Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Cả đời có nhau

Người vây xem rất đông, xe cứu hỏa vẫn chưa có đến, hiện trường hỗn loạn không chịu nổi, tiếng khóc la kêu nháo đinh tai nhức óc. Ngẩng đầu nhìn lại, tầng ba đã bị khói đặc cuồn cuộn bao phủ, ngọn lửa màu đỏ tươi đang ở trong khói giương nanh múa vuốt. Coco hao hết sức của chín trâu hai hổ mới chen được đến phía trước, liếc mắt một cái nhìn thấy một bảo vệ tiểu khu đang cố gắng hết sức sơ tán đám đông, vội vàng tiến lên nắm chặt lấy vạt áo của anh ta hỏi: "Là phòng của ai cháy?"

Nhân viên an ninh là một tiểu tử mới tốt nghiệp không bao lâu, lần đầu gặp phải sự cố như vậy, tuy rằng trước kia từng được huấn luyện qua về trường hợp khẩn cấp nhưng dù sao cũng là lý thuyết, một khi gặp tình huống sao có thể không luống cuống tay chân, giờ phút này bất ngờ không kịp đề phòng bị Coco tóm lấy, đầu có chút không kịp phản ứng, lắp bắp nói: "Là phòng trái bên trái, ba, ba, tầng ba."

Coco buông người bảo vệ trẻ ra, giống như điên rồi lao về phía cửa thang.

Cháy chính là nhà hàng xóm, hai nhà chỉ cách nhau có một bức tường!

"Này! này này! Mau trở lại! Không thể đi lên!" Người bảo vệ trẻ không kịp ngăn cản, hồn phi phách tán ở đằng sau kêu to.

Coco tâm lý hoảng loạn xông lên tầng hai, khói đặc không ngừng tuôn xuống phía dưới, sóng nhiệt tỏa từng trận, lửa kêu ù ù. Bên tai mơ hồ nhe thấy tiếng người bảo vệ kinh hoảng kêu: "Có, có người chạy lên rồi, sao, làm sao bây giờ..."

Bởi vì quản lý đồ đạc thích đáng, ban công không có nhiều đồ đạc, chỉ có mấy thùng rác bị người đá ngã nằm ở trên bậc thang yên lặng bị thiêu đốt. Đi lên tầng ba ánh lửa chói mắt, khói đen cuồn cuộn, giống như mây đen nhô ra, hun cho mắt đau đến đỏ bừng.

May mắn tiểu khu coi như đúng quy định, ở mỗi tầng đều đặt bình chữa cháy, Coco không kịp nghĩ lại, nhấc ra một cái, kéo chốt an toàn, cầm vòi phun nhắm ngay phía trước mà bắn phá, nhưng như muối bỏ biển. Khi cố gắng xông tới tầng ba, bốn vách tường dính lửa, bên tai chỉ còn tiếng thiêu đốt "Lách ta lách tách" nóng đến da thịt đau nhức khó chịu, ánh lửa như người gây sự.

"Wood! Wood..." Coco run rẩy, hai tay lấy từ trong túi ra cái chìa khóa, bỏ qua nhiệt độ nóng bỏng, đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa vặn hai vòng, sau đó giờ bình chữa cháy lên đập mở cửa.

Khí nóng phả vào mặt, trong phòng chướng khí mù mịt, một mảnh biển lửa.

"Khụ khụ... Wood! Wood ——" ánh mắt bị khói đặc xông cho rơi nước mắt, cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không nhìn được.

Đang trong lúc tuyệt vọng, bên tai truyền đến "Rầm" một tiếng, ở trong tiếng lửa ùn ùn kéo đến không dễ dàng để nghe thấy, nhưng Coco chính là nghe được, đó quả thật chính là thiên âm!

"Wood!' Nàng theo tiếng động mà đi, gian nan tránh né những đồ đạc bị cháy, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào phòng tắm.

Nơi đó cánh cửa bị khép, ngọn lửa giống như dây thường xuân quấn quanh chiếm lĩnh. Phòng tắm không gian nhỏ hẹp, Coco sợ ngộ thương đến Wood ở bên trong, không dám lỗ mãng đá cánh cửa, cởi một bên giày để ở nơi tay cửa, cẩn thận mở cánh cửa ra.

Mặt đất thật ẩm ướt, vòi nước được vặn ra, dòng nước không ngừng chảy, nhưng mà ở dưới chân vẫn vô cùng nóng. Coco híp hai mắt, vội vàng đi tìm kiếm thân ảnh người yêu.

"Em như thế nào lại..." Wood khiếp sợ trợn mắt nhìn người xông tới, vừa sợ vừa giận, nói được một nửa lại bị đối phương ôm chặt lấy, lực rất mạnh, giống như cuộc đời này sẽ không bao giơ buông tay.

"Khụ khụ, em tìm được chị... Wood, khụ, thật tốt..." Coco vừa khóc vừa cười, vẵn nhắc lại, trái tim giờ phút này rốt cụng được thả lỏng.

"Em ngốc a, khụ khụ... Lửa cháy to như vậy cũng xông vào..." Wood thoáng đẩy Coco ra, đánh giá người yêu đang chật vật không chịu nổi từ trên xuống dưới, giọng nói hơi ngẹn ngào.

"Em muốn tới cứu chị, Wood, khụ... khụ khụ, chúng ta đi mau!" Coco trầm tĩnh lại mới bắt đầu cảm thấy tay chân đau đớn, vừa rồi xuyên qua trong biển lửa, chỗ bị bỏng cùng xước xát khi đụng phải vật cháy to nhỏ có hơn mười chỗ, khi mở cửa ngón tay không cẩn thận đụng phải cửa sắt cháy hồng, ngay cả da cũng bị bong một mảng lớn, máu tươi đầm đìa.

Wood đau lòng nhìn vết thương trên người nàng, nước mắt chung quy không nhịn được chảy xuống hai má, cô chậm rãi giơ tay bị xích kia lên, không nói nên lời

Coco chỉ cảm thấy cả trái tim như bị chìm xuống, chìm xuống đáy cốc, băng hàn tuyệt vọng.

Nàng toàn tâm toàn ý chỉ lo xong tới đem Wood cứu đi, nhưng lại quên xiềng xích thêm ở trên người cô.

Nhiệt độ nóng rực từ dưới mặt đất heo bốn phương tám hướng tới gần, chỗ tránh nạn tạm thời không ngăn được lửa hừng hực tới gần.

Wood đột nhiên nhảy dựng lên tóm lấy áo Coco đem nàng dí xuống dưới vòi nước, cô nghiêm khắc nói ở bên tai nàng: "Chờ một lúc nữa em dùng khăn mặt ướt che mũi cùng miệng chạy ra bên người, khụ khụ khụ... Không cần sợ hãi, cũng không cần phải quay đầu."

"Không!" Coco há miệng liền bị sặc nước, nàng cố sống cố chết giãy dụa ra khỏi vòi nước, ngoan cố mà kiên trì nhìn thẳng ánh mắt Wood, "Khụ khụ khụ... Em không đi, em tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chị!"
.

Wood nóng nảy, hận không thể cho nàng vài cái tát để tỉnh lại, sống chết trước mắt, tranh thủ thời gian, địa ngục luyện hỏa vây quanh, tử thần đang tiến tới gần, thề non hẹn biển chính là lãng phí thời gian.

"Em ở lại có ích lợi gì, chẳng qua là cùng nhau chết!" Wood không muốn cuối cùng để lại cho người yêu biểu tình hung thần ác sát như vậy, nhưng ánh mắt Coco lại chấp mê bất hối làm cho cô cảm thấy sợ hãi, sợ nàng ngốc nghếch mà sinh tử tương tùy.

Coco, em có nhân sinh tốt đẹp, tiền đồ tự cẩm (rực rỡ), có thể nào dễ dàng lãng phí? Em hảo hảo mà sống, rồi quên đi chị, quên đi đã qua, quay về làm lại tiểu công chúa dễ dàng thẹn thùng bỏ cuộc rồi lại dễ dàng thỏa mãn... Được không?
"Wood em không đi, chị không cần đuổi em đi..." Coco sợ hãi ôm bả vai Wood, chết cũng không chịu rời đi.

"Em rốt cuộc có hiểu hay không, sinh mệnh đáng quý, có thể sống một người thì một người, em không cần phải cùng chị chờ chết!" Wood hạ quyết tâm đem nàng đẩy ra , trên mặt tuyệt nhiên không cho phép làm trái lại.

Mặt Coco trắng bệch kinh ngạc nhìn cô, giấy lát giống như quyết đinh nhắm mắt lại, vội vàng xoay người đi, trong nháy mắt biến mất ở đằng sau cánh cửa.

Wood nhẹ nhàng thở ra đồng thời đáy lòng không hiểu sao có chút mất mác khổ sở, cô vô lực dựa trên vách tường đã bắt đầu hơi hơi nóng lên, hai mắt thất thần nhìn dòng nước "Ào ào" chảy.

Có thể trước khi chết nhìn thấy nàng một mặt... Thật sự là đủ rồi. Chính là... Lại tiếp tục cô đơn chờ đợi sinh mệnh chậm rãi kết thúc, sự dày vò đó, so với lúc trước không thấy Coco càng sâu thêm gấp trăm lần.

Đang lúc nhiều cảm xúc giao tạp, trong ánh lửa nhưng lại xuất hiện một thân ảnh, không phải ảo ảnh do niệm tưởng, mà thật sự là ái nhân.

Wood quá sợ hãi , muốn dựa vách tường đứng dậy, tay chân lại không dùng được nửa phần lực: "Chị không phải bảo em..."

"Wood, phải cùng đi." Coco đi đến bên cạnh Wood quỳ xuống, giờ lên một vật cứng không nhìn ra nguyên hình nhặt được từ trong phòng khách, đập dây xích sắt trên mặt đất.

"Xì xì" Khói trắng từ ke hở thoát ra, lấy da thịt trực tiếp cầm lấy vật thể đang nóng, bàn tay thiếu chút nữa bị bỏng chín thịt. Nhưng Coco lại giống như không biết đau đớn ngay cả mặt mày cũng không nhăn một chút. Trên mặt tràn đầy vẻ điên cuồng quái dị, trong ánh lửa nhảy nhót, khuôn mặt thanh tú giờ phút này đã vặn vẹo đữ tợn.

Wood nhào lên đem nàng ôm lấy, nghĩ muốn ngăn cản hành vi gần như tự phế của nàng: "Đủ rồi, mau buông tay! Coco buông tay!"

Vật cứng nện ở trên xích sắt, mỗi một lần hạ xuống đều có máu bắn ra trên mặt đất, nhiều giọt chảy ra.

"Dừng tay, mau dừng tay cho chị, Coco, đủ rồi!" Không biết nên như thế nào ngăn cản người yêu đã muốn mất đi lý trí, Wood lòng đau như cắt, dưới sự tuyệt vọng, dùng sức kéo cằm của Coco, hung hăng hôn lên đôi môi khô ráo.

Chị hiểu, chị hiểu được, Coco em muốn cùng chị ở một chỗ, không chỉ là ngoài miệng nói mà thôi, sinh cùng ngủ, chết chung huyệt, không rời, không bỏ.

Chị cũng không hoài nghi.

"Em không phải sợ đau nhất sao, như thế nào lại làm ra chuyện ngu xuẩn..." Wood đợi cho đến khi điên cuồng trên mặt Coco biến mất, ánh mắt khôi phục tỉnh táo, thật cẩn thận nắm lấy bàn tay đầy máu của nàng, cõi lòng đầy đau đớn yêu thương mà trách cứ.

Coco chính xác rất sợ đau, giờ phút này sớm đau đến cả người run rẩy, mấy lần muốn ngất. Nhưng nàng vẫn cố sống cố chết hướng cô nở nụ cười, giọng không nói rõ: "Wood, em... Em muốn vì chị... Trở nên dũng cảm.'

Tâm tình giây phút ấy, Wood không tìm thấy từ ngữ để hình dung, đau đớn, hối hận, ngọt ngào, yêu thương... Rõ ràng sinh mệnh đang từng chút một mất đi, mất đi toàn bộ, mất đi tất cả, lại rõ ràng rành mạch cảm nhận được, chính mình đã chiếm được toàn bộ thế gian.

Coco của cô, tiểu công chúa yêu đuối nhút nhát của cô; người yêu sợ hãi con gián, sợ hãi bóng tối, thói quen lùi bước trốn tránh của cô, giờ khắc này vì cô, thế nhưng thật sự trở nên dũng cảm như vậy.

"Wood cả đời này chúng ta chỉ tới kịp gặp nhau, không kịp gần nhau, khụ khụ... Kiếp sau... Khụ..."

"Ừ," Wood hôn lên giữa hàng mi của nàng, cừng chiều cười nói, "... Kiếp sau chúng ta tái tục tiền duyên."

Không có thứ gì có thể vĩnh hằng, ngoại trừ tình yêu... còn có cái chết. Cho dù thân thể hư hao, mục nát, cát bụi về với cát bụi, đất lại về với đất... Nhưng trái tim khắc ghi hạnh phúc vẫn còn lại. Cả đời này, đời tiếp theo, kiếp này, kiếp sau sinh sôi không ngừng.

Mười ngón tay đan chặt, bên trong tươi cười thêm cả thoải mái cùng thỏa mãn phù sinh nhất mộng, chúng ta cùng nhau tỉnh lại hoặc là ngủ tiếp.

Không hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro