Chương 28: Em luôn lừa dối chị
Lúc Thập Bát còn chưa có đổi tên là Thập Bát, cô đã nhìn quen bộ mặt nghiêm khắc của cha, không phải lần đầu tiên bị ông quở trách, chính là lúc này đây, ở trong nội tâm lại sinh ra nồng đậm hối hận. Tiểu công chúa sốt cao bất tỉnh, bác sĩ nói thiếu chút nữa chuyển thành viêm phổi, cần nhập viện để chữa trị.
"Ba không phải bảo con chăm sóc tốt em sao, như thế nào lại phát sinh chuyện như thế này? Con ngay cả con bé bị ốm cũng không biết, con làm chị gái kiểu gì vậy? Hả?" Tiếng di động lúc này kêu không ngừng, ông trừng mắt nhìn cô một cái, không kiên nhẫn nghe máy.
"... Lúc trước không phải đã nói thảo luận xong rồi sao? Cái gì? Lại thay đổi? ... Được được được, tôi hiện tại lên xe đến công ty..."
Thập Bát nhìn bóng dáng cao lớn của cha, nhịn không được cười lạnh trong lòng: kết quả không phải là ông cũng đem con bé bỏ xuống không để ý, chỉ đi bận việc của ông ư.
"Con chờ một lát rồi tự mình về nhà, ba phải đến công ty không thể đưa con về." Vôi vội vàng vàng nói vài câu, ông cuối cùng lại gấp gáp rời đi.
Thập Bát chạy trở về phòng bệnh, đem ghế dựa kê ở bên cạnh giường bệnh, sau đó lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn chăm chú vào tiểu công chúa đang ngủ say.
Thuốc trong bình truyền dịch còn rất nhiều, từng giọt trong suốt theo ống truyền chảy vào mạch máu trên mu bàn tay. Làn da tiểu công chúa rất trắng, tỏa ra sự lạnh lẽo giống như tuyết vậy. Thập Bát không nhịn được chạm vào đầu ngón tay của nàng, hơi chút ôn lạnh, giống như ánh mặt trời mỏng manh đầu mùa xuân, khiến cho con người ta quyến luyến.
Thập Bát nhẹ nhàng cầm tay tiểu công chúa, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Em không thoải mái sao lại không nói với chị? Chuyện mặc quần áo cùng giấu chị, bị bạn học lớp bên cạnh bắt nạt cũng giấu chị, dĩ nhiên cả bị ốm cũng giấu chị, em thật là một kẻ lừa đảo xấu xa..."
Kẻ lừa đảo nhỏ bé đang ngủ cảm giác được tạp âm quấy rầy, bất mãn nhíu mày, nhăn mặt, đem mặt hơi vùi xuống gối. Thập Bát bị hành động của nàng chọc cười, đưa tay chọc hai má trắng nõn của nàng, chính là làm cho nàng không thể ngủ ngon.
"Nhanh khỏe lại cho chị, đừng hại chị cũng không thoải mái giống em..."
Sự khó chịu trong lòng cô hoàn toàn khác với sự khó chịu khi bị cha trách mắng, nói không nên lời khác nhau ở chỗ nào, chính là vừa nghĩ tới đứa nhỏ lạnh lùng lại xấu tính biến thành bộ dáng ốm yêu như bây giờ, trong lòng vừa đau vừa tức lại vừa khó chịu.
Tiểu chủ nhân của cô, tiểu thư của cô là một tên lừa đảo không thẳng thắn, thích cậy mạnh.
Lúc đi ngang qua kho hàng bỏ hoang, Thập Bát không khỏi nhíu máy, hai cô nàng canh giữ ở cửa thấy cô đến thật vui vẻ đón tiếp.
"Boss, vừa rồi nghe Tiểu Hữu nói chị thu phục xong Đại tiểu thư?"
Cô nàng còn lại vội vàng lấy khuỷu tay huých một chút cô nàng không biết lựa lời mà nói kia, dùng ánh mắt trách cứ cô không nên nói lung tung.
Thập Bát dễ tính cười cười, không có so đo, đưa tay chỉ bên trong kho hàng hỏi: "Làm sao lại khiến nơi này kinh khủng vậy?"
Cô nàng mở miệng đầu tiên tỏ vẻ mặt đau khổ oán giận: "Cái tên bảo mẫu kia từ sau khi bị nhốt vào thì vẫn chửi đến bây giờ, còn không ngừng đập, đá cánh cửa, thực biết gây sức ép."
Thập Bát nhíu mày, cười nói: "Chị vào xem."
Hai cô nàng vội vàng đem chìa khóa mở cửa, người bên trong dường như cũng nghe được động tĩnh, lập tức ngừng chửi bới.
Cánh cửa vừa mở ra, một bóng đen nhân cơ hội khẩn cấp lao ra, đáng tiếc chân trước mới bước ra cửa, đầu liền đụng đến một nòng súng lạnh như băng.
"An phận một chút cho ta." Cô nàng giơ súng không còn vẻ mặt khách khí ôn hòa như khi nói chuyện với Thập Bát, khuôn mặt lạnh lùng mang đầy sát khí.
Lãnh Sâm "Hừ" một tiếng, liếc mắt nhìn thoáng thấy thân hình xinh đẹp của quản gia tiểu thư, đầu tiên là cả kinh, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
"Dĩ nhiên là ngươi? !"
Thập Bát nhận lấy súng của cô nàng, buộc cô bước lui vào trong, sau đó giơ tay đóng sập cửa vào.
"Ngoan ngoãn đi đến bên tường, đừng nghĩ hành động thiếu suy nghĩ. Tôi là công dân tốt, lần đầu nghịch súng, cũng không cam đoan có thể vì khẩn trường quá mức mà bóp nhầm cò súng." Giọng nói của Quan gia tiểu thư vẫn như dĩ vãng tao nhã mà có lễ, ngay cả nụ cười nhã nhặn cũng không có thay đổi. Chính là ngôn ngữ uy hiếp nhẹ nhàng bâng quơ lúc này lại làm cho Lãnh Sâm triệt cốt tâm hàn.
"Ngươi làm gì Sài Lại rồi?" Vừa nghĩ tới chiếc xe bị đâm đến hoàn toàn biến dạng, Lãnh Sâm liền thống khổ. Đêm đó cô sao lại để nàng rời đi một mình chứ. Biết rõ nàng có thương trong người, biết rõ có người mưu đồ gây rối với nàng nhưng cô lại vì tỏ tình không thành mà để nàng một mình, bị kẻ bắt cóc nhân cơ hội... Hết thảy đều là sai lầm của cô, trách nhiệm của cô, cô không nên...
Ánh mắt Thập Bát nhất thời lóe sáng, giống như nghe thấy câu chuyện thú vị, nụ cười cũng sâu hơn vài phần: "Cô gọi nàng là Sài Lại? Thật sự là thân thiết, lúc trước cô còn như phát điên lên đi xung quanh tìm nàng. Như thế nào, cô là ký giấy bán thân cho nàng hay là nàng vẫn chưa phát tiền lương cho cô?"
Lãnh Sâm nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Thập Bát, chẳng biết tại sao nhưng lại cảm thấy trên người đối phương đang lộ ra dày đặc địch ý cùng sát khí. Cô không khỏi sinh ra một mơ hồ liên tưởng.
"Ngươi đối với nàng làm gì? Ngươi rốt cuộc đối với nàng làm cái gì! Ngươi dám động nàng một sợi tóc thử xem, tôi tuyệt đối không buông tha ngươi!" Lãnh Sâm kiêng kị cô có súng, không dám có hành động quá khích, nhưng cảm xúc dĩ nhiên gẫn như không khống chế được. Đôi mắt đỏ sậm trừng trừng nhìn nhìn đối phương, chỉ cần có một giây sơ hở, cô sẽ nhào lên liều mạng với đối phương.
Thập Bát nhếch môi khoái trá cười lên tiếng, thật thú vị, tình huống này thật đúng là từ trước đến nay chưa từng có buồn cười, cho dù sức tưởng tượng của cô có phong phú như thế nào, cũng đều tuyệt đối không tưởng tượng được sẽ có một ngày như vậy. Một người chẳng biết từ đâu ra tiến lại gần cảnh cáo cô, không cho phép cô động đến Lại Lại một sợi tóc.
Lại Lại vốn là em gái bảo bối mà cô thương yêu nhất, đương nhiên bảo vệ nàng, trân ái nàng. Mà kẻ đối diện kia, nửa đường xuất hiện còn thay thế cả vị trí của cô, cư nhiên cũng dám đem Lại Lại nhét dưới cánh chim của mình để bảo hộ, ầm ĩ kêu gào, tự cho là đúng, tự cho mình là bất phàm.
"Cô khẩn trương như thế, sẽ không phải là đã yêu nàng đi?" Thập Bát khí định thần nhàn chìn chằm chằm cô, không buông tha một biểu tình nào của đối phương.
Lãnh Sâm dường như bị vấn đề của cô khiến cho trở tay không kịp, nhưng cũng chỉ sửng sốt một chút, rồi lập tức bình thường lại.
"Đó là chuyện của tôi cùng với nàng, không liên quan tới ngươi."
"Chuyện giữa cô với nàng." Thập Bát gật đầu, vẫn cười có phong độ hàm dưỡng như trước. "Lúc sinh nhật cô, nàng tặng cô bánh ngọt, còn ở cầu vượt ôm ấp một cái, tiện đà phát triển đến hôn môi ở trên xe..."
"Ngươi cho người theo dõi chúng ta? !" Lãnh Sâm khiếp sợ ngắt lời cô.
Thập Bát cười vui: "Nha, danh thiếp không mang trên người, chẳng qua văn phòng nhỏ kẻ hèn này mới mở nên vẫn chưa có danh tiếng, đoán rằng cô cũng chưa nghe nói đến. Như thế nào, kỹ thuật theo dõi cũng không tệ lắm đi, không có ảnh hưởng chút nào đến không khí hoa tiền nguyệt hạ của các ngươi."
"Nàng tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại phản bội nàng, ngươi có còn... lương tâm nữa hay không?" Lãnh Sâm không còn quan tâm đến việc bị người chĩa súng vào người, lòng đầy căm phẫn đi từng bước lên chất vấn.
Thập Bát cười ha ha, ánh mắt lại lãnh liệt đến mức đủ làm cho người ta đông lạnh, cười xong, cô gằn từng tiếng nói: "Đó là chuyện giữa tôi cùng với nàng, không liên quan đến cô."
"Có phải vì tiền hay không? Họ Đàm cho ngươi lợi lộc gì?"
"Cô sai lầm rồi, tôi không vì tiền, tiền lại không mua được thứ tôi muốn." Thập Bát nghĩ, người trước mắt này thật sự suy nghĩ đơn giản, tính tình lại kém cỏi, Lại Lại sao lại cảm thấy hai người các cô giống nhau?
Lãnh Sâm lẳng lặng nhìn cô một lát, đột nhiên nở nụ cười.
"Cô cười cái gì?" Thập Bát không khỏi nghi hoặc.
"Hóa ra..." Ánh mắt Lãnh Sâm nhìn cô cư nhiên toát ra vài phần thương hại, "Ngươi yêu nàng."
Thập Bát giật mình, chợt nói: "Thì sao, cô cảm thấy buồn cười?"
"Đương nhiên buồn cười, ngươi cho là làm như vậy là có thể có được nàng? Phải nói ngươi khờ dại hay là ý nghĩ đơn giản đây, ai lại yêu một người phản bội, tổn thương mình chứ? Ngươi đang đùa sao, đồ ngốc." Lãnh Sâm tựa vào tường, rốt cuộc hơi nhẹ nhàng thở ra. Trong bất hạnh có may mắn, kẻ bắt cóc yêu con tin nên an toàn của Đại tiểu thư hẳn là có thể đảm bảo.
Thập Bát hòa khí không có bởi vì lời của cô mà nổi giận, chính là bị một kẻ ý nghĩ đơn giản trào phúng thành ý nghĩ đơn giản lại còn thật đáng buồn.
"Cô có biết tại sao mình lại ở chỗ này không?"
Phát hiện ra quản gia tiểu thư không có dấu hiệu tức giận, điều này làm cho Lãnh Sâm có điểm thất bại, cô rầu rĩ không vui đáp: "Không phải là bị kẻ khốn nạn như ngươi bắt tới sao."
Thập Bát dựng ngón trỏ lên lắc lư trái phải: "No no no, là bởi vì cô âm thầm mua tay chân xã hội đen bắt cóc sếp của mình tới nơi này, ý đồ vơ vét tài sản của Kỷ lão tiên sinh."
Lãnh Sâm bỗng dưng trừng lớn hai mắt vừa sợ vừa giận: "Ngươi... Ngươi rõ ràng vừa ăn cướp vừa la làng! Ngươi muốn hãm hại ta!"
"Kỷ gia đã báo cảnh sát, camera của cửa hàng cũng quay được toàn bộ quá trình, chung quy cần có người gánh chịu tội danh này." Thập Bát nói thoải mái, cười đến tự nhiên, "Cô đừng lo lắng về nhân chứng vật chứng, tôi sẽ thay cô an bài thỏa đáng hết thảy."
"Ngươi sẽ không ngốc đến mức nghĩ Sài Lại không phân biệt rõ được ai là người chân chính đứng đằng sau đi?" Lãnh Sâm một chút cũng không lo lắng sẽ bị hãm hại, cô tin tưởng lấy sự cơ trí cùng thông mình của Kỷ Sài Lại, không có khả năng không phân biệt được thị phi.
Thập Bát còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy a, nàng biết."
Lãnh Sâm bất khả tư nghị nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau mới phun ra một câu: "Ngươi là kẻ điên."
"Cô không phải nói tôi đang đùa sao, cô không phải cho là mình hấp dẫn sao, tốt lắm, chúng ta đánh cuộc một phen." Thập Bát không có nhìn lại cô, xoay người đi ra khỏi kho hàng cũ nát.
Tính thời gian, bố già cùng với cảnh sát cũng không sai biệt lắm theo dấu vết cô để lại điều tra đến đây. Đàm Côn thầm nghĩ đòi tiền, sau khi có tiền đã thức thời rời đi, giờ phút này những người còn ở lại đều là cấp dưới tâm phúc trong văn phòng, chỉ cần cảnh sát đến, bọn họ sẽ theo kế hoạch nhanh chóng rút lui khỏi đây.
Thật sự là mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội.
Người ấy... còn chưa có tỉnh.
Thập Bát ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán của nàng, cũng không có dấu hiệu bị sốt. Vết thương lớn nhỏ trên người nàng cũng đều bị cô nhất nhất kiểm tra qua. Tất cả vết thương đều được rửa sạch sau đó bôi thuốc, không quên vết nào. Chính là vì sao sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như vậy, tay chân cũng lạnh lẽo, chậm chạp không có tỉnh lại?
"Chủ nhân, chủ nhân, tới giờ rời giường rồi, đừng ngủ." Thập Bát cúi người khẽ gọi ở bên tai nàng.
"Tiểu thư, ngủ nướng không phải là thói quen tốt đâu." Thập Bát cắn tai của nàng, không dùng lực mà dùng răng ôn nhu cọ sát.
Không muốn tỉnh lại sao, không muốn gặp lại chị sao, ở sâu trong lòng của em, quả nhiên là hận rồi...
Cả người Thập Bát đột nhiên cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dòng máu thong thả chảy ra từ lỗ mũi của Đại tiểu thư.
"Lại... Lại Lại?" Trong nháy mắt, Thập Bát như rơi vào trong hầm băng, trong lòng không ngừng trầm xuống, cả người lạnh ngắt.
Lỗ tai cùng khóe miệng của Kỷ Sài Lại cũng chậm rãi chảy là chất lỏng màu đỏ tươi, màu sắc rực rỡ, khiến da thịt đã trắng lại càng trắng hơn khiến cho người ta sợ hãi.
Cô nàng đứng gác cửa ở ngoài đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng kêu bi ai muốn chết của ai đó. Sau đó cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong đẩy ra, lão đại của cô nàng ôm ngang lấy con tin chạy như điên ra bên ngoài. Biểu tình kinh hoàng thất thố, một tấc đại loạn, không có một nửa nhã nhặn cùng phòng khoáng của ngày thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro