Chương 23: Chăm sóc chị cả đời
"Ba mươi phút sau lái xe đến nhà tôi." Cánh tay bên trái hơi đưa ra đằng sau, tay áo được đưa vào.
"Vâng... Từ từ, hôm nay không phải ngày chủ nhật sao? !" Đổi tay cầm điện thoại, cánh tay bên phải cũng đưa vào tay áo.
"Tội sẽ bào tài vụ coi như phí tăng ca của cô." Quản gia trung thành đi ra đằng trước cẩn thận thay chủ nhân kéo khóa kéo, phủi vết nhăn rất nhỏ trên bộ đồ thể dục.
"Chị muốn mạng người à? Em suốt hai tuần đã không được nghỉ..." Không đợi đối phương nói xong đã đem điện thoại cắt đứt. Đại tiểu thư ngẩng đầu lên để cho quản gia sửa sang lại cổ áo.
"Đánh tennis xong tôi sẽ mời Tần tổng ăn cơm, giữa trưa không cần chuẩn bị đồ ăn cho tôi." Ánh mắt dừng ở trên cổ đối phương, từ cổ áo mở rộng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con heo thủy tinh lộ ra.
Thập Bát lùi lại ra phía sau vài bước, đánh giá tiểu thư từ trên xuống dưới một phen, xác định không tìm ra được chỗ nào không hợp, mới vừa lòng gật đầu, phát ra từ đáy lòng tán thưởng: "Lại Lại mặc quân áo nào cũng đều đẹp như vậy."
"Gọi chủ nhân."
"Chủ nhân, cuối tuần này, văn phòng nghỉ, hoàn toàn có thể để chị phục vụ em, cần gì nhất định phải tìm Lãnh tiểu thư?" Không phủ nhận trong lòng nảy sinh ra một chút đố kỵ, cái tên mới nhận chức kia đã muốn chiếm toàn bộ thời gian ra khỏi nhà của Đại tiểu thư, hiện tại dĩ nhiên ngay cả một ngày cuối tuần cũng không buông tha, quả thật buồn cười.
"Làm tài xế của tôi, còn phải hai mươi bốn giờ tùy thời đợi lệnh chuẩn bị xe. Tôi không muốn dung túng thủ hạ." Kỷ Sài Lại rời phòng, đi xuống phòng khách phía dưới lầu.
Thập Bát vội vàng đuổi theo, vẻ mặt có vài phần thất vọng, vài phần uể oải.
Từ khi Đại tiểu thư đồng ý cho cô xây dựng văn phòng, bản thân hai người đều bận rộn. Thời gian gặp mặt mỗi ngày chỉ giới hạn trong mấy phút đồng hồ buổi sáng rời giường. Văn phòng mới khai trương, không có bao nhiêu khách hàng, Thập Bát luôn đi, về đúng giờ, thậm chí cố ý về sớm, chính là vì có thể có nhiều thời gian ở nhà. Không nghĩ tới Đại tiểu thư đi sớm về muộn, gần như ngày nào cũng tăng ca, buổi tối sau khi về liền tắm rửa đi ngủ, ngay cả cơ hội để tâm sự nói chuyện cũng đều không có, cứ thế mãi thật muốn tương tư thành họa.
Phòng khách im ắng, không thấy hai vị thái thái bình thường yêu thích giương cung bạt kiếm.
Kỷ Sài Lại nghi hoặc nhìn về phía Thập Bát.
"Lão gia cùng nhị thái thái đi du lịch Châu Âu, đại thái thái dỗi trở về nhà mẹ đẻ." Thập Bát đang nói thì tam thái thái từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy bọn họ, cao hứng nói: "Tiểu thư, dì chuẩn bị cháo cá mà con thích ăn nhất, để dì bưng ra."
Kỷ Sài Lại mỉm cười nhìn Thập Bát liếc mắt một cái, Thập Bát hiểu ý, trong lòng ấm áp, bước đi nhanh theo thái thái đi vào phòng bếp.
"Mẹ, mẹ ngồi đi, để con bưng ra là được rồi."
Món cháo cá nóng hôi hổi trên mặt thả một lớp hành lá, làm cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước. Kỷ Sài Lại cảm thấy mỹ mãn mà ăn, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười nhẹ khó gặp.
Thập Bát chăm chú nhìn trộm vào khuôn mặt có vẻ trẻ con kia, thật nhiều mê muội.
Nhớ rõ lần đầu tiên khi mình khen "Tiểu chủ nhân là một mỹ nhân", nhận được ... một cái xem thường không chút lĩnh tình của tiểu mỹ nhân. Cho đến ngày sau từ từ quen thuộc, mới biết được tiểu chủ nhân từ nhỏ nhìn quen người cầu xin, a dua, nịnh hót, nịnh nọt cha; lời nói lấy lòng nghe hết lần này tới lần khác, đã sớm phiền chán.
"Tin tức TV nói tối nay quảng trường Dân Tộc có hội bắn pháo hoa." Tam thái thái mặt mày hiền lành, ánh mắt nhìn con gái mình cùng con gái của tình địch đều ôn hòa như nhau.
Thập Bát không quá thích các loải thủy sản cá, tôm, cua. Cả buổi cũng không có ăn một ngụm cháo nào, chính là dùng thìa không ngừng quấy. Nghe thấy lời tam thái thái, hai mắt cô tỏa sáng, theo bản năng nhìn về phía đại tiểu thư.
"Mấy giờ bắt đầu?" Đại tiểu thư không có ngẩng đầu lên, lại như trước đón nhận được tín hiệu mời của Thập Bát.
"Mấy giờ ạ?" Thập Bát vội vàng hỏi tam thái thái.
"Không để ý..." Áy náy mỉm cười, tam thái thái đề nghị nói, "Sau bữa tối chậm rãi đi tới đó, hẵn là thời gian không sai biệt lắm."
Thập Bát vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Đại tiểu thư.
"Cô an bài đi." Đại tiểu thư tao nhã dùng giấy ăn lau khóe môi, hướng tam thái thái khẽ gật đầu: "Tiểu di chậm dùng."
"Đã no rồi? Ăn thêm một bát đi?"
"Không cần." Kỷ Sài Lại lắc đầu, đi về phía cửa, Thập Bát cũng chạy theo, lấy từ tủ giày một đôi giày tennis màu phấn lam, ngồi xổm xuống thay Đại tiểu thư đi vào.
"Tại hạ sẽ đem chuyện này an bài thỏa đáng, xin tiểu thư yên tâm mặc sức chờ mong." Thập Bát chìm ở trong vô hạn sung sướng, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm sóng sánh rực rỡ.
Kỷ Sài Lại vừa mỉm cười, xoay người mở cửa, ánh mắt chạm vào tầm mắt cửa Lãnh Sâm đang muốn đưa tay ấn chuông cửa.
"Muộn một phút đồng hồ." Vẻ mặt Đại tiểu thư đạm mạc đi qua bên người cô.
Lãnh Sâm tức giận đến giơ chân: "Em không ăn sáng đã chạy đến, chị còn muốn thế nào?"
Thập Bát nhăn nhíu mày, định nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Sâm liền quét lại: "Như thế nào?"
"Không ... Chị đi giúp em gói một phần cháo cá."
"Thật sự?" Lãnh Sâm có điểm ngoài ý muốn.
"Em ở chỗ này chờ một chút."
Thập Bát động tác nhanh nhẹn đem bát cháo bị mình quấy đến sắp chảy nước cho vào bát dùng một lần đóng gói xong, lại cho vào một túi to, xách tới cửa đưa cho Lãnh Sâm đang đứng chờ ở bên ngoài.
"A... Cảm ơn." Lãnh Sâm vẫn có chút không dám tin.
Thập Bát thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói: "Xin hãy thay chị chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Em biết rồi." Lãnh Sâm bĩu môi, hừ, nàng cũng không phải trẻ con, tôi cũng không phải bảo mẫu của nàng.
Thập Bát lo lắng, còn muốn dặn dò thêm vài câu, giọng nói không kiên nhẫn của Đại tiểu thư nhẹ nhàng vang lên: "Có chuyện gì sao? Còn không nhanh đi ra?"
Lãnh Sâm đồng dạng cũng không kiên nhẫn quay đầu lại trả lời: "Đến đây, đến đây. Đòi mạng a."
Trong nháy mắt khi quay người muốn đi, Lãnh Sâm cảm thấy ống tay áo của mình bị người dùng sức giữ chặt, quay đầu lại, là quản gia tiểu thư tao nhã lễ độ tươi cười, cô không thấy phiền phức mà còn nói lại một lần: "Xin hãy thay chị chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Em biết rồi." Lãnh Sâm cho cô cùng một câu trả lời.
Nhìn bóng dáng người lái xe mới, Thập Bát dựa vào cạnh cửa nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô căn bản không hiểu." Người kia đối với tôi có bao nhiêu quan trọng.
"Cô biết căng lưới không?"
"Không biết."
"Vậy cô qua bên kia ngồi chờ đi."
Chờ như vậy chính là hơn hai tiếng.
Lãnh Sâm dựa vào ghế lười biếng nhìn về phía sân tennis bên kia, mặt trời gay gắt, ánh sáng chói chang làm cho người làm cho đôi mắt bị sưng vì thiếu ngủ cảm thấy đau đớn.
Theo ánh nắng di chuyển, Lãnh Sâm đã thay đổi mấy vị trí, màu da vốn ngăm thiên về đen, không giống như Đại tiểu thư ở trước mặt lưới vẫn dư thừa tinh lực, da thịt trắng như tuyết, giống như được tạo ra từ bạch ngọc.
Cách đó có chút xa, không nhìn rõ ngũ quan của Đại tiểu thư, chính là nhìn đến thân ảnh gầy gò nhưng đầy sức sống chạy nhảy, vung vợt, Lãnh Sâm không khỏi tò mò. Giờ phút này nàng vẫn lộ khuôn mặt lạnh chết người để chơi sao?
Không phải chưa từng thấy qua nàng cười, ngoài ý muốn ngọt ngào, đáy mắt tỏa ra ánh sáng xinh đẹp như sao, làm mềm mại lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy có thể thân cận.
"Cô ơi, cô ơi!"
Bất tri bất giác nhớ lại, thẳng đến lúc ống tay áo bị ai dùng sức kéo, mới hoàn phục hồi lại tinh thần. Nghiêng đầu nhìn lại, là một bé trai xa lạ, khoảng sáu, bảy tuổi đang gọi cô. Đôi mắt to lên lấp lánh khờ dại trong suốt, chăm chú nhìn thẳng vào chính mình.
Lãnh Sâm chần chừ một chút mới đưa tay chính mình: "Cô á?"
Bé trai đem một cái hộp giấy được đóng gói đẹp đẽ thả ở trên đầu gối cô, đưa tay chỉ chỉ sân tennis bên kia chậm chạp nói: "Bố nói đây là kinh hỉ muốn tặng cho chị gái kia."
"Cái gì?" Lãnh Sâm nhìn theo hướng cậu bé chỉ, là Đại tiểu thư đang chạy, không khỏi sinh ra vài phần nghi ngờ: "Bố của cháu là ai?"
"Bố chính là bố a." Ngữ điệu khờ dại kết hợp với ánh mắt bất đắc dĩ, giống như cô đang hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
"Bố của cháu tên gọi là gì?" Lãnh Sâm liếc nhìn kiểu tóc Địa Trung Hải của Tần tổng, tuy biết rằng bên người Đại tiểu thư đủ ong đủ bướm, nhưng không nghĩ tới ngay cả ong bướm đã làm cha cũng không ngăn cản được mị lực của nàng.
"Bố thì gọi là bố nha." Cậu bé cắn đầu ngón tay, nghiên đầu, vẻ mặt so với vừa nãy còn hoang mang.
Lãnh Sâm im lặng một lát, mới hỏi lại: "Vậy cháu tên gì?"
"Tần Lãng." Cậu bé ngại ngùng cúi đầu, bỗng nhiên giống như nghĩ ra điều gì lấy tay che miệng, nhanh như chớp xoay người bỏ đi.
"Này, từ từ..."
Cậu bé hình như đối với nơi này rất là quen thuộc, Lãnh Sâm đứng lên muốn đuổi theo, cũng đã không thấy bóng dáng của cậu bé.
"Họ Tần..." Không thể nghi ngờ, chính là đứa nhỏ của tên Địa Trung Hải kia.
Lãnh Sâm nhìn Đại tiểu thư đang vui đến quên cả trời đất ở bên kia sân bóng. Tuổi còn trẻ, khuôn mặt đẹp, khỏe mạnh, giàu có, khó tránh khỏi người gặp người thích.
Cô ôm hộp quà đứng lên, ở dưới ánh mặt trời nheo mắt lại, nhìn xung quanh sân bóng rộng lớn, người không coi là nhiều, mỗi gương mặt xa lạ đều mang theo nhàn nhạt nụ cười, quần tam tụ ngũ, kết thành đôi, giống như người một mình chỉ có mình cô.
Thật kỳ quái, tôi thế nhưng lại ở đây lãng phí thời gian.
Lãnh Sâm đột nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt, tối hôm qua không ngủ ngon, ác mộng liên tục. Thẳng đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ, lại bị gọi điện thoại đánh thức, không thể yên giấc.
Cô đi trở về trên xe, đeo băng bịt mắt, ngửa đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó chuyên tâm đếm cừu.
Đếm từ một trăm đếm đến hai trăm, từ hai trăm đến ba trăm, mí mắt nặng như thế, thân thể mệt mỏi như thế, đầu óc lại thanh tỉnh như nước.
Cái tai có thể nghe thấy tiếng động lớn xôn xao ngoài cửa sổ xe, gió lướt qua cửa thủy tinh, chim sẻ nhảy trên xe líu ra líu ríu. Người qua đường lớn tiếng nói chuyện điện thoại.
Ba trăm chín mươi hai, ba trăm chín mươi ba, ba trăm chín mươi tư...
——– Mình rời đi lâu như vậy, nàng cũng không chú ý tới sao?
Bốn trăm linh năm, bốn trăm linh sáu, bốn trắm linh bảy, bốn trăm linh...
Lái xe một vòng rồi trở về nàng cũng sẽ không phát hiện đi, dứt khoát đến siêu thị ở gần đây ngắm nghía một lượt đi.
Bốn trăm năm mươi bảy, bốn trăm năm mươi tám...
Lãnh Sâm đột nhiên bỏ cái bịt mắt, dường như có tâm linh cảm ứng mà quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa kinh xe, người kia, chính là đang co ngón trỏ định gõ lên cửa thủy tinh.
Hạ cửa sổ xuống, Lãnh Sâm đúng tình hợp lý nói: "Cuối tuần em luôn luôn ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, nếu không phải vậy sẽ không có tinh thần."
Kỷ Sài Lại gật đầu, không có nửa câu trách cứ, chỉ thản nhiên nói: "Vậy cô đi trước đi, không cần lái xe về nhà tôi, ngày mai nhớ rõ đến đúng giờ đưa tối đến công ty,"
Lãnh Sâm kinh hỉ rất nhiều cũng không quên giả mù mưa sa quan tâm một câu: "Vậy một lúc nữa chị về như thế nào a?"
"Tần tổng sẽ đưa tôi về."
Lời này thật ra nhắc nhở Lãnh Sâm, cô vội vàng đem hộp quà của cậu bé lúc trước ra, đưa ra ngoài cửa sổ xe.
"Kỷ tổng, đây là quà tặng cho chị."
Kỷ Sài Lại nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, không có đưa tay ra đón.
Lãnh Sâm đành phải nói: "Là Tần tổng tặng cho cô một chút kinh hỉ."
Chắc là do gặp nhiều các chiêu trò theo đuổi, Đại tiểu thư cũng không thấy có gì không đúng, nghĩ ngợi vẫn là mở giấy gói bên ngoài hộp quà.
Lãnh Sâm lòng hiếu kỳ nặng, thật muốn nhìn một chút thần bí kinh hỉ của kẻ có tiền, hưng trí bừng bừng chờ đợi Đại tiểu thư bóc giấy gói, mở hộp giấy.
Nhưng mà cô nằm mơ cũng không từng nghĩ tới, nho nhỏ kinh hỉ trong tưởng tượng lại là một lần kinh hãi đến khắc cốt minh tâm như vậy.
Vô luận trải qua bao nhiêu năm sau, nhớ lại chuyện đã phát sinh hôm nay, cô vẫn thấy trong lòng run sợ, kinh hoảng.
Trong nháy mắt khi hộp bị mở, bên tai truyền đến một tiếng bật rất nhỏ, có một vật thể gì đó cực nhanh bắn ra, dưới ánh mặt trời lóe ra như sao, còn chưa chờ Lãnh Sâm hiểu được là chuyện gì xảy ra, chợt nghe thấy Kỷ Sài Lại phát ra tiếng kêu nhỏ, hộp giấy trong tay rơi xuống. Nàng lùi lại mấy bước, lấy tay ôm hai mắt của mình chậm rãi ngồi xỏm xuống.
"Này, làm sao vậy..." Lãnh Sâm cảm thấy không ổn, lập tức mở cửa xe vọt tới bên người nàng, khó hiểu hỏi han: "Sao lại thế này? Để cho em nhìn mặt của chị..."
Cô vội vàng bắt lấy cổ tay của Đại tiểu thư, bắt buộc nàng chuyển hướng về phía mình, nhưng mà chờ cô thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, lại sợ đến hồn phi phách tán.
Từ kẽ tay đang băng bó mắt chậm rãi chảy xuôi xuống hai dòng chất lỏng màu đỏ tươi, rõ ràng là máu tươi!
"Đưa... Đưa tôi đến bệnh viện..." Kỷ Sài Lại cố nén đau đớn, run giọng mệnh lệnh.
"Được... Được, em lập tức đưa chị đến bệnh viện." Lãnh Sâm chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, suy nghĩ hỗn loạn, không thể tự hỏi, bị Kỷ Sài Lại nhắc tỉnh táo lại mới biết được hiện tại nên làm cái gì.
"Đem cái hộp... mang lên xe."
"Hộp, hộp?" Lãnh Sâm luống cuống chân tay, đem Kỷ Sài Lại ôm ngang người, thả vào ghế phó lái, sau đó chạy lại nhặt cái hộp.
—- Nghe nói con của lão Đàm làm việc ở trong cục, người hắc đạo, bạch đạo đều biết, nói không chừng sẽ tìm người đến chỉnh cô ấy.
—- Bố nói đây là muốn chỉ chị gái kia một kinh hỉ.
—-Vậy tên cháu là gì?
—- Tần Lãng.
"Không phải Tần... Là Đàm mới đúng!" Khoảnh khắc nhặt chiếc hộp lên, Lãnh Sâm đột nhiên như tỉnh mộng.
—- Xin hãy thay chị chăm sóc cho cô ấy.
—- Em biết rồi.
Tay cầm tay lái đang run nhè nhẹ, người kia cuộn người bên cạnh đã thôi rên rỉ. Lãnh Sâm hung hăng cắn môi dưới, cưỡng chế sợ hãi, bất an mãnh liệt ở trong lòng.
"Sẽ không để cho chị có việc gì, chúng ta lập tức đi bệnh viện, chị kiên nhẫn một chút..."
Cô đưa tay ra nắm bàn tay lạnh như băng, đang buông xuống của nàng, khuôn mặt không có che dấu, máu chảy loang lổ, chỗ khóe mắt lại càng nghiêm trọng.
"Nếu chị mù, em sẽ chăm sóc chị cả đời."
Lộ ra vô hạn áy náy cùng lời hứa bi quan đau lòng không có nhận được đáp lại, Lãnh Sâm chăm chú nhìn phía trước, một tay nắm chặt tay lái, tay kia thì cố nắm tay Kỷ Sài Lại, chặt chẽ không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro