Chương 2: Tình cờ gặp gỡ
Ánh sáng bỗng nhiên tối sầm, Coco đúng lúc đó ngã lăn trên mặt đất. Tiếng "Phành phạch" thoáng qua cùng với gió xoẹt qua đỉnh đầu, một cái bóng lớn di chuyển, xuyên qua nó là chùm ánh sáng loang lổ, giống như gợn sóng lăn tăn lóe ra, từ trên người nàng nhoáng một cái mà qua.
Cách đó không xa truyền đến tiếng trẻ con kêu lên kinh ngạc: "Oa, nhìn kìa, bay hết lên rồi, thật đẹp!"
Sau đó là một giọng nói trầm thấp, dịu dàng hỏi: "Có thể đứng lên không?"
Coco chớp mắt, ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi mắt hắc bạch phân minh, dưới lớp lông mi thật dài và dày, giống như có ánh sáng rực rỡ lóe ra.
Không qun tâm đến bàn tay thân thiện giơ ra, vẻ mặt Coco không đổi từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu phủi bụi bẩn trên quần áo.
Đối phương rộng lượng cười, rụt lại bàn tay bị người bỏ qua.
Đám bồ câu ở quảng trường bị kinh sợ sau khi bay qua một vòng lại đáp xuống mặt đất. Người xa lạ tốt bụng chỉ: "Vẫn là có thể giặt sạch, chỉ là cần làm chút xử lý đặc biệt."
"Không phải chứ?" Coco bật thốt lên tiếng kêu sợ hãi.
"Đưa đến tiệm giặt quần áo sẽ không phiền toái như vậy." Người lạ hiển nhiên không nghĩ rằng nàng lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng vẫn đưa ra lời khuyên tốt nhất.
"Tôi đang bận đi gặp khách hàng, không kịp thay quần áo!" Mặc dù là do bản thân đi đứng không cẩn thận mới bị vấp ngã, hơn nữa còn đụng phải giá vẽ cùng thuốc màu của người khác, nhưng ngữ khí của Coco giờ phút này tràn ngập kinh sợ với nén giận giống như bị người ta hãm hại.
Người lạ nhặt cây bút vẽ rơi trên mặt đất, nhìn chằm chằm bụi bẩn trên đầu bút mấy giây như có điều suy nghĩ, quay đầu lại nói với Coco: "Lại đây."
Coco cảnh giác trừng mắt nhìn cô, lui về đằng sau một bước dài, nhưng lại tới gần chỗ mấy con bồ câu trắng nhìn lại một cách nghi ngờ.
"Không có thời gian." Người xa lạ tiến lên trước, cầm lấy tay Coco.
"Làm gì vậy? !" Coco kinh hoàng thất thố, sống chết phản kháng.
"Đừng nhúc nhích." Ánh mắt của người lạ mặt thật dịu dàng, nhưng ngữ khí lại nghiêm khắc.
Coco cáu giận kêu lớn: "Nếu muốn tôi bồi thường thì nói ra bao nhiêu tiền là được rồi, tôi không có thời gian!"
Lực kéo trên tay biến mất, Coco đang muốn thả lỏng một hơi thì lại thấy người lạ quỳ một chân xuống.
"Cô..."
"Tốt lắm, đừng lộn xộn." Người lạ ngẩng đầu lên, cho nàng một nụ cười nhẹ, vô luận là ánh mắt hay ngữ khí đều mang theo sự dịu dàng thích đáng.
Coco ngơ ngác nhìn cô cầm bút vẽ, ở trên làn váy chỗ bị nhuộm màu nhẹ nhàng vẽ vài nét. Ngòi bút đi trái phải, biến ra một nửa bông hoa hồng yêu mị, cực kì chi tiết đến tận từng cánh hoa.
"Không phải không có thời gian sao, còn không mau đi?" Tiếng nói trầm thấp hòa nhã lảm Coco sực tỉnh. Nàng kịp phản ứng vội vàng xoay người đi nhanh về hướng phố chính.
Vô luận đi bao nhiêu lần vẫn không thể quen được đôi giày cao gót khiến nàng bước đi khó khăn. Giống như cả thế giới đang lắc lư trái phải, lúc nào cũng có thể sập xuống. Cố kìm nén xúc động muốn bỏ giầy đi, Coco lại bước nhanh hơn. Muộn là tất nhiên, hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm là tìm một cái cớ có vẻ êm tai.
Đi tới nhà hàng đã hẹn trước, Coco cũng không thấy được bên bên đối tác. Ý nghĩ đầu tiên nhảy vào trong đầu nàng là, chẳng lẽ đối phương còn đến muộn hơn mình? Nhưng nàng lập tức phủ định ý nghĩ lạc quan này. Lấy điện thoại di động ra bấm số của đối tác. Người tiếp máy là thư ký, giọng nói khách khí và lãnh đạm, đơn giản thuật lại ý tứ của đối tác: Giám đốc Âu không có thói quen chờ đợi, hơn nữa không thể đem một dự án quan trọng cho một công ty thiếu thành ý phụ trách.
Nghe ngữ khí cố làm ra vẻ của thư kí qua điện thoại, Coco hận đến nghiến răng nghiến lợi, liều mạng nhẫn nại nghe đối phương nói hết lời, mới hung hăng ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Ngày mùa hè ánh mặt trời sáng đến chói mắt, nhưng không cách nào khiến cho tâm tình Coco có nửa phần trong sáng. Nàng không có nóng lòng rời đi, mà là chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi một cốc Cappuccino.
Bản kế hoạch nằm ở trong cặp tài liệu là công sức, tâm huyết hơn một tháng của nàng, từ tìm hiểu sản phẩm, xác định vị trí trong thị trường, tổng hợp lại phân tích ưu khuyết điểm đến cuối cùng đặt ra phương án. Bất luận giai đoạn nào, nàng cũng đều tập trung toàn bộ sức lực, không nghĩ là đối phương xem cũng chưa xem đã lạnh lùng cự tuyệt rồi kết thúc.
Thất bại như vậy ai có thể chấp nhận?
Coco không thể, đối với chủ tịch đặt kỳ vọng cao vào nàng càng thêm không thể.
Mấy cổ đông vẫn chờ chê cười kia... thật thỏa mãn vừa lòng.
Mồ hôi trên người bị điều hòa thổi khô, buồn ngủ ập đến. Giờ phút này, Coco thầm muốn ngủ ngon lành trên giường, cái gì cũng không cần suy nghĩ, trong mơ cái gì cũng không có.
Tất cả tốt đẹp chỉ là hy vọng xa vời, Coco dùng chiếc thìa bạc quấy chén cà phê, nhìn chằm chằm vào vòng xoáy không ngừng chuyển động, tâm trạng như thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi.
Tâm trạng của nàng cứ mơ hồ dai dẳng, có lẽ phải nói là mỗi giây, mỗi phút kéo dài đều là dày vò.
Khi điện thoại di động vang lên, Coco giống như là kẻ tù tội đang chờ đợi hình phạt, mơ hồ đoán được kết cục, nhưng lại ôm một tia chờ mong.
"Nhĩ hảo, chủ tịch..."
"Đã gặp xong rồi đi?"
"... Đúng vậy."
"Nghe ngữ khí của con, hình như tiến hành cũng không thuận lợi?"
Căn bản là không có tiến hành, Coco cười khổ dưới đáy lòng.
"Thật xin lỗi, chủ tịch."
"Nếu giải thích có thể đổi lại việc ký hợp đồng, tôi cũng không ngại nghe nhiều vài lần." Lời nói rõ ràng trào phúng, hơn nữa vô tình lạnh lùng.
"... Thật xin lỗi." Biết rõ lặp lại cùng một câu chỉ khiến lời trách mắng càng thêm nghiêm khắc, nhưng Coco thật sự không nghĩ ra lời nào để nói.
Quả nhiên, đối phương vừa mới nghe được lời giải thích lần thứ hai của nàng, thì càng tức giận hơn.
"Tôi không muốn nghe được cùng một câu vô nghĩa! Vụ làm ăn này công ty chúng ta nhất định phải được. Nếu phương án là cô phụ trách, thì phải nghĩ biện pháp khiến cho người đại diện vừa lòng."
"Nhưng..."
"Được rồi giải thích cũng chỉ là lời vô nghĩa, không cần nói tiếp."
Coco đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, họng nàng khó chịu như bị thứ gì chặn. Nàng không dám mở miệng nói chuyện, chẳng sợ chỉ phát ra một tiếng cũng sẽ khiến ch đối phương cảm thấy sự nghẹn ngào của nàng.
"Hiểu được thì bắt đầu làm việc, đừng lãng phí thời gian, tôi chỉ cho cô nhiều nhất một tuần." Nói xong, không nghe Coco đáp lại đã tắt luôn điện thoại.
Cắn môi dưới đến đau nhức, cố gắng hít sâu vài cái, chung quy kìm được nước mắt sắp tràn ra hốc mắt. Coco gọi bồi bàn tính tiền, chậm chạp rời nhà ăn, ý nghĩ duy nhất chính là đa bay đôi giày cao gót trên chân ra.
Mặt trời dần dần ngả về Tây, chân trời tràn đầy ánh nắng chiều rực rỡ, vô cùng đẹp đẽ nhưng không lòng dạ nào để thưởng thức.
Bất tri bất giác đi tới trung tâm quảng trường, đám bồ câu vẫn ở đấy, nhàn nhã dùng mỏ chải chuốt bộ lông hoặc mổ những vụn bánh mì trên mặt đất. Rất nhàn nhã.
Coco ngồi xuống bên đài phun nước, đá cẩm thạch bị phơi nắng cả ngày vẫn còn ấm, qua làn váy vẫn có thể cảm nhận được.
"Xem ra là uổng phí tâm ý rồi đó." Một giọng nói bất thình lình vang lên, mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhưng phần nhiều là tiếu ý ôn nhu. Coco giật mình lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đối diện đài phun nước một cô gái đang nói chuyện.
"Như thế nào? Không nhớ rõ tôi ?"
Nhìn thấy mặt Coco không chút thay đổi quay đầu lại, vẻ mặt của cô gái dở khóc dở cười.
"Cô là ai?" Coco nhìn cô gái đang bước nhanh về phía mình, theo phản xạ lùi lại phía sau.
"Không thể nào, chúng ta mới gặp nhau buổi sáng." Cô gái chỉ vào chiếc vay Coco mặc, cười nói: "Bông hoa hồng này... A, không, hiện tại đã không phải hoa hồng —— là chính tay tôi vẽ a."
Coco theo tay cô gái chỉ cúi đầu nhìn lại, phát hiện chỗ làn váy có một mảnh sặc sỡ bị đổi màu. Chắc là bị cặp tài kiệu trên tay không cẩn thận quệt vào khi màu còn chưa khô rồi, màu sắc hỗn độn này giống hệt tâm tình của nàng lúc này.
"Cô muốn thế nào?" Lời Coco không tính là hiền lành, thậm chí còn dùng ánh mắt địch ý nhìn đối phương.
Hình như không ngờ Coco lại dùng thái độ cự nhân ngàn dặm đối đãi với chính mình, cô gái ngẩn người, nụ cười cứng lại trên môi.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ, vốn là bình thủy tương phùng, giờ khắc này lại không hài lòng.
Gặp phải cự tuyệt, cô gái không nói thêm gì nữa, đưa tay chỉnh lại lọn tóc bị gió thỏi loạn, xoay người rời đi.
Cái bóng bị ánh trời chiều kéo thật dài lướt qua chân Coco, hai cái bóng cùng một hướng nhưng không giao cùng một chỗ.
Từ lúc cô gái không hề lên tiếng, Coco liền cảm thấy hình như bản thân đã làm sai cái gì, cho dù đối phương là một người xa lạ, cũng không cần thiết phải lạnh lùng đối đãi.
Nhưng lời đã nói ra như nước đổ khó hốt, còn có thể như thế nào?
Nhìn theo bóng dáng cô gái đi xa, Coco lại cúi đầu nhìn xuống dấu vết trên váy, không thể phủ nhận, đóa hoa hồng thật sự rất đẹp, vẻ đẹp rung động tâm hồn.
Chỉ tiếc cuối cùng bị chính mình biến thành rối tinh rối mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro