Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Một hai ba, mộc đầu nhân

Ánh mắt của chị chưa bao giờ nhìn em,

Lòng của chị chữa bao giờ nghĩ đến em,

Em đã đánh đổi tất cả vì chị,

Nhưng mà chị lại là một đầu gỗ.

Một hai ba, Mộc Đầu Nhân, quay đầu lại nhìn xem tim em đang đập;

Một hai ba, Mộc Đầu Nhân, ánh mắt của chị đặt ở trên đầu làm sao thấy được nhiệt tình của em?

Một hai ba, Mộc Đầu Nhân, vì sao ôm gối khó ngủ luôn là em?

Một hai ba, Mộc Đầu Nhân, rõ ràng vừa rồi tình chàng ý thiếp, hiện tại lại phủi mông bước đi...

Mở mắt ra, lại là bắt đầu một ngày mới.

"Chào buổi sáng nha, Lại Lại, hôm nay dậy thật là đúng giờ đó." Không biết đã đứng canh giữ ở trước giường từ lúc nào, quản gia trung thành mặt mày hớn hở cúi thấp người nói chào buổi sáng.

"Goi chủ nhân." Kỷ Sài Lại từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt đạm mạc nhìn quản gia tiến đến vì nàng cời áo ngủ, thay áo sơ mi trắng.

"Hôm nay người mời chủ nhân cùng ăn sáng chính là Mã công tử của công ty Hằng Thái, nghe nói vị này là một người đàn ông săn sóc, hiểu rõ phái nữ muốn gì. Biết chủ nhân thích dùng bữa sáng kiểu Pháp, nên đặt riêng một nhà hàng Pháp truyền thống." Vừa nói vừa nửa quỳ xuống, vẻ mặt không chút thay đổi giúp chủ nhân mặc quần âu.

"Chúng ta trước mắt có hai hạng mục quan trọng đang hợp tác với công ty Hằng Thái, trong đó một cái dự định hoàn thành trước cuối năm, một cái còn đang tiếp tục đàm phán," dừng một chút mới nói tiếp, "Lần hẹn này, Mã công tử ngoại trừ muốn đẩy mạnh việc trao đổi hợp tác giữa hai công ty, còn hy vọng có thể cùng chủ nhân phát triển càng sâu sắc tình hữu nghị."

Nhìn không ra là Kỷ Sài Lại đang nghe, nàng lười biếng đứng lên, để quản gia vì nàng kéo khóa, cài khuy.

"Sau khi kết thúc bữa sáng cần quay lại công ty tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, nói vậy lão gia sẽ ở hội nghị quyết định tuyên bố chủ nhân là người chính thức tiếp nhận chức vụ chủ tịch. Thời gian còn lại, chủ nhân cần nói chuyện với từng nhân viên cao cấp của chi nhánh, hiểu biết tình hình hoạt động của công ty hiện tại."

Quản gia cười tủm tỉm rũ rũ chiếc áo khoác được là thẳng thơm tho, đợi Kỷ Sài Lại đưa tay với vào trong tay áo, lại cẩn thận thay nàng sửa sang lại áo, cuối cùng quay ra phía trước, cài lại từng chiếc khuy một.

"Làm sao cô biết?" Thình lình từ trong miệng của chủ nhân toát ra một câu thản nhiên nghi vấn, ngay cả quản gia có thông minh như thế nào, cũng nhất thời mờ mịt.

Kỷ Sài Lại đá dép lê ra khỏi phòng, cũng không thèm nhìn lại quản gia đang sững sờ đứng tại chỗ một cái, trước khi rời đi nhẹ nhàng nói một câu: "Mã công tử hy vọng."

Quản gia lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, yên lặng nhìn về phía thân ảnh thanh tú đã biến mất ở đằng sau cánh cửa, giật giật khóe miệng nói nhỏ: "Ánh mắt hắn ta nhìn em rõ ràng như vậy, người mù cũng biết ý đồ của hắn đi."

Chỉ sợ, cũng chỉ có đương sự không hề cảm thấy mà thôi.

Kỷ Sài Lại đi xuống cầu thang, lẳng lặng đi hơn mười giây quả nhiên nhìn thấy quản gia vội vội vàng vàng chạy xuống dưới.

Ngồi ở trên ghế sa lon xem báo, đại thái thái ngẩng đầu lên tươi cười như hoa nói: "Lại Lại đi công ty à?'

"Cái này không phải vô nghĩa sao, chẳng lẽ muốn mặt một thân âu phục đi tập thể dục?" Nhị thái thái ngồi ở đối diện hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngẩng đâu lên sơn móng tay của bà.

"Cô..." Đại thái thái trừng mắt lên chính là muốn phát tác, tam thái thái đã từ đầu bàn ăn bên kia chạy tới cười nói: "Hai vị tỷ tỷ, bữa sáng đã muốn chuẩn bị tốt, xin mời qua đó đi."

"Kêu thái thái." Đại thái thái không thèm liếc mắt nhìn bà một chút, lắc lắc cái eo nhỏ đi qua bên người bà.

"Tôi không ăn, tối hôm qua cùng lão gia xã giao đến tận ba giờ sáng, ăn khuya vẫn còn chưa tiêu hóa hết đâu." Nhị thái thái cong khóe miệng lên, xuân phong đắc ý.

Quản gia đi đến trước cửa, lấy ở tủ giầy ra một đôi giày cao gót, ngồi xổm xuống thay chủ nhân thay giày.

Tam thái thái nhìn cô, muốn nói lại thôi.

"Con đi đây, dì cả, dì hai,..." Kỷ Sài Lại hướng tam thái thái lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, "Tiểu di."

"A, trên đường cẩn thận." Tam thái thái cúi người thật thấp.

"Mẹ, con đi đây." Quản gia đi theo phía sau chủ nhân, cười tủm tỉm vẫy tay.

Trong mắt tam thái thái hiện một mảnh ánh sáng ấm áp, bồng bềnh.

Công ty chưa sắp xếp xe cho vị tân chủ tịch, quản gia thay chủ nhân mở cửa xe, chủ nhân lại cũng không nhúc nhích.

"Chủ nhân, ngồi ở phía sau sẽ thoải mái hơn một chút."

"Ở bên ngoài gọi tiểu thư." Kỷ Sài Lại đi về phía ghế lái, tay còn không có đụng tới cửa xe, quản gia đã muốn nhanh hơn nàng một bước, vì nàng mở cửa.

"Nếu tiểu thư kiên trì, xin mời."

Kỷ Sài lại ngồi vào ghế, đợi cho quản gia khởi động xe, mới mở miêng nói: "Tìm được văn phòng thích hợp?"

Quản gia suýt chút nữa không cầm được tay lái.

"Làm sao em biết?"

"Kính ngữ."

Quản gia một lần nữa đổi khuôn mặt tươi cười: "Tiểu thư, ngài là làm sao biết được?'

"Tiểu di nói với tôi." Kỷ Sài Lại nhìn thẳng phong cảnh ngoài kính chắn gió, vẻ mặt nhìn không ra hỉ giận.

Quan gia nhíu mày, như thế nào lại quên mẹ mình so với chính mình đối với nàng càng thêm trung thành.

"Rất giỏi đi? Giấc một của chị cũng không phải chỉ là nói miệng."

Kỷ Sài Lại quay đầu nhìn cô: "Đây là ngữ khí khi nói chuyện với chủ nhân?"

"Ở bên ngoài không phải là chủ nhân, mà là tiểu thư." Quản gia giảo hoạt cười híp mắt.

Kỷ Sài Lại không có phản bác, giống như chấp nhận nói thế.

Quản gia mở ra CD, giọng hát trầm thấp gợi cảm của Sarah Conner nhẹ nhàng phát ra, uyển chuyển, hàm xúc đau khổ, êm tai động lòng người.

We meet in the night in the spanish café

I look in your eyes just don't know what to say

It feels like I'm drowning in salty water

A few hours left 'til the sun's gonna rise

Tomorrow will come and it's time to realize

Our love has finished forever

...

"Tên gọi là gì?" Kỷ Sài Lại hỏi.

Quản gia ngắm bìa CD.

"Văn phòng." Kỷ Sài Lại bổ sung.

"Gọi Mộc Đầu Nhân", quản gia cười cười, trên mặt tràn đầy nhu tình.

"Tôi không đồng ý." Kỷ Sài Lại lạnh lùng nói.

Quản gia ngạc nhiên: "Cũng đã gọi người đem bảng hiệu treo lên rồi."

"Cô hỏi ý kiến của tôi sao?" Đại tiểu thư vốn đang lạnh lùng giờ phút này tản mát ra không khí chèn ép người khác.

Ngã tư đường, đèn đỏ.

Quản gia dừng xe lại, quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Kỷ Sài Lại, khó hiểu lại hoang mang.

"Giấc mộng này chị tưởng em cũng biết a."

"Biết không có nghĩa là đồng ý." Kỷ Sài Lại nhìn mắt cô, lạnh lùng nói: "Đừng quên thân phận của mình. Đừng tự cho là đúng."

Quản gia không tiếng động thở dài, đưa tay xoa khóe môi lạnh lùng cứng rắn của đại tiểu thư: "Lại Lại, êm đẹp lại phát tính tình gì vậy?"

Kỷ Sài Lại nhíu mày, không hờn giận gạt bỏ bàn tay đang phạm thượng.

"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa." Ngữ khí cảnh cáo không nhẹ.

Quản gia nhún nhún vai, giống như quyến luyến cảm xúc vừa rồi, yên lặng nhìn tay mình.

Đèn xanh sáng lên, quản gia lại hồn nhiên không phát hiện, xe đằng sau bắt đầu không kiên nhẫn ấn còi.

"Được rồi, ngài nói như thế nào liền như thế ấy, mỹ nhân ra lệnh, chị cho tới bây giờ vẫn vui nhận." Quản gia thỏa hiệp tự nhiên, tười cười không hề có sơ hở, nhưng là trong tròng mắt đen hiện lên mất mác lại không chạy thoát khởi pháp nhãn lợi hại của đại tiểu thư.

Thả lỏng một hơi, trái tim lại hơi nhói đau, biết rõ chị không thể làm trái ý mình, thuận theo lời nói tới bây giờ vẫn là bằng mặt mà không bằng lòng, nói không chừng là ở trong lòng đang âm thầm thống hận chán ghét.

Kỷ Sài Lại lấy kính râm trong túi xách ra đeo, không muốn thấy rõ ràng, cũng không muốn bị thấy rõ ràng.

Quản gia vừa lái xe, vừa nhìn trộm người bên cạnh, bô dáng giả vờ lạnh lùng thật mê người, thật sự không muốn cho tên họ Mã kia nhìn thấy.

Tới nhà hàng Pháp, quản gia lại đem chìa khóa cho người bảo vệ, sau đó nhắm mắt theo sát đuôi đại tiểu thư đi vào gian phòng phong cách tao nhã.

Mã công tử đã sớm chờ một lúc lâu, ân cần thay nàng kéo ghế, đem thực đơn đưa qua, nhiệt tình giới thiệu vài món điểm tâm trên đó.

Kỷ Sài Lại không có suy nghĩ lâu lắm, rất nhanh gọi món, bánh mì Pháp nướng, cà chua chiên , trứng chiên, thịt xông khói, đậu nướng với nước sốt cà chua và một ly sữa .

"Một thời gian ngắn không thấy, Lại Lại lại càng đẹp." Mã công tử không dấu vết đánh giá người đối diện, càng nhìn càng thấy thích, nhịn không được nói ra lời tán thưởng, chính là người bên ngoài nghe còn tưởng anh ta nói lắp.

"Mã công tử thật biết nói." Ba chữ Mã công tử dùng trọng âm, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Ha Ha." Mã công tử bị bẽ mặt, chỉ đành phải xấu hổ cười gượng hai tiếng, ánh mắt lơ đãng dừng ở quản gia đứng phía sau Kỷ Sài Lại, nhất thời có vài phần khó xử.

Biểu tình tựa tiếu phi tiếu của người nọ là có ý gì?

"Vị kia là..." Mã công tử biết rõ cố hỏi.

"Quản gia của tôi."

"Tôi hôm nay hẹn Kỷ tiểu thư ra là có lời muốn nói, có thể mời quản gia tiểu thư tạm thời đi ra bên ngoài được hay không?"

Vẻ mặt quản gia thong dong tiến lên trước từng bước, tươi cười hòa nhã "Nếu Mã công tử muốn nói một số lời không để người khác nghe thấy được với tiểu thư, tại hạ đương nhiên phải lảng tránh."

Mã công tử ngẩn người, trên mặt lúc xanh lúc trắng.

Đại tiểu thư không thể không ra mặt hòa giải: "Quản gia của tôi nói chuyện luôn luôn không hiểu uyển chuyển, xin đừng trách."

Mặt Mã công tử lập tức càng thêm xanh trắng.

Đại tiểu thư nói với quản gia: "Còn không lui xuống?"

Quản gia dịu ngoan cúi đầu: "Tuân mệnh."

Cánh cửa đóng lại, cách một tấm ván gỗ, tiểu thư cùng sắc lang ở chung một phòng, quản gia chỉ cảm thấy trong lòng thật không thoải mái, thật sự rất muốn lấy cái cốc dán lên cửa nghe trộm bọn họ nói chuyện.

Năm phút đồng hồ sau, người bồi bàn đem điểm tâm lên, cửa mở ra, đóng lại, cuối cùng vẫn là đóng. Quản gia chỉ từ giữa nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau thật bình thường. Đại tiểu thư trước sau như một vẫn thật lãnh khốc, đạm mạc, Mã công tử hao hết suy nghĩ cũng không đổi được nụ cười của giai nhân.

Ba mươi phút sau, bữa sáng chấm dứt, Mã công tử thay Kỷ Sài Lại mở cửa, tầm mắt rõ ràng chống lại vẻ mặt nghiêm túc của quản gia, không khỏi cười chế nhạo: "Như thế nào, lo lắng tôi ở bên trong làm chuyện không muốn ai biết với tiểu thư nhà ngươi?"

"Quả thật như thế." Quản gia sầu lo gật đầu.

Mã công tử chán nản.

Trên đường lái xe về công ty, quản gia vừa để ý tình hình giao thông, vừa phân tâm hỏi: "Hai người ở bên trong lâu như vậy, nói chuyện gì?"

Kỷ Sài Lại tựa vào ghế trên xe, lười biếng nói: "Không lâu, không đến nửa tiếng."

"Cũng đã đủ lâu." Quản gia hồi tưởng lại tình hình lúc đó, mỗi phân mỗi giây đều là dày vò.

"Đây không phải là chuyện quản gia nên quản." Kỷ Sài Lại lại đeo kính râm, giống như chuẩn bị chợp mắt một lát.

Quản gia nói: "Như vậy chị không lấy thân phận quản gia để hỏi, chị lấy thân phận Thập Bát để hỏi."

"Thập Bát là ai?" Đại tiểu thư giả vờ mất trí nhớ.

"Là chị gái của em."

Đại tiểu thư bỏ kính râm, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.

Quản gia không dám tiếp tục nói chuyện, hết sức chăm chú lái xe, thuận tay mở ra CD, tiếp tục nghe giai điệu của "Just one last dance".

When we sway and turn around and round and round

It's like the first time

Before we say goodbye

When we sway and turn around and round and round

It's like the first time

Just one more chance

Hold me tight and keep me warm

...

"Mộc," Kỷ Sài Lại đột nhiên mở miệng nói nhỏ.

Quản gia nở nụ cười: "Lại Lại, đeo kính râm lâu, trên mũi sẽ có vết hằn."

Kỷ Sài Lại bỏ kính râm, biểu tình vẫn lạnh lẽo như trước.

"Vừa rồi tên họ Mã kia nói chuyện gì với em?" Chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa, không thể nghĩ được lần này lại có câu trả lời.

"Tùy tiện thảo luận một chút hương vị của điểm tâm."

"Trước khi đem điểm tâm lên thì sao?" Quản gia ương ngạnh truy hỏi kỹ càng sự việc.

"Hỏi tôi... có bạn trai hay không."

"Vậy em trả lời như thế nào?"

Quản gia nhìn lại.

"Đầu gỗ." Kỷ Sài Lại vừa rồi không có nhìn cô, kính râm cũng không có bỏ xuống, vẻ mặt lạnh lẽo, làm cho người ta không hiểu rõ cảm xúc.

"Chủ nhân?'

Kỷ Sài Lại vừa rồi không có đáp lại.

"... Tiểu thư?"

Như trước hờ hững.

"Không có."

"Hắn ta có hỏi tại sao không?"

Kỷ Sài Lại đeo kính râm lên, vẻ mặt cực không kiên nhẫn.

"Vậy em vì cái gì không có quen bạn trai?" Quản gia không biết sống chết tiếp tục truy hỏi.

Kỷ Sài Lại vẫn trầm mặc như trước, thẳng đến khi quản gia cho là mình không có khả nặng đợi được đến đáp án mới đột nhiên mở miệng.

"Cô nghĩ rằng tôi không biết quản gia của mình ở sau lưng mình làm tiểu xảo sao?"

Quản gia sửng sốt, lập tức lớn tiếng biện hộ thay cho chính mình: "Những ong bướm này không có cái nào xứng đôi em a, chị đương nhiên gặp một cái bắn một cái!"

"Nhiều chuyện." Nói như vậy, đồng thời khóe miệng đại tiểu thư lại cong lên bốn mươi lắm độ.

Mà quản gia tiểu thư mẫn tuệ sâu sắc quan sát được đến chi tiết nhỏ này, nhất thời cúi đến không kiềm chế được, đuôi lông mày, khóe mắt tất cả đều có ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro