Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Ai giống với cô ta chứ? !

Có tin đồn ở trong công ty được truyền đi rộng rãi, Lãnh Sâm sau khi nghe nói chính là cười trừ.

Tân nhiệm chủ tịch mới vào chỗ được hai tuần liền đuổi việc hơn mười nhân viên, trong đó có một nguyên lão đã lâu năm. Đương nhiên, bị người căm hận đến tận xương tủy, thậm chí có người tuyến bố sẽ thuê xã hội đen, tiện thể giáo huấn một chút con nhóc không coi ai ra gì tùy ý làm bậy này.

Trong phòng uống nước, Lãnh Sâm đổ cà phê thừa vào bồn rửa tay, sau đó mở vòi nước chậm rãi rửa cốc.

"Còn bỏ tiền thuê du côn a? Đổi thành tôi thì dứt khoát bắt cóc Kỷ tổng, đòi Kỷ lão tiên sinh vơ vét thật nhiều tài sản." Đề tài vẫn như trước nóng hổi, đi tới chỗ nào cũng đều có thể nghe thấy được các đồng nghiệp nhỏ giọng đàm luận.

Lãnh Sâm dưới đáy lòng khinh miệt cười châm biếm, hồi tưởng lại ngày hôm qua Kỷ Sài Lại cả người ướt đẫm, bộ dạng chật vật, không khỏi âm thầm hừ lạnh, cái này tính là giáo huấn gì, người tuyên bố trả thù chẳng qua cũng như thế.

"Nghe nói con của ông Đàm công tác ở trong cục, biết cả người bên hắc đạo bạch đạo, nói không chừng sẽ tìm người đến chỉnh cô ấy."

Lúc đi ra khỏi phòng uống nước, vị đồng nghiệp kia không sợ thiên hạ không loạn vẫn nói rất hưng phấn, Lãnh Sâm lắc đầu, cầm chén trở về phòng kế hoạch.

Mới đi tới cửa chợt nghê thấy tiếng trưởng phòng nổi giận đùng đùng hỏi: "Lãnh Sâm đâu? Đi chỗ nào? Như thế nào mỗi lần tìm cô ta đều không thấy người đâu?"

Lãnh Sâm vội vàng đẩy cửa đi vào, tiện tay để cái chén qua một bên, đơn giản giải thích: "Em vừa rồi đi phòng uống nước lấy nước."

Trưởng phòng cũng không hài lòng lời giải thích này, không hờn giận nhăn mày, đem văn kiện trong tay đưa đến trước mặt cô: "Mỗi người ai cũng giống như cô, dăm ba lần thỉnh thoảng lại đi lấy nước, thỉnh thoảng lại đi toilet thì thử hỏi có làm việc được không? Hừ, quên đi, về sau chú ý một chút, hiện tại giúp tôi đem tài liệu này đưa cho Kỷ tổng, chờ cô ấy phê duyệt xong thì cầm về đây."

Lãnh Sâm có chút không tình nguyện tiếp nhận tài liệu, chồng giấy nặng trịch phải ôm bằng hai tay.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đám mây đen lớn đang ở phía chân trời quay cuồng, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, xem ra là thật, nhưng mà cô không có mang ô.

Quả thật là xui xẻo.

Chậm chạp đi đến văn phòng chủ tịch, bàn trợ lý ở cạnh cửa trống không, hiển nhiên thư lý tiểu thư có việc ra ngoài, cánh cửa là khép hờ, từ khe hở nhìn vào, người mà mình cũng không muốn nhìn hình như đang hết sức chăn chú phê duyệt văn kiện.

Lãnh Sâm gõ cửa, đợi mà không thấy gì, gõ lại, người ở bên trong như cũ mê muội nhìn tài liệu ở trong tay không thấy động tĩnh.

Nhưng mà Lãnh Sâm chỉ cảm thấy bầu trời bao la hùng vĩ cùng đám mây đen dầy đặc sau lưng Kỷ Sài Lại ghê người, giống như lúc nào cũng có thể sập xuống, đem thân hình mảnh khảnh của nàng chôn vùi toàn bộ.

Giữa mùa hè, mưa rào tới ào ạt, trong đám mây hiện ra sấm chớp.

Kỷ Sài Lại còn nói: "Cô có thể đi ra ngoài.'

Lãnh Sâm lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn lướt qua dung nhan không hiện hỉ giận của đối phương, chỉ về chồng tài liệu nói: "Trưởng phòng bảo em chờ chị phê duyệt xong thì lấy về."

"Đi ra ngoài." Ánh mắt Kỷ Sài Lại lãnh liệt nhìn cô ra lệnh.

Lãnh Sâm tức giận quay người rời đi, vừa bước nửa chân ra cửa liền mơ hồ cảm thấy có điểm là lạ ——— sắc mặt của nàng không khỏi rất tái nhợt đi.

"Này!" Quay đầu lại liền thấy Kỷ Sài Lại cúi người, đầu gần như chạm vào bàn làm việc.

Không thoải mái không biết hé răng sao?

Gần như là không có lưỡng lự liền bước nhanh tới, đưa tay sờ trán của nàng, không có nóng bỏng như trong tưởng tượng, xem ra không phải là sốt.

Một bàn tay lạnh như băng cầm nắm lấy mu bàn tay cô, Lãnh Sâmkhông có đề phòng, chỉ cảm thấy rùng mình, liền nghe thấy giọng nói cứng rắn lạnh lẽo của Kỷ Sài Lại vang lên: "Đừng chạm vào tôi."

Hết sức ngạc nhiên, đã bị nàng dùng sức đẩy ra, mu bàn tay có cảm giác ướt đẫm kỳ dị, Lãnh Sâm mặt nhăn mày nhíu, vòng qua bàn làm việc đi đến bên người Kỷ Sài Lại, thấy bàn tay ôm dạ dày kia run nhè nhẹ.

"Thuốc ở đâu?" Lãnh Sâm đợi trong chốc lát, cũng không có đợi được đáp án, vì thế thô lỗ kéo ngăn kéo không có khóa ra, lục từng cái một.

Kỷ sài Lại vô lực ngăn cản hành vi của cô, nhưng không lo lắng, lẳng lặng trừng mắt nhìn cô, thẳng đến khi cô luống cuống tay chân lục ra lọ thuốc dạ dày nhỏ.

"Uống đi." Lãnh Sâm dựa theo lời chỉ định, đổ ra ba viên thuốc, cứng rắn nhét vào cái miệng của người đang suy yếu kia.

Kỷ Sài Lại phi thường phối hợp mở miệng, nuốt vào từng viên một.

Lãnh Sâm lúc này mới như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra. Đang muốn đem thuốc cất kỹ, khóe mắt liếc nhìn thấy trên bàn có một cốc nước nóng còn bốc hơi, cảm giác không ổn đọt nhiên nảy ra trong lòng.

"... Này, " Cô có chút kinh hoàng nhìn con mắt đen bình tĩnh vô ba của nàng, run giọng hỏi: "Chị sẽ không... đã uống thuốc rồi đi?"

Mới vừa rồi còn mắng chửi nàng là đứa ngốc, rõ ràng đau đến kinh khủng như vậy, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi, biết rất rõ ràng trong ngăn kéo có thuốc lại không lẩy ra uống... Hiện tại ngẫm lại, mình không phải là có chút xúc động, có điểm xen vào việc của người khác?

Kỷ Sài Lại trầm mặc không nói nhìn cô, làm ra hoành động ngoài ý liệu của cô.

Đôi môi mỏng nhạt màu hơi cong cong lên, tựa hồ cười cười.

Lãnh Sâm vẫn cảm thấy ngũ quan Kỷ Sài Lại vô cùng tinh xảo động lòng người, đáng tiếc giống như băng khắc, bất cận nhân tình. Nhưng hiện tại nụ cười nhàn nhạt lại nhu hòa đi góc cạnh cứng rắn, giống như trong trời băng tuyết nở rộ một đóa hồng mai, kinh diễm tuyệt mĩ.

"Chị rốt cuộc có uống thuốc hay không?" Lãnh Sâm không có tâm tình nhàn hạ đi thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, cái trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa sổ, sấm chớp đan vào ánh sáng xanh, chỉ trong phút chốc, mưa đã tầm tã rơi xuống.

Tầm mắt tương đối, cô từ trong mắt nàng nhìn ra sự cố chấp không thể cứu vãn.

Hừ, mặc kệ nàng như vậy.

Lãnh Sâm gục đầu xuống, đáy lòng nửa lo nửa giận, không thể bình tĩnh, không thể bình yên. Cô nhắm mắt, chung quy xoay người, đi đến cửa phòng lam việc giống như vừa nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy, chị cười cái gì?"

Vốn chính là hỏi một chút mà thôi, không nghĩ tới nàng lại trả lơi, nhưng mà trước khi rời đi lại nghe thấy giọng nói lạnh băng hình như mang theo chút nhu hòa trần thấp truyền đến.

"Chính là cảm thấy rằng, cô cùng chị ấy có điểm giống."

Thư ký tiểu thư đối với người lái xe chuyên dụng của chủ tịch hiển nhiên vô cùng quen thuộc, cô che miệng cười nói: "Thập bát, chị không mang ô sao?"

Thập Bát tùy ý lắc lắc giọt nước mưa trên đầu, rõ ràng phải là nhếch nhác cực kỳ, lại có vẻ ngang ngược bất kham, con mắt sáng bóng thật sâu cụp xuống, tràn đầy ý cười.

"Mùa đông không khí ban đên như một trận tuyết, tươi mát lạnh giá. Mùa thu không khí lại tràn đầy sương khói của lá khô, hiu quạnh thương cảm. Không khí mùa hè chính là mưa to gió lớn ập đến bất ngờ, mãnh liệt nhẹ nhàng khoan khoái." Thập Bát cúi người, ở bên tai của thư ký tiểu thư vừa cười nói: "Em cũng có thể thử nghiệm một chút cảm giác như vậy."

Thư ký tiểu thư cười hì hì đầy đầu của cô ra, chỉ chỉ văn phòng chủ tịch phía sau: "Có bản lĩnh chị hướng Kỷ tổng đề nghị."

Thập Bát nhướn mày, cười nhẹ: "Nàng là nàng, em là em."

Đi vào văn phòng, tầm mắt thực tự nhiên bị người đang ở trước cửa sổ thủy tinh hấp dẫn, bât cứ lúc nào, bât cứ chỗ nào, nàng luôn khiến người ta chú ý.

"Tiểu thư, không biết là điều hòa mở có chút lạnh sao?" Quần áo Thập Bát bị mưa ướt, giờ phút này bị gió lạnh thổi qua, nhất thời liên tục hắt xì.

Kỷ Sài Lại xoay người lại, mặt trầm như nước, ánh mắt làm cho người ta đoán không ra thần sắc.

"Tiểu di ra viện?"

Ừ, chỉ là bị bỏng thường thôi, là chị kiên trì để bà thuận tiện kiểm tra toàn thân, em cũng biết bà luôn tiết kiệm." Thập bát kéo chiếc ghế dựa bên cạnh bàn đĩnh đạc ngồi xuống, nước mưa thong thả trôi xuống theo tóc mai, trượt theo đường cong tốt đẹp của khuôn mặt đến chiếc cằm nhỏ gầy.

Kỷ Sài Lại tựa vào cửa sổ thủy tinh thật lớn, phía sau mưa to tâm tã, không ngừng không nghỉ, không thấy bầu trời.

"Văn phòng, cô không có chuyển nhượng?"

Ánh chớp lóe lên, cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt đẹp đẽ rõ ràng xác thực.

Thập Bát do dự một chút mới gật đầu, cô có kiên trì của mình, không có biện pháp nói buông tha là buông tha.

Kỷ Sài Lại tiến vài bước đến gần cô, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn làm việc tăng nhiệt độ điều hòa lên.

"Không cần chuyển nhượng." Nàng nắm bả vai của cô cúi ngươi xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun ở bên tai cô: "Treo biển hoạt động đi."

"Cái..." Không dám tin ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại sát qua khuôn mặt ấm áp của cô, cả hai đều ngạc nhiên.

Kỷ Sài Lại đứng thẳng dậy, giống như không có để ý cái hôn ngoài ý muốn vừa rồi, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của cô, thản nhiên nói: "Quản gia cùng văn phòng, tôi chỉ cho cô một tuần để thích nghi tất cả."

"Tài xế thì..."

"Đổi một thư ký biết lái xe là được rồi."

Thập Bát hồ nghi chớp mắt mấy cái, lo lắng nhíu mày: "Thời gian một tuần chỉ sợ không kịp tìm người thích hợp."

Kỷ Sài Lại nhìn lướt qua chồng tài liệu ở trên bàn làm việc, tựa tiếu phi tiếu nói: "Tôi đã tìm được rồi."

"Không thể nào?" Tuy rằng tìm một thư ký biết lái xe cũng không khó tìm, nhưng đại tiểu thư đối với người khác từ trước đến nay đều xoi mói vô cùng, tiêu chuẩn cũng không phải chỉ đơn giản như nói ra ngoài như vậy.

"Thời gian lúc tôi ra ngoài cô hoàn toàn tự do, đi văn phòng hay là cùng với tiểu di, tùy cô nắm giữ." Hình như nhắc đến trọng điểm cùng nguyên nhân của sự tình, Thập Bát nghe chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên sự ấm áp, vừa ngọt lại vừa đau.

"Mẹ của chị bị bỏng là chuyện ngoài ý muốn, không trách bất cứ ai." Nhịn không được đưa tay nắm lấy tay nàng, không nghĩ tới bàn tay kia dĩ nhiên lạnh như băng còn hơn cả mình, đáy lòng đau đớn không khỏi tăng thêm.

Đại tiểu thư nuông chiều từ bé, chưa bao giờ hiểu chăm sóc bản thân, nếu không thể thơi khắc ở bên nàng, bảo cô sao có thể an tâm?

Kỷ Sài Lại cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu đến không nhìn ra cảm xúc: "Cô mà ở bên người bà thì có lẽ sẽ không có chuyện ngoài ý muốn này."

Nàng vẫn chiếm lấy người này, không có lúc nào không, đương nhiên, thẳng đến khi chuyện này phát sinh mới nhắc nhở nàng, Thập Bát không phải là của một mình nàng. Nàng có thể bá đạo nhưng không thể ích kỷ, nếu hiện tại không buông tay ra, về sau sẽ buông tay không được.

Không muốn, không tha, không thể.

Cho nên, nhân lúc còn kịp, nên buông ra.

Kỷ Sài Lại rút tay vẫn đang bị cô nắm, đầu ngón tay thật vất vả mới không phục một chút ấm áp lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.

Thập Bát hiểu rất rõ cá tính của đại tiểu thư, nói một không nói hai, không thể vãn hồi, nhưng cẩn thận cân nhắc, quyết định của nang hình như không có gì không tốt, cô vẫn là quản gia của nàng, nhưng vẫn có thể chăm lo cho giấc mộng, vẹn toàn đôi bên.

"Như vậy để cho chị thấy một chút thư ký mới của em." Thập Bát nói.

"Các cô ngày hôm qua đã gặp mặt."

"A? Ngày hôm qua người... Người mang em về nhà sao?" Thập Bát mở to hai mắt, vẻ mặt như thể không tưởng tượng được: "Cô ta làm sao được?"

Người được đại tiểu thư lựa chọn, tối thiểu, Đại tiểu thư phải đối với cô ta có nhất định hảo cảm, nhận thức được điều này khiến cho Thập Bát vô cùng bất duyệt.

"Cô không phát hiện cô ấy cùng với cô có điểm giống sao?"

"Ai giống với cô ta? !"

Đại tiểu thư như có điều suy nghĩ cười cười: "Cô ấy cũng là nói như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro