Chương 27: Chị cuối cùng đối với em không có biện pháp
Ở trước cảnh tượng đỏ thẫm thảm thiết, nàng khóc đến mất đ ý thức, khi mở mắt ra liền thấy xung quanh trắng xóa. Người đàn ông xa lạ, vẻ mặt lo âu nhìn xuống mình, sau khi phát hiện nàng đã tỉnh lại lộ ra nụ cười kinh hỉ.
Ông chạy ra phòng bệnh kêu to: Bác sĩ mau tới, con gái của tôi tỉnh, con bé tỉnh rồi! Sau đó lại quay về bên người nàng dịu dàng cười nói: "Lại Lại, ta là cha của con."
Bàng hoàng cùng đau thương trong lòng không có bởi vậy mà chậm lại, ngược lại càng thêm không thể ức chế. Người này chính là người mẹ vô cùng muốn gặp... Hiện tại lại vĩnh viễn không nhìn thấy.
Ông ở trong nhận thức của nàng không phải cha, chỉ là một người đàn ông xa lạ.
Nàng phản cảm khi ông gọi người giúp nàng chải tóc, tết thật nhiều bím tóc, cài nhũng chiếc nơ màu hồng phấn, sau đó lại không ngừng miệng tán thưởng Lại Lại thật xinh đẹp. Nàng phản cảm ông ép mình thay chiếc váy công chúa mới mua cùng đôi giày da màu đỏ, kéo nàng đến trước gương làm nàng xoay vòng, không ngừng cười nói Lại Lại chính là tiểu công chúa của cha, tiểu bảo bối của cha.
Nhàm chán đến mệt mỏi, mơ mơ màng màng bị cha ôm lấy, nàng ngả vào bờ vai của ông nửa mê nửa tỉnh không biết qua bao lâu, trong thoáng chốc nghe thấy một tiếng "Bùm" nổ vang trên đỉnh đầu, pháo hoa phóng không thành chỉ còn lại có khói bụi mù. Nàng mờ mịt mở to hai mắt nhìn lại đột nhiên nghe được tiếng vui cười ai đó phát ra.
"Lại Lại nhìn thấy em rồi.
Nụ cười đêm hôm đó đập vào mắt cùng với khuôn mặt tươi cười xuất hiện giờ phút này trọng điệp, đồng dạng làm cho nàng từ trong trạng thái hỗn độn, mê mang tỉnh táo lại.
Cô gái nhỏ mặt mày ôn hòa giống như như gió mát trăng sáng đi từng bước tới phía nàng, im lặng mỉm cười, tốt đẹp giống như một bức tranh.
Đèn trong phòng vẫn như trước không bật, có lẽ là bị hỏng, có lẽ là gã kia cố ý. Trong bóng đêm ai cũng không thấy rõ ai, nhưng Kỷ Sài Lại chính là biết người ấy tươi cười thanh thoát mà ấm áp.
Gã đàn ông lạnh lùng nói: "Ba phút đồng hồ, hiện tại bắt đầu tính thời gian."
Kỷ Sài Lại không kiên trì nữa, chính là thong thả đi về phía Thập Bát, đi đến gần mới phát hiện cô ấy thế nhưng bị lấy vải bịt mắt, ngay cả hai tay cũng bị trói ra đằng sau lưng.
"Lại Lại," Giống như cảm giác được hơi thở của nàng tới gần, Thập Bát thực vội vàng tiến tới phía trước, hai người đâm vào nhau, xung lượng không coi là mạnh, nhưng Kỷ Sài Lại chịu không nổi, cả người bị ngã xuống dưới.
Thập Bát dường như cảm nhận được, theo phản xạ muốn đưa tay ra đỡ, nhưng vừa khẽ động đã bị dây thừng buộc trên cổ tay xiết vào da thịt.
Cả hai đều chịu đau đớn không dám lên tiếng, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.
"Em/Chị làm sao vậy?" Hai người trăm miệng một lời hỏi.
"Không, không có gì." hai người lại không hẹn mà cùng trả lời.
Gã đàn ông thích thú nhìn bọn họ, cười đến quái dị.
Thập Bát ngồi xổm xuống định tìm kiếm Kỷ Sài Lại, Kỷ Sài Lại vội vàng di chuyển người đến gần. Không biết là do khẩn trương hay kích động, cả hai khi lại gần nhau đều cảm thấy đối phương đang run nhè nhẹ.
"Lại Lại, không cần làm chuyện khiến cho mình hối hận." Giọng của Thập Bát vốn sáng nhưng lại mang theo chút trầm thấp, êm tai tựa như dòng nước chảy trong khe núi, giờ phút này lại khản đặc khô khốc, thậm chí còn mang theo cả sự tan vỡ đau thương.
"Ừ." Kỷ Sài Lại nhắm hai mắt lại rúc đầu vào ngực cô, có lẽ ngay sau đó sẽ chia lìa nên giờ khắc này liền vô cùng quý giá.
"Không nên tin bất luận kẻ nào." Thập Bát cũng giống vậy, tham lam hấp thụ hơi thở thơm ngát trên cổ nàng, ngữ khí ôn nhu, đa tình quyến luyến.
"Lại Lại cho dù em cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chúng ta đều không có việc gì. Chị sẽ bảo vệ em, không cho bất luận kẻ nào tổn thương em."
Thập Bát không hỏi nàng có phải bị ai uy hiếp hay không, cũng không có hỏi nàng bị uy hiếp như thế nào. Cô chỉ ở bên tai nàng nói hết lần này đến lần khác: Lại Lại, không cần lo lắng chị, chị không có việc gì, chị sẽ bảo vệ em.
Kỷ Sài Lại ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Đại tiểu thư chưa từng hành động dịu ngoan như vậy bao giờ, khiến cho Thập Bát âm thầm kinh hãi, còn muốn mở miệng nói gì đó, lại bị gã đàn ông đằng sau lạnh lùng cắt đứt: "Ba phút đồng hồ hết, Kỷ tổng có phải đã có thể quyết định hay không?"
Kỷ Sài Lại vẫn không có mở miệng cũng không hành động, giống như đối với lời của gã mắt điếc tai ngơ.
Gã tức giận đi ra phía trước, nắm quần áo của Thập Bát kéo mạnh ra đằng sau, sau đó khoái ý nhìn Kỷ Sài Lại vì đột nhiên mất đi chỗ dựa mà nặng nề ngã xuống mặt đất, tàn nhẫn cười hỏi: "Kỷ tổng có phải có thể quyết định rồi phải không?"
Mắt Thập Bát không thể thấy, nhưng thính giác lại hết sức nhạy cảm, nghe thấy tiếng Kỷ Sài Lại cố kiềm nén tiếng rên rỉ, nhất thời đau lòng vạn phần, tức thời nổi giận, cô dùng hết sức lực đã về phía gã. Gã không ngờ cô lại có thủ đoạn này, bụng bị trúng một cú mạnh, đau đến gập bụng.
"... Vô liêm sỉ, con đàn bà thối tha này, dĩ nhiên dám đánh lén tao... Đem con này đi ra ngoài!" Gã giận dữ không kiềm được, lúc này gọi thủ hạ tới giọng điệu quái gở phân phó: "Xem ra chúng ta không có hầu hạ tốt Lăng tiểu thư nên mới khiến cho cô ấy nổi giận lớn như vậy. Các ngươi lát nữa nhớ phải cố gắng gấp bội, sử dụng hết tất cả bản lĩnh làm cho Lăng tiểu thư vừa lòng mới được."
Bọn thủ hạ phát ra tiếng cười "Khà khà" quái dị đầy ý vị, khẩn cấp đem người kéo ra ngoài.
"Nói trước, ta muốn làm đầu tiên." Giọng nói đáng khinh vẫn có thể mơ hồ nghe thấy sau khi cánh cửa bị đóng lại.
Kỷ Sài Lại chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, trước mặt như biến thành màu đen. Nàng cố gắng nuốt xuống chất lỏng tinh hàm đang muốn trào lên họng, sau đó nói từng chữ một: "Tôi đáp ứng yêu cầu của ngươi."
Gã mừng rỡ, lập tức bật đèn, đem phần tài liệu thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần công ty đưa tới trước mặt nàng, nhìn nàng cố gắng cầm bút ký tên.
"Không xem rõ ràng các điều khoản rồi mới ký sao?" Gã làm bộ hảo tâm nhắc nhỏ.
Kỷ Sài Lại ném cây bút trên tay xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Đừng làm khó xử cô ấy."
Gã cười ha ha, cúi người bí hiểm nói ở bên tai nàng: "Yên tâm đi, Kỷ tổng nghe lời như vậy, lão đại của chúng ta vui vẻ, nhất định cái gì cũng sẽ đáp ứng cô."
Kỷ Sài Lại đột nhiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Không tốt, sơ xuất qua, hắn ta... hắn ta thế nhưng không phải là chủ mưu thật sự? !
Trong nhất thời đầu nàng đau như muốn nứt, tâm thần rối loạn, mắt thấy hắn thong dong đi mở cửa, sau đó cung kính nói với người bên ngoài: "Lão đại, chuyện xong rồi."
Sau đó là tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng từng bước tiến gần, mỗi một bước đều giống như giẫm nát lòng của nàng, đau đến mức nàng không thở nổi.
Con mắt bị thương bị ánh đèn kích thích không ngừng rơi lệ, tầm mắt mơ hồ, hình dáng cảnh vật ở gần ở xa đều vặn vẹo, xám xịt, nhưng khoảnh khắc khi thân ảnh kia xuất hiện tại cửa bỗng nhiên lại rõ ràng.
Mảnh vài dùng để bịt mắt đã bị gỡ xuống, đôi mắt trong suốt có thói quen mỉm cười, dây thừng trói buộc hai tay cũng bị tháo ra, đôi tay lấy được tự do đang vững vàng cầm lấy bản thỏa thuận do gã đàn ông trình tới, tùy tiện lật dở sau đó khép lại.
"Lại Lại, đã không có việc gì rồi."Thập Bát đem bản thỏa thuận giao cho tay chân thân tín phía sau, sau đó bước nhanh đến bên người Kỷ Sài Lại, đau lòng xem kỹ khuôn mặt đang lê hoa đái vũ của nàng.
Gã đàn ông thức thời rời khỏi căn phòng, cũng đóng cửa lại, để lại không gian cho hai người.
Kỷ Sài Lại thấy choáng váng, miễn cưỡng lấy tay chống mặt đất để cho mình không ngã xuống. Nhưng trong lòng lại vô cùng khát vọng chỉ mong thật sự có thể cứ như vậy ngã xuống, không nhìn, không nghe, không biết.
Ánh đèn sáng ngời đem khuôn mặt chật vật và bộ dạng suy yếu của Kỷ Sài Lại chiếu rõ ràng. Thập Bát giơ hai tay ra đem người kéo vào trong lòng, nhu tình hàng vạn hàng ngàn mà an ủi: "Lại Lai không thoải mái sao? Chúng ta đi bệnh viện, chị mang em đi bệnh viện."
Người trong lòng thản nhiên hỏi: "Lúc này không phải là đi công ty tổ chức họp ban giám đốc sao?"
Sắc mặt Thập Bát khẽ biến, nhưng vẫn thâm tình không đổi, hai tay xiết chặt, ôm người càng chặt.
"Không có bất cứ chuyện gì có thể quan trọng bằng Lại Lại, chị nói rồi, Lại Lại là bảo bối quý giá nhất nhất của chị, chẳng lẽ Lại Lại không tin.?"
"Tôi tin..." Chưa kịp lộ ra nụ cười vui sướng, lời nói tiếp theo của Kỷ Sài Lại khiến Thập Bát cười không ra tiếng: "Chính là vì tôi tin tưởng cô, cho nên mới có kết quả như thế."
Giọng Kỷ Sài Lại cũng không oán hận, thậm chí cũng không hề dao động phập phồng, gần như là nhàn nhạt trần thuật, phảng phất như hoàn toàn không đếm xỉa đến. Điều này làm cho Thập Bát ngoài ý muốn, tưởng tượng các kiểu cũng không có phát sinh, không nháo, không mắng, không buồn, không giận, chính là cả người càng mệt mỏi, tái nhợt.
"Lại Lại..."
"Gọi chủ nhân."
"Chủ nhân, em có phải đang giận chị hay không?" Thập Bát thật cao hứng Kỷ Sài Lại vẫn vô thức sử dụng mệnh lệnh đối với cô, vô luận là "Chủ nhân" hay là "Tiểu thư", Thập Bát đều cảm thấy đấy là nick name riêng dành cho nàng.
"Tức giận? Vì cái gì phải tức giận?" Nước mắt trong mắt Kỷ Sài Lại đã ngừng chảy, lông mi ướt át cong lên, tạo thành bóng nhàn nhạt. Thập Bát cúi đầu mê muội nhìn nàng, đột nhiên thấy nàng cong môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Chị biết mà, chủ nhân không phải là quỷ hẹp hòi." Thập Bát cũng cười, chính là được tha thứ quá dễ dàng, khiến cô khó có thể tin tưởng.
"Tài sản, công ty của Kỷ gia vốn là có phần của cô," Kỷ Sài Lại im lặng nhìn cô thật lâu sau mới tiếp tục nói, "Kỳ thật cô nếu muốn chỉ cần nói với tôi một tiếng, không cần tốn công sức như vậy."
Thập Bát cưng chiều hôn lên trán nàng, chẳng biết tại sao trên mặt nàng che kín mồ hôi, nơi môi chạm đến chỉ thấy lạnh lẽo.
"Chị có một cô em gái vừa hiếu thắng vừa bá đạo như vậy, thứ nắm ở trong tay tuyệt đối sẽ không dẽ dàng thả lỏng đâu." Ngữ khí Thập Bát giống như nói đùa, một tay ôm eo Đại tiểu thư, tay kia nhẹ nhàng nắm tay đang thả bên cạnh người nàng.
Kỷ Sài Lại gật đầu, cô thật hiểu biết nàng, mười năm làm thanh mai trúc mã, cô hẳn là hiểu nàng. Chính là cô có hiểu rõ thứ nàng nỗ lực nắm giữ là cái gì sao?
"Tính toán xử trí tôi như thế nào?" Bộ dạng Đại tiểu thư vẫn không có chút sợ hãi run rẩy nào, vẻ mặt thản nhiên, mà ngay cả đôi mắt đen luôn lạnh lẽo sâu thẳm cũng giảm đi sự sắc bén, trống rống mà u ám.
Thập Bát bị lời của nàng chọc cười, nhìn không được cười ra tiếng: "Xử lý như thế nào đây? Nói như thể chị đang lợi dụng em vậy. Lại Lại, em có biết tại sao trước khi vào trong chị phải bảo người che mắt của chị lại không?"
"Hiệu quả diễn suất càng chân thật." Giọng Kỷ sài Lại càng ngày càng trống rỗng, suy yếu, giống như trong tình trạng kiệt sức, ngay cả mở mồm cũng cảm thấy cố sức.
Tâm tư của Thập Bát đều đặt vào việc làm sao để biểu lộ chân tình với Lại Lại, cuối cùng không chú ý thấy gì khác thường.
"Chị chưa từng ở trước mặt em diễn cái gì, Lại Lại, mỗi câu mỗi chữ chị nói với em đều là thật tâm thật lòng. Chị nói rồi, cho dù em cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chúng ta đều không có việc gì, chị sẽ bảo vệ em, không cho bất luận kẻ nào tổn thương em. Chị còn nói, Lại Lại, không cần làm chuyện khiến cho mình hối hận. Em hiện tại hối hận sao, Lại Lại?"
Kỷ Sài Lại muốn lắc đầu, nhưng đầu lại nặng giống như rót đầy nước, đau đớn đã không là cái gì, nàng chịu đựng được, cũng chịu đựng được rất tốt. Có đau nữa cũng không đau bằng lúc ngưới ấy xuất hiện trước cửa nhận bản thỏa thuận mà gã đàn ông đó đưa ra. Lòng đau như cắt là cảm giác như thế nào? Vết thương quá sâu, nhưng lại bị gây tê, không còn cảm giác gì nữa.
Thập Bát nói rất đúng, từ đầu tới cuối, chị ấy đều nói thật, chị ấy còn nói cho nàng, không nên tin bất luận kẻ nào. Cho nên cố chấp tin tưởng chị ấy là mình, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
"Lại Lại, chị che hai mắt là bởi vì chị biết mình một khi nhìn thấy bộ dáng bị thương của em, nhất định sẽ không thể tự điều khiển, cổ phần công ty gì đó, chủ tịch của Kỷ thị gì đó đều bị quẳng sang một bên không thèm để ý. Lại Lại, chị là thật sự..."
Thập Bát phát hiện ánh mắt Kỷ Sài Lại đã muốn nhắm lại, giống như mệt mỏi mà thiếp đi. Chính là sắc mặt nàng tái nhợt như vậy, tay chân lạnh như băng như vậy, tự dưng khiến cho người ta bất an.
"Lại Lại, đừng ngủ, trước tiên đừng ngủ, chị vẫn chưa nói hết." Thập Bát lắc lắc người trong lòng, nhưng đối phương lại không phản ứng chút nào. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ cười, vẻ mặt vui vẻ mang theo cả sủng nịch, "Thật tùy hứng, chị cuối cũng vẫn là đối với em không có biện pháp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro