Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Nếu tôi sẽ không còn được gặp lại chị nữa

"Xoảng" một tiếng giòn vang, chiếc cốc đặt ở trên mặt bàn bị rơi xuống mặt đất, những mảnh nhỏ văng tứ tung ở dưới chân, nước trà chảy trên mặt đất.

"Tôi không phải đã nói không được làm nàng bị thương sao? Ngươi bắt người thì bắt người, sao lại phải làm ra chuyện lớn như vậy, còn bị camera ở cửa hàng quay lại toàn bộ quá trình. Không muốn sống nữa phải không?" Tóc mái dài che giấu đôi mắt hung ác nham hiểm, nhưng không lấp được sự tàn nhẫn lộ ra giữa hai đầu mi, kẻ đó đứng cạnh cửa số sát mặt đất chậm rãi xoay người lại. Ánh sáng dừng lại ở sau lưng người nọ, bóng tối dày đặc không chỉ bao phủ ở trên mặt, mà còn đọng lại ở trong lòng.
.

"Lão Đại, là tôi sai lầm rồi, không nên lỗ mãng như vậy... Kia hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ả họ Kỷ kia đã thấy mặt của tôi, nhất định sẽ nhận ra được tôi... Lão Đại, tôi không muốn ngồi tù!" Gã đàn ông vốn đang cúi đầu lúc này hoảng sợ vô cùng ngẩng đầu lên nhìn về hướng kẻ chủ mưu.

"Biết sợ?" Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng gợi lên một độ cung duyên dáng, con mắt sáng nheo lại thành hai mảnh trăng non, nụ cười nhạt vốn tao nhã như vậy lại tự dưng làm cho đáy lòng người ta sinh ra dày đặc ớn lạnh, "Nghe nói lão Kỷ đã âm thâm liên hệ Lâm trưởng phòng, hiện tại còn không biết có bao nhiều người đang ở xung quanh tìm người đâu."

"Lão đại, lão đại ngài nhất định phải cứu tôi. Lão đại, tôi tôi cũng không dám... tự chủ trương nữa. Ngài phải cứu tôi..." Gã đàn ông cả kinh, mặt không còn chút máu, hoang mang lo sợ, chỉ còn kém không quỳ xuống đất dập đầu.

Con ngươi đen, dài nhỏ hơi hơi nheo lại, vẻ mặt cười như không cười làm cho người ta không ra là vui hay giận. Gã đàn ông chính là biết rõ tính tình của lão đại nhà mình, nên tâm tình đã thoáng bình tĩnh lại. Mỗi khi xuất hiện vẻ mặt như vậy, nhất định là lão đại lại sắp xếp nhiệm vụ mới, chỉ cần hắn còn giá trị lợi dụng sẽ không bị trở thành quân cờ bị phế bỏ.

"Ngươi phải nhớ kỹ, đây là cơ hội lần cuối cùng của ngươi." Quả nhiên, lão Đại âm u mở miệng.

"Lão đại, chỉ cần ngài mở miệng, bảo tôi làm cái gì cũng có thể. Lần này tôi nhất định sẽ làm sạch sẽ gọn gàng, không để ngài có thêm phiền toái." Gã mừng rỡ, vội vàng son sắt thề thốt.

Lạnh lùng phát ra một tiếng cười nhẹ, cũng không vội thuyết minh là nhiệm vụ gì, ngược lại với ngữ khí cứng rắn ban đầu mà thay đổi dịu dàng cười nói: "Sau khi xong chuyện ta sẽ an bài ngươi rời đi nơi này, không cần lo lắng người nhà. Tiền tiết kiệm người gửi tuyệt đối đủ cho bọn họ dùng cả đời. Đương nhiên nếu ngươi thích, chờ sự việc qua đi có thể đón bọn họ sang."

"Cảm tạ lão đại, cảm tạ lão đại! Tôi nhất định tận tâm tận lực, vượt lửa băng sông, quyết không chối từ." Gã chỉ cảm thấy tim đập như trống, lo sợ bất an. Cái gọi là vô công bất chịu lộc, lần trước khi gặp rắc rối lần này lại có trọng thưởng ở phía sau, chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt đẹp, không chừng lần này ngay cả cái mạng nhỏ cũng dính vào.

"Người bảo mẫu trước kia cả ngày cùng với Kỷ tiểu thư chính là giống như điên tìm sếp của mình. Chúng ta không ngại đưa phật đưa đến Tây thiên, để cho các nàng đoàn tụ."

"Ý của lão đại là ..." Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng gã vẫn hỏi nhiều một câu.

Đối phương cũng không mở miệng lại, chỉ cười không thành tiếng, trên gương mặt ôn hòa rõ ràng mang theo một tia tàn nhẫn.

Gã không dám nhiều lời hỏi thêm nữa, cúi đầu xuống, trên lưng chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

Khi Kỷ Sài Lại tỉnh lại, chính là nhìn thấy ánh sáng mờ chiếu qua cửa thông khí ở trên cao. Đầu óc ngơ ngác một lúc mới nhớ lại toàn bộ tiền căn hậu quả.

Giờ phút này nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, chỉ có bốn bức tường trống rỗng, đơn sơ, rách nát, bẩn thỉu, trong không khí tản ra mùi ẩm mốc lạnh giá. Hiển nhiên nơi này bị bỏ trống một khoảng thời gian dài.

Nàng thử lấy tay chống người dậy, không ngờ hành động này lại động đến vết thương nào đó trên người, đau đớn mãnh liệt mà đến, nàng kiềm nén rên rỉ một tiếng, vô lực ngã xuống nền xi măng lạnh cứng.

Ngoài cửa hiển nhiên có người gác, nghe thấy động tĩnh bên trong lập tức mở cửa tiến vào thăm dò kiểm tra, nhìn thấy con tin tỉnh lại thật cao hứng nói với tên đồng lõa bên cạnh: "Nhanh đi nói cho lão đại, con tin tỉnh rồi."

Kỷ Sài Lại lạnh lùng nhìn cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, không kinh hoảng cũng không vội vàng xao động, cúi đầu xem xét cẩn thận vết thương, ngoại trừ ngực phải có một vết máu bầm dữ tợn thoạt nhìn đặc biệt nghiêm trọng, những nơi khác phần lớn là trầy da, hơn nữa đã được xử lý qua, miệng vết thương thật sạch sẽ, có nhiều chỗ còn dính băng.

Lại thử ngồi dậy, lần này biết được chỗ đau ở sau gáy, giống như người ngồi xổm lâu đột nhiên đứng dậy vậy, toàn thân máu đều như chảy ngược, đầu mơ hồ đau đớn.

Ánh sáng chiều tà từ bên ngoài chiếu qua cửa thông gió đã trở nên cực nhạt cực mỏng, giống như cái đêm hè thổi đi gió nóng, chậm rãi ảm đạm đi xuống. Đèn trong phòng vẫn chưa bật, bóng tối giống như một con quái thú thật lớn, đang đi từng bước đến gần phía nàng.

Kỷ Sài Lại nghĩ, nếu lão đại được nhắc đến còn không xuất hiện nàng sẽ lại ngủ.

Cánh cửa chính là ở đằng sau bị người đẩy ra, đi tới là một gã trẻ tuổi thân hình cao to, đi giày tây, khí chất tao nhã.

"Thủ hạ không hiểu chuyện, có nhiều đắc tội." Gã đi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xuống đối diện với nàng, sau đó gã có chút ngoài ý nuốn phát hiện trong mắt Đại tiểu thư cũng không có cảm xúc gì.

"Ngủ lâu như vậy đói bụng đi, muốn ăn gì cứ việc nói cho tôi biết sao?" Gã lúc cười rộ lên trên mặt lộ vẻ ngả ngớn, nhưng cuối cũng cũng không có hành vi cử chỉ lỗ mãng, thủy chung vẫn duy trì đối với nàng một khoảng cách lịch sự.

Kỷ Sài Lại đạm mạc nhìn thẳng vào gã một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên mở miệng: "Thân thể Đàm thúc có khỏe?"

Gã ngẩn người, lập tức cười ha hả: "Kỷ tổng thật sự là trọng tình trọng nghĩa, khó trách lão nhân gia trước khi còn đối với Kỷ tổng nhớ mãi không quên."

"Đàm thúc đi?" Điều này làm cho Kỷ Sài Lại có chút bất ngờ, trong trí nhớ thân thể Đàm thúc khỏe mạnh, tinh thần quắc thước, là một trưởng bối hiền lành, chỉ có lần đó khi sự tình bại lộ mới đối nàng lộ ra vẻ mặt oán hận.

Gã "chậc chậc" hai tiếng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Sài Lại vừa cười nói: "Kỷ tổng như thế nào vẫn còn nhàn hạ đi quan tâm chuyện người khác? Tôi khuyên cô vẫn là quan tâm bản thân mình nhiều hơn một chút đi."

Sắc trời đã hoàn toàn tối sẫm, nguyệt hắc phong cao.

Trên mặt Kỷ Sài Lại hoàn toàn không đổi sắc, thậm chí bình tĩnh đến không thể tưởng tượng, giống như giờ phút này nàng đều không phải thân hãm nhà tù mà là ở trong nhà bạn bè làm khách, thoải mái tùy ý.

Nàng cười với gã, chính là ánh sáng tù mù, nụ cười xinh đẹp kia giống như đóa bạch liên trong sóng gió, mơ mơ hồ hồ.

"Ngươi cho là ngươi có thể lấy được gì ở trên người của tôi, tôi sẽ không đáp ứng." Kỹ Sài Lại rõ ràng, nếu đối phương chỉ vì trả thù, lúc ở trên xe hẳn là đâm chết chính mình, mà nếu đối phương là muốn bắt cóc nàng sau đó vơ vét tài sản của cha thì căn bản không cần tồn tại cuộc đối thoại này. Nàng thực chắc chắn đối phương có điều mưu đồ, cũng là nhắm vào nàng mà đến.

"Thật thông minh, không hổ là người ở vị trí chủ tịch, tôi chính là phụ nữ vừa thông minh lại xinh đẹp như Kỷ tổng, ha ha ha ha." Ngữ khí của gã bỗng nhiên thay đổi, lạnh lẽo lộ ra vài phần hung dữ, "Nếu là người thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, cho tới bây giờ chỉ có phụ nữ nghe lời mới khiến người ta yêu thương."
Kỷ Sài Lại biết mình không thể nổi giận, ngoại trừ không muốn đối phương được như ý, cũng là bởi vì đầu bị từng đợt co rút đau đớn, giống như thần kinh rối loạn thành một đoàn, khó chịu như hàng trăm con côn trùng gặm cắn.

Trong bóng đêm, gã không nhìn ra sắc mặt trắng bệch không giống bình thường của Kỷ Sài Lại, gã cười hì hì lấy thứ gì đó trong túi quần ném tới bên chân nàng.

Cửa thông gió vừa cao lại vừa nhỏ, nhưng vẫn lọt được một chút ánh sáng đèn đường ấm áp, bên trong gian phòng không tới mức hoàn toàn tối tăm, cho nên Kỷ Sài Lại có thể xem thứ đó rõ ràng.

Là thứ nàng tự tay thay người ấy đeo, như thế nào lại không phân biệt rõ?

Con heo nhỏ bằng thủy tinh màu tím bất lực nằm ở trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn, ở dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường phản xạ ra ánh sáng bóng.

"Người đem chị ấy làm sao?" Ánh mắt Kỷ Sài Lại trong chớp mắt trở nên sắc bén, lớp mặt nạ bình tĩnh không chút gợn sóng xuất hiện vết rạn, từng chút một vỡ nát.

Như thế nào lại tới tìm chị ấy? Như thế nào lại tìm được chị ấy? Bản thân mình đã mất tích, cha không phải nên tăng cường phòng bị sao? Cảnh sát cùng với vệ sĩ đều là dùng để làm trang sức sao, như thế nào lại không bảo vệ tốt chị ấy chứ?

Gã đàn ông nhìn vẻ mặt nàng đột nhiên kích động, vừa lòng nở nụ cười, giống như hết thảy đều ở trong kế hoạch của gã, không hề lệch lạc.

"Tôi biết Lăng tiểu thư vốn là người rất quan trọng bên cạnh Kỷ tổng, đương nhiên không dám chậm trễ. Tôi đã phân phó các huynh đệ đem cô ta mời làm khách quý, thịnh tình khoản đãi." Gã đặc biệt cường điệu ba chữ "Rất quan trọng", đáy mắt lại tràn ra vẻ lỗ mãng trêu trọc.

Kỷ Sài Lại càng ngày càng cảm thấy đầu chóng váng, óc căng ra, gáy đau đớn đập vào làm cho nàng càng khó bình tĩnh.

"Chuyện cho tới bây giờ sao người không đi thẳng vào vấn đề , đem điều kiện liệt ra đi"

Người đó cực kỳ quý trọng đồ mà nàng đưa cho cô ấy, huống chi thứ này là nàng tự tay đeo cho cô ấy, tuyệt đối sẽ không dễ ràng rời khỏi người. Tuy rằng cũng không loại trừ nguyên nhân khác làm cho chị ấy làm mất chiếc vòng cổ này, nhưng Kỷ Sài Lại không dám đánh cược, không dám dựa vào may mắn.

Gã cao hứng nói: "Kỷ tổng quả nhiên khoái nhân khoái ngữ, tốt lắm, tôi liền thẳng thắn. Cha tôi vốn là cự thần của tập đoàn Kỷ thị, vì Kỷ thị dốc hêt tâm huyết, lao lực nửa đời. Lại nói tiếp Kỷ thị sỡ dĩ có thành tựu huy hoàng, công của ông ấy cũng không phải không có. Hiện tại tôi chính là muốn giúp ông ấy đòi lại một phần vốn nên được hưởng."

Kỷ Sài Lại đã sớm hiểu rõ ý đồ của gã, cũng không ngạc nhiên, chỉ thản nhiên hỏi: "Như thế nào mới tính được phần ông ấy nên được?"

"Tôi cũng không phải là người có lòng tham, chỉ cần hai mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty đứng tên cô là được."

Kỷ Sài Lại không nói, trong lòng âm thầm tính ra bao nhiêu người trong ban giám đốc mới có thể cùng liên hệ giúp đỡ lâu dài, mà chính mình mất đi hai mươi lăm phần trăm cổ phần công ty sẽ bị vây trong hoàn cảnh xấu như thế nào, có bao nhiêu tỷ lệ có thể xoay chuyển càn khôn... Thần kinh nàng điên cuồng nhảy loạn, đau đến nỗi nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Kỷ tổng có thể chậm rãi suy nghĩ, tôi không quấy rầy." Gã cười lên, không quên nhẹ nhàng bâng quơ nói bổ sung, "Phía Lăng tiểu thư tôi tự nhiên sẽ kêu bọn tay chân chăm sóc cẩn thận, Kỷ tổng cô nhất định không cần lo lắng mới tốt."

Nói xong, gã tràn đầy tự tin đi ra cửa, bước chân cũng không có không cố ý chậm lại, gã thậm chí ở trong lòng yên lặng đếm ngược ———– "Mười, chín, tám, bảy..."

"Tôi muốn nhìn thấy chị ấy mới có thể làm quyết định." Kỷ Sài Lại quả nhiên không có cô phụ dự đoán của hắn, khi hắn chưa đi đến cạnh cửa đã gọi hắn lại, điều này làm cho hắn vô cùng vừa lòng.

"Tốt." Gã cười quay đầu lại. "Nhưng mà tôi chỉ cho các ngươi ba phút đồng hồ."

Mặt Kỷ Sài Lại không chút thay đổi nhìn hắn, một lát mới nói: "Được."

Gã cười lớn đi ra ngoài, cửa đóng lại, chặn đi tiếng cười chói tai. Kỷ Sài Lại đợi hắn đi xong, cả người suýt nữa không ngồi vững mà ngã xuống đất. Cái gáy càng ngày càng đau đớn không chịu nổi, nàng đưa tay sờ soạng lại không sờ được vết thương nào. Lòng nàng lập tức hoàn toàn lạnh lẽo.

Như vậy, ít nhất cũng phải kiên trì đến khi mình và người ấy an toàn rời đi nơi này mới được. Kỷ Sài Lại nghĩ, toàn bộ việc này cùng người ấy không có quan hệ, người ấy không nên bị gì liên lụy.

Hồi tưởng lại người ấy từng tình thâm ý trọng nói với nàng: "Em chính là em gái quan trọng nhất của chị, báu vật độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay thế."

Xóa đi "Em gái" cái xưng hô này mà nói, nàng cuối cùng nghe được lời khát cầu, độc nhất vô nhị, không thể thay thế được, thật tốt, mình ở trong lòng người ấy thì ra quan trong như thế... Như vậy có phải hay không cho dù nàng không ở trên đời này, không có ở bên người chị ấy, chị ấy cũng sẽ không quên nàng, nhớ thật kỹ nàng, nhớ cả đời?

Chính là, nếu thật sự sẽ không còn được gặp lại người ấy, sẽ làm người ta khổ sở đến cỡ nào a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro