướng bận trong đôi mắt trong khoảnh khắc trôi dạt mất.
Lãnh Sâm dựa trên cửa, lộ ra vẻ mặt khổ sở "Quả nhiên", kẻ đưa ra lời đánh cuộc thật sự có tư cách ngạo mạn. Ván bài này ngày từ đầu đã định trước thắng thua.
"Cô tới làm gì?" Vẻ mặt Kỷ Sài Lại nghiêm nghị giống như không hờn giận, nhưng sâu trong mắt có nhè nhẹ vui vẻ.
"Đi qua nơi này nên tiện đường tới thăm một chút." Thập Bát cười hì hì nói.
"Đi hai tay không tới thăm hỏi?"
"Lần sau chị mang theo lễ vật đền bù."
Lãnh Sâm đi về phòng ngủ của mình, đem không gian lưu lại cho hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro