Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Trò chơi của pháp sư

Coco chưa có về nhà, mà là ở trên đường đi dạo tới kiệt sức mới gọi taxi về công ty. Bảo vệ trực ban dĩ nhiên đã nhìn quen cô nhân viên đi sớm về muộn, thậm chí thức trắng đêm tăng ca, theo thường lệ nhìn nàng tán thưởng cùng đồng tình.

Lúc đi qua văn phòng chủ tịch, Coco nhịn không được đưa tay mở cửa phòng ra. Một căn phòng lạnh lùng giống như khí chất của người đó, khiến người ta không muốn lại gần.

Nếu có thể lựa chọn, nàng vô cùng có khả năng sớm từ bên người vị thủ trưởng tản ra cảm giác áp bách chạy ra ngoài.

Miên man suy nghĩ một lát, hai chân run lên nhắc nhở nàng giờ phút này có bao nhiêu mệ mỏi vô lực, vì thế nhẹ nhàng đem cánh cửa đóng lại, kéo bước chân nặng nề trở lại phòng làm việc của mình.

Đá xuống chiếc giày cao gót trên chân, gục xuống bàn làm việc ngủ mơ mơ màng màng không biết bao lâu. Khi mở to mắt ra, cánh tay đã tê đến mức mất cảm giác. Rốt cuộc không có lòng dạ nào ngủ tiếp, chỉ có thể môt lần nữa mở máy vi tính, chơi quét mình hết lượt này đến lượt khác, cho đến khi ngón tay cứng ngắc đau nhức. Trong lúc vô ý nhìn thấy giờ trên chiếc đồng hồ phía bên phải, không ngờ đã bốn giờ sáng.

Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn u ám, không phải ngày cũng không phải đêm, tất cả mọi kiến trúc đều bị bao phủ ở trong bóng tối dày đặc, giống như không hề có ánh sáng.

Gió thổi mang theo cảm giác lạnh nhưng hết sức trong lành, Coco đột nhiên nảy sinh ra ý tưởng đi ra bên ngoài một chút.

Đi thang máy xuống tầng một, đang muốn bước ra khỏi cổng công ty, bảo vệ trực ban quỷ mị, vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Coco, dùng tiếng nói khàn khàn như mới tỉnh ngủ nói: "Phải đi rồi? Tôi giúp cô gọi taxi nhé."

"Không cần, cảm ơn." Bị sự xuất hiện đột ngột của anh ta, Coco kinh hồn chưa định, sợ tới mức cơ hồ muốn hét toáng lên, ôm ngực khách khí từ chối.

"Nhưng bây giờ trời vẫn chưa sáng, một cô gái đi trên đường cũng không an toàn."

"Kẻ cướp hay gì đó thì cũng phải buồn ngủ đi. Tôi nghĩ không có vấn đề."

Gặp Coco kiên trì lại lãnh đạm mà không kiên nhẫn, bảo vệ không nói gì nữa, thay nàng mở cửa, nói câu "Trên đường cẩn thận", liền ngáp dài một lần nữa trở về trạng thái nửa chợp mắt nửa cảnh giác. Cả thành phố đang trong giấc ngủ say, đây là ý nghĩ trong đầu Coco khi thấy các cửa hàng đóng cửa, ngã tư đường trống vắng, cứ cách ba, bốn thước lại có một cột đèn đường cô độc, tiếng ồn ào tan ra, duyên hoa tẩy tẫn, thành hoang vô chủ.

Trên đường quốc lộ vẫn có xe đi lại, tiếng động cơ hết sức chói tai, một đường gào thét, thanh âm ở trong bóng đêm cô tịch giống như tiếng gào khóc thảm thiết, khiến cho người ta giận sôi.

Đồng dạng khiến Coco không thể chịu được còn có tiếng giày cao gót đạp trên nền xi măng cứng rắn. Ngay cả chỉ đi ở trong đêm khuya chỉ cảm thấy từng bước kinh tâm.

Cuối cùng ở cuối đường tìm được một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ. Ánh đèn chiếu qua ngoài cửa có ấm áp làm trấn an những người đi đường đang lo lắng hoặc bất an.

"Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi chị cần gì?" Giọng nói trầm thấp nhu hòa giống như đã từng quen biết. Coco kinh ngạc ngẩng đầu, cảm giác khác thường xuyên qua đáy lòng, nói không rõ, nghĩ không thông.

Nhân viên thu ngân đứng sau quầy mặc đồng phục cùng với mũ, cái bóng của chiếc mũ che khuất khuôn mặt, thấy không rõ vẻ mặt hiện tại.

"Tôi... chỉ đến xem." Coco vì cảm giác bất thình lình vừa rồi mà cảm thấy hoang mang cùng bực mình, dứt khoát xoay người đi về hướng gian hàng, không để ý đến nhân viên cửa hàng ở đằng sau.

Nhưng mà ánh mắt nàng không chút để ý đến quầy thương phẩm rực rỡ màu sắc, ngay cả đâu là vật dụng hàng ngày đâu là đồ ăn cũng không thể phân biệt, trong đầu chỉ suy nghĩ một vấn đề: Người kia... Nàng tại sao không nhắc đến chuyện xảy ra ở quảng trường?

Nghi vấn một khi đặt ra, tưởng tưởng cũng theo đó mà đến, Coco chung quy cảm thấy rằng nhân viên thu ngân sau quầy hàng không dời mắt khỏi mình. Ánh mắt nóng bỏng như vậy, làm bỏng da thịt sau lưng, như gai đâm sau gáy, chân tay luống cuống

Khi đi đến chỗ rẽ, Coco cố ý đưa tay sửa lại tóc mái trước trán, ánh mắt nương theo ngón tay che dấu nhìn trộm về phía quầy thu ngân. Bên kia người nhân viên bị máy tính che hơn phân nửa người đang hết sức chăm chú đọc tạp chí thời trang, còn không quên quên lấy bút ghi gì lên đó, hình như đang chơi trò chơi ô chữ.

Đa tâm rồi.

Coco nhắm mắt, tùng một hơi đồng thời không hiểu sao cảm thấy hơi mất mác.

Rốt cuộc có thể bình tĩnh chọn đồ, buổi tối không có ăn cái gì, bởi vì tâm tình không tốt mà cảm giác đói khát bị xem nhẹ, khi nhìn thấy mì ăn liền đầy đủ các khẩu vị được sắp xếp nghiêm chỉnh trên giá trước mặt thì nhất thời cảm giác đói khát lại trở nên mãnh liệt.

Ở trong phòng làm việc ăn mì ăn liền quả thật phù hợp với hình tượng thành phần tri thức ở trong phim.

Suy nghĩ đến chính mình không có thói quen để đồ để ăn trong công ty, vì thế lấy thêm cả bát giấy.

Lúc tính tiền, Coco liếc nhìn tờ tạp chí đặt ở trên quầy, đúng là tờ tạp chí đang được phái nữ yêu thích, bị giở tới đúng trang, quả nhiên là có trò chơi ô chữ.

Nhân viên cửa hàng nhận đồ xong, không có trực tiếp bỏ vào trong túi hàng, mà lại nhanh tay nhanh chân xé gói mì, trong lúc Coco trợn mắt há mồm nhìn thì đã đi đến bên cạnh máy uống nước, đổ nước ấm vào.

Kế tiếp là xé gói gia vị, rắc một lượng vừa đủ, khép lại nắp che, chờ mì nở ra.

Trong nhất thời mùi thơm tỏa ra tứ phía, Coco không nhịn được nuốt nước miếng một cái, khóe mắt liếc nhìn trộm, đối phương dường như vẫn không có việc gì cầm tạp chí lật xem, không có chút ý tứ muốn nói chuyện cùng mình.

Cứng ngắc thay đổi tư thế đứng, Coco chỉ cảm thấy vô luận để chân tay như thế nào cũng không được tự nhiên, may mắn một phút đã trôi qua, nàng mở nắp che, cơ hồ là khẩn cấp gắp mì đưa vào trong miệng — đều không phải là đói bụng ăn bừa mà là nghĩ muốn sớm ăn xong, để nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh làm cho người ta xấu hổ khốn quẫn này.

Coco để ý thấy xuyên qua từng lớp hơi nước bốc lên, người nhân viên cửa hàng hình như ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đây. Nàng nhất thời không hiểu sao lại khẩn trương, suy nghĩ loạn chuyển, đoán đối phương có nói ra suy nghĩ của mình hay không, cùng với muốn nói cái gì.

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc, hình như là hàng động trong lúc lơ đãng, không có ý nghĩa gì sâu xa, Coco bất an chờ đợi thật lâu, kết quả cái gì cũng không có phát sinh.

Thật vất vả ăn hết bát mì, quả thật nhạt như nước ốc, thống khổ đến cực điểm, lúc để đũa xuống một khắc kia, Coco mới bất tri bất giác nghĩ đến kì thật có thể không cần ăn hết tất cả như vậy, cho dù ăn hai ba ngụm cho có lệ rồi sau đó tính tiền chạy lấy người cũng không có gì không ổn.

"Bao nhiêu tiền?" Nhân viên cửa hàng hình như rất say mê trò chơi ô chữ, Coco không thể không mở miệng quấy rồi.

Đối phương cũng không ngẩng đầu lên khỏi tờ báo nhìn giá trên nhãn. Coco móc ví ra lấy tờ tiền lớn nhất đưa đến trước mặt cô gái. Cô tiếp nhận sau đó dĩ nhiên cũng không nhìn kỹ, mở ngăn kéo ra chậm rãi đếm số tiền lẻ.

"Ôi chao? Thật đau đầu, không đủ tiền lẻ." Nhân viên cửa hàng buồn rầu đem hết số tiền lẻ trong ngăn kéo ra, xòe ra để trền quầy. Trong tay đang cầm hai tờ tiền, thì thào nói: "Xem ra ... Hoặc là thu thêm một chút hoặc là trả thiếu lại một tờ."

Coco đem đống tiền lẻ lung tung nhét vào ví, không sao cả nói: "Vậy cho cô thêm một khối đấy."

Đối phương lập tức nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra một chút kỳ lạ.

"Nên bảo cô khẳng khái... Hay là dễ dàng thỏa hiệp đây?" Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đem hai đồng tiền gấp lại, cuối cùng gấp thành một hình chữ nhật nho nhỏ. Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn Coco chậm rãi nói: "Tôi không muốn bị cô nghĩ thành một người tham lam, như vậy đi. Chúng ta chơi một trò chơi, nếu cô thắng có thể cầm tờ tiền này đi."

"... Trò chơi gì?"

"Kỳ thật chỉ là một trò chơi trẻ con thường chơi. Tôi để tiền ở trong tay trái hoặc tay phải, xem cô có đoán chuẩn xác hay không là được."

"A." Quả nhiên là trò chỉ có trẻ con mới chơi. Coco nhịn không được nghĩ, người nọ có phải là quá nhàm chán ...? Vô vị.

"Như vậy." Đối phương đem hai tay ra đằng sau cố làm ra vẻ huyền bí, sau đó lại một lần nữa đưa ra trước mặt Coco: "Xin bắt đầu đoán đi."

"Bên trái." Coco tùy tiện chọn một bên.

Năm ngón tay mở ra, bên trong trống rỗng.

"Một khối tiền thuộc về cô." Nói xong, Coco liền xoay người rời đi.

"Tôi nói, người bình thường gặp phải tình huống này đều ầm ĩ muốn chơi lại lần nữa đi."

Coco nhíu hai hàng lông mày, quay trở lại: "Đó là chơi xấu đi."

"Xấu thì thế nào, có thể đạt được mục đích là tốt rồi."

"Chỉ vì một khối tiền?" Coco từ chối cho ý kiến.

"Khinh thường một khối tiền sao?" Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa cầm lấy cây bút trên quầy, vẽ lên tờ tiền đã gấp lại thành hình chữ nhật một cây cỏ bốn lá: "Vậy nếu hiện tại là "May mắn" thì sao?"

Coco ngẩn ngơ, ánh mắt phức tạp, nói: "Vậy chơi lại lần nữa."

Lúc này đây, Coco do dự hồi lâu mới mở miệng: "Bên phải."

"Người bình thường chơi đến lần thứ hai sẽ vẫn kiên trì lựa chọn đầu tiên đi?"

"... Tôi hiện tại chính là muốn chọn bên phải không được sao?"

Năm ngón tay chậm rãi mở ra, nhánh cỏ bốn lá từ từ hiện ra trước mắt.

"May mắn thuộc về cô." Cô gái trịnh trọng thả tờ tiền hình chữ nhật thả vào lòng bàn tay của nàng.

Coco kinh ngạc nhìn cô gái, tâm tình lúc này thật khó có thể nói rõ ràng.

Chơi xấu cũng được, kiên trì cũng được, chỉ cần có thể đạt được mục đích ——- chính mình hiện tại đang nắm trong tay "May mắn" không phải sao?

Sắc trời bên ngoài dần dần sáng, một ngày mới đã bắt đầu.

Coco nắm chặt hai tờ tiền, nhanh chóng rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro