Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Em là người quan trọng nhất

Vút ——– Bùm——–

Pháo hoa nổ tung trong chớp mắt giữa không trung. Trên quảng trường tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng tán thưởng. Trong lòng Thập Bát đột nhiên cảm thấy bất an.

Quảng trường Dân tộc ở phía Tây có phong cách Châu âu thời trung cổ nổi tiếng. Các cột trụ theo phong cách La Mã thật lớn ở bốn phía quảng trường, được điêu khắc tráng lệ, tinh xảo. Trong khoảnh khắc pháo hoa bắn lên, có thể thấy mơ hồ được các cột xoáy theo phong cách gothic.

Nếu đại tiểu thư ở đây, nhất định sẽ bởi vì không chịu nổi tiếng ồn ào của đám đông mà nhăn mặt nhíu mày, lãnh đạm oán giận thà đến bờ biển yên lặng đi dạo còn hơn.

Lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thoáng qua màn hình vẫn tắt. Từ chạng vạng nhận được tin nhắn ngắn gọn giải thích nguyên nhân không về nhà ăn cơm chiều hơn nữa cuối cùng còn thêm một câu "Có lẽ không đi quảng trường", sau đó liền không có tin tức. Thập Bát gọi lại đã thấy tắt máy. Mặc dù trước kia không phải không xảy ra tình huống như thế này, theo tính cách dựa vào tâm trạng tốt hay xấu để quyết định có nên làm gì hay không nên Đại tiểu thứ có vẻ hay thay đổi thất thường, nhưng lúc này thất hẹn, lại làm cho Thập Bát cảm thấy lo lắng khó hiểu.

Từng cụm pháo hoa nổ tung trên bầu trời, rực rỡ sáng chói, tiếng "Bùm bùm" náo loạn suy nghĩ của cô, rồi lại theo làn gió biến mất.

Mất công ở trong đám đông tìm kiếm thân ảnh mà mình hi vong được thấy, mỗi khuôn mặt tươi cười được pháo hoa chiếu sáng đều xa lạ, tầm mắt nhìn xuyên vào đám đông, cuối cùng lại thất vọng.

Sớm biết vậy, vô luận nàng phản đối như thế nào, thậm chí tức giận không vui cũng được, cô hẳn là chặt chẽ theo sát bên cạnh nàng, như bóng với hình.

Cảnh vật trước mắt có đẹp như thế nào, nếu không phải cùng với nàng ngắm, cũng không thấy vui vẻ mà trở nên tẻ nhạt vô vị.

Cô ở nơi này cũng không sung sướng, giống như một đứa ngốc làm nền cho những người đang kích động hưng phấn ở đây. Nhưng cô cũng không dám đi, ở sâu trong đáy lòng lại hi vọng, vạn nhất Lại Lại tới không thấy cô lại lo lắng. Cô không phải sợ nàng tức giận, mà là không muốn để cho nàng thấy được sự cô đơn cùng thất vọng mà cô trải qua giờ phút này.

Những điều tốt đẹp người ta mong muốn, giống như pháo hoa rực rỡ lướt qua trời đêm, có bao giờ được dài lâu?

Nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt tiểu thư là ở Tết Nguyên Tiêu. Đêm đó cũng có pháo hoa rực rỡ như thế này. Bởi vì Dì cả thích xem pháo hoa vì vậy sau bữa chiều gọi mọi người ra sau viện bắn pháo hoa. Khi tất cả mọi người đều chăm chú xem, cha trở lại trong lòng còn ôm theo một cô bé ăn mặc xinh đẹp giống như một công chúa.

Cha bảo mọi người đi, chỉ bảo cô ở lại cùng với công chúa nhỏ, sau đó vuốt đầu cô, vẻ mặt tươi cười nói: "Em ấy tên là Lại Lại, sau này sẽ là em gái của con. Con phải thật yêu thương em ấy."

Ánh mắt cha nhìn Lại Lai không lạnh lùng giống như bình thường, mà giống như một người cha thật sự, hiền từ ôn hòa. Thập Bát còn nhỏ nhưng từ khi đó liền biết, em gái được yêu chiều giống như công chúa bạch tuyết kia, nhất định chiếm hết toàn bộ tình yêu của cha.

Cùng là con gái của cha, nhưng đãi ngộ lại khác biệt như vậy, quả thật buồn cười.

Nhưng mà em gái lại xinh đẹp như vậy, phấn điêu ngọc mài, mắt ngọc mày ngài, giọng nói mềm mại, ngọt ngào như bơ, khó trách nhận được hàng nghìn hàng vạn sủng ái.

Tiểu công chúa bá đạo tuyến bố với cô, Kỷ gia chỉ có một mình nàng là thiên kim tiểu thư. Cô cũng cam tâm tình nguyện hạ thấp tư thái, làm một ngươi hầu tận tâm và trung thành. Tiểu công chúa cũng không gọi tên của cô tử tế, luôn gọi "Đầu gỗ, đâu gỗ", vì thế cô dứt khoát đổi tên thành Thập Bát.

Cô khờ dại âm mưu, chỉ cần khiến tiểu công chúa hư, cưng chiều đến vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung), đến cuối cùng cha nhất định không chịu nổi nàng, đem nàng đuổi khỏi nhà. Bắt đầu cẩn thận mấy cũng có sai xót, cô bỏ quên sức chống cự của mình đối với hấp dẫn. Không đợi được đến ngày cha không chịu nổi, ngược lại chính mình giả diễn thành thật, đối tiểu công chúa dung túng không hết.

Cô luôn nghĩ, công chúa nên có cuộc sống vô ưu vô lự như vậy.

Nhưng cô lại một lần nữa sai lầm rồi.

Sáng sớm hôm đó, cô tận mắt thấy tiểu công chúa của mình đứng ở trước gương, động tác máy móc mặc thử hết bộ quân áo này đến bộ khác, nhưng mà có lựa chọn như thế nào cũng không có thể hài lòng. Thống khổ cùng điên cuồng đan vào nhau trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế khiến nó mất đi vẻ đẹp vốn có, mà tan vỡ thành những mảnh vụn. Giây phút đó cô đau lòng rơi lệ, ảo não vì cái gì mình không thể đi đến bên cạnh nàng sớm hơn một chút.

Cô nói với mình, lần này không tính, chỉ có một lần này thôi, từ này về sau cô sẽ bảo vệ nàng, không cho nàng chịu một chút tổn thương.

Hứa hẹn tốt đẹp như thế.

Pháo hoa không biết đã bắn hết từ khi nào. Đám đông cũng dần tản đi. Khi lấy lại tinh thần, gần bên cạnh còn có mấy học sinh trung học chưa hết hứng thú, vẫn kích động đàm luận cảnh tượng lãng mạn hoa lệ vừa rồi.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi lưu huỳnh, khói cũng chưa bay hết, trong bóng đêm lộ ra màu xanh thẫm. Cúi đầu đá hòn đá nhỏ bên chân, Thập Bát cười ở trong lòng, nếu để cho nàng biết trong thời khắc lãng mạn vừa rồi cô hồi tưởng về lần đầu gặp nhau của hai người, nàng nhất định sẽ dùng vẻ mặt khô khan, vô cùng phá hoại không khí mà nói ra một câu: "Chuyện lâu như vậy, tôi đều đã quên."

Đêm đã khuya, trước đó mấy giây vẫn còn âm thanh ầm ĩ, mà sau đó lại vắng lặng giống như trải qua cảnh phồn hoa ở trong mơ. Thập Bát hoảng hốt như chưa tỉnh ngủ bởi vì cô nghe được trong tiếng gió hỗn loạn giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc lạnh giá hơi hơi dày, gợi cảm đến tột cùng.

Thập Bát chậm rãi quay người, ánh mắt dừng ở thân ảnh cách đó không xa, đang từ từ đi về phía cô. Ngọn đèn trên quảng trường cũng không mạnh, nhưng Thập Bát vẫn hơi hơi nheo mắt lại.

Nguyên lai, chờ đợi thật dài lâu chính là vì chờ thời khắc gặp gỡ này.

"Lại Lại, em đến muộn rồi."

Kỷ Sài Lại ngừng lại cách cô khoảng bốn, năm bước chân, thảnh nhiên nói: "Tôi vẫn ở đây."

"Sao? Vậy như thế nào không tới tìm chị?" Thập Bát tiến lên mấy bước, quyết đoán đem khoảng cách giữa hai người rút lại ngắn nhất.

"Cô cũng không có tới tìm tôi."

"Chị không có đôi cánh để bay qua biển người a." Thập Bát buồn rầu thở dài, sau đó nhẹ nhàng lại gần bên người Đại tiểu thư, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu mà có, tuyệt đối sẽ bay đến trước tiên bên người em."

Kỷ Sài Lại đưa tay ấn bả vai của cô đẩy ra, ngón tay cách lớp áo mỏng manh cảm nhận được da thịt ấm áp.

Thập Bát đưa tay cầm lấy bàn tay trên vai, nhìn chằm chằm chiếc kính râm khả nghi trên mặt nàng, nghi hoặc hỏi: "Sao lại thế này?"

"Gió rất lớn." Kỷ Sài Lại bình tĩnh trả lời.
Thập Bát nhăn hai hàng lông mày lại, cũng không có vì nàng nói qua loa mà bị lừa dối. Cô giơ tay kia lên, không nói gì mà đem bỏ chiếc kính râm dùng để che dấu xuống dưới.

"Lại Lại!"

Khóe mắt trái bị một vệt máu làm phá hủy vẻ đẹp vốn có của khuôn mặt. Mặc dù dưới ánh đèn mờ nhạt có thể không nhìn thấy rõ, nhưng vẫn có thể thấy được trong ánh mắt xinh đẹp kia hơi đỏ.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, càng không thể vãn hồi.

Kỳ Sài Lại lạnh mặt nói: "Tôi nói gió rất lớn."

Thập Bát có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng, cô chưa từng thấy qua Lại Lại rơi lệ, không nghĩ tới, từ con mắt đen kia chậm rãi chảy xuống hàng lệ, nhưng lại đẹp đến chấn động tâm can.

Kỷ sài Lại đoạt lấy kinh râm trong tay cô, lại một lần nữa đeo lên.

Thập Bát gần như không thể khắc chế được chính mình khi phải đối diện với vẻ mặt lãnh đạm kia. Cô không hề để ý mà kéo Đại tiểu thư vào lòng mình. Tối nay gió cũng không lớn nhưng mắt bị thương vẫn không chịu nổi kích thích như vậy, có thể thấy được vết thương có bao nhiêu nghiêm trọng.

"Em chung quy cũng phải nói cho chị là chuyện gì xảy ra đi?" Thập Bát vô ý thức nắm chặt tay nàng, chặt đến nói khiến cho đối phương cũng không tự giác được nhíu mày lại.

"Chỉ là trò đùa dài của trẻ con thôi." Kỷ Sài Lại cũng không muốn giải thích nhiều lắm. "Thương nhẹ thôi, mắt mấy ngày nữa sẽ không có việc gì."

"Chỉ cách có mấy phân như vậy. Làm sao có thể không có chuyện gì?" Thập Bát kích động quát nhẹ: "Tài xế của em đâu? Trợ lý bên người đâu? Cô ta làm cái gì, mà lại để cho em gặp tình huống nguy hiểm như vậy?"

Bàn tay bị nắm chặt hơn, Kỷ Sài Lại không chút khoa trương nghĩ, ngón tay nhất định sẽ có vài chỗ tụ máu.

"Cô ấy đã nhận được bài học rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Không, không thể có lần sau." Thập Bát kiên quyết nói: "Là lỗi của chị, ngay từ đầu chị sẽ không nên trao em cho người khác. Chị sẽ giải tán văn phòng, sau đó quay lại làm tài xế của em, không là trợ lý suốt hai mươi tư tiếng."

Kỷ Sài Lại có chút không chịu nổi cô từ chuyện bé xé ra to, dùng sức rút tay của mình về, đáng tiếc sức không bằng người, thử vài lần cũng không thể bỏ ra.

"Tôi đã có trợ lý, hơn nữa cũng không tính toán đổi."

"Lại Lại..."

"Gọi tiểu thư."

"Lại Lại, lúc này đây chị kiên trì." Thập Bát khó có được cường thế như thế, đến gần từng bước, đem nàng ôm vào trong lòng.

Kính râm bị gạt rơi xuống đất, Kỷ Sài Lại vừa sợ lại vừa ngạc nhiên, hoàn toàn không dự đoán được quản gia từ đâu tới cuối luôn vâng lệnh lại sẽ có hành vi "Phạm thượng" như vậy. Nàng có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác để cho người ôm.

"Đầu gỗ," Thật lâu sau. Đại tiểu thư ở trong lòng người khác nhỏ giọng hờn dỗi nói: "Mơ ước của chị nói chỉ là nói đùa thôi sao?"

Đại tiểu thư tức giận ngẩng mặt lên, ánh mắt bên trái bị ngọn đèn kích thích, lần thư hai chảy nước mắt.

"Một khi đã như vậy sẽ không được tùy tiện bỏ dở nửa chừng."

Thập Bát không dám lấy tay lau đi nước mắt trên mắt nàng, sợ nó sẽ bị vi khuẩn trên tay làm nhiễm trùng. Cô vội vàng buông nàng ra, cúi người nhặt kính râm trên mặt đất, rồi lại bởi vì trên ngươi không mang khăn tay mà gấp đến hoang mang lo sợ.

Đại tiểu thư bật cười, lấy kính râm đeo vào, thản nhiên nói: "Chỉ bị thương ngoài da, không có việc gì."

Kỷ Sài Lại đối với đau cũng không mẫn cảm như vậy, thậm chí có một lần ăn cơm Tây bị dao ăn cắt vào tay cũng không có cảm thấy được, Thập Bát vì thế mà vô cùng đau đầu.

"Lại Lại, giấc mơ này với chị mà nói vô cùng quan trọng. Em cũng biết mẹ của chị ở Kỷ gia có địa vị như thế nào, còn có chị ở Kỷ gia là thân phận gì, cho nên chị phải nhanh chóng có sự nghiệp của mình, hơn nữa còn phải lớn mạnh, lớn mạnh đến mức có đủ lực lượng để chống đỡ."

Sau đó, chị có thể giãy bỏ gồng xiềng mà Kỷ gia trói buộc chị, phá tan nhà giam, từ nay về sau tiêu dao.

Vẻ mặt Kỷ Sài Lại lạnh nhạt ở trong lòng yên lặng thay cô bổ sung.

"Lại lại, chị muốn bảo vệ em, bảo vệ mẹ của chị. Chị ngay cả nằm mơ đều chờ mong một ngày mang theo em cùng mẹ cùng nhau rời Kỷ gia, cùng hưởng một cuộc sống vui vẻ." Trong mắt Thập Bát thiêu đốt hai ngọn lửa: "Chị sở dĩ có giấc mơ như vậy hoàn toàn là bởi vì em, chị muốn thấy được em lộ ra nụ cười chân thật."

Đôi mắt sau kính râm bỗng nhiên trợn to, đủ loại tình cảm phức tạp lưu chuyển. Nếu như Thập Bát mà nhìn thấy, nhất định sẽ cô sẽ không thể nói ra được câu tiếp theo.

Khóe môi Kỷ Sài Lại bất giác hơi cong lên, đôi mắt giấu sau kính râm chậm rãi nhắm mắt lại, cằm ngẩng thành một góc như ngầm đồng ý, đợi một đột phá mà không cần nói cũng biết —– xảy ra.

Nhưng mà, Thập Bát như chìm đắm ở trong tình cảm mãnh liệt, không thể tự kiềm chế, dùng ngữ khí rất trịnh trọng kỳ lạ nói: "Không có thứ gì có thể quan trong hơn em, mặc dù chúng ta đều không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng ở trong tâm lý của chị, em chính là em gái quý giá nhất, báu vật độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay thế."

Thập Bát còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại đột nhiên ngừng lại, bởi vì cô phát hiện Lại Lại thế nhưng nở nụ cười.

"Ừ, tôi đã biết." Giọng nói của nàng trầm thấp đến mức hơi khàn, nụ cười lại mờ ảo xinh đẹp giống như pháo hoa nở rộ giữa bầu trời tối nay.

"... Lại Lại?"

"Gọi chủ nhân."

"Chủ nhân, bắt đầu từ ngày mai để chị lái xe đưa em đi làm."

"Không cần." Nếu mà nhìn kỳ thì mới phát hiện, nụ cười của Kỷ Sài Lại trêm mặt lạnh như băng, không có chút độ ấm nào. Thập Bát giật mình, hiển nhiên đã cảm thấy được. Chính là cô cũng không rõ, Lại Lại sao lại cười như vậy, điều này làm cho cô tự dưng kích động.

"Lại..."

"Tôi có gọi cô là chị gái sao?" Lời châm chọc cay độc, lạnh giá mà chua ngoa, hoàn toàn không phù hợp tính cách lạnh lùng, hờ hững của Kỷ Sài Lại.

Thập Bát há miệng thở dốc, cổ họng nghẹn lại, có điểm khó có thể hô hấp.

"Kỷ gia chỉ có một vị thiên kim." Nàng lạnh lùng bỏ đi qua người cô, không dừng lại chút nào: "Tất cả mọi chuyện, đều do tôi định đoạt."

Nhưng mảng khói do bắn pháo hoa lưu lại đã bị gió thôi tiêu tán, thậm chí ngay cả mây mù nặng như vậy cũng dần tản ra, vầng trăng cong cong lộ ra một mảnh sáng, giống như sen trong ao.

Khoảng bảy tiếng trước, Kỷ Đại tiểu thư ở trên giương bệnh tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiện hiện lên trong dầu chính là, không có muộn giờ bắn pháo hoa chứ?

Sớm biết như thế... Còn không bằng bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro